QĐND - Tôi và anh yêu nhau từ thời là sinh viên đại học. Ngày ấy dù có không ít chàng trai theo đuổi nhưng tôi chỉ yêu anh, chàng học viên sĩ quan mạnh mẽ, chân thành, chung thủy. Bạn bè nói lấy chồng bộ đội sẽ xa cách, vất vả nhưng tôi tin tình yêu sẽ giúp vượt qua tất cả. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thành vợ chồng bằng một lễ cưới giản dị nhưng không kém phần hạnh phúc.
Sau ngày cưới, anh vào công tác tại một đơn vị ở phía Nam, còn tôi được nhận làm giáo viên một trường THPT ở quê. Do đặc thù công việc, mỗi năm anh chỉ được nghỉ phép một lần. Căn nhà rộng do bố mẹ hai bên xây tặng chỉ có mình tôi ngày ngày đi về thui thủi một mình. Nhiều lúc thấy bạn bè xung quanh, vợ chồng lúc nào cũng quấn quýt, tíu tít bên nhau, tôi không khỏi cảm thấy tủi thân, chạnh lòng. Nhưng khi nghĩ về tình yêu*hai đứa dành cho nhau, nhất là khi nghĩ tới nỗi vất vả, hy sinh của chồng, tôi lại tự an ủi, động viên mình phải cố gắng vượt qua.
Ba*năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi sinh được một bé gái. Anh vẫn thường xuyên xa nhà, lúc này tôi càng cảm nhận rõ nỗi vất vả của người mẹ nuôi con một mình. Khi con đau ốm, khi mưa dông, bão giật, tôi thấy lo sợ, nhiều khi mệt quá chỉ biết khóc một mình. Những lúc như vậy, tôi thầm mong có anh ở bên để san sẻ nỗi vất vả, cho tôi vơi nỗi buồn, nỗi cô đơn. Dù anh vẫn thường xuyên viết thư, gọi điện hỏi thăm, động viên nhưng đôi lúc tôi cảm thấy cuộc sống của người vợ trẻ xa chồng sao giống chiếc lá vàng trong gió, có khi lại giống như dòng nước lũ bị ngáng trở bởi hòn đá tảng.
Trong một chuyến du lịch tới Nha Trang do nhà trường tổ chức, điều tồi tệ nhất đã xảy ra với tôi. Trong giây phút không làm chủ bản thân, tôi và một đồng nghiệp nam đã đi quá giới hạn bạn bè. Đó cũng là lần duy nhất, sau lần ấy, tôi vô cùng hối hận, nhiều lần tự xỉ vả bản thân, thấy mình có lỗi, thật không xứng đáng với anh.
Chồng tôi biết chuyện tôi ngoại tình, trong đợt nghỉ phép của anh, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận những lời trách mắng, sỉ vả, thậm chí là đánh đập, nhưng thái độ của anh khác hẳn: Buồn bã và lạnh lùng. Tôi khóc, thú nhận và cầu mong anh tha thứ: “Đó chỉ là một giây phút lỗi lầm, em vẫn yêu anh, yêu con và gia đình”. Anh nói: “Anh không oán hận, căm ghét em. Anh hiểu nỗi vất vả và thiệt thòi mà em phải chịu trong những ngày tháng không có anh bên cạnh. Nhưng anh cũng không thể nào vượt qua được cảm giác bẽ bàng mỗi khi nghĩ về sự phản bội của em, về cảnh em đi lại với người khác. Nó là vết sẹo không thể xóa được trong anh. Anh sợ nếu chúng ta tiếp tục sống với nhau sẽ chỉ cho nhau thêm khổ. Chúng ta nên chia tay”. Thế giới dưới chân tôi như quay cuồng, sụp đổ. Tôi đề nghị hãy cho tôi thời gian và mong anh nghĩ lại. Anh đồng ý và trở lại đơn vị công tác.
Bây giờ tôi đang sống trong những ngày hoang mang, đau khổ, ân hận, như người đứng giữa biển khơi trong cơn bão tố. Tôi biết mình đã phạm sai lầm lớn nhưng tôi luôn yêu chồng, yêu con, yêu gia đình. 10 năm làm vợ là một phần đời, tôi không đủ can đảm phá vỡ và làm lại từ đầu. Tôi không có quyền đòi hỏi nhưng vẫn mong anh nghĩ lại và tha thứ lỗi lầm cho tôi.
Tôi viết thư gửi chuyên mục “Tình yêu chiến sĩ”, rất mong nhận được những lời khuyên chân thành của các bạn trẻ, nhất là các đồng chí bộ đội, giúp vợ chồng tôi tìm cách giải quyết tốt nhất trong hoàn cảnh này. Từng giây, từng phút tôi vẫn đau đáu với một câu hỏi: “Liệu tôi có thể được tha thứ”?
