
Ừ thì em chỉ chào hỏi anh như những người quen khác thôi. Nhưng hình như cái tên của anh đã tự ghi nhớ ở đâu đó rồi, em nghe gần gũi mà thân quen lắm!

Ừ thì em chỉ biết anh là người quen cũ thôi. Nhưng hình như có cái gì đó khiến em muốn anh gặp em nhiều hơn những người khác.

Anh chẳng là gì cả, em chạnh chọe, kiêu căng, chẳng thèm bận tâm tới anh đâu. Nhưng thật ra em đã thích anh rồi đấy. Cố tình kiêu căng chỉ để anh chú ý tới em nhiều hơn, cố tình không thèm bận tâm đến anh để anh theo đuổi em hơn. Vì em là con gái mà.

Những ngày anh hờ hững với em, anh vẫn chẳng là gì cả. Nhưng em chợt nhận ra xung quanh mỗi chúng ta, trong đó có cả em, vẫn rất cần những người chẳng là gì cả, mà chính họ lại là người rất quan trọng trong cuộc đời mình.

Những ngày nắng, anh chẳng là gì cả. Vì anh không thể làm cho trời mát đi, nhưng những lời nói ngọt ngào của anh khiến cái nắng trở nên dịu đi.





Những ngày xa anh rồi, anh chẳng là gì cả. Vì anh đã không còn hiện diện trong cuộc sống của em, nhưng chỉ ngày đó em mới hiểu được giá trị của người chẳng là gì trong những ngày nắng, ngày mưa, ngày vui, buồn, ngày hạnh phúc và ngày xa anh.
Anh ạ, có thể anh chẳng là gì trong những ngày của em, nhưng lại là tất cả trong trái tim em.
