phongnguyet2t2
New member
Tôi không có lấy một lí do nào để chia tay với anh, còn chuyện cưới xin thì mỗi lúc một đến gần.
---
Bước sang tuổi 25, áp lực về việc cần phải lập gia đình càng làm tôi khổ tâm hơn gấp bội. Tôi đã cố gắng trì hoãn việc này thật lâu để anh ấy chán và yêu người khác nhưng không được, người đàn ông đó vẫn yêu tôi, chỉ muốn cưới tôi làm vợ. Tới giờ, tuổi kết hôn đã tới mà lòng tôi thì thực sự không muốn cưới vì tôi và anh chỉ có lòng biết ơn mà không hề có tình yêu.
Bố mẹ tôi và bố mẹ anh chơi với nhau khá thân. Ngay từ bé, hai anh em đã chơi với nhau như người một nhà. Thời điểm tôi học năm thứ nhất đại học là lúc gia đình tôi nguy khốn vì bố mẹ làm ăn thua lỗ. Là người cùng quê, anh em lại thân thiết từ nhỏ nên anh luôn ở bên giúp đỡ, động viên tôi. Anh ấy cũng học trên thành phố, cách chỗ tôi một vài km vì vậy mà hai anh em cũng hay gặp nhau. Cuộc sống của bố mẹ tôi khó khăn nên gần như tôi phải tự mình bươn chải cuộc sống trên này. Thương tôi bận học, lại sức khỏe yếu nên anh chủ động giúp đỡ tôi. Lúc đầu tôi cũng ngại lắm, từ chối nhưng anh không chịu. Anh nói coi tôi như em gái, hai anh em thân với nhau từ bé, có gì đâu mà ngại. Vậy là cuối cùng, phần vì muốn chú tâm vào việc học, phần vì sức khỏe yếu, tôi đã chấp nhận sự giúp đỡ về tiền bạc của anh.
Ở trên thành phố cùng nhau được hơn 1 năm, bố mẹ hai bên thấy anh em tôi thân thiết nên cũng có ý vun vào. Tôi chỉ luôn coi anh như một người anh trai của mình nhưng khi thấy mọi người phân tích hai đứa yêu nhau, lấy nhau là quá hợp bởi vì anh tốt và hiền lành nên tôi cũng xuôi xuôi. Khi anh tỏ tình, tôi đã đắn đo rất nhiều. Thời điểm đó, tôi sống khép kín (vì mặc cảm chuyện gia đình mình lục đục), bên cạnh lúc nào cũng chỉ có anh quan tâm, chỉ đi chơi với anh mà thôi nên tôi đã gật đầu đồng ý làm bạn gái của anh dù trong lòng không hề rung động cảm giác yêu đương.
Mọi việc cứ thế diễn ra suôn sẻ, bố mẹ hai bên ủng hộ nên chúng tôi yêu nhau chẳng mấy khi cãi nhau. Anh lúc nào cũng tốt, quan tâm tới tôi nhưng tôi hoàn toàn không rung động. Ở bên anh tôi chỉ có cảm giác thân thiết như cô em gái bên người anh trai của mình. Những lúc anh hôn tôi, tôi cũng chỉ muốn cho mọi thứ thật nhanh chấm dứt vì hoàn toàn không có cảm xúc.
Tôi ra trường năm 23 tuổi, nhờ anh mà tôi xin được vào một công ty tương đối ổn. Công việc không quá vất vả, thu nhập trung bình nhưng cái chính đó là công việc đúng với ngành nghề mà tôi học. Khi đi làm, tôi bắt đầu nhận ra sự cam chịu của mình bao năm qua là điều không nên. Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải từ chối chuyện yêu anh nếu lòng tôi không thực sự yêu. Nhưng tôi lại nghĩ rằng tình bạn, tình anh em có thể khiến tôi hạnh phúc khi lấy anh làm chồng.
