duyrua1984
Truyện ma sợ nhưng hay
Mới gia nhập diễn đàn xin gửi tới các bạn 1 Truyện ma cực hay của Người Khăn Trắng có tựa đề Cây cầu có ma....
Đã hơn tám giờ tối Ba Phú và Hai Văn mới về tới bến đò Long Cảnh. Hôm nay họ về quá trễ, chớ như mọi chiều thứ bảy trước thì đúng bốn giờ hai anh em đã ra khỏi trại lính nhưng hôm nay do có phái đoàn quan lớn xuống kiểm tra doanh trại nên gần bảy giờ tối họ mới được ra khỏi trại. Hai người nhắm hướng bến đò Long Cảnh mà bước đi như chạy bởi từ đây về tới dưới đó còn tới năm sáu cây số, mà giờ này quá trễ rồi thấy trời càng lúc càng tối và đèn dọc theo hai bên đường đã thắp sáng trưng, bởi vậy cả hai hối hả đi, vì trong bụng họ đang phập phồng lo một hồi nữa về tới dưới không biết còn có đò không. Hơn một giờ sau họ mới tới bến đò, bờ sông bên này có đèn đường thì mặt nước còn gợn ánh sáng, còn bờ bên kia ngó qua thì tối thui như mực tàu khiến cả hai hơi thất thỏm trong bụng không biết giờ này kêu đò có ai bên bờ kia chịu qua rước mình không chớ bên bờ này thì không còn một ai cả. Cũng may cho họ là nhờ bác Bảy Tiến có ý chờ hai anh nên bơi xuồng qua liền khi hai người vừa cất tiếng kêu. Một chút sau xuồng đã cắp đến bến họ mau chóng trả tiền rồi nói mấy câu cảm ơn bác Bảy Tiến xong cả hai rời bến đò Long Cảnh bước lên con lộ cái để về.
Anh đi thêm một khúc dài cả cây số mới tới cầu Đúc rồi khi đi tới giữa cầu tự nhiên có càm giác như có một vài người đứng quanh quẩn đâu đó dòm ngó mình, ba Phú đứng hẳn lại đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì, chẳng nghe gì ngoại trừ nãy giờ là tiếng giày đinh cảu anh nện cồm cộp trên mặt xi măng cây cầu, anh mỉm cười cho sự chột dạ bất ngờ của mình. Từ xưa tới giờ anh nổi tiếng gan góc, trước đây lúc anh chưa đi lính anh đã nhieuf lần giữa đêm hôm khuya khoắt một mình lội ruộng đi soi cá và cũng không ít bận vô tuốt trong đồng cây mắm lớn nổi tiếng có con ma một giò bận đò trắng xát hay đứng trên ngọn cây cười khè … khè nhát người đi soi đêm, nhưng đối với anh thì chẳng bao giờ bị nó hiện hình nhát như nhiều người trong làng trong xóm dã gặp. Nhưng sao hôm nay lại có cảm giác như bị ai dòm ngó mình rồi hình như là có ai đó đang đi theo mình, bởi ngoài tiếng giày đinh nện cồm cộp của anh thì tiếng chân phình phịch như của ai đó đang theo sát sau lưng, một lần nữa ba Phú lại quay đầu nhìn quanh nhưng đúng là chẳng thấy có gì mà sao cái lành lạnh chạy dọc ở xương sống lại xảy ra, ba Phú cố tình bước thiệt lẹ giống như đang chạy tiếng chân phía sau cũng lẹ làng rượt theo sát một bên, bất ngờ ba Phú đứng gấp lại và nhận thấy như có ai đụng nhẹ vô lưng mình, hơi lạnh tỏa ra cùng tiếng thở nhỏ: “Ôi! Thây kệ, nó muốn đi theo thì cứ việc đi miễn là đừng hiện ra nhát mình là đủ”. Do nghĩ vậy nên anh tiếp tục đi riết tới, một hồi sau đã đến trước cửa trường sơ cấp TQ nơi mà cách nay mấy tháng trước chú bảy Tâm em trai anh gánh tôm đi bán sớm khi đi tới đây thì bị tụi ma ở đây nhát, ban đầu thì nào là gõ thước rốp rốp, kế đến là tiếng trẻ nít học bài um sùm trong một lớp học đen thui, mà nào chỉ có vậy thôi đâu, bở chỉ một chứ sau nữa là thấy một bóng trắng cao cả hai thước tây tóc xõa dài đen xì hiện lên đứng cao nghêu trên nóc trường, kế tiếp bóng ma kia lơ lửng tuột xuống trôi từ từ ra ngoài cửa trường như có ý chặn đường trêu ghẹo hay làm cái gì kahcs, may mà chú bảy nó lanh trí giả tiếng gà gáy sáng khiến bóng ma nọ biến mất, tiếng trẻ đọc bài cùng nhịp thước cũng mất luôn.
Hôm nay về ngang đây một mình giữa lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy chắc nó muốn hiện lên để trọc ghẹo hay sao mà nãy giờ anh có cảm giác như bị ai đó đi theo dòm ngó, do đó anh thầm nghĩ: “Nó mà hiện lên để nhát anh là nó tới số”. Bởi trước đây ba Phú đã từng theo thầy lên núi Bà để học nghề sửa chữa tay chân bị sái gân trật khớp nên được thầy truyền cho mấy câu chú phòng thân và trị ma tà, tuy chẳng gây hấn chọc ghẹo gì ai nhưng nếu có kẻ nào đó muốn quấy phá mình thì chắc là anh sẽ không tha. Nghĩ như vậy anh bước chậm lại trước cổng trường để coi có ma quái gì hiện lên trêu chọc không? Rồi ba Phú gần như dừng bước chân để ngó vô phía trong trường, nhưng chẳng có động tĩnh gì ngoài hai dãi nhà tối đen như mực, rồi xũng không có tiếng gõ thước hay ê… a học bài như chúng đã từng nhát bảy Tâm. Ba Phú mỉm cười bước đi, cái cảm giác ớn ớn lạnh như bị ai dòm ngó ngay khi ấy cũng biến mất.
