phongnguyet2t2
New member
Đó là câu chuyện của mùa World Cup trước, khi em – người vợ tuyệt vời của tôi khi ấy là cô bé hàng xóm có niềm đam mê đặc biệt với bóng đá. Rồi sau nhiều đêm xem bóng cùng nhau, cả hai đã yêu nhau tự lúc nào và “chuyện ấy” đến vào một đêm ăn mừng chiến thắng.
Ở cùng khu tập thể với nhau nhưng tôi và em chẳng mấy khi chạm mặt, chuyện trò. Phần vì giờ đi làm của tôi và em khác nhau, phần vì tôi thấy em chẳng có gì thú vị. Một cô gái thấp bé nhỏ con, nước da ngăm ngăm lại sở hữu cái trán dô bướng bỉnh, chỉ duy nhất nụ cười “tỏa nắng” của em đôi lúc khiến tôi cảm thấy thích thú. Nhưng chỉ chỉ thế thôi là chưa đủ với tiêu chuẩn gái xinh, chân dài, da trắng mà tôi vẫn “nhắm” đến.
Mùa hè đến, mùa World Cup tưng bừng, dĩ nhiên, một thằng đàn ông như tôi không thể không xem bóng, càng không thể không ngủ nướng khi đã thức trọn một đêm ôm chiếc tivi. Nhưng ngày nào cũng vậy, mới sáng sớm tinh mơ, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng hát không thể tệ hơn của cô bé hàng xóm.
Bực bội vì bị đánh thức nhiều lần, tôi chạy thẳng sang nhà hàng xóm, góp ý với bố mẹ cô bé và yêu cầu cô bé không cất giọng “oanh vàng” đó vào mỗi sáng sớm nữa. Và hành động dứt khoát của tôi lập tức có tác dụng, ngay ngày hôm sau, tôi có thể tận hưởng trọn vẹn thời gian ngủ nướng buổi sáng trước khi phải dắt xe đi làm.
Nhưng cũng từ hôm đó, mỗi lần đi làm về, dắt xe qua hàng xóm, tôi nhận được ánh mắt “hình viên đạn” của cô bé và cái lườm dài thườn thượt. Có lẽ, từ sau lần bị tôi “mét” với bố mẹ, cô bé càng không ưa tôi hơn.
Nhưng thật bất ngờ, vào một buổi tối, khi tôi đang xem bóng bỗng cô bé xuất hiện ngay trước cửa, thỏ thẻ giọng "oanh vàng": “Anh cho em xem bóng ké với nhé, ti vi nhà em bị hỏng mà Bồ Đào Nha của em đang đá”. Vừa nói, cô bé vừa lao vào gần chỗ tôi ngồi hào hứng tiếp tục xem bóng, hò hét chả kém gì cánh đàn ông. Tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trước kiến thức quá rộng và sâu của cô bé với bóng đá. Thì ra lâu nay, cô bé hàng xóm cũng là một fan cuồng của bóng đá mà tôi không hề hay biết.
Rồi những trận sau đó, cứ trước 15 phút trước khi bắt đầu, cô bé lại sang nhà tôi cùng tôi xem bóng, mặc dù tôi biết tivi nhà nàng đã hoạt động trở lại. Tôi chưa kịp hỏi, nàng đã vội giải thích: “Tivi nhà em sửa được rồi nhưng anh vẫn cho em xem ké với nhé. Em ở nhà xem một mình cũng buồn, hơn nữa, mỗi khi đến đoạn cao trào em lại hò hét cổ vũ khiến bố mẹ em mất ngủ”.
Dĩ nhiên là tôi đồng ý, bởi vừa xem bóng, lại được vừa được ngồi cạnh cô bé sôi nổi, đáng yêu như em thì còn gì bằng. Càng tuyệt vời hơn khi tôi và em là hai người hâm mộ hai đội bóng khác nhau, thật thú vị khi trong trận đấu, em cứ xem tôi như là kẻ thù vậy. Em dùng mọi cách, mọi “thủ đoạn“ để dìm hàng đội bóng yêu thích của tôi. Đã có những hai đứa cùng tranh luận như hai người tường thuật trực tiếp bóng đá chuyên nghiệp vậy, cứ thế, không khí căng thẳng cho đến cuối trận đấu. Kết thúc trận đấu hôm đó, nếu đội tôi thua, mặt em phấn khởi cứ như thể vừa nhặt được cái gì quý giá lắm vậy. Nhưng hình như tôi không thấy tức tối vì điều đó, bởi khi ấy, nhìn em rất đáng yêu.
