(Trên bàn tác giả, đề cương Kí sinh trùng, sách đào tạo bác sĩ đa khoa Kí sinh trùng – NXB Y học, giấy nháp đi thi dùng chưa hết, bút bi đen, rùa con cute)
xxx
Sáng sớm, tại kí túc xá trường Y.
“Reng reng reng”, chiếc điện thoại rú lên ầm ầm, sau đó là một chuỗi “rù rù rù”, “phựt phựt”, “ruỳnh ruỳnh”, “loẻn xoẻn, loẻn xoẻn”. 4 a.m. Nó dí mắt húp híp vào màn hình em Nokia, ngáp một cái rõ to, trong đầu xẹt qua một tia sét: “Thôi kệ, téo nữa hàng xóm thể nào cũng gọi mình!”. Ngáp lần hai, vùi em No vào hai lớp chăn bông rồi rụt người vào ổ.
Hai tiếng sau, một bàn tay man mác vuốt ve đôi bàn tay nóng hổi, một bàn tay nữa chắc cũng man mác như thế kéo phứt cái chăn dày như bánh giày của nó ra, giọng ngọt như kẹo: “Mày ơi, dạy đi!”. Một mắt… hai mắt mở to dần đều, nhìn: “Ờ, ngáo ngáo”. Lần này thì dậy thật. Ngày đẹp quá, 12 – 12 – 2012, và còn đẹp hơn khi hôm nay là ngày nó lên thớt Kí sinh trùng khó nuốt vô cùng.
Cái đầu lắc lư, mắt lim dim, nó cầm tệp đề cương lên và tư thế ấy kéo dài tới tận 12h5’. Thực ra thỉnh thoảng cũng đổi tư thế sang kiểu phật bà quan âm hay uốn dẻo thời đại mới, nhưng phổ thông nhất vẫn là tư thế 1, sự lựa chọn tối ưu.
Tít tít, SMS: “May oy, t hnay om que’! T nho Lan lai t di, m hoi xem xe co the nao nhoe. Neu k dc thi alo lai tao, co^’ uong thuoc, dua may di”. Buồn, thế là con bé xế nó mỗi dịp hành trinh ra Dược Hà Nội học thực tập đã mắc bịnh, khổ thân ghê á! Và thân nó cũng khổ không kém. Giờ phải làm sao? Xe thì đi chưa vững mà vững chưa chắc có xe mà đi. Xe bus thì đừng hỏi, say như trên mây. Hừm, đạp xe thì không đời nào, mệt bỏ bố ra ý. Thế là, lại tít tít tít:
“Ua, de tao xem. M om sao?”.
Rep: “Met, sot, dau hong, dau tinh”.
“Ua, the nghi di, m om dung luc que”.
Tiếp tục tít tít tít, mấy nàng xinh gái đều đã đi với bồ hoặc gần bồ, mấy thằng cu cùng lớp thì là bồ của lũ kia, các thể loại khác, dù cố gắng, vẫn không gọi được ai. Cũng phải, nó nghĩ thầm, 12h hơn rồi, 13h có mặt mà con đường từ Y đến Dược có phải ngắn? Rồi, chơi sang đi em, nó tút lại vẻ xinh gái, thoắt xuống quán chị Nguyệt làm quả thịt gà rán, hai cái lườn nhé, ới taxi và Dược thẳng tiến.
xxx
13h kém 2, trường ĐH Dược.
Chiếc taxi trắng dừng trước ngôi nhà màu vàng cổ kính theo kiến trúc Pháp, Dược đó, một vẻ đẹp nghiêm nghị và nhiều hồi tưởng. Nó bước xuống, đầu óc quay mòng mòng, một hệ quả hiển nhiên với một đứa dễ say mưa, say nắng, say lắng nhắng ô tô, tàu hỏa như nó.
- Sớm thế người đẹp, 2h kém mới thi cơ.
Bạn Nam phóng xe qua, cười nhe răng.
- Thế hở? Cũng nghe loáng thoáng, nhưng đi sớm cho nó tinh thần.
Nó với theo, cái xe đã tít mù phía trước, lai gái có khác, đi húng thế!
Nó hít thở thật sâu, ấn huyệt hợp cốc, có lẽ phương pháp này không có nhiều hiệu quả lắm mỗi lần nó say xe nhưng dù sao cũng giúp nó ổn hơn một téo. Nó bước vào sân trường, ruồi nhặng bay loạn xì ngậu, nó thấy mọi thứ vàng hơn, rất vàng, buồn nôn kinh khủng. “Tụt huyết áp rồi”. Nó nghĩ thầm, ngồi tụt xuống, xoa xoa cẳng chân rồi mò mò sang chỗ ghế đá.
- Sao thế?
- Mệt.
- Mặt xanh lắm.
- Ờ, chắc tụt huyết áp.
- Mệt lắm không? Tao đi pha trà gừng nhá.
- Thôi, khỏi. Mày ôn sao?
- Haha, mọi thứ đã phun (full), thầy hỏi là vặn van cho nó xổ ra.
- Khiếp, cẩn thẩn tức nước vỡ bờ.
- Ờ, nát một ít nơ ron rồi.
- Khổ, không tái tạo được đâu em ạ.
- Ờ, thế mới xót.
- Kaka.
Con bạn vẫn lanh lảnh, vẫn cái giọng đanh đanh, nhìn nó không khỏi lo lắng dù cái khẩu ngôn vẫn nguy nga lắm.
- Mày không sao chứ hả?
- Ừ, cũng mệt nhưng cố được.
- Ừ, có gì bảo tao.
- Ừ, thôi đi.
- Ừ.
Đải sảnh một dãy nhà trường Dược, khúc quanh của cầu thang uốn đối xứng, gỗ nâu bóng rất đẹp mắt. Nó mơ màng không biết cái này có phải theo phong cách kiến trúc Symmetry hay không? Kiểu kiến trúc đối xứng mà nó được biết qua “Quả bom chọc trời” – Conan. Hai bên hành lang tầng 2, toàn người là người, lố nhố, áo bông, áo phao tròn ung ủng, rét mà. Các bạn đến sớm ghê, như mình, keke. Bác nào bác nấy tay cầm đề cương, miệng vẫn ngoác ra cười khanh khách khi cùng nhau đọc tên Latinh mấy con giun sán, mặt thì méo xẹo trông khổ sở lắm. Cũng đúng thôi, một trong ba môn tử thần của Y3 nói riêng và sự nghiệp 6 năm mài giũa nói chung, là đây, chính đây chứ đâu. Kiến thức thì lắt nhắt, rời rạc, nhiều, giun sán, vi nấm, tiết túc,…cộng với hình thức vấn đáp cân não rồi bại não đừng hỏi.
xxx
15h30, bộ môn Kí sinh trùng, trường Dược.
Bước ra khỏi phòng hỏi thi, nó thở dài thườn thượt.
- Sao em ơi!
- Haiz.
- Vào thầy Đề hở?
- Ờ.
- Ngon rồi.
- Ngon gì?
- Vào câu nào?
- Không có trong đề cương.
- Há há, à quên, hic hic, nhưng mà sao?