Có đôi lúc tôi muốn chúng tôi hãy cãi nhau thật to, anh chán tôi, chia tay để giải thoát cho anh khỏi cuộc hôn nhân mà vợ sẽ không yêu chồng nhưng mọi thứ không diễn ra như vậy. Anh lúc nào cũng nhường nhịn tôi, ngay cả khi tôi nổi đóa lên anh vẫn từ tốn hoặc bỏ ra về và ngày hôm sau hết giận. Tôi thờ ơ với anh, anh buồn. Anh nói rằng cảm thấy đau lòng khi tôi lạnh lùng nhưng anh tin tôi sẽ không bỏ rơi anh và anh sẽ dùng tình yêu của mình để khiến tôi yêu anh nhiều như anh yêu tôi.
Anh đã giục cưới kể từ khi tôi tốt nghiệp ra trường và xin được việc nhưng tôi năn nỉ anh để 2 năm nữa. Tôi muốn phấn đấu cho sự nghiệp, muốn kiếm tiền nhưng cái chính vẫn là tôi muốn trì hoãn cuộc hôn nhân đó với hi vọng anh chán tôi mà chi tay. Vậy mà 2 năm qua đi, anh cần mẫn ở bên tôi, hiền lành và giúp đỡ tôi mọi việc. Tôi không có lấy một lí do nào để chia tay với anh, còn chuyện cưới xin thì mỗi lúc một đến gần.
Tôi khẳng định rằng không ai tốt với tôi bằng anh, phải yêu tôi nhiều lắm anh mới chịu được sự phá bĩnh của tôi khi yêu. Tôi hoàn toàn không ghét bỏ anh, ngược lại, tôi trân trọng tình cảm anh dành cho tôi. Chỉ có điều, tôi không yêu anh, nếu lấy nhau về anh sẽ khổ mà thôi. Bây giờ anh giục cưới, tôi không biết mở lời thế nào để anh hiểu. Tôi đã để mọi chuyện quá lâu mà không nói ra sự thật. Lẽ ra tôi nên từ chối anh sớm hơn. Tôi phải làm gì đây, im lặng để không khiến anh bị tổn thương, cố gắng yêu anh và cưới anh làm chồng hay nói cho anh sự thật về việc tôi chưa từng yêu anh?
- st -
---
Bước sang tuổi 25, áp lực về việc cần phải lập gia đình càng làm tôi khổ tâm hơn gấp bội. Tôi đã cố gắng trì hoãn việc này thật lâu để anh ấy chán và yêu người khác nhưng không được, người đàn ông đó vẫn yêu tôi, chỉ muốn cưới tôi làm vợ. Tới giờ, tuổi kết hôn đã tới mà lòng tôi thì thực sự không muốn cưới vì tôi và anh chỉ có lòng biết ơn mà không hề có tình yêu.
Bố mẹ tôi và bố mẹ anh chơi với nhau khá thân. Ngay từ bé, hai anh em đã chơi với nhau như người một nhà. Thời điểm tôi học năm thứ nhất đại học là lúc gia đình tôi nguy khốn vì bố mẹ làm ăn thua lỗ. Là người cùng quê, anh em lại thân thiết từ nhỏ nên anh luôn ở bên giúp đỡ, động viên tôi. Anh ấy cũng học trên thành phố, cách chỗ tôi một vài km vì vậy mà hai anh em cũng hay gặp nhau. Cuộc sống của bố mẹ tôi khó khăn nên gần như tôi phải tự mình bươn chải cuộc sống trên này. Thương tôi bận học, lại sức khỏe yếu nên anh chủ động giúp đỡ tôi. Lúc đầu tôi cũng ngại lắm, từ chối nhưng anh không chịu. Anh nói coi tôi như em gái, hai anh em thân với nhau từ bé, có gì đâu mà ngại. Vậy là cuối cùng, phần vì muốn chú tâm vào việc học, phần vì sức khỏe yếu, tôi đã chấp nhận sự giúp đỡ về tiền bạc của anh.
