➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
[h=2]Bà lấy lý do tôi đã là gái có chồng có con, không có gì gọi là mất mát thêm nữa và “cùng lắm là nó chỉ sờ mó vài cái” để thỏa mãn mà chữa khỏi bệnh.[/h]
Tôi uất nghẹn không nói nên lời và cũng không biết đối đáp như thế nào để giải tỏa hết nỗi lòng. (Ảnh minh họa). Sau 10 năm làm dâu nhà người, tôi hiểu ra rằng mẹ chồng muôn đời vẫn là mẹ chồng. Mẹ chồng dù tốt thế nào cũng chỉ là người dưng nước lã mà thôi. Mẹ chồng tôi không cay nghiệt như những bà mẹ của một số chị em đã tâm sự ở đây. Nhưng trong con mắt bà ấy, tôi chỉ là người có thể lợi dụng và làm vật thế thân cho gia đình lúc cần. Nói thật, tôi đã rất nỗ lực làm tròn bổn phận của một người làm dâu. Tuy bà đối đãi với tôi không tệ nhưng tình thân ruột thịt chưa bao giờ tồn tại giữa chúng tôi. Tôi không có nhiều thời gian để thể hiện vai trò làm vợ mà chỉ có thể lẵng nhẵng theo bà phục vụ 24/24. Bà biến tôi thành tay chân của mình để thay mặt đi thăm hỏi bà con, nấu nướng ở các đám giỗ hay thậm chí là thăm nom người chửa đẻ. Biết tôi mệt mỏi, bà luôn dùng những lời nói ngọt ngào để xoa dịu. Nhờ vậy, quan hệ giữa chúng tôi lúc nào cũng hoàn hảo. Chỉ có tôi là thỉnh thoảng ấm ức vì không thể toàn vẹn chăm sóc chồng con. Trong một lần quây quần bên nhau, sau khi được nghe kể chuyện cổ tích, con gái nhỏ 5 tuổi của tôi bỗng cắc cớ hỏi “Nếu ông quái vật muốn bắt một người trong gia đình mình để ăn thịt thì ai phải đi hả mẹ?”. Tôi bị bất ngờ, lúng túng chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi thủ thỉ vào tai cháu “Tất nhiên là mẹ cháu rồi”. Mặc dù chỉ là một câu chuyện vô thưởng vô phạt của trẻ con nhưng câu trả lời của bà khiến tôi vừa buồn vừa tức giận. Chồng tôi có một người em trai mắc chứng chậm phát triển. Tuy vẫn nhận thức được nhưng nó cứ lù đù rồi mè nheo như một đứa trẻ tập nói.
Nhưng đây mới là chuyện khiến tôi sốc nặng. Sau khi thuê gái gọi bất thành, mẹ chồng tôi quay sang năn nỉ tôi làm “vật hi sinh” cho em trai chồng “thỏa mãn” để chữa bệnh. Bà lấy lý do tôi đã là gái có chồng có con, không có gì gọi là mất mát thêm nữa và “cùng lắm là nó chỉ sờ mó vài cái”. Bà còn nói, nếu giữ kín chuyện này thì chồng tôi cũng chẳng biết. Tôi lại được tiếng là người con dâu hiếu thảo biết vì nhà chồng trong mắt bà. Những điều bà nói ra khiến tôi thật sự buồn nôn. Tôi không thể hiểu được một người đã làm bà và có chút ít học hành lại có thể nói ra điều đó. Nhưng thất vọng hơn là tình cảm mà bà dành cho tôi. Thì ra những nỗ lực của tôi trong suốt thời gian qua không hề đủ để khiến bà xem tôi là ruột thịt mà chỉ là vật thế thân lúc hoạn nạn mà thôi. Tôi uất nghẹn không nói nên lời và cũng không biết đối đáp như thế nào để giải tỏa hết nỗi lòng. Vì giận, tôi cố tình tránh mặt bà mấy hôm nay. Xui xẻo thay bà lại lầm tưởng tôi đang đắn đo suy nghĩ về lời đề nghị đó nên tỏ ra quan tâm và kiên nhẫn chờ đợi tôi. Tôi nên ăn nói làm sao để trả lời và trả đũa bà một cách thích đáng đây mọi người?
Tôi uất nghẹn không nói nên lời và cũng không biết đối đáp như thế nào để giải tỏa hết nỗi lòng. (Ảnh minh họa).
Bà còn nói, nếu giữ kín chuyện này thì chồng tôi cũng chẳng biết. (Ảnh minh họa).