- Sao răng gì? Nói được mỗi vài ý.
- Con nào?
- Ascomycetes.
- Thôi, rồi. Hôm qua mày có ăn chè đỗ đen không?
- Tao ăn chè bí đỏ. Huhu.
- Thôi, thầy bảo sao?
- Thầy biểu: “Em về học lại nhé!”. Cô giáo trợ thi cười tủm tỉm. Chả hiểu.
Mấy đứa hỏi dồn, lo lắng. Nhưng lo cho phần tụi nó sắp thi hơn là lo cho nó. Mặt đứa nào xanh lét giờ thấy tình cảnh thảm khốc của nó, lại càng xanh dữ. Nó chợt nhớ tới một câu thơ của Thế Lữ: “Thời oanh liệt nay còn đâu?”. Rồi cái mặt lại dài ra, cái cầu thang sao mà dài ê chề như thế. Buồn thiu như con miu bị cắt tai, đầu vẫn chưa hết đau, nó ngồi khoanh tròn vo ở một góc của dãy nhà. Giờ này mấy nàng gà của nó vẫn đang thấp thỏm trong kia, mà nó cũng chẳng muốn kêu ca bây giờ, lại lây cái mặt xanh metilen này sang cho chúng nó thì khổ.
Buồn!
- Ly!
- Dạ? … Hở?
Nó ngắt từ đầu ngọt lịm, quay ngoắt, tròn xoe rồi chuyển sang trạng thái viên đạn. Một anh cu, cao, dáng cũng chuẩn phết, cười tỏa nắng, nó cảm thấy thế nhưng cái mồm thì vẫn chỉ nhếch lên như vỉ đập ruồi bị cong vênh. Mắt nó nheo lại. Hai cái mắt kia cũng nhiu bé và càng tiến lại gần cái mắt đang nheo của nó. Tay đúc túi quần, cái giọng sáng xuất thần, dù không muốn nhưng nó vẫn phải công nhận là giọng cái đối tượng này rất như thế.
- Em thi ở đây à? Thì ra là năm ba hả? Hay là lớn hơn?
Nó vẫn nhìn trừng trừng, quay đi chỗ khác, vẩn vơ trong đầu vài ý nghĩ rất lành mạnh.
- Trước giờ chưa có em gái nào dám vênh với anh thế đâu đấy?
(Haha, bị điên à?) *mắt vẫn tiếp tục cành cây nhắm tới*
- Sao thế? Làm bài thế nào?
(Vô duyên kinh, tên này bị làm sao đấy?) *mắt đã đổi sang cành của cây khác*
- Ly! Em.
(Ợ, dê vãi, điên lắm rồi đấy!) *mắt giờ có hồng tâm nhắm bắn là mắt đối phương*
– Anh bị điên à? Hờ. *đứng phắt dậy, đang huyết áp thấp mà đứng thoắt như thế, dân Y biết rồi đấy, chóng mặt tới mờ mắt*. Nó loạng choạng. *rướn người định đỡ*. Nó gạt phựt ra.
– Em không sao.
Hắn khẩy khẩy mũi, tay kia lại đúc vào túi quần, tủm tỉm.
- Em mệt đấy, mặt xanh nhưng vẫn xinh, uống trà gừng không?
(Í ẹ, kinh nhi? Cũng hiểu biết) Nó thở ngắt đừng đợt, mệt lắm, mắt nó trùng xuống, mơ màng.
xxx
Một tuần trước, sân bóng trường Y.
22h20, sân bóng vẫn còn đèn. Nó vẫn ngâm nga mấy chu kì kí sinh mà cứ xoắn xít vào nhau, một mình. Nó ngồi thu lu ở một ngách của nhà đa năng, kín gió, nhưng hôm nay cũng lặng gió, nhưng nó quen ngồi đó tránh gió rồi. “Rắc rắc”, chiếc xe đạp ọc ạch nghiêng như sắp đổ. Bác dắt xe đã già lắm rồi ý. Đồ đạc toàn nhựa, không nặng nhưng lỉnh kỉnh lỉnh kỉnh. Nó chạy lẹ ra, đỡ được cái chống bằng nứa. Ì ạch, cũng nặng gớm. Đúng là hàng nhẹ chất lượng cao.
- Ồ, cảm ơn cháu.
- Hi, không có gì ạ! *cười toét*
Lại đi tiếp, nó thấy vui vui, nhìn theo bác ý và thấy lòng ấm hơn.
- Nữ hiệp thế em?
Một giọng thằng con trai trầm một cách đáng sợ, xé toạc mạch suy nghĩ và cảm giác ấm áp vừa nhen nhóm trong lòng nó. Lạnh hết cả sống lưng. Nó vốn rất sợ những chất giọng như thế vào đêm hôm khuya khoắt. Nó nuốt một hơi, quay lại. Một tên mét bảy hơn, đúc tay túi quần, miệng cười khô khan, hàm răng trăng trắng nổi hơn giữa nền tối thế này trông càng hãi vía. “Phụp”. Một dãy đèn sân bóng bỗng tắt ngúm. (Thôi chết rồi, chắc 10 rưỡi). “Hahaha”. Một tràng cười vang và dứt khoát đến gai người. Nó quay lại lần hai. Hai tên nữa, cũng đúc tay túi quần.
- Gái trường Y hả em? Ngon đấy.
4 cái mắt quét một vệt từ dưới lên trên. (Dại rồi, sao tự dưng hôm nay mình lại mặc váy cơ chứ?). Mắt nó vẫn không rời khỏi hai thằng cu ấy. Nó ước nó mọc thêm cái mắt nữa sau gáy để tia sét xem thằng kia đang hả hê gì khi nhìn nó. Ba thằng, không vũ khí, nó đoán thế, đồ đen, tóc dựng đứng. Con gái vốn có vùng khả kiến rộng hơn nam giới, nó đang vận dụng tối đa cái bản năng đấy để xem quanh có ai để cầu cứu không? Hoặc ít ra để nghĩ một cái gì đó để thoát khỏi cái nguy kịch này. Hic. (Bình tĩnh, bình tĩnh).
- Emmmm
Âm thanh nóng hổi sát bên tai trái của nó. Nó đứng im phăng phắc, mắt chuyển hướng sang phải, không chớp. Người nó như đóng băng cả về tượng hình lẫn nhiệt độ. Một bàn tay nóng, rất nóng vuốt từ vai nó xuống hết cổ tay.
- Ê, mày. Từ từ chứ, em nó sợ đấy. Hahaha.
Nó vẫn im phăng phắc. Vẫn bàn tay đó, tiếp tục kéo từ cổ nó xuống đến eo, rồi dừng lại ở đó. (Trời ơi là trời). Đầu óc của nó lúc này nảy tưng tưng: “Phải làm sao, phải làm sao, huhu. Manh động bây giờ mà va đập mạnh hơn là toi. Huhu, con vẫn còn muốn lấy chồng, nó rít lên trong tâm thức. Vẫn chưa có kế gì hết”
- Emmmm. Tóc thơm đấy.
