Theo gió bay

Ảnh girl xinh

New member
User ID
3
Tham gia
27 Tháng sáu 2012
Bài viết
263
Điểm tương tác
0
Tuổi
33
Địa chỉ
Sài Gòn
Đồng
0
Nhật kí trong tiềm thức!
Tôi là một bệnh nhân, đang tỉnh táo, sự tỉnh táo đặt trên một tấm thân mong manh, dễ quỵ ngã. Căn bệnh ung thư đến với tôi như một vị khách không mời, đột ngột và dữ dội. Tôi đau còn mẹ tôi thì khóc nhiều lắm.
Cả đời mẹ rơi nước mắt quá nhiều, tóc mẹ bạc màu đau khổ. Mẹ khóc vì bố- đã trôi đi theo những con sóng bạc đầu không bao giờ trở lại. Giờ mẹ khóc vì tôi. " Mẹ! mẹ đừng khóc nữa, nước mắt mẹ rơi xuống tay con rồi này. Xót xa lắm! Con mong những ngày còn lại được thấy mẹ cười và mạnh khỏe. Xin trời hãy ban cho con chút ân huệ này thôi"
Lúc này, tôi tạm xa mẹ. Những giọt nước mắt của tôi chảy vào khóe môi, đắng ngắt. Có lẽ giờ này mẹ đang khóc vì bà ngoại. Bà ốm, mẹ phải bắt xe về quê ngay. Tôi an ủi mẹ " Mẹ không cần phải quá lo lắng cho con, con có thể tự tồn tại vài ngày". Mẹ yên tâm phần nào, nắm tay tôi, gửi lại nguồn sức mạnh vô hình. Nước mắt mẹ lăn dài, quyến luyến xa tôi.
Một ngày xa mẹ, tôi không mệt lắm, ăn vài thìa cháo loãng mà người ta đến tận giường bệnh để gạ mua. Thỉnh thoảng cơn đau vẫn đến, lúc nhoi nhói như kim châm, lúc nóng ran như lửa đốt. Nhưng tôi vẫn tồn tại; không quan tâm nhiều đến đau đớn bởi tôi đang nắm trong tay sức mạnh, tình thương mà mẹ gửi cho.
Tôi chỉ sợ một điều. Tôi bơ vơ... Tôi cô độc.
Bệnh viện về đêm. Hành lang hiu hắt ánh đèn.
Tôi lặng lẽ, bước chân nặng trĩu, đi về một khung cửa sổ cầu thang. Tiếng thở dài nao nao mang theo cảm giác lành lạnh của đêm tối. Tiếng trở mình, than thở của những người nhà bệnh nhân nằm ngả ngón, chen chúc trên những chiếc giường gấp dọc hành lang. Có vài ánh mắt dõi theo tôi, thương cảm, lo lắng cho tôi. Nhưng tôi vẫn đi được mà! Tôi mạnh mẽ hơn họ tưởng tượng.
Tôi chạm tay vào khung cửa sổ inox, mát lạnh, một khoảng không gian huyền ảo hiện ra, thu vào tầm mắt như một bức tranh tuyệt đẹp. Sân sau của bệnh viện, lung linh, mờ ảo dưới ánh đèn vàng. Hàng bạch đàn sừng sững, hiên ngang. Rặng bằng lăng trầm mình tư lự. Thảm cỏ xanh mượt mà, như một tấm đệm êm dịu, tự nhiên thèm được ngả người trên đó quá. Có một con người được đặt trong bức tranh ấy, như một nét chấm phá, tạo nguồn sức sống và cảm xúc kì lạ. Đó là một cô gái, đang quét rác; tiếng chổi tre xao xác theo nhịp điệu, hòa âm vào bản nhạc đêm. Người con gái dáng người mảnh mai, tóc chấm ngang lưng, quét rác thôi nhưng đủ dịu dàng, đủ rạng rỡ để toát lên vẻ đẹp bình dị, mộc mạc vốn có.
Phải chăng vì cô đơn, vì đêm cô quạnh mà tôi si mê ngắm cô gái trong bức tranh ấy, những lúc cô gái chống chổi thở phào, lúc miệt mài quét rác. Quét đi những lá rụng, những bụi bẩn, quét đi phần nào những đau khổ, phiền muộn trong lòng tôi. Lâu lắm rồi vết thương mới nhẹ nhàng đến thế!
Hôm sau, vẫn khung cửa sổ ấy, bức tranh được thay bằng cảnh hoàng hôn êm đềm, thơ mộng. Tôi thích đọc sách vào lúc bình minh và hoàng hôn, khi mà lòng tôi thư thái nhất. Tôi chăm chú đọc lẩm nhẩm câu mình yêu thích " Đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận...". Mải đọc mà có một cô gái đứng cạnh hồi nào mà không hay biết. Cô gái bịt khẩu trang, áo lao công, tóc dài chấm lưng, thấy quen quen. Tôi cười, hỏi bộc trực như một đứa trẻ:
- Đêm qua chị quét rác ở đây hả?
Cô gái quay sang nhìn tôi, khẽ gật đầu. Đôi mắt to, long lanh, ngấn lệ. Đôi mắt ấy đang nhìn về cõi xa xăm, như thể sắp khóc.
Một niềm băn khoăn vô định, tôi chẳng biết nói gì.
Im lặng một hồi, để bớt trống trải, tôi tỏ vẻ trầm trồ:
- Hoàng hôn thật đẹp nhỉ!
Cô gái lại quay sang nhìn tôi không nói mà gật đầu. Khiến lòng tôi lạnh đi...
Mặt trời đỏ lấp ló sau những dải mây hồng, bồi hồi lưu luyến nhân gian lúc ngày tàn. Còn đôi mắt ấy vẫn chất chứa đầy ưu tư, sầu muộn. Một hoàng hôn buồn, trắc ẩn.
Ngày thứ ba, tôi lẻ loi ngắm hoàng hôn. Lạnh lẽo và ảm đạm.
Ngày thứ tư, hoàng hôn là cơn mưa rào đổ nước. Tôi nhìn thấy cô gái ấy trùm đầu một mảnh áo mưa rách tơi tả, chạy băng qua sân vườn bệnh viện. Tất nhiên, mưa bám đầy tóc và ướt nhèm quần áo của cô gái. Cô đứng ở cái khung cửa sổ quen thuộc, cạnh tôi, rũ rũ tóc, và hong quần áo. Tôi lẳng lặng về phòng, lúc quay lại thì chìa ra cái khăn tắm mới tinh:
- Chị lau người đi, không ngấm lạnh bây giờ!
Cô gái giương đôi mắt to, trân trân nhìn tôi. Tay nhận lấy cái khăn trong khi ánh mắt vẫn ra điều lạ lẫm.
- Cảm ơn anh. Giọng nói cô trầm ấm, dễ nghe.
- Không có gì... Mưa thế này chị vẫn phải quét rác à?
- Mưa to rác dồn vào tắc cống, em phải đi khoi nó ra nước mới chảy được!
- Uhm! chị vất vả thật. Giọng tôi chùng xuống.
Cô gái quay đi, dùng khăn lau người. Tôi cũng lảng mặt vào cơn mưa.
Mưa tạnh, hoàng hôn vẫn chưa tắt, cầu vồng hiện ra cong cong, rực rỡ sắc màu. Khuôn mặt cô gái rạng lên, làn tóc đã khô bay lơ thơ trong gió. Cô gái nhìn tôi nở một nụ cười thánh thiện. Tuy đứng ở hai đầu cửa sổ mà tôi thấy ấm áp vô cùng. Có một điều kì lạ là, nếu ai đó ở góc trong hành lang nhìn ra cửa sổ chỗ chúng tôi đang đứng, sẽ thấy một bức tranh cầu vồng bảy sắc lượn trên đầu một đôi nam nữ đang ngắm hoàng hôn. Thật tuyệt diệu! Phải chăng đó là một nét vẽ mềm mại của định mệnh...
Ngày thứ năm, tôi và cô gái trở lên thân quen, nói nhiều hơn, chia sẻ chân thành hơn. Cô gái tên Hân, kém tôi hai tuổi. Thế là! Tôi được làm anh. Người anh bị đeo đẳng bởi những bất hạnh, người em thì có khá khẩm hơn đâu.
Hân mất mẹ từ năm ba tuổi. Năm Hân mười năm tuổi, bố Hân bị bệnh về mắt, rồi mù hẳn. Hân bỏ học và vào đời từ đó. Hân được một người bà con xin cho vào làm chân quét rác bệnh viện. Quét sáng cũng như đêm để có vài đồng tiền ít ỏi nuôi người bố mù lòa thương tật.
Ngày thứ sáu, tôi nắm tay Hân. Tôi khóc. Hân khóc. Hoàng hôn của những giọt nước mắt đồng cảm.
Ngày thứ bảy, tôi không được ngắm hoàng hôn nữa, nằm liệt tại giường, người đau ghê gớm, chân tay tê dần không nhấc lên được. Hân đến, mang hoàng hôn đến. Hân đút cho tôi từng thìa cháo, bóp tay bóp chân cho tôi.
- Em đừng làm thế, anh ngại lắm. Tôi lắc đầu.
- Em là em gái của anh mà. Hân khẽ nói.
- Ừm! em gái!
Một người em gái tôi chưa hằng mơ tới, mang đến nguồn sáng mát dịu, an ủi, vỗ về tôi lúc tuyệt vọng. Em như cơn mưa tưới tắm lên cái tâm hồn khô cạn, cằn cỗi của tôi. Dẫu chỉ được bên em vài ngày ngắn ngủi thì ân tình của em tôi sẽ nhớ trọn kiếp này.
- Sao mẹ anh gọi điện, anh thế này mà bảo khỏe?