Có lần, Bồ Đào Nha của em vào trận, đến sát trận đấu mà vẫn chưa thấy em đâu, tôi thực sự cảm thấy lo lắng. Cả trận đó, tôi không thể tập trung xem bóng bởi thấy thiếu vắng thực sự. Sáng hôm sau, hỏi bố mẹ nàng mới biết, hóa ra cô nàng bị ốm sốt vì trận dầm mưa ngày hôm trước.
Trận chung kết, chính tôi là người chủ động “mời” em sang nhà xem bóng cùng. Riêng hôm đó, cả hai đều cùng chung quan điểm vì cùng muốn Tây Ban Nha chiến thắng. Mỗi khi có pha bóng gây cấn, em hò hét máu lửa còn hơn cả tôi. Rồi khi cầu thủ để lỡ cơ hội ghi bàn, em cũng dậm chân, dậm tay, vò đầu bứt tai chả kém gì cánh đàn ông. Nhưng không hiểu sao, tôi lại thích nhìn em vào lúc ấy. Có lẽ, niềm đam mê bóng đá đã khiến tôi gần em hơn, và yêu em mê mệt.
Tây Ban Nha chiến thắng, cả tôi và nàng cùng hét lên ôm nhau cười khoái trá, khoảng một phút sau đó, chợt nhận ra điều gì, em vội vàng buông tay ra và mặt ửng đỏ vì xấu hổ. Nhưng tôi đã kịp kéo lại và thì thầm: “Anh yêu em". Nàng mặc dù thoáng chút bối rối nhưng cũng kịp gật đầu e lệ trước lời tỏ tình đột ngột của tôi. Hóa ra, chúng tôi đều đã có tình cảm với nhau từ rất lâu trước đó.
Và tối hôm đó, chúng tôi đã ăn mừng chiến thắng theo một cách riêng, khi cả hai đều lần đầu làm “chuyện ấy”. Nàng mãi mãi thuộc về tôi và một đám cưới hạnh phúc diễn ra một năm sau đó.
Và giờ đây, trong khi bạn bè tôi, đứa thì phải lén vợ như mèo ăn vụng để bật ti vi xem bóng đá, đứa thì trốn bạn gái để vào quán cà phê ngồi cùng hò reo với đồng đội, chỉ riêng tôi là người hạnh phúc nhất khi được kề bên vợ với một mâm thức ăn đầy toàn những món khoái khẩu và một chiếc ti vi to đùng.
Vợ chồng tôi cùng ăn cùng xem, thỉnh thoảng ngắm trộm thằng “cún con” đang ngủ ngon lành trên nôi gần đó. Và tôi biết, đó là hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời mình. Thầm cảm ơn cái tivi biết “hỏng đúng lúc” của nhà em mùa World Cup trước.
- st -
Ở cùng khu tập thể với nhau nhưng tôi và em chẳng mấy khi chạm mặt, chuyện trò. Phần vì giờ đi làm của tôi và em khác nhau, phần vì tôi thấy em chẳng có gì thú vị. Một cô gái thấp bé nhỏ con, nước da ngăm ngăm lại sở hữu cái trán dô bướng bỉnh, chỉ duy nhất nụ cười “tỏa nắng” của em đôi lúc khiến tôi cảm thấy thích thú. Nhưng chỉ chỉ thế thôi là chưa đủ với tiêu chuẩn gái xinh, chân dài, da trắng mà tôi vẫn “nhắm” đến.
Mùa hè đến, mùa World Cup tưng bừng, dĩ nhiên, một thằng đàn ông như tôi không thể không xem bóng, càng không thể không ngủ nướng khi đã thức trọn một đêm ôm chiếc tivi. Nhưng ngày nào cũng vậy, mới sáng sớm tinh mơ, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng hát không thể tệ hơn của cô bé hàng xóm.
Bực bội vì bị đánh thức nhiều lần, tôi chạy thẳng sang nhà hàng xóm, góp ý với bố mẹ cô bé và yêu cầu cô bé không cất giọng “oanh vàng” đó vào mỗi sáng sớm nữa. Và hành động dứt khoát của tôi lập tức có tác dụng, ngay ngày hôm sau, tôi có thể tận hưởng trọn vẹn thời gian ngủ nướng buổi sáng trước khi phải dắt xe đi làm.
Nhưng cũng từ hôm đó, mỗi lần đi làm về, dắt xe qua hàng xóm, tôi nhận được ánh mắt “hình viên đạn” của cô bé và cái lườm dài thườn thượt. Có lẽ, từ sau lần bị tôi “mét” với bố mẹ, cô bé càng không ưa tôi hơn.