Vuốt rất chậm. (Mịa, tóc của chị mà để chú mày động vào hở, nó hét lên (trong đầu) huhu). Nó ước giờ có anh cu nào đến cứu nó chắc nó yêu luôn được rồi ý, thật đấy, mặc dù nó chưa bị đánh cắp tim đen bao giờ hết á. (Huhu)
- Dừng lại tí đi anh. (Í ẹ, eo, mình nói nhẹ như mía luôn)
Cả bọn sửng sốt. (Chuyện, giọng mình hay thế cơ mà). Thằng cu kia ghé tai sát hơn.
- Sao emmm?
- *Cười* Anh vội quá đấy? (Éo, chắc tại mình xem nhiều phim quá, nhưng bọn này phải lừa phỉnh kiểu giang hồ, ngọt ngào rồi tìm cơ chạy thoát, hời, thật là kinh khủng).
- Hà hà, vậy sao?
- Em chưa có người yêu.
- À, haha, thế thì càng hay.
(Mắc mưu òi, kéo dài thời gian, phân tán sự chú ý, và giờ, quanh có ai không đấy? Cứu với. Huhu)
*Cười* – Anh có yêu em không? (Ôi giời ơi, thề, mình chưa bao giờ nói câu ngu như su su thế này)
Suy nghĩ.
(Mắc mưu lần hai, nghĩ đi, nghĩ đi, chị mày cũng nghĩ xem làm sao thoát được cái lũ này).
- Có.
(What? Nghĩ nhanh dữ). Nó hoang mang, lần này thì nó thực sự hoang mang, và… rất sợ.
Cái tay vẫn ở eo nó, chính xác là cách eo nó 1,5 cm. Tất cả các động tác đều cách thân thể nó min là 1,5cm. Nhưng…nó rất sợ, thật đấy. Trong thoáng chốc, nó nghĩ đến cái chết.
xxx
Một tuần sau, phòng y tế trường ĐH Dược.
Mùi đặc trưng của cơ sở Y tế, rất khó diễn tả. Nó nheo nheo mắt. Loáng thoáng thấy hình chữ thập đỏ chót.
- Tỉnh rồi à? Uống đi em.
Một chị, chắc quản lý phòng y tế trường Dược, cười rạng. Cốc trà gừng nghi ngút khói, thơm nồng. Rất mệt, nó uống một hơi, đắng ngắt ý. Nó nằm xuống, không gối, hai chân gác lên tấm mền to sụ.
- Đúng là sinh viên Y nhỉ? Đúng tư thế đấy em ạ!
- Hi *cười* (chị ý thật thân thiện)
xxx
Một tuần trước, 22h45, sân bóng trường Y.
- Về đi em. Lần sau đừng có ra ngoài vào cái giờ này.
Giọng nghiêm lại, hắn đứng thẳng người và tay lại đúc vào túi, nhìn nó rất chăm chú. Hai thằng kia lăng xăng lấy balo và sách vở cho nó, giục:
- Ừm, về và nghỉ sớm đi.
(What? Cái quái gì thế? Bọn này là bọn khỉ nào?
Nhận balo, không nói một lời nào và nét mặt cũng chai không tì vết cảm xúc. Nó về, kí túc xá thẳng tưng, và òa khóc nức nở. Nó thấy tủi thân, nó thấy cô đơn và yếu đuối khủng khiếp. Nó ốm, gần một tuần trời, nhếch nhác và đầy ám ảnh.
xxx
Một tuần sau, phòng y tế trường ĐH Dược.
Lào xào lào xào, nằm ở giường bên cạnh, hắn vơ đống báo trên mặt xuống, ngoắt dậy.:
- Cảm ơn chị nhé! *cười toe* (Hở? Vẫn kiểu nhếch mép nhưng lần này có vẻ nhếch rộng hơn).
- Úp báo lên mặt ngủ, không lạnh à?
- Người em máu lưu thông tốt lắm chị ạ!
- Kaka, còn chăn đâu mà đắp. *liếc sang chỗ chân nó*.
Ba cái chăn: một dải, một đắp, một gác. Hắn cũng liếc cái chăn nhưng kiểu như không nhìn thấy đôi bàn chân bé bỏng của nó ở trên đó ý, chứ đừng nói gì coi có nó ở đấy. Nó không hiểu nổi sao cái người này vào ra trường như đi chợ thế, mấy chị lại đon đả cười tít cả mắt với, là làm sao? Đồ dê già, nó không hiểu sao nó mất bay cảm giác hận thù khi gặp hắn lần thứ hai thế này.
- Phong, chị ra đây một lát, tí gọi thêm mấy đứa ra với con bé nhé!
- Dạ, oki chị!
“Phong”, gió à? Thảo nào lời nào thốt ra cũng nặng mùi chém gió. Căn phòng bỗng ào gió. Hắn bước tới cửa sổ, đóng. Giờ chỉ còn hai người, vẫn kiểu nhìn của cụ nhà dê, bây giờ hắn mới chính thức coi nó có trong phòng, nhưng nó không còn sợ hắn như lần trước. Có lẽ lúc này trời đang sáng, mà sáng thì bóng tối không có chỗ dung.
- Em thấy đỡ mệt hơn chưa?
(Kinh, nói năng đủ chủ vị kinh khủng hoảng, lại còn hỏi chấm cuối dòng mới sợ chứ?)
- Haiz.
- Em thấy đỡ mệt hơn chưa? (lần hai)
(Hờ, mình không điếc, hỏi lắm thế?)
- Em thấy đỡ mệt hơn chưa? (lần ba)
(Ô hay, tên này dai dẳng vậy trời?)
Im lặng, nhìn. Đôi mắt to lô lố của hắn chuyển từ trạng thái cụ dê sang ông dê, bố dê, con dê rồi không dê nữa, thoát kiếp sang màu sắc của hổ, lúc mà đang tức giận ý. Tự nhiên con hổ đổi chủ đề 180 độ.
- Anh tuổi dê em ạ!
(Haha, không cần nói cũng biết)
- Lai ít ngựa.
(Hic, đầu dê mặt ngựa)
- Anh độc thoại à?
(Ô hay, biết rồi còn hỏi).
Mắt nó vẫn lơ đãng, mặt không đổi sắc mặc dù đang buồn cười rung cả rốn. (Kể ra càng ngày càng phục khả năng “giả tạo” của mình).
- Anh báo mấy bạn lớp em rồi đấy, tí nữa các bạn ấy ra. Anh về đây.
(Về đi, về đi, đau đầu con nhà giầu). Thực lòng là nó hơi tiếc một tẹo cục kẹo. Nhưng sau này, nó mới cảm thấy, cái đống ấy to dần như cả rổ kẹo luôn ý. Chết rùi!
Lạch bạch, lạch bạch. Nghe là biết mấy em vịt của nó. Lạch bạch, tiếng càng rõ hơn, to hơn. Ồ, chị vịt đến trước, chị quản lý phòng y tế ý. 4 em vịt đến sau, chen chúc ngồi lên giường. Líu ríu.
Hắn đứng nói gì đó với chị quản lý, vẻ nguy hiểm lắm. (Thôi, kệ đi).
- Mày hư lắm, con này.
