Chủ nhật 29/07/2012 00:23
Khu rừng sâu thẳm trong tim anh, em đã quyết định bước vào những ngổn ngang một ngày rất cũ. Em đã đi đi rất xa, có lúc chạy nhanh, những ngón chân nhỏ vươn ra bấu vào đất ướt, rướm máu. Làn da em nhuộm một màu đỏ râm ran hai má. Tay em xước vết ngang dọc. Và tim em đập cuồng nhiệt hụt hơi đến khi đứng trước cửa rừng.
Em đã đứng trước cửa rừng anh rất lâu, anh ạ! Mấy mùa mưa nắng qua em cũng không nhớ nổi, chỉ thấy mình bị phai nhạt bạc màu thêm, như tấm áo đỏ tía cũ kỹ ai phơi thời gian trước giàn hoa thiên lý ngày đó, nhạt dần và thâm kim những chấm tròn xoe ngơ ngác. Em đã đứng trước cửa rừng anh lâu như thế. Và thứ người ta gọi là định mệnh, đã trải hoa hồng dưới chân em, để bước qua cửa rừng. Khi những ngón chân rón rén chạm đất ẩm ướt, chạm không gian hoang sơ rừng anh, em đã thích thú nhường nào. Một kẻ đầy phiêu lưu mà nhạy cảm quá mức như em thường hay làm theo lời trái tim mình, khi đau quá thì đổ thừa thiên mệnh như một cách ủi an…Nói gì thì nói, khắc em bước vào cửa rừng là khắc em bắt đầu một hành trình mận gai.
Cảm giác rất kỳ lạ khi bước vào rừng anh. Là lúc nào cũng biết đang ở trong anh mà vẫn cô đơn loi lẻ, nhói đau trên mỗi đầu ngón tay khi chạm gai, nhưng thích thú khám phá từng bước chân hoang dại. Những bước chân đầu tiên của em là những bước chân đầy em nhất. Có chút nuối tiếc ánh nắng cũ phía ngoài kia, nhưng yêu thương gìn giữ cảm giác này biết bao.
Nói cho cùng thì người ta vẫn là những sinh vật luôn đi tìm cảm giác để thỏa mãn sự ích kỷ bản thân. Nên ai yêu càng nhiều sẽ càng muốn làm mọi cách để người kia hạnh phúc, thỏa mãn sự ích kỷ của gai nhọn cây khô hay lá úa. Cả cuộc đời người ta đi tìm kiếm cảm giác không mệt mỏi. Cảm giác được chia sẻ, cảm giác được yêu thương, cảm giác được hạnh phúc, cảm giác được trân trọng, cảm giác được tôn trọng, cảm giác được hài lòng… Có cả cảm giác được đau nữa. Đó là lúc người ta yêu đến độ hy sinh, là chui tọt vào rừng già ko cần suy nghĩ đắn đo. Đó là lúc người ta chăm chút từng chiếc lá, tưới từng gàu nước, yêu cả con sâu lông lá nhe răng cười khẩy trên cành, và khi kiệt sức thì gục ngã trong lòng rừng già, ngay trên những đụn cây khô, trên gàu tát cũ… với nụ cười trên môi. Mãn nguyện.* Đó là lúc người ta chấp nhận cảm giác đau để nhìn thấy hạnh phúc nở hoa trong lòng người thương yêu.Nhưng em thì không được như thế. Em bước vào rừng anh cũng vì ích kỷ bản thân đi tìm cảm giác của mình, những cảm giác lạc mất từ sau khi leo xuống dãy núi cao dài phía trước cánh rừng hoang. Em ở trong anh ban sơ, lúc nào cũng ở trong anh, lúc nào cũng lạc lõng. Từng tiếng em gọi vọng lại trong lòng anh chỉ có em nghe. Em bắt đầu thấy cô đơn, sợ hãi, và bỏ chạy.
Khi thức dậy, em thấy con chim hót khan ngoài bụi mận gai. Hót cô đơn, hót vống váng, hót mãnh liệt. Rồi lao vào đó. Bụi mận gai tứa máu… Và con chim ôm lấy lồng ngực mình, hát nốt những ca từ cuối cùng rơi rớt!
Em chợt biết rằng, tất cả là sự huyễn hoặc tự trái tim. Là hạnh phúc hay đau khổ cũng vậy mà thôi! Là con chim tự hót đến kiệt cùng, rồi tự chuốc lấy niềm đau đớn. Vậy mà nó nghĩ nó hạnh phúc, anh ạ!
Hành trình mận gai của em vẫn còn đang dang dở, chỉ vì em chưa thể tìm ra bụi mận gai của riêng mình ở rừng anh, hay chỉ vì em chưa tìm thấy tiếng hót đam mê?
……
[Tuần thứ hai mươi bảy, ngày bảy tháng bảy hai ngàn mười]Theo WP Phiên Nghiên
Khu rừng sâu thẳm trong tim anh, em đã quyết định bước vào những ngổn ngang một ngày rất cũ. Em đã đi đi rất xa, có lúc chạy nhanh, những ngón chân nhỏ vươn ra bấu vào đất ướt, rướm máu. Làn da em nhuộm một màu đỏ râm ran hai má. Tay em xước vết ngang dọc. Và tim em đập cuồng nhiệt hụt hơi đến khi đứng trước cửa rừng.