Nhưng thật bất ngờ, vào một buổi tối, khi tôi đang xem bóng bỗng cô bé xuất hiện ngay trước cửa, thỏ thẻ giọng "oanh vàng": “Anh cho em xem bóng ké với nhé, ti vi nhà em bị hỏng mà Bồ Đào Nha của em đang đá”. Vừa nói, cô bé vừa lao vào gần chỗ tôi ngồi hào hứng tiếp tục xem bóng, hò hét chả kém gì cánh đàn ông. Tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác trước kiến thức quá rộng và sâu của cô bé với bóng đá. Thì ra lâu nay, cô bé hàng xóm cũng là một fan cuồng của bóng đá mà tôi không hề hay biết.
Rồi những trận sau đó, cứ trước 15 phút trước khi bắt đầu, cô bé lại sang nhà tôi cùng tôi xem bóng, mặc dù tôi biết tivi nhà nàng đã hoạt động trở lại. Tôi chưa kịp hỏi, nàng đã vội giải thích: “Tivi nhà em sửa được rồi nhưng anh vẫn cho em xem ké với nhé. Em ở nhà xem một mình cũng buồn, hơn nữa, mỗi khi đến đoạn cao trào em lại hò hét cổ vũ khiến bố mẹ em mất ngủ”.
Dĩ nhiên là tôi đồng ý, bởi vừa xem bóng, lại được vừa được ngồi cạnh cô bé sôi nổi, đáng yêu như em thì còn gì bằng. Càng tuyệt vời hơn khi tôi và em là hai người hâm mộ hai đội bóng khác nhau, thật thú vị khi trong trận đấu, em cứ xem tôi như là kẻ thù vậy. Em dùng mọi cách, mọi “thủ đoạn“ để dìm hàng đội bóng yêu thích của tôi. Đã có những hai đứa cùng tranh luận như hai người tường thuật trực tiếp bóng đá chuyên nghiệp vậy, cứ thế, không khí căng thẳng cho đến cuối trận đấu. Kết thúc trận đấu hôm đó, nếu đội tôi thua, mặt em phấn khởi cứ như thể vừa nhặt được cái gì quý giá lắm vậy. Nhưng hình như tôi không thấy tức tối vì điều đó, bởi khi ấy, nhìn em rất đáng yêu.
Có lần, Bồ Đào Nha của em vào trận, đến sát trận đấu mà vẫn chưa thấy em đâu, tôi thực sự cảm thấy lo lắng. Cả trận đó, tôi không thể tập trung xem bóng bởi thấy thiếu vắng thực sự. Sáng hôm sau, hỏi bố mẹ nàng mới biết, hóa ra cô nàng bị ốm sốt vì trận dầm mưa ngày hôm trước.
Trận chung kết, chính tôi là người chủ động “mời” em sang nhà xem bóng cùng. Riêng hôm đó, cả hai đều cùng chung quan điểm vì cùng muốn Tây Ban Nha chiến thắng. Mỗi khi có pha bóng gây cấn, em hò hét máu lửa còn hơn cả tôi. Rồi khi cầu thủ để lỡ cơ hội ghi bàn, em cũng dậm chân, dậm tay, vò đầu bứt tai chả kém gì cánh đàn ông. Nhưng không hiểu sao, tôi lại thích nhìn em vào lúc ấy. Có lẽ, niềm đam mê bóng đá đã khiến tôi gần em hơn, và yêu em mê mệt.
Tây Ban Nha chiến thắng, cả tôi và nàng cùng hét lên ôm nhau cười khoái trá, khoảng một phút sau đó, chợt nhận ra điều gì, em vội vàng buông tay ra và mặt ửng đỏ vì xấu hổ. Nhưng tôi đã kịp kéo lại và thì thầm: “Anh yêu em". Nàng mặc dù thoáng chút bối rối nhưng cũng kịp gật đầu e lệ trước lời tỏ tình đột ngột của tôi. Hóa ra, chúng tôi đều đã có tình cảm với nhau từ rất lâu trước đó.
Và tối hôm đó, chúng tôi đã ăn mừng chiến thắng theo một cách riêng, khi cả hai đều lần đầu làm “chuyện ấy”. Nàng mãi mãi thuộc về tôi và một đám cưới hạnh phúc diễn ra một năm sau đó.
Và giờ đây, trong khi bạn bè tôi, đứa thì phải lén vợ như mèo ăn vụng để bật ti vi xem bóng đá, đứa thì trốn bạn gái để vào quán cà phê ngồi cùng hò reo với đồng đội, chỉ riêng tôi là người hạnh phúc nhất khi được kề bên vợ với một mâm thức ăn đầy toàn những món khoái khẩu và một chiếc ti vi to đùng.
Vợ chồng tôi cùng ăn cùng xem, thỉnh thoảng ngắm trộm thằng “cún con” đang ngủ ngon lành trên nôi gần đó. Và tôi biết, đó là hạnh phúc lớn lao nhất của cuộc đời mình. Thầm cảm ơn cái tivi biết “hỏng đúng lúc” của nhà em mùa World Cup trước.
- st -