- Gì, đang mệt.
- Anh nào đấy, nhìn hay thế? *liếc liếc*
- Hay gì, dê.
- Tuổi dê à? Ngon.
- Thôi, con xin mẹ, tự nhiên thèm thịt dê cuốn quá.
- Haha, ừa, mày khỏe đi rồi lùng sục nhá!
- Đang chán, thi cử đã tử. Chúng mày sao?
- Cũng ổn, kí sinh trùng đúng là kí sinh trùng. Mày có vẻ không học kĩ hở?
- Ừa, tao nản.
- Nghỉ lúc rồi về đi, có xe kia rồi.
- Mà mày tập xe đi, 20 tuổi đầu mà xe còn không biết dắt, tôi bó tay với cô rồi đấy.
- Hoho, khinh bạn thế hả cưng? Có bằng rồi đấy, từ hồi tròn 18 nhóe. Chẳng qua là ít đi.
- Haha, sau này đi viện, thể nào mày cũng chít bởi thằng ku nào đấy tay lái lụa, đua xe, vào cấp cứu, bác sĩ Ly ra tay chạy chữa. Há há.
- Thôi, xin, què quặt gì thì khổ.
- Mày, quệt nhẹ nhàng thôi.
- Thôi, bớt nói đi, về thui, tao muốn về nhà.
- Ừa.
- Ly em.
- Dạ?
- Cầm thuốc và đơn này về uống nhé! (Chị quản lý nhẹ nhàng)
- Dạ?
- Thuốc bổ thôi, nhưng rất tốt đấy, uống đều với ăn uống sinh hoạt điều độ hơn đấy.
- Dạ? *ngơ ngác*
- Cái này Phong thanh toán rồi, chị qua kho thuốc trường lấy, cứ yên tâm em nhé!
- Dạ! (Lần này là chấm than nhé!)
xxx
3 ngày sau, kí túc xá trường ĐH Y.
Ảm đạm, kí ức kinh hoàng của 10 ngày trước vẫn còn hằn học, con 3 kí sinh trùng dài ngung ngoăng vẫn treo lơ thơ trên đầu nó, lại còn cảm giác kì quặc từ cái người đúc tay túi quần. Nói tóm lại là nó đang rất lộn xộn và cần nghỉ ngơi. Thứ bảy, 9h sáng, vẫn thập thò trong chăn, ấm mà.
Tít tít tít. SMS:
+ 841665112xxx: Chào em, anh là Phong, tuổi dê. Em thế nào rồi?
01655211xxx: Dạ! Chào anh, em đỡ hơn nhiều rồi. (Nghóe, mình ngoan vậy?)
+ 841665112xxx: Ừ, thế tốt rồi. Xin lỗi em về chuyện tối hôm trước.
01655211xxx: Em không có lỗi để xin.
Không reply.
Bộ mình bà chằn vậy hở? *băn khoăn*
23h. SMS:
Phong de gia: Chào cô bé! Buổi tối thứ 7 vui chứ?
Ly cute: Dạ. Cũng vui, khỏe ra ăn tốt, ngủ tốt, xem phim tốt.
Phong de gia: Ái dà, có vẻ sôi động trở lại rồi.
Ly cute: Em vẫn sôi động mà.
Phong de gia: Em rất thân thiện đấy, anh có thể làm quen với em được không?
Ly cute: Anh cũng chém gió rất hay. Chào anh!
Phong de gia: Em trí nhớ tốt đấy.
Ly cute: Em biết tí Hán Việt thôi, phong gió mà, không biết bão gọi là gì?
Phong de gia: Cuồng phong.
Ly cute: À à, anh có cuồng tửu không?
Phong de gia: Không, anh có tửu nhưng mà là lặng tửu.
Ly cute: Ngủ ạ?
Phong de gia: Ừ, đại tửu nhưng lặng tửu.
Ly cute: Anh có hay ra thư viện Tạ Quang Bửu không?
Phong de gia: Haha, không. Anh cũng không phải dân Bách Khoa.
Ly cute: Anh là dân gì?
Phong de gia: Dân Việt Nam.
Ly cute: Ẹ, kinh ta, lòng tự hào dân tộc sâu sắc.
Phong de gia: Có thể.
Ly cute: Cụt cả hứng.
Phong de gia: Cũng có hứng cơ à?
Ly cute: Ô hay, sao lại ko?
Phong de gia: Sao anh hỏi không nói?
Ly cute: Em vẫn nói đều mà.
Phong de gia: Đâu?
Ly cute: Đây.
Phong de gia: Ấn điện thoại mà em.
Ly cute: À dạ, lúc đó em mệt.
Phong de gia: Mệt mà long lanh nhể?
Ly cute: Mắt bồ câu mà lại.
Phong de gia: Anh tưởng mắt cú vọ.
Ly cute: Anh là bác sĩ chăn cú à?
Phong de gia: Không, dược sĩ chăm cú.
Ly cute: Anh học Dược à?
Phong de gia: Ừm.
Ly cute: Dược gì mà dê thế? Anh đừng bày cái trò ấy với con gái nữa.
Phong de gia: Trò gì?
Ly cute: Trò đấy…
Phong de gia: Trò gì?
Ly cute: …
Phong de gia: Haha.
Ly cute: Em ngủ đây.
Phong de gia: Ừ, chúc em ngủ ngon.
Không reply (hòa 1-1)
xxx
Ly cute: Sao anh bỏ học nhiều thế? Năm tư rồi đấy?
A. Phong 91 de gia: Không reply (2-1)
xxx
6 ngày không liên lạc. Nó hơi buồn, cục buồn càng ngày càng lớn.
A. Phong 91: Em!
Ly cute: Dạ?
A. Phong 91: Mai đi viện hả?
Ly cute: Dạ? (Quái, tên này như mật thám ý!)
A. Phong 91: Qua anh lai em?
Ly cute: Xế bao nhiêu anh?
A. Phong 91: Muốn bao nhiêu?
Ly cute: Nhiều, à quên, rẻ rang thôi nhớ.
A. Phong 91: Đây không rẻ.
Ly cute: Thể thôi.
A. Phong 91: Haha, thích lên tàu mây à? Say xe thích gì?
Ly cute: Em đi xe khác.
A. Phong 91: À à.
Ly cute: Keke.
A. Phong 91: Ngã giá.
Ly cute: Sinh tố bơ, Lollybooks.
A. Phong 91: Ừm.
Cứ thế, nó và anh nhớ nhiều hơn khi xa nhau. Nó cười thật nhiều khi gặp anh. Còn anh, hương hoa LY như làm cho cơn GIÓ thêm nồng nàn. Thời gian, nó làm con người ta hiểu nhau hơn, và nó càng hiểu anh…
xxx
Ly cute: Sao anh bỏ học nhiều thế? Năm tư rồi đấy? (lần 2)
A. Phong 91: Không reply 2 (3-1)
Nó hoang mang…
(Câu chuyện tiếp tục với phần 2, cũng là phần cuối, sự thật đằng sau chàng trai hào hoa tên Phong vẫn là một ẩn số với Ly. Nhưng đáp số tính tới thời điểm này, rằng, anh yêu cô bé thật lòng. Câu chuyện tình sẽ đi về đâu?)
xxx
Sáng sớm, tại kí túc xá trường Y.
