anhdungpro
New member
Kể từ đó tôi chẳng còn gặp cậu ấy một lần nào nữa cho đến chiều hôm qua.
Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, phải rồi, sao tôi không thử nhỉ?
***
1.
Mỗi buổi chiều cuối tuần, tôi thường thả bộ lang thang trên các dãy phố để mua một vài thứ gì đó. Có thể là một quyển sách, một móc khóa, một gấu bông nhỏ treo lủng lẳng dùng để móc vào balô hay chỉ trưng trong tủ và ngắm...
Thường thì tôi đi một mình. Sau khi loanh quanh tăm tia một vài thứ, tôi sẽ mua một cốc café nhiều sữa và đến chiếc ghế đá quen thuộc gần sân bóng nghe Ipod và nhâm nhi. Nhưng hôm nay đi cùng tôi là con bạn thân.
Từ xa, Thiên tiến đến vuông góc với hướng chúng tôi đi. Không tự dưng, tôi hét toáng lên khiến con bạn thân giật mình suýt lọt thõm một chân xuống cái hố cống phía trước.
- Mọt Sách! Mọt Sách!
Nhưng có lẽ do tai đeo dây phone, cộng với xe cộ quá đông, cậu ấy không nghe và không trông thấy tôi. Sau khi đã hoàn hồn, con bạn thân dùng đôi mắt hệt rađa dò xét tôi.
- Ái chà chà, Mắm nhà ta gặp lại tình cũ rồi ha?
- Tình cũ đầu mày, cậu ấy tên Thiên. Một cậu bạn...đặc biệt.
Tôi im lặng trông về khoảng xa và đứng lên một mô đất cao có thể đón nhiều gió, trông ngóng từng kỷ niệm về mùa hè năm ấy đang ùa về...
2.
Đó là một mùa hè năm lớp mười hai. Mùa hè cuối cùng tôi khoác trên mình chiếc áo trắng tinh tươm và chuẩn bị chia tay những nghịch phá, nhí nhố, những lúc lấp ló chuyền tay nhau bịch bánh tráng cay xè, những giận hờn vu vơ, những tiếng cười, những lúc mệt mỏi ôn thi và cả những giọt nước mắt chia tay cuối năm nữa.
Những dự định cho tương lai bắt đầu hình thành trong mỗi chúng tôi khi đã biết chính xác các môn thi tốt nghiệp. Nói là thế, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị ôn luyện từ rất lâu rồi.
Tôi chọn ban D: Toán, Văn, Anh. Bởi tôi học tạm Toán, khá Văn, ổn Anh và mù tịt các môn như Hóa, Sinh. Gần xác ngày làm hồ sơ đăng kỳ dự thi đại học, tôi bị stress kinh khủng. Việc học căng thẳng chỉ là một phần, phần quan trọng nhất tôi không biết mình sẽ điền tên trường nào và ngành gì vào hồ sơ.
Tôi lân la thăm dò ý kiến hội bạn thân. Chúng nó hầu hết đều có dự định trên con đường tương lai để tiếp tục bước tiếp và chinh phục ước mơ của bản thân. Có đứa sẽ theo nghiệp buôn bán gia truyền của gia đình. Có đứa sẽ không thi đại học ở Việt Nam mà sẽ bay đến một đất nước khác để theo đuổi lĩnh vực mình chọn. Có đứa đăng ký vào trường đại học và chọn ngành mình ấp ủ từ lâu...
Đến lượt tụi nó hỏi tôi. Tôi nhún vai trả lời một câu tưng tửng:
- Thi tốt nghiệp xong...tao mới tính. – sau đó tôi lảng sang chuyện khác.
Sau khi nghe xong tâm sự, nhỏ bạn thân khuyên tôi:
- Trước tiên, mày phải biết mày thích gì, khả năng của mày là gì. Và quan trọng nhất mày phải biết bản thân mày muốn làm gì nữa...
3.
Tôi thích viết, và tôi thích Văn. Nhưng chỉ là những bài nghị luận xã hội thôi, còn những tác phẩm văn học thì...tùy vào hứng nữa. Tôi muốn chọn ngành báo chí, nhưng với cái cách học nghị luận văn học kiểu này thì lấy đâu ra kiến thức để thi thố, huống chi nghị luận văn học lại cao điểm hơn thẩy.