Gần đây nó có nhiều biểu hiện phát triển sinh lý không bình thường. Tôi thường để con gái mình chơi đùa cùng chú ấy. Nhưng từ ngày phát hiện cậu bé của chú ấy có thể “đứng lên” được thì tôi cũng tế nhị cách ly hai người. Tôi chọn giải pháp đưa con bé đi học mẫu giáo nhưng mẹ chồng tôi phản đối kịch liệt. Bất đắc dĩ tôi mới phải thú thật những lo nghĩ của mình. Mẹ chồng tôi rất hoang mang vì những lời tôi nói nên đồng ý cho cháu nội đi học và hằng ngày theo dõi con mình. Tôi cũng để ý thấy mỗi lần “bí bách” là cậu em chồng tôi có dấu hiệu điên loạn hơn. Nó tự cởi áo quần rồi lấy đồ vật đâm vào cơ thể và la hét rất đáng sợ. Tôi toan kể với chồng và bàn cách giải quyết vấn đề này thì bà gạt đi. Bà rất ngại phải đưa chú ấy đi khám chữa bệnh ở các trung tâm tư vấn hay bệnh viện tâm thần vì sợ lộ chuyện con trai bị tâm thần hay có vấn đề. Thì ra bao lâu nay bà toàn giấu mọi người về bệnh tình của con trai. Ai hỏi bà chỉ nói nó mắc chứng tự kỷ nhẹ, có thể điều trị tại gia. Ngay sau đó bà đã dặn tôi phải bí mật chuyện này với tất cả mọi người kể cả chồng và bố chồng tôi. Bà trấn an rằng tự bà đã có cách giải quyết. Tuy lo lắng nhưng tôi cũng gắng chờ đợi xem giải pháp của bà. Lại thấy bà chịu khó nghiền ngẫm sách báo nhiều ngày liền về vấn đề này nên tôi cũng yên tâm phần nào. Một hôm, nhân lúc đàn ông trong nhà về quê giỗ tổ, bà vội vàng ra ngoài rồi trở về cùng với một cô gái còn khá trẻ. Tôi giật mình vì cách ăn vận của cô gái đó. Sau một hồi nghĩ ngợi, tôi thoáng hiểu ra rằng mẹ chồng tôi đang dắt gái gọi về cho con trai mình thỏa mãn nhu cầu. Tôi run lẩy bẩy khi thấy bà đẩy cô gái vào trong phòng chú út và khóa cửa ngoài. Thật tình tôi ít có kiến thức về vấn đề này nên rất hoài nghi không biết liệu phương pháp của bà có thật sự hiệu quả hay không. Sau một hồi nghe tiếng la hét bên trong thì cô gái nọ đấm cửa và gào khóc xin ra ngoài. Cô ta nhổ toẹt nước bọt ngay trước mặt mẹ chồng tôi rồi chửi thề rất nặng nề trước khi bỏ đi. Bà vừa khóc vừa chạy theo năn nỉ cô ta ở lại. Bà hứa hẹn trả tiền gấp đôi gấp ba nhưng cô ta vẫn không đồng ý. Sau lần đầu “chữa bệnh” cho con trai thất bại, bà rất buồn phiền. Tôi khuyên bà nên nói với đàn ông trong nhà để họ có cách giải quyết nhưng bà mắng vì sợ bố chồng tôi đẩy chú út vào viện tâm thần.Nhưng đây mới là chuyện khiến tôi sốc nặng. Sau khi thuê gái gọi bất thành, mẹ chồng tôi quay sang năn nỉ tôi làm “vật hi sinh” cho em trai chồng “thỏa mãn” để chữa bệnh. Bà lấy lý do tôi đã là gái có chồng có con, không có gì gọi là mất mát thêm nữa và “cùng lắm là nó chỉ sờ mó vài cái”. Bà còn nói, nếu giữ kín chuyện này thì chồng tôi cũng chẳng biết. Tôi lại được tiếng là người con dâu hiếu thảo biết vì nhà chồng trong mắt bà. Những điều bà nói ra khiến tôi thật sự buồn nôn. Tôi không thể hiểu được một người đã làm bà và có chút ít học hành lại có thể nói ra điều đó. Nhưng thất vọng hơn là tình cảm mà bà dành cho tôi. Thì ra những nỗ lực của tôi trong suốt thời gian qua không hề đủ để khiến bà xem tôi là ruột thịt mà chỉ là vật thế thân lúc hoạn nạn mà thôi. Tôi uất nghẹn không nói nên lời và cũng không biết đối đáp như thế nào để giải tỏa hết nỗi lòng. Vì giận, tôi cố tình tránh mặt bà mấy hôm nay. Xui xẻo thay bà lại lầm tưởng tôi đang đắn đo suy nghĩ về lời đề nghị đó nên tỏ ra quan tâm và kiên nhẫn chờ đợi tôi. Tôi nên ăn nói làm sao để trả lời và trả đũa bà một cách thích đáng đây mọi người?