“Reng reng reng”, chiếc điện thoại rú lên ầm ầm, sau đó là một chuỗi “rù rù rù”, “phựt phựt”, “ruỳnh ruỳnh”, “loẻn xoẻn, loẻn xoẻn”. 4 a.m. Nó dí mắt húp híp vào màn hình em Nokia, ngáp một cái rõ to, trong đầu xẹt qua một tia sét: “Thôi kệ, téo nữa hàng xóm thể nào cũng gọi mình!”. Ngáp lần hai, vùi em No vào hai lớp chăn bông rồi rụt người vào ổ.
Hai tiếng sau, một bàn tay man mác vuốt ve đôi bàn tay nóng hổi, một bàn tay nữa chắc cũng man mác như thế kéo phứt cái chăn dày như bánh giày của nó ra, giọng ngọt như kẹo: “Mày ơi, dạy đi!”. Một mắt… hai mắt mở to dần đều, nhìn: “Ờ, ngáo ngáo”. Lần này thì dậy thật. Ngày đẹp quá, 12 – 12 – 2012, và còn đẹp hơn khi hôm nay là ngày nó lên thớt Kí sinh trùng khó nuốt vô cùng.
Cái đầu lắc lư, mắt lim dim, nó cầm tệp đề cương lên và tư thế ấy kéo dài tới tận 12h5’. Thực ra thỉnh thoảng cũng đổi tư thế sang kiểu phật bà quan âm hay uốn dẻo thời đại mới, nhưng phổ thông nhất vẫn là tư thế 1, sự lựa chọn tối ưu.
Tít tít, SMS: “May oy, t hnay om que’! T nho Lan lai t di, m hoi xem xe co the nao nhoe. Neu k dc thi alo lai tao, co^’ uong thuoc, dua may di”. Buồn, thế là con bé xế nó mỗi dịp hành trinh ra Dược Hà Nội học thực tập đã mắc bịnh, khổ thân ghê á! Và thân nó cũng khổ không kém. Giờ phải làm sao? Xe thì đi chưa vững mà vững chưa chắc có xe mà đi. Xe bus thì đừng hỏi, say như trên mây. Hừm, đạp xe thì không đời nào, mệt bỏ bố ra ý. Thế là, lại tít tít tít:
“Ua, de tao xem. M om sao?”.
Rep: “Met, sot, dau hong, dau tinh”.
“Ua, the nghi di, m om dung luc que”.
Tiếp tục tít tít tít, mấy nàng xinh gái đều đã đi với bồ hoặc gần bồ, mấy thằng cu cùng lớp thì là bồ của lũ kia, các thể loại khác, dù cố gắng, vẫn không gọi được ai. Cũng phải, nó nghĩ thầm, 12h hơn rồi, 13h có mặt mà con đường từ Y đến Dược có phải ngắn? Rồi, chơi sang đi em, nó tút lại vẻ xinh gái, thoắt xuống quán chị Nguyệt làm quả thịt gà rán, hai cái lườn nhé, ới taxi và Dược thẳng tiến.
xxx
13h kém 2, trường ĐH Dược.
Chiếc taxi trắng dừng trước ngôi nhà màu vàng cổ kính theo kiến trúc Pháp, Dược đó, một vẻ đẹp nghiêm nghị và nhiều hồi tưởng. Nó bước xuống, đầu óc quay mòng mòng, một hệ quả hiển nhiên với một đứa dễ say mưa, say nắng, say lắng nhắng ô tô, tàu hỏa như nó.
- Sớm thế người đẹp, 2h kém mới thi cơ.
Bạn Nam phóng xe qua, cười nhe răng.
- Thế hở? Cũng nghe loáng thoáng, nhưng đi sớm cho nó tinh thần.
Nó với theo, cái xe đã tít mù phía trước, lai gái có khác, đi húng thế!
Nó hít thở thật sâu, ấn huyệt hợp cốc, có lẽ phương pháp này không có nhiều hiệu quả lắm mỗi lần nó say xe nhưng dù sao cũng giúp nó ổn hơn một téo. Nó bước vào sân trường, ruồi nhặng bay loạn xì ngậu, nó thấy mọi thứ vàng hơn, rất vàng, buồn nôn kinh khủng. “Tụt huyết áp rồi”. Nó nghĩ thầm, ngồi tụt xuống, xoa xoa cẳng chân rồi mò mò sang chỗ ghế đá.
- Sao thế?
- Mệt.
- Mặt xanh lắm.
- Ờ, chắc tụt huyết áp.
- Mệt lắm không? Tao đi pha trà gừng nhá.
- Thôi, khỏi. Mày ôn sao?
- Haha, mọi thứ đã phun (full), thầy hỏi là vặn van cho nó xổ ra.
- Khiếp, cẩn thẩn tức nước vỡ bờ.
- Ờ, nát một ít nơ ron rồi.
- Khổ, không tái tạo được đâu em ạ.
- Ờ, thế mới xót.
- Kaka.
Con bạn vẫn lanh lảnh, vẫn cái giọng đanh đanh, nhìn nó không khỏi lo lắng dù cái khẩu ngôn vẫn nguy nga lắm.
- Mày không sao chứ hả?
- Ừ, cũng mệt nhưng cố được.
- Ừ, có gì bảo tao.
- Ừ, thôi đi.
- Ừ.
Đải sảnh một dãy nhà trường Dược, khúc quanh của cầu thang uốn đối xứng, gỗ nâu bóng rất đẹp mắt. Nó mơ màng không biết cái này có phải theo phong cách kiến trúc Symmetry hay không? Kiểu kiến trúc đối xứng mà nó được biết qua “Quả bom chọc trời” – Conan. Hai bên hành lang tầng 2, toàn người là người, lố nhố, áo bông, áo phao tròn ung ủng, rét mà. Các bạn đến sớm ghê, như mình, keke. Bác nào bác nấy tay cầm đề cương, miệng vẫn ngoác ra cười khanh khách khi cùng nhau đọc tên Latinh mấy con giun sán, mặt thì méo xẹo trông khổ sở lắm. Cũng đúng thôi, một trong ba môn tử thần của Y3 nói riêng và sự nghiệp 6 năm mài giũa nói chung, là đây, chính đây chứ đâu. Kiến thức thì lắt nhắt, rời rạc, nhiều, giun sán, vi nấm, tiết túc,…cộng với hình thức vấn đáp cân não rồi bại não đừng hỏi.
xxx
15h30, bộ môn Kí sinh trùng, trường Dược.
Bước ra khỏi phòng hỏi thi, nó thở dài thườn thượt.
- Sao em ơi!
- Haiz.
- Vào thầy Đề hở?
- Ờ.
- Ngon rồi.
- Ngon gì?
- Vào câu nào?
- Không có trong đề cương.
- Há há, à quên, hic hic, nhưng mà sao?
- Sao răng gì? Nói được mỗi vài ý.
- Con nào?
- Ascomycetes.