Mẹ tôi thì bảo: Báo chí cực lắm, lương thì còm cõi không đủ sống, nhà văn nhà báo nhà giáo nhà nghèo. Mẹ muốn tôi thi vào Ngân hàng, Kinh tế, Ngoại thương...những ngành hot dễ hái ra tiền. Mẹ trông thấy các anh chị con của dì, chú, bác trong họ hàng người làm giám đốc, người làm trưởng phòng lương tháng tám con số. Nhưng mẹ đâu biết rằng, để có được như thế họ phải có năng lực thật sự hoặc đánh mất một vài thứ cũng không kém quan trọng khác.
Gia đình tôi khác gia đình bình thường. Ba tôi mất sớm, mẹ tôi tần tảo một mình lặn lội mưu sinh để nuôi tôi ăn học. Mọi thứ bà đều giành hết cho tôi. Để tôi được đầy đủ như bao đứa trẻ khác, mẹ ra sức kiếm tiền. Và không biết từ khi nào, mẹ tôi bị đồng tiền chi phối rất nhiều. Tôi không trách mẹ, tôi biết rằng từng cái áo, cái quần, chén cơm, và kể cả việc tôi được đi học là một bài toán khó không kết quả hữu hạn mà ngày nào bà cũng đều phải giải.
Tôi không có khả năng để đủ sức thi vào Kinh tế. Và tôi cũng dám chắc tôi chã có niềm say mê nào đối với công việc ấy..
Tôi hiểu nỗi lòng mẹ, vì thế nên tôi lại càng không muốn phải làm mẹ buồn.
***
4.
Giờ ra chơi hôm nay bỗng vắng lặn, mọi học sinh đều tập trung trong lớp để ghi lưu bút, ký tên lên áo, chụp hình và làm một số việc như trang trí lớp học.
Tôi bị stress nặng. Nỗi thất vọng về bản thân cứ một to dần.Nhìn hồ sơ đăng ký trường vẫn trống trơn. Mỗi khi tôi muốn ghi mã trường Báo Chí vào thì hình ảnh lam lũ kiếm tiền của mẹ tôi lại hiện lên. Nó khiến tôi nghĩ mình là một đứa vô dụng không hơn không kém.
Tôi bỏ ra ngoài lớp và đến hành lang ban công ngắm xuống sân trường. Nắng rải đều xuống sân một màu vàng óng, dẻo quánh. Xa xa những chậu hoa trước phòng thí nghiệm đã nở vài búp nụ nhỏ. Những cánh phượng đỏ rực lâu lâu bị cơn gió vô tình thổi bay tung lên không trung rồi êm đềm đáp xuống mặt đất...
Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi rơi trên gò má. Tôi khóc mà chẳng biết mình khóc vì điều gì. Sắp phải xa khung cảnh yên bình thơ mộng, nơi ghi dấu biết bao kỷ niệm trước mắt. Hay vì sắp phải xa lũ bạn nghịch như quỷ nhưng đàon kết và dễ thương vô cùng. Hay vì bản thân bất lực trước những quyết định cho tương lai. Hay vì tất cả mọi thứ...
Thời gian ơi, nếu trôi như một quy luật thì xin chậm rãi vài nhịp...hoặc tạm ngưng một lúc cũng được...
- Không biết năm năm, mười năm sau, khung cảnh trước mắt tụi mình sẽ ra sao Huyền nhỉ?
Là Thiên, cậu bạn học chung lớp. Thú thật là tôi hơi bất ngờ trước câu nói bắt chuyện của Thiên, vì suốt ba năm học qua, tôi và cậu ấy chẳng có một lần nói chuyện cùng nhau. Thiên học khá các môn xã hội , tính tầm trầm lặng, hơi ít nói và trông chững chạc so với các bạn nam trong lớp. Lớp tôi gọi cậu ấy là Mọt Sách, vì hầu như ngoài cuốn sách trên tay cùng cặp kính cận trên mắt vào những buổi giải lao, hoặc ra chơi, hầu như cậu ấy chẳng xuất hiện trong các cuộc vui hoặc những hoạt động phong trào của lớp...
