Hen Toc Do
New member
Tối muộn mùa đông, mưa lất phất rơi, dắt xe ra khỏi bãi đỗ xe của trường, nó hì hụi nổ máy, đạp một lần, hai lần, rồi ba lần… mà cái xe của nó vẫn cứ ì ra. “Chắc tối nay toi rồi, dắt xe về nhà là cái chắc”, nó thầm nghĩ.
Nó lấy điện thoại ra alo cho anh. “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, là những từ nó nghe được từ đầu dây bên kia. Thất vọng, cúp máy. Người nó nóng bừng bừng giữa mùa đông buốt giá, dùng hết sức lực còn lại nó đạp một cái thật mạnh, tiếng nổ ròn rã kêu. Ha ha, nó mừng thầm trong lòng vào số, tăng ga, nó phóng vù vù giữa trời mưa lạnh. Tiếng gió và tiếng mưa phả vào mặt nó, buốt và lạnh, hai hàm răng nó lập cập va vào nhau. Mùa đông này là mùa đông đầu tiên nó xa anh. Nó đã quen có anh ở bên, quen dựa vào anh, quen việc gì cũng nhờ đến anh, người ta nói: khi có chỗ để dựa vào con người ta cần gì phải tự đứng thẳng. Câu này đúng với nó. Trước khi biết yêu nó là một cô bé cứng rắn, bạn bè nhận xét nó còn cứng rắn hơn cả con trai va mền yếu hơn cả một đứa con gái.
Nó cười hì hì và nghĩ có lẽ là thế thật. Nhớ lại ngày trước khi còn là một nữ sinh cấp ba, đi học muôn bị cô giáo phạt chống đẩy 10 cái, nó vẫn ra chống đẩy bình thường không xin xỏ gì cả rồi về chỗ, điều mà tất cả con gái lớp văn không làm được. Khi đi đến thăm thằng bạn cùng lớp bị bệnh có lẽ sẽ phải ở lại học cùng khóa sau, nó lại là đứa đầu tiên khóc. Sau này, khi yêu anh, nó vẫn là nó cảm động và tinh tế với những điều nho nhỏ. Gặp anh vào một buổi chiều mùa thu, lá vàng rơi xào xạc và trời se lạnh, anh đi giữa đám con trai, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen toát lên vẻ thanh lịch, chín chắn, trưởng thành, nó nhìn thấy và thình thịch, thình thịch, tim nó loạn nhịp. Nó ngây ngất nhìn anh. Cuộc sống vẫn diễn ra theo nhịp đập của nó, công việc, học tập làm nó quên anh. Nó chơi với một bạn gái khá thân, những lúc rảnh rỗi hai đứa thường cùng nhau đi đây đi đó, một lần bạn gái nó rủ nó đến nhà một người bạn chơi, đang không có việc gì làm nó đồng ý đi. Đi đến nhà và gọi cửa, có người tiến lại gần mở cửa, mắt nó chữ a mồm nó chữ o, anh tươi cười hỏi: Biết anh à? Nó nhanh nhẩu trả lời có rồi nó lại nói à không, đầu nó gật rồi lắc làm anh cũng phải phì cười. Nói chuyện cùng anh, nó mới biết trước đây anh học cùng trường với nó trên nó 2 khóa. Buổi nói chuyện thân tình, cởi mở làm anh và nó gần nhau hơn. Nói chuyện với anh nó cảm thấy ấm áp cứ như bạn lâu ngày không gặp, thật là hay. Và anh với nó thời gian rảnh dành cho nhau nhiều hơn, café nhiều hơn, tin nhắn nhiều hơn. Một ngày không nhắn tin hoặc nhận được tin của anh nó thấy thiếu thiếu gì đó. Lần đầu tiên anh về nhà nó chơi, đi giữa đường thì trời đổ mưa to làm nó và anh bị ướt hết sạch, ướt rồi dẫu sao vẫn phải về nhà, chờ thì chẳng biết bao giờ mưa mới tạnh. Anh lại cẩn thận đội mũ bảo hiểm, cài quai mũ cho nó rồi vun vút lai nó đi. Ngồi