- Thôi, rồi. Hôm qua mày có ăn chè đỗ đen không?
- Tao ăn chè bí đỏ. Huhu.
- Thôi, thầy bảo sao?
- Thầy biểu: “Em về học lại nhé!”. Cô giáo trợ thi cười tủm tỉm. Chả hiểu.
Mấy đứa hỏi dồn, lo lắng. Nhưng lo cho phần tụi nó sắp thi hơn là lo cho nó. Mặt đứa nào xanh lét giờ thấy tình cảnh thảm khốc của nó, lại càng xanh dữ. Nó chợt nhớ tới một câu thơ của Thế Lữ: “Thời oanh liệt nay còn đâu?”. Rồi cái mặt lại dài ra, cái cầu thang sao mà dài ê chề như thế. Buồn thiu như con miu bị cắt tai, đầu vẫn chưa hết đau, nó ngồi khoanh tròn vo ở một góc của dãy nhà. Giờ này mấy nàng gà của nó vẫn đang thấp thỏm trong kia, mà nó cũng chẳng muốn kêu ca bây giờ, lại lây cái mặt xanh metilen này sang cho chúng nó thì khổ.
Buồn!
- Ly!
- Dạ? … Hở?
Nó ngắt từ đầu ngọt lịm, quay ngoắt, tròn xoe rồi chuyển sang trạng thái viên đạn. Một anh cu, cao, dáng cũng chuẩn phết, cười tỏa nắng, nó cảm thấy thế nhưng cái mồm thì vẫn chỉ nhếch lên như vỉ đập ruồi bị cong vênh. Mắt nó nheo lại. Hai cái mắt kia cũng nhiu bé và càng tiến lại gần cái mắt đang nheo của nó. Tay đúc túi quần, cái giọng sáng xuất thần, dù không muốn nhưng nó vẫn phải công nhận là giọng cái đối tượng này rất như thế.
- Em thi ở đây à? Thì ra là năm ba hả? Hay là lớn hơn?
Nó vẫn nhìn trừng trừng, quay đi chỗ khác, vẩn vơ trong đầu vài ý nghĩ rất lành mạnh.
- Trước giờ chưa có em gái nào dám vênh với anh thế đâu đấy?
(Haha, bị điên à?) *mắt vẫn tiếp tục cành cây nhắm tới*
- Sao thế? Làm bài thế nào?
(Vô duyên kinh, tên này bị làm sao đấy?) *mắt đã đổi sang cành của cây khác*
- Ly! Em.
(Ợ, dê vãi, điên lắm rồi đấy!) *mắt giờ có hồng tâm nhắm bắn là mắt đối phương*
– Anh bị điên à? Hờ. *đứng phắt dậy, đang huyết áp thấp mà đứng thoắt như thế, dân Y biết rồi đấy, chóng mặt tới mờ mắt*. Nó loạng choạng. *rướn người định đỡ*. Nó gạt phựt ra.
– Em không sao.
Hắn khẩy khẩy mũi, tay kia lại đúc vào túi quần, tủm tỉm.
- Em mệt đấy, mặt xanh nhưng vẫn xinh, uống trà gừng không?
(Í ẹ, kinh nhi? Cũng hiểu biết) Nó thở ngắt đừng đợt, mệt lắm, mắt nó trùng xuống, mơ màng.
xxx
Một tuần trước, sân bóng trường Y.
22h20, sân bóng vẫn còn đèn. Nó vẫn ngâm nga mấy chu kì kí sinh mà cứ xoắn xít vào nhau, một mình. Nó ngồi thu lu ở một ngách của nhà đa năng, kín gió, nhưng hôm nay cũng lặng gió, nhưng nó quen ngồi đó tránh gió rồi. “Rắc rắc”, chiếc xe đạp ọc ạch nghiêng như sắp đổ. Bác dắt xe đã già lắm rồi ý. Đồ đạc toàn nhựa, không nặng nhưng lỉnh kỉnh lỉnh kỉnh. Nó chạy lẹ ra, đỡ được cái chống bằng nứa. Ì ạch, cũng nặng gớm. Đúng là hàng nhẹ chất lượng cao.
- Ồ, cảm ơn cháu.
- Hi, không có gì ạ! *cười toét*
Lại đi tiếp, nó thấy vui vui, nhìn theo bác ý và thấy lòng ấm hơn.
- Nữ hiệp thế em?
Một giọng thằng con trai trầm một cách đáng sợ, xé toạc mạch suy nghĩ và cảm giác ấm áp vừa nhen nhóm trong lòng nó. Lạnh hết cả sống lưng. Nó vốn rất sợ những chất giọng như thế vào đêm hôm khuya khoắt. Nó nuốt một hơi, quay lại. Một tên mét bảy hơn, đúc tay túi quần, miệng cười khô khan, hàm răng trăng trắng nổi hơn giữa nền tối thế này trông càng hãi vía. “Phụp”. Một dãy đèn sân bóng bỗng tắt ngúm. (Thôi chết rồi, chắc 10 rưỡi). “Hahaha”. Một tràng cười vang và dứt khoát đến gai người. Nó quay lại lần hai. Hai tên nữa, cũng đúc tay túi quần.
- Gái trường Y hả em? Ngon đấy.
4 cái mắt quét một vệt từ dưới lên trên. (Dại rồi, sao tự dưng hôm nay mình lại mặc váy cơ chứ?). Mắt nó vẫn không rời khỏi hai thằng cu ấy. Nó ước nó mọc thêm cái mắt nữa sau gáy để tia sét xem thằng kia đang hả hê gì khi nhìn nó. Ba thằng, không vũ khí, nó đoán thế, đồ đen, tóc dựng đứng. Con gái vốn có vùng khả kiến rộng hơn nam giới, nó đang vận dụng tối đa cái bản năng đấy để xem quanh có ai để cầu cứu không? Hoặc ít ra để nghĩ một cái gì đó để thoát khỏi cái nguy kịch này. Hic. (Bình tĩnh, bình tĩnh).
- Emmmm
Âm thanh nóng hổi sát bên tai trái của nó. Nó đứng im phăng phắc, mắt chuyển hướng sang phải, không chớp. Người nó như đóng băng cả về tượng hình lẫn nhiệt độ. Một bàn tay nóng, rất nóng vuốt từ vai nó xuống hết cổ tay.
- Ê, mày. Từ từ chứ, em nó sợ đấy. Hahaha.
Nó vẫn im phăng phắc. Vẫn bàn tay đó, tiếp tục kéo từ cổ nó xuống đến eo, rồi dừng lại ở đó. (Trời ơi là trời). Đầu óc của nó lúc này nảy tưng tưng: “Phải làm sao, phải làm sao, huhu. Manh động bây giờ mà va đập mạnh hơn là toi. Huhu, con vẫn còn muốn lấy chồng, nó rít lên trong tâm thức. Vẫn chưa có kế gì hết”
- Emmmm. Tóc thơm đấy.