Không hiểu sao, khi cậu ấy nói xong và đang đứng sát bên tôi, tôi có thể nghe được từng nhịp thở chậm rãi của cậu ấy, cảm giác thật yên bình đến lạ.
Thời gian như ngừng hẳn, gió nhẹ nhàng len lỏi và cảm xúc cứ tuôn trào...
Tôi trả lời Thiên bằng một câu hỏi khác.
- Những đám mây xốp trên bầu trời kia đẹp quá cậu nhỉ, ước gì tớ có thể tóm lấy chúng như hái một cành hoa vậy...
Bây giỡ ngẫm lại, tôi thật không hiểu sao lúc ấy mình lại có thể hỏi một câu không thể vớ vẩn hơn như thế.
- Huyền này, có những điều không phải là do ta không thể thực hiện được, nhưng ta cứ sợ sệt thất bại sẽ đến hoặc một điều gì đó không rõ lí do. Nhưng một khi cậu đã tự tin vào chính mình, vượt qua mọi rào cản không đáng có và thực hiện điều mình muốn, chắc chắn cậu sẽ thành công.
Thiên kết thúc câu nói bằng một cái nhún vai và nụ cười răng khểnh hip cả mắt trong gọng kính ngộ ngộ...
Chiều hôm đó, Thiên gửi cho tôi một cây kẹo bông gòn trông hệt như một đám mây nhỏ, kèm theo một mảnh giấy.
"Hai mươi năm sau, bạn sẽ hối hận về những điều chưa làm hơn là những điều đã làm – Mark Twain.
Thi tốt và vững tin ở chính mình Huyền nhé ^^ "
Tôi mỉm cười: Cái đồ....Mọt Sách.
5.
Có đôi lúc chúng ta hơi băn khoăn trước những lí do mà bản thân mình tự đặt ra để rồi quên đi cái mình thực sự muốn là gì. Những lúc ấy suy nghĩ thật chao đảo. Nhưng một khi đã vượt qua, ta lại nhận ra chỉ có sự đam mê nồng nhiệt của bản thân mới có thể thực hiện được mọi khó khăn của cuộc sống đặt ra.
Tôi nghe người lớn bảo: chọn nghề cũng giống như chọn vợ chọn chồng, không hẳn chỉ thích và hợp mà ta còn phải yêu nữa. Có thể công việc đó sẽ không mang đến cho ta những giá trị vật chất như ta hằng mong ước, nhưng xét cho cùng cái quan trọng nhất vẫn là được làm điều mình thích. Đó cũng có thể xem là một hạnh phúc. Bạn có nghĩ như tôi không ?
***
Tôi rớt đại học năm đó, nhưng xét điểm nguyện vọng hai tôi đủ điểm sàn vào cao đẳng một trường chuyên ngành Báo chí. Ngành mình yêu thích. Mẹ tôi sau khi nghe tôi tâm sự bà đã hiểu ra và ôm tôi vào lòng.
Bây giờ nhớ lại, tôi cũng chẳng biết lúc xưa do mình đã trưởng thành sau những nỗi buồn hay nhờ cậu bạn Mọt Sách ấy nữa. Chắc có lẽ là cả hai.
Kể từ đó tôi chẳng còn gặp cậu ấy một lần nào nữa cho đến chiều hôm qua.
Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, phải rồi, sao tôi không thử nhỉ?
6.
Tối , tôi online Facebook tìm gặp lại cả nhóm bạn cấp ba, và cả Face của Mọt Sách nữa. Tôi vào Face cậu ấy tham quan khá lâu. Chà, anh chàng cũng là fan của Karik, Westlife, và đang nghiềm ngẫm truyện của Andersen... Status cập nhật toàn các danh ngôn, triết lý của Mark Twain. Gần đây nhất là câu:
Lòng tốt là thứ ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể thấy.
Kindness is the language which the deaf can hear and the blind can see.
Tôi gõ vài dòng lên tường cậu ấy: "Mọt Sách đánh guitar dở tệ, chỉ có kẹo bông gòn hình đám mây là tuyệt thôi "
Gõ xong tôi mới nhận ra một điều: Tôi vẫn vớ vẩn như xưa, bạn nhỉ?