Anh mải miết đi để mau về nhà nên chẳng mấy chút đã đi khỏi trường khoảng nửa cây số, bỗng nhiên tiếng gà “cục cục” sát một bên chân khiến anh vô cùng ngạc nhiên tự hỏi “Chèn ơi! Giờ này mà gà ai đi lạc kêu um sùm vậy ta?” Tuy là tự hỏi vậy chớ anh cũng chẳng quan tâm đến tiếng con gà kia nên cứ bước đi, tiếng gà cục cục vẫn bám theo một hồi nữa làm anh chợt nhớ: “Trước đây người anh thứ hai của anh trên đường ban đêm về cũng gặp hiện tượng này, và anh đã ôm con gà đó về, khi tới nhà lúc má anh bưng đèn ra mở cửa thì trên tay ảnh chỉ là đống phân trâu khô.”. Bởi vậy chắc là ma làm gà ghẹo anh, chớ giờ này gà thiệt đã vô chuông ngủ từ hồi chạng vạng tối chớ đâu mà lảng vảng ở đây mà cục cục giờ này. Đoán chắc là vậy nên đợi khi con gà đen thui bước sát bên, anh đứng lại rồi giơ chân đá nó một đá thiệt mạnh. Và đúng như dự tính cảu anh, bởi khi bất ngờ lãnh một đá con gà ma không la quác… quác như bình thường mà nó kêu lên một tiếng giống như tiếng trâu rống rồi thành cục lửa xanh lè bay tuốt lên ngọn cây trầm bên lề đường chớp chớp sáng bùng lên một cái rồi biến mất liền nhưng từ trên ngọn cây trầm tiếng con chim heo vọng xuống eng… éc… thảm thiết nghe không khác gì heo bị thọc huyết, khiến gan dạ như ba Phú cũng giật mình nhưng đó là cái giật mình do bị bất ngờ mà thôi nhưng sau đó anh chẳng chút gì nao núng nên vẫn xăm xăm bước tới bằng những bước chân mạnh mẽ.
Không lâu sau anh đã tới khu vực mả ông lết, nơi đây cũng khét tiếng là có ma, bởi chừng tám giờ tối trở lên, khi đi ngang khu vực này mà chỉ một hoặc hai người thì thường hay nghe tiếng sột soạt vang lên khi thì ở phía sau lúc thì sát một bên mà ngó lại thì đó là một đống đen thui hình dạng giống người ngồi lết theo cất tiếng rên hừ… hừ… đưa hai tay giống như xin xỏ nhìn thật ghê rợn, khiến người bị nhát la làng chạy thục mạng, tiếng cười con ma lết ồ… ồ… hi…. Hí… rượt theo sau lưng. Vì vậy khi tới đây anh cố tình bước chậm lại, có ý coi có hiện tượng gì khác thường chọc ghẹo mình không thì ngoài tiếng cọt… kẹt… cọt… kẹt của ếch nhái từ trong đồng vọng ra, thì gió đêm lạnh lẽo thổi khá mạnh trên con đường vắng ngắt không một bóng người, trên cao bầu trời thì không lấy một ánh sao nên tối thui, khiến đất đen hơn mực tàu, ngửa bàn tay không thấy, trời đất tối một cách lạ thường đầy bí ẩn như muốn đe dọa sẽ có chuyện xảy ra. Ba Phú tự tin vô bản lĩnh của mình nên chẳng hề nao núng e dè sợ hãi chuyện gì hết, duy chỉ có điều trời tối quá anh ngại mình đi lẹ sẽ bước hụt chân xuống ruộng hay vấp đá vấp bờ nên đành đi chậm một cách thận trọng, một hồi lâu trôi qua vẫn chẳng có chuyện gì khác lạ xảy ra, rồi chung quanh làm như sáng hơn do trên nền trời có lẽ là lớp mây đen che phủ nãy giờ như bị gió xua tan hết nên sáng trong hơn nhiều rồi các vì sao đã lộ ra chiếu lấp lánh, vì vậy anh thấy cây cầu Rạch Tôm hiện ra xa xa trước mặt. Ba Phú thở ra nhẹ nhõm vì bây giờ đã thấy rõ đường nên mau lẹ bước chứ không như nãy giờ đi một cách mò mẫm, vừa lúc đó vài tiếng rên hừ… hừ… rồi tiếng hú… hú nho nhỏ vang lên, dù có nghe mà anh không biết ở xa hay gần bởi nó mơ hồ làm sao. Ba Phú dừng bước hẳn rồi anh trầm giọng nói:
-Ta không chọc ghẹo mấy người mà các ngươi nếu còn tiếp tục nhát ta thì chớ trách sao ta không nương tay!
Nói xong anh tiếp tục đi tới và mau chóng qua khỏi cây cầu mà không thấy có chuyện gì khác lạ (Tuy cây cầu này nổi tiếng có ma. Khi thì nó hiện thành bóng trắng tóc dài đen thui đứng phất phơ trên lan can cầu đợi người đi tới nó cười lanh lảnh rồi buông mình xuống nước mà không gây tiếng động gì. Lúc thì thấy một đống đen thui ngồi thù lù giữa cây cầu chờ có người đi ngang thì rớt xuống nước một cái rột sau đó dưới dạ cầu có tiếng rên hì… hì… ư… ư… như cảu người bệnh nặng, kể tới một cục lửa xanh lè từ dưới mặt nước bay lên cao nửa lưng trời biến mất, làm nhiều người thấy vậy la làng, la xóm hốt hoảng.). Anh thầm nghĩ chắc tụi ma nghe anh lên tiếng như vậy nên e dè mà không trêu chọc anh nữa, anh tiếp tục đi thêm một khoảng đường dài nữa thì trước mắt anh có bóng người thấp thoáng khiến anh chậm bước lại nhìn kỹ coi người hay ma, tuy không thấy rõ lắm nhưng anh tin đó là người vì chân đi hình như chạm đất. Khi đi sát một bên anh còn nghe tiếng thở khá nặng nhọc của người đó và qua vóc dáng nhỏ nhắn với cái lưng khòm khòm xuống nên anh độ chừng đó là một bà già, quả đúng vậy vừa thấy anh đi tới bà già nọ khào khào vừa thở vừa lên tiếng:
-Cậu hai ơi! Làm ơn… đi chậm chậm lại chờ… tôi vơi, chớ… đêm hôm vầy đi một mình tui… sợ ma quá hà.
Nghe vậy động lòng trắc ẩn nên ba Phú đi chậm lại cốt để bà nọ đi theo, vừa bước chậm sát bên bà già đó ba Phú hỏi:
-Bà đi đâu mà về trễ vậy… mà bà về tới đâu lận?