Vuốt rất chậm. (Mịa, tóc của chị mà để chú mày động vào hở, nó hét lên (trong đầu) huhu). Nó ước giờ có anh cu nào đến cứu nó chắc nó yêu luôn được rồi ý, thật đấy, mặc dù nó chưa bị đánh cắp tim đen bao giờ hết á. (Huhu)
- Dừng lại tí đi anh. (Í ẹ, eo, mình nói nhẹ như mía luôn)
Cả bọn sửng sốt. (Chuyện, giọng mình hay thế cơ mà). Thằng cu kia ghé tai sát hơn.
- Sao emmm?
- *Cười* Anh vội quá đấy? (Éo, chắc tại mình xem nhiều phim quá, nhưng bọn này phải lừa phỉnh kiểu giang hồ, ngọt ngào rồi tìm cơ chạy thoát, hời, thật là kinh khủng).
- Hà hà, vậy sao?
- Em chưa có người yêu.
- À, haha, thế thì càng hay.
(Mắc mưu òi, kéo dài thời gian, phân tán sự chú ý, và giờ, quanh có ai không đấy? Cứu với. Huhu)
*Cười* – Anh có yêu em không? (Ôi giời ơi, thề, mình chưa bao giờ nói câu ngu như su su thế này)
Suy nghĩ.
(Mắc mưu lần hai, nghĩ đi, nghĩ đi, chị mày cũng nghĩ xem làm sao thoát được cái lũ này).
- Có.
(What? Nghĩ nhanh dữ). Nó hoang mang, lần này thì nó thực sự hoang mang, và… rất sợ.
Cái tay vẫn ở eo nó, chính xác là cách eo nó 1,5 cm. Tất cả các động tác đều cách thân thể nó min là 1,5cm. Nhưng…nó rất sợ, thật đấy. Trong thoáng chốc, nó nghĩ đến cái chết.
xxx
Một tuần sau, phòng y tế trường ĐH Dược.
Mùi đặc trưng của cơ sở Y tế, rất khó diễn tả. Nó nheo nheo mắt. Loáng thoáng thấy hình chữ thập đỏ chót.
- Tỉnh rồi à? Uống đi em.
Một chị, chắc quản lý phòng y tế trường Dược, cười rạng. Cốc trà gừng nghi ngút khói, thơm nồng. Rất mệt, nó uống một hơi, đắng ngắt ý. Nó nằm xuống, không gối, hai chân gác lên tấm mền to sụ.
- Đúng là sinh viên Y nhỉ? Đúng tư thế đấy em ạ!
- Hi *cười* (chị ý thật thân thiện)
xxx
Một tuần trước, 22h45, sân bóng trường Y.
- Về đi em. Lần sau đừng có ra ngoài vào cái giờ này.
Giọng nghiêm lại, hắn đứng thẳng người và tay lại đúc vào túi, nhìn nó rất chăm chú. Hai thằng kia lăng xăng lấy balo và sách vở cho nó, giục:
- Ừm, về và nghỉ sớm đi.
(What? Cái quái gì thế? Bọn này là bọn khỉ nào?
Nhận balo, không nói một lời nào và nét mặt cũng chai không tì vết cảm xúc. Nó về, kí túc xá thẳng tưng, và òa khóc nức nở. Nó thấy tủi thân, nó thấy cô đơn và yếu đuối khủng khiếp. Nó ốm, gần một tuần trời, nhếch nhác và đầy ám ảnh.
xxx
Một tuần sau, phòng y tế trường ĐH Dược.
Lào xào lào xào, nằm ở giường bên cạnh, hắn vơ đống báo trên mặt xuống, ngoắt dậy.:
- Cảm ơn chị nhé! *cười toe* (Hở? Vẫn kiểu nhếch mép nhưng lần này có vẻ nhếch rộng hơn).
- Úp báo lên mặt ngủ, không lạnh à?
- Người em máu lưu thông tốt lắm chị ạ!
- Kaka, còn chăn đâu mà đắp. *liếc sang chỗ chân nó*.
Ba cái chăn: một dải, một đắp, một gác. Hắn cũng liếc cái chăn nhưng kiểu như không nhìn thấy đôi bàn chân bé bỏng của nó ở trên đó ý, chứ đừng nói gì coi có nó ở đấy. Nó không hiểu nổi sao cái người này vào ra trường như đi chợ thế, mấy chị lại đon đả cười tít cả mắt với, là làm sao? Đồ dê già, nó không hiểu sao nó mất bay cảm giác hận thù khi gặp hắn lần thứ hai thế này.
- Phong, chị ra đây một lát, tí gọi thêm mấy đứa ra với con bé nhé!
- Dạ, oki chị!
“Phong”, gió à? Thảo nào lời nào thốt ra cũng nặng mùi chém gió. Căn phòng bỗng ào gió. Hắn bước tới cửa sổ, đóng. Giờ chỉ còn hai người, vẫn kiểu nhìn của cụ nhà dê, bây giờ hắn mới chính thức coi nó có trong phòng, nhưng nó không còn sợ hắn như lần trước. Có lẽ lúc này trời đang sáng, mà sáng thì bóng tối không có chỗ dung.
- Em thấy đỡ mệt hơn chưa?
(Kinh, nói năng đủ chủ vị kinh khủng hoảng, lại còn hỏi chấm cuối dòng mới sợ chứ?)
- Haiz.
- Em thấy đỡ mệt hơn chưa? (lần hai)
(Hờ, mình không điếc, hỏi lắm thế?)
- Em thấy đỡ mệt hơn chưa? (lần ba)
(Ô hay, tên này dai dẳng vậy trời?)
Im lặng, nhìn. Đôi mắt to lô lố của hắn chuyển từ trạng thái cụ dê sang ông dê, bố dê, con dê rồi không dê nữa, thoát kiếp sang màu sắc của hổ, lúc mà đang tức giận ý. Tự nhiên con hổ đổi chủ đề 180 độ.
- Anh tuổi dê em ạ!
(Haha, không cần nói cũng biết)
- Lai ít ngựa.
(Hic, đầu dê mặt ngựa)
- Anh độc thoại à?
(Ô hay, biết rồi còn hỏi).
Mắt nó vẫn lơ đãng, mặt không đổi sắc mặc dù đang buồn cười rung cả rốn. (Kể ra càng ngày càng phục khả năng “giả tạo” của mình).
- Anh báo mấy bạn lớp em rồi đấy, tí nữa các bạn ấy ra. Anh về đây.
(Về đi, về đi, đau đầu con nhà giầu). Thực lòng là nó hơi tiếc một tẹo cục kẹo. Nhưng sau này, nó mới cảm thấy, cái đống ấy to dần như cả rổ kẹo luôn ý. Chết rùi!
Lạch bạch, lạch bạch. Nghe là biết mấy em vịt của nó. Lạch bạch, tiếng càng rõ hơn, to hơn. Ồ, chị vịt đến trước, chị quản lý phòng y tế ý. 4 em vịt đến sau, chen chúc ngồi lên giường. Líu ríu.
Hắn đứng nói gì đó với chị quản lý, vẻ nguy hiểm lắm. (Thôi, kệ đi).
- Mày hư lắm, con này.
- Gì, đang mệt.
- Anh nào đấy, nhìn hay thế? *liếc liếc*
- Hay gì, dê.
