phongnguyet2t2
New member
Chiều nay em vô tình đi về trên con đường quen thuộc, nơi những ngày nắng vàng ướp rực cả thành phố, anh và em đèo nhau chạy dọc dưới những tán cây, em đọc chầm chậm tên từng cái biển hiệu, nheo mắt thích thú khi chúng được đặt trùng tên bọn mình.
Chiều nay em vô tình nhìn thấy đôi tình nhân bước vào quán cà phê ngày trước, nơi những cuối tuần mình ngồi bên nhau thật lâu. Hai đứa đeo cùng một tai nghe, bật bản nhạc cả hai cùng thích, bị nhấn chìm vào những công việc còn dang dở nhưng vẫn muốn bên nhau, dù chỉ là ngồi cạnh nhau im lặng thật lâu.
Chiều nay em vô tình ăn chiếc bánh ngọt mà anh vẫn thích, từng lớp bánh đan xen tan dần trong cuống họng, bánh ngọt mà sao em thấy vị nhạt thếch, cố thế nào cũng chẳng còn thấy ngon, chẳng thấy thích thú như ngày xưa nữa. Chẳng biết anh có còn thích món này không, bên kia bao lâu rồi anh không được nếm?
Chiều nay em vô tình nghe được bài hát anh hay hát, nhớ giọng anh trầm ấm lắm, như chính con người anh, trưởng thành và ấm áp. Em lẩm bẩm theo từng nốt nhạc, em không biết mình đã thuộc từ bao giờ, từng câu từng chữ, từng khúc ngân nga.
Chiều nay em vô tình đọc được vài dòng suy nghĩ trên mạng xã hội, vô thức bấm nút chia sẻ rồi bật cười. Em làm sao thế này? Là em thấy mình trong ấy hay em đang cần được sẻ chia?
Anh đang yên ấm, đôi khi biết rằng anh vẫn tồn tại ở đâu đó cũng đủ khiến em yên lòng.
Góc đường kia vẫn như thế, nắng vẫn hát trên những hàng cây, biển hiệu vẫn ở đó dù đã bạc đi ít nhiều.
Quán cà phê chẳng dời đi, vẫn cần mẫn đón người cũ người mới đến ngày một đông thêm.
Tiệm bánh vẫn làm loại bánh ấy, nhưng quà tặng cho những vị khách quá cũ kỹ như em.
Người ta vẫn hay hát vu vơ vài câu trong bài hát ấy, em mỉm cười, bài ấy hay lắm đấy!
Mọi thứ còn đây, anh cũng còn đây, mà sao em chẳng còn thấy nó đúng nữa, cứ sai sai, cứ chệch chỗ.
Sao vẫn thấy thiếu thiếu thế nào anh ạ. Hay là vì như người ta thường nói, mất đi người mình yêu thương, thế giới chợt vắng hơn?
- st -
Chiều nay em vô tình nhìn thấy đôi tình nhân bước vào quán cà phê ngày trước, nơi những cuối tuần mình ngồi bên nhau thật lâu. Hai đứa đeo cùng một tai nghe, bật bản nhạc cả hai cùng thích, bị nhấn chìm vào những công việc còn dang dở nhưng vẫn muốn bên nhau, dù chỉ là ngồi cạnh nhau im lặng thật lâu.
Chiều nay em vô tình ăn chiếc bánh ngọt mà anh vẫn thích, từng lớp bánh đan xen tan dần trong cuống họng, bánh ngọt mà sao em thấy vị nhạt thếch, cố thế nào cũng chẳng còn thấy ngon, chẳng thấy thích thú như ngày xưa nữa. Chẳng biết anh có còn thích món này không, bên kia bao lâu rồi anh không được nếm?
Chiều nay em vô tình nghe được bài hát anh hay hát, nhớ giọng anh trầm ấm lắm, như chính con người anh, trưởng thành và ấm áp. Em lẩm bẩm theo từng nốt nhạc, em không biết mình đã thuộc từ bao giờ, từng câu từng chữ, từng khúc ngân nga.
Chiều nay em vô tình đọc được vài dòng suy nghĩ trên mạng xã hội, vô thức bấm nút chia sẻ rồi bật cười. Em làm sao thế này? Là em thấy mình trong ấy hay em đang cần được sẻ chia?
Anh đang yên ấm, đôi khi biết rằng anh vẫn tồn tại ở đâu đó cũng đủ khiến em yên lòng.
Góc đường kia vẫn như thế, nắng vẫn hát trên những hàng cây, biển hiệu vẫn ở đó dù đã bạc đi ít nhiều.
Quán cà phê chẳng dời đi, vẫn cần mẫn đón người cũ người mới đến ngày một đông thêm.
Tiệm bánh vẫn làm loại bánh ấy, nhưng quà tặng cho những vị khách quá cũ kỹ như em.
Người ta vẫn hay hát vu vơ vài câu trong bài hát ấy, em mỉm cười, bài ấy hay lắm đấy!
Mọi thứ còn đây, anh cũng còn đây, mà sao em chẳng còn thấy nó đúng nữa, cứ sai sai, cứ chệch chỗ.
Sao vẫn thấy thiếu thiếu thế nào anh ạ. Hay là vì như người ta thường nói, mất đi người mình yêu thương, thế giới chợt vắng hơn?
- st -