Bằng giọng đứt quãng mà lại ồ ề rất khó nghe. Bà già trả lời:
-Tui.. đi… ăn… đám… giỗ… ma… mà nhà ở xóm dưới phía … kia chỗ… hồi n…ãy tui đứng… đó.
Ba Phú nghe bà già vừa thở hổn hển vừa nói năng lộn xộn, dù cố lắng nghe nhưng chẳng hiều bà già nói gì, có điều càng lúc bà ta càng bước chậm, cho tới một chút sau bà lão nọ không còn đi nổi thấy vậy anh lên tiếng:
-Bà đi không nổi nữa hả? Vậy ngồi nghỉ một lát cho khỏe, tui chờ bà.
Giọng cùa bà già càng thều thào.
-Cám ơn cậu, tại cẳng… chân tui đau… quá nên lết hết muốn nổi, hổng biết một hồi… đi nữa được không.
Nghe bà nọ nói vậy ba Phú thấy tội nghiệp nên ngó bà ta mà nói:
-Thì bà cứ nghỉ mệt nếu lát nữa bà đi không nổi thì cháu cõng bà. Chớ cháy đâu nỡ bỏ bà giữa đường như vầy.
Bà gì nghe anh trả lời vậy thì mừng rỡ nói một hơi giọng đầy khỏ khoắn trong trẻo khác xa nãy giờ:
-Nếu được cậu sẵn lòng để cõng thì đi liền, để một hồi càng lúc càng khuya càng thấy sợ.
Ba Phú nghe vậy cúi xuống xốc bà nọ lên lưng cõng liền nên anh không kịp thấy hai mắt bà già chợt long lên rất kỳ quặc rồi nhếch một nụ cười bí hiểm trên cái miệng móm xọm nhưng từ từ banh rộng ra. Ban đầu bởi bà già nhỏ con nhẹ hều nên anh đi thiệt lẹ nhưng chừng trăm thước chợt thấy trên lưng mình bà nọ càng lúc càng nặng, nên ba Phú nghĩ thầm : “Hay tại mình sải bước nên thấm mệt do đó mình mới thấy bà ta nặng.” vì vậy tính đặt bà già xuống để nghỉ mệt thì vừa lúc đó trên lưng anh bà nọ cất tiếng rên hừ.. hừ…. không khác gì tiếng rên ở dưới dạ cầu hồi nãy, nghe thấy vậy ba Phú nghĩ: “Hổng lẽ con ma cầu Rạch Tôm đang nằm trên lưng mình giở trò chọc ghẹo”. Vì vậy ba Phú tính dừng lại đặt bà già xuống để coi có đúng vậy không, thì sau ót anh bõng có cái gì mềm xèo lạnh ngắt từ từ bò xuống rồi vòng lại trước cổ. Ba Phú dừng lại và ngó coi cái vật mềm xèo kia là gì thì, thánh thần ơi! Cai lưỡi tím ngắt từ trên cỏ anh lòng thòng xuống đưa qua đưa lại trước ngực rồi mau chóng thòng dài xuống bụng, nó như muốn quấn anh lại, hai tay con ma với mười móng tay dài nhọn hoắt ôm cứng cổ, hai chân đen thui quấn vô hai bên hông anh cứng nhắc, dù có muốn quăng con ma xuống chẳng dễ dàng gì. Biết chắc chắn mình đã gặp ma quỉ trêu chọc nên ba Phú bình tĩnh nhẩm một câu chú, trong lúc tay trái bắt quyết, tay mặt hờm sẵn và khi vừa dứt câu chú vương tay mặt chụp ngay cái lưỡi mà lúc đó nó đang mon men quấn bụng anh và quyết bên tay trái chĩa thẳng vô nó. Một tiếng thét đau đớn vang lên, rồi tay chân con ma lè buông anh ra, ba Phú liền lợi dụng lúc đó khom lưng quăng một cái thiệt mạnh về phía trước nhưng tay anh vẫn không buông cái lưỡi của con ma nọ, cái lưỡi lúc này không còn tím ngắt nữa mà nó đỏ lè dài sọc, con ma bị quăng nằm chình ình dưới đất đưa cái mặt xanh lè nhưng hai con mắt tròn vo trợn trừng trắng dã ngó ba Phú rồi từ cái miệng rộng đen thui không ngớt rên la giọng đớt đát bởi cái lưỡi lòng thòng bên ngoài bị anh nắm chặt.
-Nóng quá chết con rồi sư ơi. Con trăm lạy sư, ngàn lạy sư, cầu xin sư tha mạng cho con. Nóng chết cái lưỡi con quá sư ơi.
Vừa lên tiếng cầu xin nó vừa ráng lóp ngóp quỳ lên, hướng về anh lạy lia lịa. Ngó điệu bộ nó vừa tức cười vừa tội nghiệp ba Phú nhẩm một câu chú khác buông cái lưỡi kia ra, con ma thâu cái lưỡi đỏ lừ kia vô miệng nhưng dù có gắng mấy bận nó vẫn không đem được cái lưỡi vô họng, trong lúc ba Phú dợm bước đi nó vội vàng bò theo anh rên rỉ cầu xon vẫn bằng cái giọng đớt đát:
-Con trăm lạu sư ngàn lạy sư, con không biết nên mạo phạm mong ngài từ bi tha con.
Ba Phú tức cười nói:
-Thì ta đã bỏ cái lưỡi dài sọc đỏ khừ của nhà ngươi ra rồi còn theo ta năn nỉ cái nỗi gì?
Giọng con ma lè phân bua nghe thiệt tội:
-Chèn ơi sư khóa nó cứng ngắc con thụt lưỡi vô hổng đặng, biến đi cũng hổng xong. Khổ hết chỗ nói sư ơi!
Ba Phú tỉnh bơ trả lời:
-Vậy thì ngưới cứ ở đó chờ tới sáng mai cho người thấy một chút có sao đâu. Bởi ngươi ưng nhát người ta thì tới sáng mai cứ đúng ở đó mà nhát thiên hạ cho đã.
Nghe Ba Phú nói tới đó con ma sợ hãi nói:
-Trời sáng mặt trời lên là con tiêu tan hồn phách hết, chớ đúng đó mà nhát ai nỗi gì sư ơi!
