Một ngôi sao màn bạc đang ngồi ăn trong nhà hàng sang trọng.
Có anh chàng ngồi bàn bên cạnh nhìn cô ta, lễ phép hỏi:
- Xin lỗi cô, hình như tôi đã gặp cô ở nơi nào đó rồi thì phải? Có phải gặp ở sân quần vợt trong trận đấu quốc tế gần đây không?
- Không phải đâu, tôi không bao giờ đi xem thi đấu quần vợt.
- Hay là tôi đã gặp cô ở bãi biển?
- Tôi ít đi biển.
- Vậy thì tôi đã gặp cô ở đâu rồi nhỉ?
- Chắc anh đã gặp tôi ở rạp chiếu phim.
- A, phải rồi, cô thường ngồi bán vé ở rạp phải không?
- Thật tội nghiệp cho người này, sao anh ta cứ bị cán đi cán lại hoài vậy?
- Thưa bà, dựa trên cơ sở nào mà bà có thể khẳng định tất cả đàn ông đều thích những cô gái tóc vàng?
- Từ kinh nghiệm bản thân, vì tôi là một phụ nữ tóc hung.
- Không lẽ tôi chưa nói với ông rằng tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ở đây nữa?
- Thưa ngài, tôi đã nói rồi và giải thích cho ông sĩ quan đây nhưng ông ấy không chịu tin.
- Tệ quá! Chỉ có hai người xem thôi, có lẽ phải trả vé lại cho họ hôi, ông chủ ạ!
- Không được đâu! Chỗ ấy là vé mời đó.
- Tôi rất tiếc là anh không đã không dự buổi công diễn của tôi. Anh biết không, mọi người đã đánh nhau trầy đầu sứt trán cạnh quầy vé đấy!
- Thật à? Thế cuối cùng họ có được trả lại tiền vé không?
- Giọng ca gì nghe khiếp! Anh có biết bà ta là ai không?
- Biết chớ, vợ tôi đó! - Người đàn ông trả lời.
- Ái chà, xin lỗi anh. Thực ra thì không phải do giọng ca của chị ấy. Chính cái thứ hổ lốn mà chị ta buộc lòng phải hát lên mới là khiếp. Tôi không hiểu đứa nào viết một bài ca lại kinh khủng như vậy.
- Chính tôi viết đấy!
Có anh chàng ngồi bàn bên cạnh nhìn cô ta, lễ phép hỏi:
- Xin lỗi cô, hình như tôi đã gặp cô ở nơi nào đó rồi thì phải? Có phải gặp ở sân quần vợt trong trận đấu quốc tế gần đây không?
- Không phải đâu, tôi không bao giờ đi xem thi đấu quần vợt.
- Hay là tôi đã gặp cô ở bãi biển?
- Tôi ít đi biển.
- Vậy thì tôi đã gặp cô ở đâu rồi nhỉ?
- Chắc anh đã gặp tôi ở rạp chiếu phim.
- A, phải rồi, cô thường ngồi bán vé ở rạp phải không?
*
* *
Một anh chàng tóc vàng hoe đọc báo thấy nói là ở một đất nước nọ cứ 1 giờ lại có 1 người đi bộ bị xe cán chết. Anh chàng lẩm bẩm:* *
- Thật tội nghiệp cho người này, sao anh ta cứ bị cán đi cán lại hoài vậy?
*
* *
Các phóng viên vây quanh nữ tác giả cuốn sách “Tất cả đàn ông đều thích phụ nữ tóc vàng” đang bán rất chạy:* *
- Thưa bà, dựa trên cơ sở nào mà bà có thể khẳng định tất cả đàn ông đều thích những cô gái tóc vàng?
- Từ kinh nghiệm bản thân, vì tôi là một phụ nữ tóc hung.
*
* *
Viên cảnh sát bắt giữ một người lang thang ngoài phố, dẫn tới tòa, Chánh án hỏi:* *
- Không lẽ tôi chưa nói với ông rằng tôi không muốn nhìn thấy mặt ông ở đây nữa?
- Thưa ngài, tôi đã nói rồi và giải thích cho ông sĩ quan đây nhưng ông ấy không chịu tin.
*
* *
Trước khi mở màn, đạo diễn hé mắt nhìn xuống khán giả và nói với chủ rạp:* *
- Tệ quá! Chỉ có hai người xem thôi, có lẽ phải trả vé lại cho họ hôi, ông chủ ạ!
- Không được đâu! Chỗ ấy là vé mời đó.
*
* *
Một soạn giả tỏ ý khoe khoang vở kịch của mình với bạn:* *
- Tôi rất tiếc là anh không đã không dự buổi công diễn của tôi. Anh biết không, mọi người đã đánh nhau trầy đầu sứt trán cạnh quầy vé đấy!
- Thật à? Thế cuối cùng họ có được trả lại tiền vé không?
*
* *
Một vị khách quay sang người ngồi bên cạnh và chê bai giọng ca của một phụ nữ đang hát vui cho họ:* *
- Giọng ca gì nghe khiếp! Anh có biết bà ta là ai không?
- Biết chớ, vợ tôi đó! - Người đàn ông trả lời.
- Ái chà, xin lỗi anh. Thực ra thì không phải do giọng ca của chị ấy. Chính cái thứ hổ lốn mà chị ta buộc lòng phải hát lên mới là khiếp. Tôi không hiểu đứa nào viết một bài ca lại kinh khủng như vậy.
- Chính tôi viết đấy!