Theo:http://truyenngan.truyentranhonline.org/truyen-ngan/truyen-ngan-ban/16065-cau-ban-dac-biet.html
Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, phải rồi, sao tôi không thử nhỉ?
***
1.
Mỗi buổi chiều cuối tuần, tôi thường thả bộ lang thang trên các dãy phố để mua một vài thứ gì đó. Có thể là một quyển sách, một móc khóa, một gấu bông nhỏ treo lủng lẳng dùng để móc vào balô hay chỉ trưng trong tủ và ngắm...
Thường thì tôi đi một mình. Sau khi loanh quanh tăm tia một vài thứ, tôi sẽ mua một cốc café nhiều sữa và đến chiếc ghế đá quen thuộc gần sân bóng nghe Ipod và nhâm nhi. Nhưng hôm nay đi cùng tôi là con bạn thân.
Từ xa, Thiên tiến đến vuông góc với hướng chúng tôi đi. Không tự dưng, tôi hét toáng lên khiến con bạn thân giật mình suýt lọt thõm một chân xuống cái hố cống phía trước.
- Mọt Sách! Mọt Sách!
Nhưng có lẽ do tai đeo dây phone, cộng với xe cộ quá đông, cậu ấy không nghe và không trông thấy tôi. Sau khi đã hoàn hồn, con bạn thân dùng đôi mắt hệt rađa dò xét tôi.
- Ái chà chà, Mắm nhà ta gặp lại tình cũ rồi ha?
- Tình cũ đầu mày, cậu ấy tên Thiên. Một cậu bạn...đặc biệt.
Tôi im lặng trông về khoảng xa và đứng lên một mô đất cao có thể đón nhiều gió, trông ngóng từng kỷ niệm về mùa hè năm ấy đang ùa về...
2.
Đó là một mùa hè năm lớp mười hai. Mùa hè cuối cùng tôi khoác trên mình chiếc áo trắng tinh tươm và chuẩn bị chia tay những nghịch phá, nhí nhố, những lúc lấp ló chuyền tay nhau bịch bánh tráng cay xè, những giận hờn vu vơ, những tiếng cười, những lúc mệt mỏi ôn thi và cả những giọt nước mắt chia tay cuối năm nữa.
Những dự định cho tương lai bắt đầu hình thành trong mỗi chúng tôi khi đã biết chính xác các môn thi tốt nghiệp. Nói là thế, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị ôn luyện từ rất lâu rồi.
Tôi chọn ban D: Toán, Văn, Anh. Bởi tôi học tạm Toán, khá Văn, ổn Anh và mù tịt các môn như Hóa, Sinh. Gần xác ngày làm hồ sơ đăng kỳ dự thi đại học, tôi bị stress kinh khủng. Việc học căng thẳng chỉ là một phần, phần quan trọng nhất tôi không biết mình sẽ điền tên trường nào và ngành gì vào hồ sơ.
Tôi lân la thăm dò ý kiến hội bạn thân. Chúng nó hầu hết đều có dự định trên con đường tương lai để tiếp tục bước tiếp và chinh phục ước mơ của bản thân. Có đứa sẽ theo nghiệp buôn bán gia truyền của gia đình. Có đứa sẽ không thi đại học ở Việt Nam mà sẽ bay đến một đất nước khác để theo đuổi lĩnh vực mình chọn. Có đứa đăng ký vào trường đại học và chọn ngành mình ấp ủ từ lâu...
Đến lượt tụi nó hỏi tôi. Tôi nhún vai trả lời một câu tưng tửng:
- Thi tốt nghiệp xong...tao mới tính. – sau đó tôi lảng sang chuyện khác.
Sau khi nghe xong tâm sự, nhỏ bạn thân khuyên tôi:
- Trước tiên, mày phải biết mày thích gì, khả năng của mày là gì. Và quan trọng nhất mày phải biết bản thân mày muốn làm gì nữa...
3.
Tôi thích viết, và tôi thích Văn. Nhưng chỉ là những bài nghị luận xã hội thôi, còn những tác phẩm văn học thì...tùy vào hứng nữa. Tôi muốn chọn ngành báo chí, nhưng với cái cách học nghị luận văn học kiểu này thì lấy đâu ra kiến thức để thi thố, huống chi nghị luận văn học lại cao điểm hơn thẩy.