Ba Phú không trả lời mà cất tiếng cười bước đi khiến con ma bò theo tiếng nó van xin nghe thê thảm.
-Sư ơi! Sư mở lòng hải hà tha cho con. Con cầu xin ngài làm phước mà tha, con hưa từ giờ trở đi không dám hiện lên nhát nữa hu… hu…
Nó vừa khóc vừa bò theo cầu xin anh không ngớt, tuy không có ý hại nó nhưng anh vẫn điểm nhiên bước đi mặc cho con ma van xin, đi khaongr vài trăm thước anh dừng lại bất ngờ hỏi:
-Tại sao nhà ngươi hay hiện lên để nhát mọi người vậy?
Con ma sụt sùi kể:
-Trước đây con có chút ít của cải nên thường đeo theo vòng vàng mỗi lần có chuyện đi ra ngoài có ý khoe của. Bởi vậy có đám ăn cướp để ý biết rõ chuyện đó, nên theo chừng con, rồi tới một hôm nọ con đi một mình ăn đám giỗ bên kia sông vậy mà lại đeo theo nhiều vàng có ý khoe khoang cới người bên xóm đó, nào dè bọn cướp nó đi theo mà con không hay nên tới chiều sẩm tối nên tụi nó bốn đưa ra chặn đường bắt con lại lột hết của cải vàng bạc, sau đó sợ con nhớ mặt nên bọn chúng bóp cổ tới chết rồi cột đá vô hai chân quăng xác xuống cầu Rạch Tôm này phi tang. Vì chết oan nên thường hiện ra để nhát người qua lại đâu để lấu đó làm vui.
Nghe con ma kể lể xong ba Phú nghiêm mặt hỏi:
-Mi có thù thì thù với mấy thằng ăn cướp đó thì tìm mấy thằng ăn cướp đó mà nhát, chớ bà con ở đây có làm gì mi mà mi hiện ra hù nhát người ta, mi thấy cái lỗi của mình không?
Con ma nọ cất giọng ai oán:
-Bởi chết oan ức quá nên con hận quá mà làm càn nhát chọc bà con ở đây, nay thì con biết tội biết nỗi của con rồi. Từ giờ trở đi con hứa sẽ không bao giờ quấy phá chọc ghẹo ai nữa. Cúi mong sư mở lòng từ bi tha con.
Nói xong nó dập đầu lạy anh cả chục cái, ba Phú nhìn nó rồi nói:
-Ngươi hứa như vậy chưa đủ. Vì chẳng những không hiện lên nhát người, mà ngươi còn phải về núi hay vô chùa mà nghe kinh tu hành để siêu thoát, chớ hông lẽ ngươi muốn ở đây suốt đời suốt kiếp mà làm ma làm quỉ chăng? Ta nói vậy ngươi thấy sao?
Con ma không chút chậm trể trả lời:
-Con nguyện nghe lời dạy bảo của sư.
Ba Phú nghiên mặt nhìn nó gằn giọng:
-Chắc không?
Nghe hỏi con ma đưa tay lên nói:
-Dạ loài ma quỉ của tụi con, một khi đã hứa thì sẽ giữ lời chớ không bao giờ dám nói hai lời.
Giọng ba Phú dịu lại.
-Vậy ngươi tính vô chùa hay lên non?
-Cái đó thì sư dạy sao con nghe vậy.
-Được! Vậy ngươi hãy lên núi Bà rồi theo thầy ta mà tu hành nghe hông?
Con ma nghe tới đó liền dập đầu mấy cái:
-Con đa tạ sư.
-Bây giờ ngươi chịu khó theo ta, chừng nào về gần tới nà thì ta mới tha ngươi.
-Sao vậy sư? Vì với cái lưỡi khóa cứng ngắc không thụt vô được con… khổ lắm sư ơi!
Ba Phú nhin nó một hồi rồi nói.
-Trên đường ta về tới nhà, bọn ma quỉ nào muốn nhát ta thì ta lấy ngươi ra làm gương để khỏi mất công ra tay.
Con ma nhăn nhó nói.
-Trời đất thánh thần ơi! Hiện giờ mình mẩy sư đỉ như cục than trong lò cháy nóng rực. Đưa nào dám xáp gần mà sư lo.
-Vậy tại sao ngươi dám hiện lên nhát ta?
Con ma thú thiệt:
-Hồi nãy con ngó sư cũng bình thường như mọi người, nhưng khi sư lẩm bẩm câu gì thì toàn thân nóng rực, bị tay sư chụp vô lưỡi con tưởng đâu mình nuốt nhầm than nhầm lửa, khiến con cảm thấy mình tiêu hồn liền, may mà sư không có ý giết.
Nghe con ma lè kia nói ba Phú giờ đã hiểu thêm công dụng của câu thàn chú thầy ban, anh liền nhắc con ma nọ nhớ giữ lời, con ma không một chút chần chờ vội vàng cúi xuống lạy tạ ba bận. Sau đó anh đọc câu chú giải cho nó, con ma mau lẹ hiện nguyên hình là người đàn bà mặc áo trắng gương mặt dù trắng xanh như cái xác chết nhưng ngó coi bộ cũng hiền lành, sau đó nó cúi xuống hướng về phía ba Phú lạy thêm ba lạy nữa rồi đứng lên tan biến từ từ trong ánh sáng lờ mờ của trăng non.
Rồi thiệt đúng như lời hứa của con ma, từ đó trở đi ở cầu Rạch Tôm thuộc làng Long Cảnh không nghe ai còn bị ma hiện lên đứng phất phơ trên lan can để nhát hay rên hư… hừ dưới dạ cầu như lúc trước, dù họ có lỡ đi ngang đó vào lúc đêm hôm.
Hết.