- Bà ốm nặng, mẹ phải chăm bà, anh vẫn trụ được, vẫn cười nói đấy thôi!
Ngày thứ tám tôi không cười được nữa. Tôi bị dày vò bởi những cơn đau khủng khiếp, người quằn quại, co giật liên hồi. Máu hòa vào những lớp mủ, nhờ nhợ, chảy ra loang lổ cả gối.
Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau liên tục. Đỡ đau nhiều! Người tỉnh tỉnh mê mê. Thấp thoáng nghe lời Paven trong " Thép đã tôi thế đấy" động viên . À ! Hân đang đọc sách thì phải. " Cảm ơn em! lòng anh đã ấm lại rồi".
Ngày thứ chín, mẹ về, trông mẹ tiều tụy hơn nhiều. Còn tôi nếu mà có gương soi lúc này chẳng khác gì xác chết biết nói. Mẹ nhìn tôi, mẹ lại khóc.
- Bà ngoại khỏe chưa mẹ? Tôi thều thào:
- Bà đỡ nhiều rồi con à!Con... yên tâm... nghỉ ngơi ... ngơi! Tiếng mẹ bị nghẹn lại bởi tiếng khóc.
- Tốt rồi ! Nhìn thấy mẹ... là con hết mệt ... Mẹ đừng khóc nữa!
Nước mắt tôi trào ra, không vội vã, để bàn tay gầy của mẹ kịp lau cho tôi.
- Ừm! mẹ sẽ không khóc... Con phải sống... cười lên con nhé...
Tay mẹ xoa nhẹ cái đầu không có tóc, lở loét, chốc vẩy của tôi, làm dịu đi những đau xót. Tôi lâng lâng, mơ màng. Lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hân đứng ở góc giường, ướt đẫm bờ mi. Tôi băn khoăn không biết Hân hay bác sĩ là người đã gọi điện cho mẹ về.
Tôi mập mờ nhìn mẹ nói chuyện với Hân, rồi tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Trong mơ, tôi thấy mình như chìm vào câu hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi vẫn thường nghe:
"Dòng sông trước kia tôi về
Bỗng giờ đây đã khô không ngờ
Lòng tôi có khi mơ hồ
Tưởng mình đang là cơn gió
Về chân núi thăm nấm mồ
Giữa đường trưa có tôi bơ phờ
Chợt tôi thấy thiên thu là
Một đường không bến bờ."
Giấc mơ có thật?
Ngày thứ mười, tôi thấy mình le lói như ngọn đèn trước gió, cũng khó mà cất tiếng nói được. Tôi mê man. Cánh cửa thiên đàng đang ở rất gần, có một luồng ánh sáng trắng hút tôi về phía nó. Tôi bám víu vào những yêu thương quanh mình, vùng vẫy trước sức hút đáng sợ...
Tôi gắng gượng mở mắt ra, nhìn mẹ và Hân đang phiền muộn ngồi đấy.
Tôi dồn nén sức lực yếu ớt, co thắt lồng ngực, để đẩy những hơi tàn vào âm vực. Và tôi đã nói được lời cuối cùng trên trần thế:
- Đôi mắt... con muốn cho bố Hân đôi mắt mẹ à! Mong mẹ... và em mạnh khỏe...
Tôi nhìn thấy mẹ nắm tay Hân, rưng rưng nước mắt. Tôi muốn đưa tay lau những giọt nước mắt ấy, nhưng cơ thể không còn cảm giác nữa. Vô vọng. Tiếc nuối. Đã đến lúc tôi phải đi rồi... Tôi trút linh hồn vào gió, rồi tự vuốt xuôi đôi hàng mi đang he hé mở của chính mình. Hãy ngủ đi thân xác bé nhỏ, đôi mắt sẽ lại mở ra, và tìm ánh sáng cho một cuộc đời khác...
Trước khi tan biến, linh thức còn đọng lại nơi đây, chỉ xin đời mong mỏi cuối cùng.
Mong hạnh phúc, bình yên luôn mỉm cười với những người cha, người mẹ.
Mong tình yêu đến, xoa dịu những nỗi buồn trong em.
Mong... vĩnh biệt... những u hoài đêm tối. Ánh sáng về trên những nẻo đường xa...
***
Thái Hưng
 

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

You must be a member in order to leave a comment

Tạo tài khoản

Create an account on our community. It's easy!

Đăng nhập

Already have an account? Log in here.

Bài tương tự

Bài Mới

Bên trên Bottom