sau xe anh, lòng nó thật ấm áp, từ nhỏ tới giờ chưa ai đội mũ bảo hiểm cho nó, tim nó lại loạn nhịp lần nữa. Về đến nhà, anh thì loay hoay để xe, nó chạy lên nhìn dây phơi quần áo và nhìn cửa khóa, nó không biết phải làm việc gì trước,, người cứ đù đà đù đờ, luống ca luống cuống. Anh đã lên tới đằng sau và nhanh tay thu giây phơi quần áo giúp nó, nó nhìn anh thu quần áo toàn đồ lặt vặt mà nó đỏ cả mặt. Vào nhà, tìm mãi cũng kiếm được bộ quần áo rộng nhất của nó cho anh mặc. Hí hí, anh mặc quần áo của nó trông buồn cười chết. Ngày tháng trôi qua mau anh ngỏ lời cùng nó với một câu nói khá đơn giản: “Anh có thể suốt đời đội mũ bảo hiểm cho em không? Tim nó đập nhanh, đầu nó lắc rồi lại gật, anh lại phì cười, nụ cười thật hiền. Có chuyện gì nó cũng san sẻ cùng anh, và anh cũng thế, dịu dàng và nhẹ nhàng anh với nó ở bên nhau đã 2 mùa đông. Nó khâm phục anh vì anh thông minh, chuyện gì nó hỏi cũng có thể trả lời được. Nhiều lần nó hỏi anh tại sao yêu nó, lần nào anh cũng trả lời nó rằng: “Anh yêu em vì trán dô bướng bỉnh” và anh còn đùa thêm rằng: “như thế anh mới có việc để làm”.
Nó lấy điện thoại ra alo cho anh. “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”, là những từ nó nghe được từ đầu dây bên kia. Thất vọng, cúp máy. Người nó nóng bừng bừng giữa mùa đông buốt giá, dùng hết sức lực còn lại nó đạp một cái thật mạnh, tiếng nổ ròn rã kêu. Ha ha, nó mừng thầm trong lòng vào số, tăng ga, nó phóng vù vù giữa trời mưa lạnh. Tiếng gió và tiếng mưa phả vào mặt nó, buốt và lạnh, hai hàm răng nó lập cập va vào nhau. Mùa đông này là mùa đông đầu tiên nó xa anh. Nó đã quen có anh ở bên, quen dựa vào anh, quen việc gì cũng nhờ đến anh, người ta nói: khi có chỗ để dựa vào con người ta cần gì phải tự đứng thẳng. Câu này đúng với nó. Trước khi biết yêu nó là một cô bé cứng rắn, bạn bè nhận xét nó còn cứng rắn hơn cả con trai va mền yếu hơn cả một đứa con gái.
Nó cười hì hì và nghĩ có lẽ là thế thật. Nhớ lại ngày trước khi còn là một nữ sinh cấp ba, đi học muôn bị cô giáo phạt chống đẩy 10 cái, nó vẫn ra chống đẩy bình thường không xin xỏ gì cả rồi về chỗ, điều mà tất cả con gái lớp văn không làm được. Khi đi đến thăm thằng bạn cùng lớp bị bệnh có lẽ sẽ phải ở lại học cùng khóa sau, nó lại là đứa đầu tiên khóc. Sau này, khi yêu anh, nó vẫn là nó cảm động và tinh tế với những điều nho nhỏ. Gặp anh vào một buổi chiều mùa thu, lá vàng rơi xào xạc và trời se lạnh, anh đi giữa đám con trai, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen toát lên vẻ thanh lịch, chín chắn, trưởng thành, nó nhìn thấy và thình thịch, thình thịch, tim nó loạn nhịp. Nó ngây ngất nhìn anh. Cuộc sống vẫn diễn ra theo nhịp đập của nó, công việc, học tập làm nó quên anh. Nó chơi với một bạn gái khá thân, những lúc rảnh rỗi hai đứa thường cùng nhau đi đây đi đó, một lần bạn gái nó rủ nó đến nhà một người bạn chơi, đang không có việc gì làm nó đồng ý đi. Đi