Nguồn: Truyen0h.com
Đã hơn tám giờ tối Ba Phú và Hai Văn mới về tới bến đò Long Cảnh. Hôm nay họ về quá trễ, chớ như mọi chiều thứ bảy trước thì đúng bốn giờ hai anh em đã ra khỏi trại lính nhưng hôm nay do có phái đoàn quan lớn xuống kiểm tra doanh trại nên gần bảy giờ tối họ mới được ra khỏi trại. Hai người nhắm hướng bến đò Long Cảnh mà bước đi như chạy bởi từ đây về tới dưới đó còn tới năm sáu cây số, mà giờ này quá trễ rồi thấy trời càng lúc càng tối và đèn dọc theo hai bên đường đã thắp sáng trưng, bởi vậy cả hai hối hả đi, vì trong bụng họ đang phập phồng lo một hồi nữa về tới dưới không biết còn có đò không. Hơn một giờ sau họ mới tới bến đò, bờ sông bên này có đèn đường thì mặt nước còn gợn ánh sáng, còn bờ bên kia ngó qua thì tối thui như mực tàu khiến cả hai hơi thất thỏm trong bụng không biết giờ này kêu đò có ai bên bờ kia chịu qua rước mình không chớ bên bờ này thì không còn một ai cả. Cũng may cho họ là nhờ bác Bảy Tiến có ý chờ hai anh nên bơi xuồng qua liền khi hai người vừa cất tiếng kêu. Một chút sau xuồng đã cắp đến bến họ mau chóng trả tiền rồi nói mấy câu cảm ơn bác Bảy Tiến xong cả hai rời bến đò Long Cảnh bước lên con lộ cái để về.
Cả hai người đều là lính pháo thủ, nhà của hai Văn ở Tân Quán đi khỏi bến đò Long Cảnh một chút là tới còn ba Phú nhà tuốt dưới chợ Long Cảnh nên anh còn cuốc bộ hơn bảy cây số mới tới nhà. Chỉ một chút sau hai Văn đã tới nhà nên quẹo vô, vì vậy trên con đường đất đỏ mà bây giờ đã tối thui ngủa bàn tay không thấy chỉ còn một mình ba Phú đang cố sải những bước chân dài, khúc này ít nhà chỉ toàn đồng trống trơn nhìn tuốt luốt ở trong xa mới thấy có mấy căn nhà đốt đèn leo lét ngó thiệt buồn bã đơn độc giữa màn đêm. Rồi cũng thật lạ lùng khi ba Phú ới chỗ này đột nhiên không gian chợt im ắng tĩnh mịch không nghe một tiếng ếch nhái, côn trùng rỉ rả kêu đêm càng làm tăng thêm phần cô tịch cho đêm của miền quê đồng ruộng. Điều ấy quả là khác lại so với thông thường, vì thường thì giờ này ếch nhái côn trùng đang hòa bản nhạc buồn quen thuộc của chốn ruộng đồng sông nước, tuy có hơi làm lạ về điều này nhưng ba Phú đâu có thời giờ mà suy nghĩ nhiều anh chỉ lo cắm cổ đi cho thiệt lẹ vì đường về còn xa lắm.Anh đi thêm một khúc dài cả cây số mới tới cầu Đúc rồi khi đi tới giữa cầu tự nhiên có càm giác như có một vài người đứng quanh quẩn đâu đó dòm ngó mình, ba Phú đứng hẳn lại đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì, chẳng nghe gì ngoại trừ nãy giờ là tiếng giày đinh cảu anh nện cồm cộp trên mặt xi măng cây cầu, anh mỉm cười cho sự chột dạ bất ngờ của mình. Từ xưa tới giờ anh nổi tiếng gan góc, trước đây lúc anh chưa đi lính anh đã nhieuf lần giữa đêm hôm khuya khoắt một mình lội ruộng đi soi cá và cũng không ít bận vô tuốt trong đồng cây mắm lớn nổi tiếng có con ma một giò bận đò trắng xát hay đứng trên ngọn cây cười khè … khè nhát người đi soi đêm, nhưng đối với anh thì chẳng bao giờ bị nó hiện hình nhát như nhiều người trong làng trong xóm dã gặp. Nhưng sao hôm nay lại có cảm giác như bị ai dòm ngó mình rồi hình như là có ai đó đang đi theo mình, bởi ngoài tiếng giày đinh nện cồm cộp của anh thì tiếng chân phình phịch như của ai đó đang theo sát sau lưng, một lần nữa ba Phú lại quay đầu nhìn quanh nhưng đúng là chẳng thấy có gì mà sao cái lành lạnh chạy dọc ở xương sống lại xảy ra, ba Phú cố tình bước thiệt lẹ giống như đang chạy tiếng chân phía sau cũng lẹ làng rượt theo sát một bên, bất ngờ ba Phú đứng gấp lại và nhận thấy như có ai đụng nhẹ vô lưng mình, hơi lạnh tỏa ra cùng tiếng thở nhỏ: “Ôi! Thây kệ, nó muốn đi theo thì cứ việc đi miễn là đừng hiện ra nhát mình là đủ”. Do nghĩ vậy nên anh tiếp tục đi riết tới, một hồi sau đã đến trước cửa trường sơ cấp TQ nơi mà cách nay mấy tháng trước chú bảy Tâm em trai anh gánh tôm đi bán sớm khi đi tới đây thì bị tụi ma ở đây nhát, ban đầu thì nào là gõ thước rốp rốp, kế đến là tiếng trẻ nít học bài um sùm trong một lớp học đen thui, mà nào chỉ có vậy thôi đâu, bở chỉ một chứ sau nữa là thấy một bóng trắng cao cả hai thước tây tóc xõa dài đen xì hiện lên đứng cao nghêu trên nóc trường, kế tiếp bóng ma kia lơ lửng tuột xuống trôi từ từ ra ngoài cửa trường như có ý chặn đường trêu ghẹo hay làm cái gì kahcs, may mà chú bảy nó lanh trí giả tiếng gà gáy sáng khiến bóng ma nọ biến mất, tiếng trẻ đọc bài cùng nhịp thước cũng mất luôn.
Hôm nay về ngang đây một mình giữa lúc đêm hôm khuya khoắt như vậy chắc nó muốn hiện lên để trọc ghẹo hay sao mà nãy giờ anh có cảm giác như bị ai đó đi theo dòm ngó, do đó anh thầm nghĩ: “Nó mà hiện lên để nhát anh là nó tới số”. Bởi trước đây ba Phú đã từng theo thầy lên núi Bà để học nghề sửa chữa tay chân bị sái gân trật khớp nên được thầy truyền cho mấy câu chú phòng thân và trị ma tà, tuy chẳng gây hấn chọc ghẹo gì ai nhưng nếu có kẻ nào đó muốn quấy phá mình thì chắc là anh sẽ không tha. Nghĩ như vậy anh bước chậm lại trước cổng trường để coi có ma quái gì hiện lên trêu chọc không? Rồi ba Phú gần như dừng bước chân để ngó vô phía trong trường, nhưng chẳng có động tĩnh gì ngoài hai dãi nhà tối đen như mực, rồi xũng không có tiếng gõ thước hay ê… a học bài như chúng đã từng nhát bảy Tâm. Ba Phú mỉm cười bước đi, cái cảm giác ớn ớn lạnh như bị ai dòm ngó ngay khi ấy cũng biến mất.