Ở trên thành phố cùng nhau được hơn 1 năm, bố mẹ hai bên thấy anh em tôi thân thiết nên cũng có ý vun vào. Tôi chỉ luôn coi anh như một người anh trai của mình nhưng khi thấy mọi người phân tích hai đứa yêu nhau, lấy nhau là quá hợp bởi vì anh tốt và hiền lành nên tôi cũng xuôi xuôi. Khi anh tỏ tình, tôi đã đắn đo rất nhiều. Thời điểm đó, tôi sống khép kín (vì mặc cảm chuyện gia đình mình lục đục), bên cạnh lúc nào cũng chỉ có anh quan tâm, chỉ đi chơi với anh mà thôi nên tôi đã gật đầu đồng ý làm bạn gái của anh dù trong lòng không hề rung động cảm giác yêu đương.
Mọi việc cứ thế diễn ra suôn sẻ, bố mẹ hai bên ủng hộ nên chúng tôi yêu nhau chẳng mấy khi cãi nhau. Anh lúc nào cũng tốt, quan tâm tới tôi nhưng tôi hoàn toàn không rung động. Ở bên anh tôi chỉ có cảm giác thân thiết như cô em gái bên người anh trai của mình. Những lúc anh hôn tôi, tôi cũng chỉ muốn cho mọi thứ thật nhanh chấm dứt vì hoàn toàn không có cảm xúc.
Tôi ra trường năm 23 tuổi, nhờ anh mà tôi xin được vào một công ty tương đối ổn. Công việc không quá vất vả, thu nhập trung bình nhưng cái chính đó là công việc đúng với ngành nghề mà tôi học. Khi đi làm, tôi bắt đầu nhận ra sự cam chịu của mình bao năm qua là điều không nên. Lẽ ra ngay từ đầu tôi phải từ chối chuyện yêu anh nếu lòng tôi không thực sự yêu. Nhưng tôi lại nghĩ rằng tình bạn, tình anh em có thể khiến tôi hạnh phúc khi lấy anh làm chồng.
Có đôi lúc tôi muốn chúng tôi hãy cãi nhau thật to, anh chán tôi, chia tay để giải thoát cho anh khỏi cuộc hôn nhân mà vợ sẽ không yêu chồng nhưng mọi thứ không diễn ra như vậy. Anh lúc nào cũng nhường nhịn tôi, ngay cả khi tôi nổi đóa lên anh vẫn từ tốn hoặc bỏ ra về và ngày hôm sau hết giận. Tôi thờ ơ với anh, anh buồn. Anh nói rằng cảm thấy đau lòng khi tôi lạnh lùng nhưng anh tin tôi sẽ không bỏ rơi anh và anh sẽ dùng tình yêu của mình để khiến tôi yêu anh nhiều như anh yêu tôi.
Anh đã giục cưới kể từ khi tôi tốt nghiệp ra trường và xin được việc nhưng tôi năn nỉ anh để 2 năm nữa. Tôi muốn phấn đấu cho sự nghiệp, muốn kiếm tiền nhưng cái chính vẫn là tôi muốn trì hoãn cuộc hôn nhân đó với hi vọng anh chán tôi mà chi tay. Vậy mà 2 năm qua đi, anh cần mẫn ở bên tôi, hiền lành và giúp đỡ tôi mọi việc. Tôi không có lấy một lí do nào để chia tay với anh, còn chuyện cưới xin thì mỗi lúc một đến gần.
Tôi khẳng định rằng không ai tốt với tôi bằng anh, phải yêu tôi nhiều lắm anh mới chịu được sự phá bĩnh của tôi khi yêu. Tôi hoàn toàn không ghét bỏ anh, ngược lại, tôi trân trọng tình cảm anh dành cho tôi. Chỉ có điều, tôi không yêu anh, nếu lấy nhau về anh sẽ khổ mà thôi. Bây giờ anh giục cưới, tôi không biết mở lời thế nào để anh hiểu. Tôi đã để mọi chuyện quá lâu mà không nói ra sự thật. Lẽ ra tôi nên từ chối anh sớm hơn. Tôi phải làm gì đây, im lặng để không khiến anh bị tổn thương, cố gắng yêu anh và cưới anh làm chồng hay nói cho anh sự thật về việc tôi chưa từng yêu anh?
- st -