Mẹ tôi thì bảo: Báo chí cực lắm, lương thì còm cõi không đủ sống, nhà văn nhà báo nhà giáo nhà nghèo. Mẹ muốn tôi thi vào Ngân hàng, Kinh tế, Ngoại thương...những ngành hot dễ hái ra tiền. Mẹ trông thấy các anh chị con của dì, chú, bác trong họ hàng người làm giám đốc, người làm trưởng phòng lương tháng tám con số. Nhưng mẹ đâu biết rằng, để có được như thế họ phải có năng lực thật sự hoặc đánh mất một vài thứ cũng không kém quan trọng khác.
Gia đình tôi khác gia đình bình thường. Ba tôi mất sớm, mẹ tôi tần tảo một mình lặn lội mưu sinh để nuôi tôi ăn học. Mọi thứ bà đều giành hết cho tôi. Để tôi được đầy đủ như bao đứa trẻ khác, mẹ ra sức kiếm tiền. Và không biết từ khi nào, mẹ tôi bị đồng tiền chi phối rất nhiều. Tôi không trách mẹ, tôi biết rằng từng cái áo, cái quần, chén cơm, và kể cả việc tôi được đi học là một bài toán khó không kết quả hữu hạn mà ngày nào bà cũng đều phải giải.
Tôi không có khả năng để đủ sức thi vào Kinh tế. Và tôi cũng dám chắc tôi chã có niềm say mê nào đối với công việc ấy..
Tôi hiểu nỗi lòng mẹ, vì thế nên tôi lại càng không muốn phải làm mẹ buồn.
***
4.
Giờ ra chơi hôm nay bỗng vắng lặn, mọi học sinh đều tập trung trong lớp để ghi lưu bút, ký tên lên áo, chụp hình và làm một số việc như trang trí lớp học.
Tôi bị stress nặng. Nỗi thất vọng về bản thân cứ một to dần.Nhìn hồ sơ đăng ký trường vẫn trống trơn. Mỗi khi tôi muốn ghi mã trường Báo Chí vào thì hình ảnh lam lũ kiếm tiền của mẹ tôi lại hiện lên. Nó khiến tôi nghĩ mình là một đứa vô dụng không hơn không kém.
Tôi bỏ ra ngoài lớp và đến hành lang ban công ngắm xuống sân trường. Nắng rải đều xuống sân một màu vàng óng, dẻo quánh. Xa xa những chậu hoa trước phòng thí nghiệm đã nở vài búp nụ nhỏ. Những cánh phượng đỏ rực lâu lâu bị cơn gió vô tình thổi bay tung lên không trung rồi êm đềm đáp xuống mặt đất...
Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi rơi trên gò má. Tôi khóc mà chẳng biết mình khóc vì điều gì. Sắp phải xa khung cảnh yên bình thơ mộng, nơi ghi dấu biết bao kỷ niệm trước mắt. Hay vì sắp phải xa lũ bạn nghịch như quỷ nhưng đàon kết và dễ thương vô cùng. Hay vì bản thân bất lực trước những quyết định cho tương lai. Hay vì tất cả mọi thứ...
Thời gian ơi, nếu trôi như một quy luật thì xin chậm rãi vài nhịp...hoặc tạm ngưng một lúc cũng được...
- Không biết năm năm, mười năm sau, khung cảnh trước mắt tụi mình sẽ ra sao Huyền nhỉ?
Là Thiên, cậu bạn học chung lớp. Thú thật là tôi hơi bất ngờ trước câu nói bắt chuyện của Thiên, vì suốt ba năm học qua, tôi và cậu ấy chẳng có một lần nói chuyện cùng nhau. Thiên học khá các môn xã hội , tính tầm trầm lặng, hơi ít nói và trông chững chạc so với các bạn nam trong lớp. Lớp tôi gọi cậu ấy là Mọt Sách, vì hầu như ngoài cuốn sách trên tay cùng cặp kính cận trên mắt vào những buổi giải lao, hoặc ra chơi, hầu như cậu ấy chẳng xuất hiện trong các cuộc vui hoặc những hoạt động phong trào của lớp...
Không hiểu sao, khi cậu ấy nói xong và đang đứng sát bên tôi, tôi có thể nghe được từng nhịp thở chậm rãi của cậu ấy, cảm giác thật yên bình đến lạ.