Anh mải miết đi để mau về nhà nên chẳng mấy chút đã đi khỏi trường khoảng nửa cây số, bỗng nhiên tiếng gà “cục cục” sát một bên chân khiến anh vô cùng ngạc nhiên tự hỏi “Chèn ơi! Giờ này mà gà ai đi lạc kêu um sùm vậy ta?” Tuy là tự hỏi vậy chớ anh cũng chẳng quan tâm đến tiếng con gà kia nên cứ bước đi, tiếng gà cục cục vẫn bám theo một hồi nữa làm anh chợt nhớ: “Trước đây người anh thứ hai của anh trên đường ban đêm về cũng gặp hiện tượng này, và anh đã ôm con gà đó về, khi tới nhà lúc má anh bưng đèn ra mở cửa thì trên tay ảnh chỉ là đống phân trâu khô.”. Bởi vậy chắc là ma làm gà ghẹo anh, chớ giờ này gà thiệt đã vô chuông ngủ từ hồi chạng vạng tối chớ đâu mà lảng vảng ở đây mà cục cục giờ này. Đoán chắc là vậy nên đợi khi con gà đen thui bước sát bên, anh đứng lại rồi giơ chân đá nó một đá thiệt mạnh. Và đúng như dự tính cảu anh, bởi khi bất ngờ lãnh một đá con gà ma không la quác… quác như bình thường mà nó kêu lên một tiếng giống như tiếng trâu rống rồi thành cục lửa xanh lè bay tuốt lên ngọn cây trầm bên lề đường chớp chớp sáng bùng lên một cái rồi biến mất liền nhưng từ trên ngọn cây trầm tiếng con chim heo vọng xuống eng… éc… thảm thiết nghe không khác gì heo bị thọc huyết, khiến gan dạ như ba Phú cũng giật mình nhưng đó là cái giật mình do bị bất ngờ mà thôi nhưng sau đó anh chẳng chút gì nao núng nên vẫn xăm xăm bước tới bằng những bước chân mạnh mẽ.
Không lâu sau anh đã tới khu vực mả ông lết, nơi đây cũng khét tiếng là có ma, bởi chừng tám giờ tối trở lên, khi đi ngang khu vực này mà chỉ một hoặc hai người thì thường hay nghe tiếng sột soạt vang lên khi thì ở phía sau lúc thì sát một bên mà ngó lại thì đó là một đống đen thui hình dạng giống người ngồi lết theo cất tiếng rên hừ… hừ… đưa hai tay giống như xin xỏ nhìn thật ghê rợn, khiến người bị nhát la làng chạy thục mạng, tiếng cười con ma lết ồ… ồ… hi…. Hí… rượt theo sau lưng. Vì vậy khi tới đây anh cố tình bước chậm lại, có ý coi có hiện tượng gì khác thường chọc ghẹo mình không thì ngoài tiếng cọt… kẹt… cọt… kẹt của ếch nhái từ trong đồng vọng ra, thì gió đêm lạnh lẽo thổi khá mạnh trên con đường vắng ngắt không một bóng người, trên cao bầu trời thì không lấy một ánh sao nên tối thui, khiến đất đen hơn mực tàu, ngửa bàn tay không thấy, trời đất tối một cách lạ thường đầy bí ẩn như muốn đe dọa sẽ có chuyện xảy ra. Ba Phú tự tin vô bản lĩnh của mình nên chẳng hề nao núng e dè sợ hãi chuyện gì hết, duy chỉ có điều trời tối quá anh ngại mình đi lẹ sẽ bước hụt chân xuống ruộng hay vấp đá vấp bờ nên đành đi chậm một cách thận trọng, một hồi lâu trôi qua vẫn chẳng có chuyện gì khác lạ xảy ra, rồi chung quanh làm như sáng hơn do trên nền trời có lẽ là lớp mây đen che phủ nãy giờ như bị gió xua tan hết nên sáng trong hơn nhiều rồi các vì sao đã lộ ra chiếu lấp lánh, vì vậy anh thấy cây cầu Rạch Tôm hiện ra xa xa trước mặt. Ba Phú thở ra nhẹ nhõm vì bây giờ đã thấy rõ đường nên mau lẹ bước chứ không như nãy giờ đi một cách mò mẫm, vừa lúc đó vài tiếng rên hừ… hừ… rồi tiếng hú… hú nho nhỏ vang lên, dù có nghe mà anh không biết ở xa hay gần bởi nó mơ hồ làm sao. Ba Phú dừng bước hẳn rồi anh trầm giọng nói:
-Ta không chọc ghẹo mấy người mà các ngươi nếu còn tiếp tục nhát ta thì chớ trách sao ta không nương tay!
Nói xong anh tiếp tục đi tới và mau chóng qua khỏi cây cầu mà không thấy có chuyện gì khác lạ (Tuy cây cầu này nổi tiếng có ma. Khi thì nó hiện thành bóng trắng tóc dài đen thui đứng phất phơ trên lan can cầu đợi người đi tới nó cười lanh lảnh rồi buông mình xuống nước mà không gây tiếng động gì. Lúc thì thấy một đống đen thui ngồi thù lù giữa cây cầu chờ có người đi ngang thì rớt xuống nước một cái rột sau đó dưới dạ cầu có tiếng rên hì… hì… ư… ư… như cảu người bệnh nặng, kể tới một cục lửa xanh lè từ dưới mặt nước bay lên cao nửa lưng trời biến mất, làm nhiều người thấy vậy la làng, la xóm hốt hoảng.). Anh thầm nghĩ chắc tụi ma nghe anh lên tiếng như vậy nên e dè mà không trêu chọc anh nữa, anh tiếp tục đi thêm một khoảng đường dài nữa thì trước mắt anh có bóng người thấp thoáng khiến anh chậm bước lại nhìn kỹ coi người hay ma, tuy không thấy rõ lắm nhưng anh tin đó là người vì chân đi hình như chạm đất. Khi đi sát một bên anh còn nghe tiếng thở khá nặng nhọc của người đó và qua vóc dáng nhỏ nhắn với cái lưng khòm khòm xuống nên anh độ chừng đó là một bà già, quả đúng vậy vừa thấy anh đi tới bà già nọ khào khào vừa thở vừa lên tiếng:
-Cậu hai ơi! Làm ơn… đi chậm chậm lại chờ… tôi vơi, chớ… đêm hôm vầy đi một mình tui… sợ ma quá hà.