đến nhà và gọi cửa, có người tiến lại gần mở cửa, mắt nó chữ a mồm nó chữ o, anh tươi cười hỏi: Biết anh à? Nó nhanh nhẩu trả lời có rồi nó lại nói à không, đầu nó gật rồi lắc làm anh cũng phải phì cười. Nói chuyện cùng anh, nó mới biết trước đây anh học cùng trường với nó trên nó 2 khóa. Buổi nói chuyện thân tình, cởi mở làm anh và nó gần nhau hơn. Nói chuyện với anh nó cảm thấy ấm áp cứ như bạn lâu ngày không gặp, thật là hay. Và anh với nó thời gian rảnh dành cho nhau nhiều hơn, café nhiều hơn, tin nhắn nhiều hơn. Một ngày không nhắn tin hoặc nhận được tin của anh nó thấy thiếu thiếu gì đó. Lần đầu tiên anh về nhà nó chơi, đi giữa đường thì trời đổ mưa to làm nó và anh bị ướt hết sạch, ướt rồi dẫu sao vẫn phải về nhà, chờ thì chẳng biết bao giờ mưa mới tạnh. Anh lại cẩn thận đội mũ bảo hiểm, cài quai mũ cho nó rồi vun vút lai nó đi. Ngồi sau xe anh, lòng nó thật ấm áp, từ nhỏ tới giờ chưa ai đội mũ bảo hiểm cho nó, tim nó lại loạn nhịp lần nữa. Về đến nhà, anh thì loay hoay để xe, nó chạy lên nhìn dây phơi quần áo và nhìn cửa khóa, nó không biết phải làm việc gì trước,, người cứ đù đà đù đờ, luống ca luống cuống. Anh đã lên tới đằng sau và nhanh tay thu giây phơi quần áo giúp nó, nó nhìn anh thu quần áo toàn đồ lặt vặt mà nó đỏ cả mặt. Vào nhà, tìm mãi cũng kiếm được bộ quần áo rộng nhất của nó cho anh mặc. Hí hí, anh mặc quần áo của nó trông buồn cười chết. Ngày tháng trôi qua mau anh ngỏ lời cùng nó với một câu nói khá đơn giản: “Anh có thể suốt đời đội mũ bảo hiểm cho em không? Tim nó đập nhanh, đầu nó lắc rồi lại gật, anh lại phì cười, nụ cười thật hiền. Có chuyện gì nó cũng san sẻ cùng anh, và anh cũng thế, dịu dàng và nhẹ nhàng anh với nó ở bên nhau đã 2 mùa đông. Nó khâm phục anh vì anh thông minh, chuyện gì nó hỏi cũng có thể trả lời được. Nhiều lần nó hỏi anh tại sao yêu nó, lần nào anh cũng trả lời nó rằng: “Anh yêu em vì trán dô bướng bỉnh” và anh còn đùa thêm rằng: “như thế anh mới có việc để làm”.
Mùa đông năm nay anh phải đi công tác ở nơi lạnh nhất của đất nước, điện thoại thi thoảng mất sóng, nhớ nó đôi khi anh phải bò lên tận đỉnh đồi hớt sóng để được nghe giọng nó. Anh đùa nói rằng: Giọng em chua như dấm ý. Hứ, dấm sao còn gọi làm gì? , nó nói lại Anh thích ăn dấm cả đời, mỗi ngày nhấm nháp một ít, hi hi…anh đáp với giọng ấm áp vui vẻ Anh khôn thế, không phải dấm mà là sữa, mỗi ngày phải uống một cốc, nó trả lời Ở lại Hà Nội một mình, lạnh thật lạnh, như một thói quen, có chuyện gì xảy ra nó cũng alo cho anh, không thấy anh trả lời là nó lại lo lắng, thất vọng nhưng nó có biết rằng anh ở nơi xa còn vất vả hơn nó nhiều không nó ơi, hay nó chỉ thấy rằng xa người yêu thật tội cho nó cái gì nó cũng phải làm thui thủi một mình. Khó lắm lắm để tình đầu cũng là tình cuối, nhưng tự nó hiểu rằng chính nó là người viết tiếp những trang tiếp theo của cuộc đời nó. Sưu tầm http://www.************/news-mua-dong-lanh-149-n