Minh Hà (Minhha1980@yahoo.com)*
Sau ngày cưới, anh vào công tác tại một đơn vị ở phía Nam, còn tôi được nhận làm giáo viên một trường THPT ở quê. Do đặc thù công việc, mỗi năm anh chỉ được nghỉ phép một lần. Căn nhà rộng do bố mẹ hai bên xây tặng chỉ có mình tôi ngày ngày đi về thui thủi một mình. Nhiều lúc thấy bạn bè xung quanh, vợ chồng lúc nào cũng quấn quýt, tíu tít bên nhau, tôi không khỏi cảm thấy tủi thân, chạnh lòng. Nhưng khi nghĩ về tình yêu*hai đứa dành cho nhau, nhất là khi nghĩ tới nỗi vất vả, hy sinh của chồng, tôi lại tự an ủi, động viên mình phải cố gắng vượt qua.
Ba*năm sau ngày cưới, vợ chồng tôi sinh được một bé gái. Anh vẫn thường xuyên xa nhà, lúc này tôi càng cảm nhận rõ nỗi vất vả của người mẹ nuôi con một mình. Khi con đau ốm, khi mưa dông, bão giật, tôi thấy lo sợ, nhiều khi mệt quá chỉ biết khóc một mình. Những lúc như vậy, tôi thầm mong có anh ở bên để san sẻ nỗi vất vả, cho tôi vơi nỗi buồn, nỗi cô đơn. Dù anh vẫn thường xuyên viết thư, gọi điện hỏi thăm, động viên nhưng đôi lúc tôi cảm thấy cuộc sống của người vợ trẻ xa chồng sao giống chiếc lá vàng trong gió, có khi lại giống như dòng nước lũ bị ngáng trở bởi hòn đá tảng.
Trong một chuyến du lịch tới Nha Trang do nhà trường tổ chức, điều tồi tệ nhất đã xảy ra với tôi. Trong giây phút không làm chủ bản thân, tôi và một đồng nghiệp nam đã đi quá giới hạn bạn bè. Đó cũng là lần duy nhất, sau lần ấy, tôi vô cùng hối hận, nhiều lần tự xỉ vả bản thân, thấy mình có lỗi, thật không xứng đáng với anh.
Chồng tôi biết chuyện tôi ngoại tình, trong đợt nghỉ phép của anh, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận những lời trách mắng, sỉ vả, thậm chí là đánh đập, nhưng thái độ của anh khác hẳn: Buồn bã và lạnh lùng. Tôi khóc, thú nhận và cầu mong anh tha thứ: “Đó chỉ là một giây phút lỗi lầm, em vẫn yêu anh, yêu con và gia đình”. Anh nói: “Anh không oán hận, căm ghét em. Anh hiểu nỗi vất vả và thiệt thòi mà em phải chịu trong những ngày tháng không có anh bên cạnh. Nhưng anh cũng không thể nào vượt qua được cảm giác bẽ bàng mỗi khi nghĩ về sự phản bội của em, về cảnh em đi lại với người khác. Nó là vết sẹo không thể xóa được trong anh. Anh sợ nếu chúng ta tiếp tục sống với nhau sẽ chỉ cho nhau thêm khổ. Chúng ta nên chia tay”. Thế giới dưới chân tôi như quay cuồng, sụp đổ. Tôi đề nghị hãy cho tôi thời gian và mong anh nghĩ lại. Anh đồng ý và trở lại đơn vị công tác.
Bây giờ tôi đang sống trong những ngày hoang mang, đau khổ, ân hận, như người đứng giữa biển khơi trong cơn bão tố. Tôi biết mình đã phạm sai lầm lớn nhưng tôi luôn yêu chồng, yêu con, yêu gia đình. 10 năm làm vợ là một phần đời, tôi không đủ can đảm phá vỡ và làm lại từ đầu. Tôi không có quyền đòi hỏi nhưng vẫn mong anh nghĩ lại và tha thứ lỗi lầm cho tôi.
Tôi viết thư gửi chuyên mục “Tình yêu chiến sĩ”, rất mong nhận được những lời khuyên chân thành của các bạn trẻ, nhất là các đồng chí bộ đội, giúp vợ chồng tôi tìm cách giải quyết tốt nhất trong hoàn cảnh này. Từng giây, từng phút tôi vẫn đau đáu với một câu hỏi: “Liệu tôi có thể được tha thứ”?
Minh Hà (Minhha1980@yahoo.com)*