Nghe vậy động lòng trắc ẩn nên ba Phú đi chậm lại cốt để bà nọ đi theo, vừa bước chậm sát bên bà già đó ba Phú hỏi:
-Bà đi đâu mà về trễ vậy… mà bà về tới đâu lận?
Bằng giọng đứt quãng mà lại ồ ề rất khó nghe. Bà già trả lời:
-Tui.. đi… ăn… đám… giỗ… ma… mà nhà ở xóm dưới phía … kia chỗ… hồi n…ãy tui đứng… đó.
Ba Phú nghe bà già vừa thở hổn hển vừa nói năng lộn xộn, dù cố lắng nghe nhưng chẳng hiều bà già nói gì, có điều càng lúc bà ta càng bước chậm, cho tới một chút sau bà lão nọ không còn đi nổi thấy vậy anh lên tiếng:
-Bà đi không nổi nữa hả? Vậy ngồi nghỉ một lát cho khỏe, tui chờ bà.
Giọng cùa bà già càng thều thào.
-Cám ơn cậu, tại cẳng… chân tui đau… quá nên lết hết muốn nổi, hổng biết một hồi… đi nữa được không.
Nghe bà nọ nói vậy ba Phú thấy tội nghiệp nên ngó bà ta mà nói:
-Thì bà cứ nghỉ mệt nếu lát nữa bà đi không nổi thì cháu cõng bà. Chớ cháy đâu nỡ bỏ bà giữa đường như vầy.
Bà gì nghe anh trả lời vậy thì mừng rỡ nói một hơi giọng đầy khỏ khoắn trong trẻo khác xa nãy giờ:
-Nếu được cậu sẵn lòng để cõng thì đi liền, để một hồi càng lúc càng khuya càng thấy sợ.
Ba Phú nghe vậy cúi xuống xốc bà nọ lên lưng cõng liền nên anh không kịp thấy hai mắt bà già chợt long lên rất kỳ quặc rồi nhếch một nụ cười bí hiểm trên cái miệng móm xọm nhưng từ từ banh rộng ra. Ban đầu bởi bà già nhỏ con nhẹ hều nên anh đi thiệt lẹ nhưng chừng trăm thước chợt thấy trên lưng mình bà nọ càng lúc càng nặng, nên ba Phú nghĩ thầm : “Hay tại mình sải bước nên thấm mệt do đó mình mới thấy bà ta nặng.” vì vậy tính đặt bà già xuống để nghỉ mệt thì vừa lúc đó trên lưng anh bà nọ cất tiếng rên hừ.. hừ…. không khác gì tiếng rên ở dưới dạ cầu hồi nãy, nghe thấy vậy ba Phú nghĩ: “Hổng lẽ con ma cầu Rạch Tôm đang nằm trên lưng mình giở trò chọc ghẹo”. Vì vậy ba Phú tính dừng lại đặt bà già xuống để coi có đúng vậy không, thì sau ót anh bõng có cái gì mềm xèo lạnh ngắt từ từ bò xuống rồi vòng lại trước cổ. Ba Phú dừng lại và ngó coi cái vật mềm xèo kia là gì thì, thánh thần ơi! Cai lưỡi tím ngắt từ trên cỏ anh lòng thòng xuống đưa qua đưa lại trước ngực rồi mau chóng thòng dài xuống bụng, nó như muốn quấn anh lại, hai tay con ma với mười móng tay dài nhọn hoắt ôm cứng cổ, hai chân đen thui quấn vô hai bên hông anh cứng nhắc, dù có muốn quăng con ma xuống chẳng dễ dàng gì. Biết chắc chắn mình đã gặp ma quỉ trêu chọc nên ba Phú bình tĩnh nhẩm một câu chú, trong lúc tay trái bắt quyết, tay mặt hờm sẵn và khi vừa dứt câu chú vương tay mặt chụp ngay cái lưỡi mà lúc đó nó đang mon men quấn bụng anh và quyết bên tay trái chĩa thẳng vô nó. Một tiếng thét đau đớn vang lên, rồi tay chân con ma lè buông anh ra, ba Phú liền lợi dụng lúc đó khom lưng quăng một cái thiệt mạnh về phía trước nhưng tay anh vẫn không buông cái lưỡi của con ma nọ, cái lưỡi lúc này không còn tím ngắt nữa mà nó đỏ lè dài sọc, con ma bị quăng nằm chình ình dưới đất đưa cái mặt xanh lè nhưng hai con mắt tròn vo trợn trừng trắng dã ngó ba Phú rồi từ cái miệng rộng đen thui không ngớt rên la giọng đớt đát bởi cái lưỡi lòng thòng bên ngoài bị anh nắm chặt.
-Nóng quá chết con rồi sư ơi. Con trăm lạy sư, ngàn lạy sư, cầu xin sư tha mạng cho con. Nóng chết cái lưỡi con quá sư ơi.
Vừa lên tiếng cầu xin nó vừa ráng lóp ngóp quỳ lên, hướng về anh lạy lia lịa. Ngó điệu bộ nó vừa tức cười vừa tội nghiệp ba Phú nhẩm một câu chú khác buông cái lưỡi kia ra, con ma thâu cái lưỡi đỏ lừ kia vô miệng nhưng dù có gắng mấy bận nó vẫn không đem được cái lưỡi vô họng, trong lúc ba Phú dợm bước đi nó vội vàng bò theo anh rên rỉ cầu xon vẫn bằng cái giọng đớt đát:
-Con trăm lạu sư ngàn lạy sư, con không biết nên mạo phạm mong ngài từ bi tha con.
Ba Phú tức cười nói:
-Thì ta đã bỏ cái lưỡi dài sọc đỏ khừ của nhà ngươi ra rồi còn theo ta năn nỉ cái nỗi gì?
Giọng con ma lè phân bua nghe thiệt tội:
-Chèn ơi sư khóa nó cứng ngắc con thụt lưỡi vô hổng đặng, biến đi cũng hổng xong. Khổ hết chỗ nói sư ơi!