Em đã đứng trước cửa rừng anh rất lâu, anh ạ! Mấy mùa mưa nắng qua em cũng không nhớ nổi, chỉ thấy mình bị phai nhạt bạc màu thêm, như tấm áo đỏ tía cũ kỹ ai phơi thời gian trước giàn hoa thiên lý ngày đó, nhạt dần và thâm kim những chấm tròn xoe ngơ ngác. Em đã đứng trước cửa rừng anh lâu như thế. Và thứ người ta gọi là định mệnh, đã trải hoa hồng dưới chân em, để bước qua cửa rừng. Khi những ngón chân rón rén chạm đất ẩm ướt, chạm không gian hoang sơ rừng anh, em đã thích thú nhường nào. Một kẻ đầy phiêu lưu mà nhạy cảm quá mức như em thường hay làm theo lời trái tim mình, khi đau quá thì đổ thừa thiên mệnh như một cách ủi an…Nói gì thì nói, khắc em bước vào cửa rừng là khắc em bắt đầu một hành trình mận gai.
Cảm giác rất kỳ lạ khi bước vào rừng anh. Là lúc nào cũng biết đang ở trong anh mà vẫn cô đơn loi lẻ, nhói đau trên mỗi đầu ngón tay khi chạm gai, nhưng thích thú khám phá từng bước chân hoang dại. Những bước chân đầu tiên của em là những bước chân đầy em nhất. Có chút nuối tiếc ánh nắng cũ phía ngoài kia, nhưng yêu thương gìn giữ cảm giác này biết bao.
Nói cho cùng thì người ta vẫn là những sinh vật luôn đi tìm cảm giác để thỏa mãn sự ích kỷ bản thân. Nên ai yêu càng nhiều sẽ càng muốn làm mọi cách để người kia hạnh phúc, thỏa mãn sự ích kỷ của gai nhọn cây khô hay lá úa. Cả cuộc đời người ta đi tìm kiếm cảm giác không mệt mỏi. Cảm giác được chia sẻ, cảm giác được yêu thương, cảm giác được hạnh phúc, cảm giác được trân trọng, cảm giác được tôn trọng, cảm giác được hài lòng… Có cả cảm giác được đau nữa. Đó là lúc người ta yêu đến độ hy sinh, là chui tọt vào rừng già ko cần suy nghĩ đắn đo. Đó là lúc người ta chăm chút từng chiếc lá, tưới từng gàu nước, yêu cả con sâu lông lá nhe răng cười khẩy trên cành, và khi kiệt sức thì gục ngã trong lòng rừng già, ngay trên những đụn cây khô, trên gàu tát cũ… với nụ cười trên môi. Mãn nguyện.* Đó là lúc người ta chấp nhận cảm giác đau để nhìn thấy hạnh phúc nở hoa trong lòng người thương yêu.Nhưng em thì không được như thế. Em bước vào rừng anh cũng vì ích kỷ bản thân đi tìm cảm giác của mình, những cảm giác lạc mất từ sau khi leo xuống dãy núi cao dài phía trước cánh rừng hoang. Em ở trong anh ban sơ, lúc nào cũng ở trong anh, lúc nào cũng lạc lõng. Từng tiếng em gọi vọng lại trong lòng anh chỉ có em nghe. Em bắt đầu thấy cô đơn, sợ hãi, và bỏ chạy.
Có những hành trình không kết thúc. Chỉ vì người ta lạc trong nhau mà thôi.
Có những hành trình không kết thúc. Chỉ vì người ta lạc trong nhau mà thôi.Ngưỡng vọng cuộc đời nhiều, em nép mình trên phiến đá, mà nghĩ tới anh. Ngoan lành nghĩ tới anh. Phải làm sao khi em vẫn muốn ôm lấy anh mà rừng anh mênh mông quá? Phải làm sao khi em vẫn muốn khám phá anh mà cảm giác hãi sợ ngày một dâng lên? Phải làm sao khi em nghĩ rằng đã hiểu anh nhưng bước vào lại thấy đầy rẫy những bí mật? …Em thiếp một giấc dài.
Khi thức dậy, em thấy con chim hót khan ngoài bụi mận gai. Hót cô đơn, hót vống váng, hót mãnh liệt. Rồi lao vào đó. Bụi mận gai tứa máu… Và con chim ôm lấy lồng ngực mình, hát nốt những ca từ cuối cùng rơi rớt!
Em chợt biết rằng, tất cả là sự huyễn hoặc tự trái tim. Là hạnh phúc hay đau khổ cũng vậy mà thôi! Là con chim tự hót đến kiệt cùng, rồi tự chuốc lấy niềm đau đớn. Vậy mà nó nghĩ nó hạnh phúc, anh ạ!
Hành trình mận gai của em vẫn còn đang dang dở, chỉ vì em chưa thể tìm ra bụi mận gai của riêng mình ở rừng anh, hay chỉ vì em chưa tìm thấy tiếng hót đam mê?
……
[Tuần thứ hai mươi bảy, ngày bảy tháng bảy hai ngàn mười]Theo WP Phiên Nghiên