- Tuổi dê à? Ngon.
- Thôi, con xin mẹ, tự nhiên thèm thịt dê cuốn quá.
- Haha, ừa, mày khỏe đi rồi lùng sục nhá!
- Đang chán, thi cử đã tử. Chúng mày sao?
- Cũng ổn, kí sinh trùng đúng là kí sinh trùng. Mày có vẻ không học kĩ hở?
- Ừa, tao nản.
- Nghỉ lúc rồi về đi, có xe kia rồi.
- Mà mày tập xe đi, 20 tuổi đầu mà xe còn không biết dắt, tôi bó tay với cô rồi đấy.
- Hoho, khinh bạn thế hả cưng? Có bằng rồi đấy, từ hồi tròn 18 nhóe. Chẳng qua là ít đi.
- Haha, sau này đi viện, thể nào mày cũng chít bởi thằng ku nào đấy tay lái lụa, đua xe, vào cấp cứu, bác sĩ Ly ra tay chạy chữa. Há há.
- Thôi, xin, què quặt gì thì khổ.
- Mày, quệt nhẹ nhàng thôi.
- Thôi, bớt nói đi, về thui, tao muốn về nhà.
- Ừa.
- Ly em.
- Dạ?
- Cầm thuốc và đơn này về uống nhé! (Chị quản lý nhẹ nhàng)
- Dạ?
- Thuốc bổ thôi, nhưng rất tốt đấy, uống đều với ăn uống sinh hoạt điều độ hơn đấy.
- Dạ? *ngơ ngác*
- Cái này Phong thanh toán rồi, chị qua kho thuốc trường lấy, cứ yên tâm em nhé!
- Dạ! (Lần này là chấm than nhé!)
xxx
3 ngày sau, kí túc xá trường ĐH Y.
Ảm đạm, kí ức kinh hoàng của 10 ngày trước vẫn còn hằn học, con 3 kí sinh trùng dài ngung ngoăng vẫn treo lơ thơ trên đầu nó, lại còn cảm giác kì quặc từ cái người đúc tay túi quần. Nói tóm lại là nó đang rất lộn xộn và cần nghỉ ngơi. Thứ bảy, 9h sáng, vẫn thập thò trong chăn, ấm mà.
Tít tít tít. SMS:
+ 841665112xxx: Chào em, anh là Phong, tuổi dê. Em thế nào rồi?
01655211xxx: Dạ! Chào anh, em đỡ hơn nhiều rồi. (Nghóe, mình ngoan vậy?)
+ 841665112xxx: Ừ, thế tốt rồi. Xin lỗi em về chuyện tối hôm trước.
01655211xxx: Em không có lỗi để xin.
Không reply.
Bộ mình bà chằn vậy hở? *băn khoăn*
23h. SMS:
Phong de gia: Chào cô bé! Buổi tối thứ 7 vui chứ?
Ly cute: Dạ. Cũng vui, khỏe ra ăn tốt, ngủ tốt, xem phim tốt.
Phong de gia: Ái dà, có vẻ sôi động trở lại rồi.
Ly cute: Em vẫn sôi động mà.
Phong de gia: Em rất thân thiện đấy, anh có thể làm quen với em được không?
Ly cute: Anh cũng chém gió rất hay. Chào anh!
Phong de gia: Em trí nhớ tốt đấy.
Ly cute: Em biết tí Hán Việt thôi, phong gió mà, không biết bão gọi là gì?
Phong de gia: Cuồng phong.
Ly cute: À à, anh có cuồng tửu không?
Phong de gia: Không, anh có tửu nhưng mà là lặng tửu.
Ly cute: Ngủ ạ?
Phong de gia: Ừ, đại tửu nhưng lặng tửu.
Ly cute: Anh có hay ra thư viện Tạ Quang Bửu không?
Phong de gia: Haha, không. Anh cũng không phải dân Bách Khoa.
Ly cute: Anh là dân gì?
Phong de gia: Dân Việt Nam.
Ly cute: Ẹ, kinh ta, lòng tự hào dân tộc sâu sắc.
Phong de gia: Có thể.
Ly cute: Cụt cả hứng.
Phong de gia: Cũng có hứng cơ à?
Ly cute: Ô hay, sao lại ko?
Phong de gia: Sao anh hỏi không nói?
Ly cute: Em vẫn nói đều mà.
Phong de gia: Đâu?
Ly cute: Đây.
Phong de gia: Ấn điện thoại mà em.
Ly cute: À dạ, lúc đó em mệt.
Phong de gia: Mệt mà long lanh nhể?
Ly cute: Mắt bồ câu mà lại.
Phong de gia: Anh tưởng mắt cú vọ.
Ly cute: Anh là bác sĩ chăn cú à?
Phong de gia: Không, dược sĩ chăm cú.
Ly cute: Anh học Dược à?
Phong de gia: Ừm.
Ly cute: Dược gì mà dê thế? Anh đừng bày cái trò ấy với con gái nữa.
Phong de gia: Trò gì?
Ly cute: Trò đấy…
Phong de gia: Trò gì?
Ly cute: …
Phong de gia: Haha.
Ly cute: Em ngủ đây.
Phong de gia: Ừ, chúc em ngủ ngon.
Không reply (hòa 1-1)
xxx
Ly cute: Sao anh bỏ học nhiều thế? Năm tư rồi đấy?
A. Phong 91 de gia: Không reply (2-1)
xxx
6 ngày không liên lạc. Nó hơi buồn, cục buồn càng ngày càng lớn.
A. Phong 91: Em!
Ly cute: Dạ?
A. Phong 91: Mai đi viện hả?
Ly cute: Dạ? (Quái, tên này như mật thám ý!)
A. Phong 91: Qua anh lai em?
Ly cute: Xế bao nhiêu anh?
A. Phong 91: Muốn bao nhiêu?
Ly cute: Nhiều, à quên, rẻ rang thôi nhớ.
A. Phong 91: Đây không rẻ.
Ly cute: Thể thôi.
A. Phong 91: Haha, thích lên tàu mây à? Say xe thích gì?
Ly cute: Em đi xe khác.
A. Phong 91: À à.
Ly cute: Keke.
A. Phong 91: Ngã giá.
Ly cute: Sinh tố bơ, Lollybooks.
A. Phong 91: Ừm.
Cứ thế, nó và anh nhớ nhiều hơn khi xa nhau. Nó cười thật nhiều khi gặp anh. Còn anh, hương hoa LY như làm cho cơn GIÓ thêm nồng nàn. Thời gian, nó làm con người ta hiểu nhau hơn, và nó càng hiểu anh…
xxx
Ly cute: Sao anh bỏ học nhiều thế? Năm tư rồi đấy? (lần 2)
A. Phong 91: Không reply 2 (3-1)
Nó hoang mang…
(Câu chuyện tiếp tục với phần 2, cũng là phần cuối, sự thật đằng sau chàng trai hào hoa tên Phong vẫn là một ẩn số với Ly. Nhưng đáp số tính tới thời điểm này, rằng, anh yêu cô bé thật lòng. Câu chuyện tình sẽ đi về đâu?)