Ba Phú tỉnh bơ trả lời:
-Vậy thì ngưới cứ ở đó chờ tới sáng mai cho người thấy một chút có sao đâu. Bởi ngươi ưng nhát người ta thì tới sáng mai cứ đúng ở đó mà nhát thiên hạ cho đã.
Nghe Ba Phú nói tới đó con ma sợ hãi nói:
-Trời sáng mặt trời lên là con tiêu tan hồn phách hết, chớ đúng đó mà nhát ai nỗi gì sư ơi!
Ba Phú không trả lời mà cất tiếng cười bước đi khiến con ma bò theo tiếng nó van xin nghe thê thảm.
-Sư ơi! Sư mở lòng hải hà tha cho con. Con cầu xin ngài làm phước mà tha, con hưa từ giờ trở đi không dám hiện lên nhát nữa hu… hu…
Nó vừa khóc vừa bò theo cầu xin anh không ngớt, tuy không có ý hại nó nhưng anh vẫn điểm nhiên bước đi mặc cho con ma van xin, đi khaongr vài trăm thước anh dừng lại bất ngờ hỏi:
-Tại sao nhà ngươi hay hiện lên để nhát mọi người vậy?
Con ma sụt sùi kể:
-Trước đây con có chút ít của cải nên thường đeo theo vòng vàng mỗi lần có chuyện đi ra ngoài có ý khoe của. Bởi vậy có đám ăn cướp để ý biết rõ chuyện đó, nên theo chừng con, rồi tới một hôm nọ con đi một mình ăn đám giỗ bên kia sông vậy mà lại đeo theo nhiều vàng có ý khoe khoang cới người bên xóm đó, nào dè bọn cướp nó đi theo mà con không hay nên tới chiều sẩm tối nên tụi nó bốn đưa ra chặn đường bắt con lại lột hết của cải vàng bạc, sau đó sợ con nhớ mặt nên bọn chúng bóp cổ tới chết rồi cột đá vô hai chân quăng xác xuống cầu Rạch Tôm này phi tang. Vì chết oan nên thường hiện ra để nhát người qua lại đâu để lấu đó làm vui.
Nghe con ma kể lể xong ba Phú nghiêm mặt hỏi:
-Mi có thù thì thù với mấy thằng ăn cướp đó thì tìm mấy thằng ăn cướp đó mà nhát, chớ bà con ở đây có làm gì mi mà mi hiện ra hù nhát người ta, mi thấy cái lỗi của mình không?
Con ma nọ cất giọng ai oán:
-Bởi chết oan ức quá nên con hận quá mà làm càn nhát chọc bà con ở đây, nay thì con biết tội biết nỗi của con rồi. Từ giờ trở đi con hứa sẽ không bao giờ quấy phá chọc ghẹo ai nữa. Cúi mong sư mở lòng từ bi tha con.
Nói xong nó dập đầu lạy anh cả chục cái, ba Phú nhìn nó rồi nói:
-Ngươi hứa như vậy chưa đủ. Vì chẳng những không hiện lên nhát người, mà ngươi còn phải về núi hay vô chùa mà nghe kinh tu hành để siêu thoát, chớ hông lẽ ngươi muốn ở đây suốt đời suốt kiếp mà làm ma làm quỉ chăng? Ta nói vậy ngươi thấy sao?
Con ma không chút chậm trể trả lời:
-Con nguyện nghe lời dạy bảo của sư.
Ba Phú nghiên mặt nhìn nó gằn giọng:
-Chắc không?
Nghe hỏi con ma đưa tay lên nói:
-Dạ loài ma quỉ của tụi con, một khi đã hứa thì sẽ giữ lời chớ không bao giờ dám nói hai lời.
Giọng ba Phú dịu lại.
-Vậy ngươi tính vô chùa hay lên non?
-Cái đó thì sư dạy sao con nghe vậy.
-Được! Vậy ngươi hãy lên núi Bà rồi theo thầy ta mà tu hành nghe hông?
Con ma nghe tới đó liền dập đầu mấy cái:
-Con đa tạ sư.
-Bây giờ ngươi chịu khó theo ta, chừng nào về gần tới nà thì ta mới tha ngươi.
-Sao vậy sư? Vì với cái lưỡi khóa cứng ngắc không thụt vô được con… khổ lắm sư ơi!
Ba Phú nhin nó một hồi rồi nói.
-Trên đường ta về tới nhà, bọn ma quỉ nào muốn nhát ta thì ta lấy ngươi ra làm gương để khỏi mất công ra tay.
Con ma nhăn nhó nói.
-Trời đất thánh thần ơi! Hiện giờ mình mẩy sư đỉ như cục than trong lò cháy nóng rực. Đưa nào dám xáp gần mà sư lo.
-Vậy tại sao ngươi dám hiện lên nhát ta?
Con ma thú thiệt:
-Hồi nãy con ngó sư cũng bình thường như mọi người, nhưng khi sư lẩm bẩm câu gì thì toàn thân nóng rực, bị tay sư chụp vô lưỡi con tưởng đâu mình nuốt nhầm than nhầm lửa, khiến con cảm thấy mình tiêu hồn liền, may mà sư không có ý giết.
Nghe con ma lè kia nói ba Phú giờ đã hiểu thêm công dụng của câu thàn chú thầy ban, anh liền nhắc con ma nọ nhớ giữ lời, con ma không một chút chần chờ vội vàng cúi xuống lạy tạ ba bận. Sau đó anh đọc câu chú giải cho nó, con ma mau lẹ hiện nguyên hình là người đàn bà mặc áo trắng gương mặt dù trắng xanh như cái xác chết nhưng ngó coi bộ cũng hiền lành, sau đó nó cúi xuống hướng về phía ba Phú lạy thêm ba lạy nữa rồi đứng lên tan biến từ từ trong ánh sáng lờ mờ của trăng non.
Rồi thiệt đúng như lời hứa của con ma, từ đó trở đi ở cầu Rạch Tôm thuộc làng Long Cảnh không nghe ai còn bị ma hiện lên đứng phất phơ trên lan can để nhát hay rên hư… hừ dưới dạ cầu như lúc trước, dù họ có lỡ đi ngang đó vào lúc đêm hôm.
Hết.
Nguồn: Truyen0h.com