Thời gian như ngừng hẳn, gió nhẹ nhàng len lỏi và cảm xúc cứ tuôn trào...
Tôi trả lời Thiên bằng một câu hỏi khác.
- Những đám mây xốp trên bầu trời kia đẹp quá cậu nhỉ, ước gì tớ có thể tóm lấy chúng như hái một cành hoa vậy...
Bây giỡ ngẫm lại, tôi thật không hiểu sao lúc ấy mình lại có thể hỏi một câu không thể vớ vẩn hơn như thế.
- Huyền này, có những điều không phải là do ta không thể thực hiện được, nhưng ta cứ sợ sệt thất bại sẽ đến hoặc một điều gì đó không rõ lí do. Nhưng một khi cậu đã tự tin vào chính mình, vượt qua mọi rào cản không đáng có và thực hiện điều mình muốn, chắc chắn cậu sẽ thành công.
Thiên kết thúc câu nói bằng một cái nhún vai và nụ cười răng khểnh hip cả mắt trong gọng kính ngộ ngộ...
Chiều hôm đó, Thiên gửi cho tôi một cây kẹo bông gòn trông hệt như một đám mây nhỏ, kèm theo một mảnh giấy.
"Hai mươi năm sau, bạn sẽ hối hận về những điều chưa làm hơn là những điều đã làm – Mark Twain.
Thi tốt và vững tin ở chính mình Huyền nhé ^^ "
Tôi mỉm cười: Cái đồ....Mọt Sách.
5.
Có đôi lúc chúng ta hơi băn khoăn trước những lí do mà bản thân mình tự đặt ra để rồi quên đi cái mình thực sự muốn là gì. Những lúc ấy suy nghĩ thật chao đảo. Nhưng một khi đã vượt qua, ta lại nhận ra chỉ có sự đam mê nồng nhiệt của bản thân mới có thể thực hiện được mọi khó khăn của cuộc sống đặt ra.
Tôi nghe người lớn bảo: chọn nghề cũng giống như chọn vợ chọn chồng, không hẳn chỉ thích và hợp mà ta còn phải yêu nữa. Có thể công việc đó sẽ không mang đến cho ta những giá trị vật chất như ta hằng mong ước, nhưng xét cho cùng cái quan trọng nhất vẫn là được làm điều mình thích. Đó cũng có thể xem là một hạnh phúc. Bạn có nghĩ như tôi không ?
***
Tôi rớt đại học năm đó, nhưng xét điểm nguyện vọng hai tôi đủ điểm sàn vào cao đẳng một trường chuyên ngành Báo chí. Ngành mình yêu thích. Mẹ tôi sau khi nghe tôi tâm sự bà đã hiểu ra và ôm tôi vào lòng.
Bây giờ nhớ lại, tôi cũng chẳng biết lúc xưa do mình đã trưởng thành sau những nỗi buồn hay nhờ cậu bạn Mọt Sách ấy nữa. Chắc có lẽ là cả hai.
Kể từ đó tôi chẳng còn gặp cậu ấy một lần nào nữa cho đến chiều hôm qua.
Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, phải rồi, sao tôi không thử nhỉ?
6.
Tối , tôi online Facebook tìm gặp lại cả nhóm bạn cấp ba, và cả Face của Mọt Sách nữa. Tôi vào Face cậu ấy tham quan khá lâu. Chà, anh chàng cũng là fan của Karik, Westlife, và đang nghiềm ngẫm truyện của Andersen... Status cập nhật toàn các danh ngôn, triết lý của Mark Twain. Gần đây nhất là câu:
Lòng tốt là thứ ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể thấy.
Kindness is the language which the deaf can hear and the blind can see.
Tôi gõ vài dòng lên tường cậu ấy: "Mọt Sách đánh guitar dở tệ, chỉ có kẹo bông gòn hình đám mây là tuyệt thôi "
Gõ xong tôi mới nhận ra một điều: Tôi vẫn vớ vẩn như xưa, bạn nhỉ?
Theo:http://truyenngan.truyentranhonline.org/truyen-ngan/truyen-ngan-ban/16065-cau-ban-dac-biet.html