➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Nghe tiếng hô "bắt dâm tặc", Tề Trang công sợ quýnh lên, tìm đường trốn khỏi nhà tình nhân. Vua trèo lên mái nhà, hy vọng nhảy qua tường đào thoát.
Làm vua thì hoang dâm là chuyện không lạ, nhưng đi tằng tịu với vợ người ta để rồi bị đuổi giết nhục nhã rồi chết thảm thì trong lịch sử chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bị chồng của tình nhân giết chết
Ý công nước Tề là một người hiếu sắc, thường sai mua con gái đẹp khắp nơi về tiêu khiển nhưng vẫn chưa thỏa. Nghe nói vợ quan đại phu Diêm Chức rất đẹp, ông ta bèn xuống lệnh đòi vợ tất cả các đại phu phải vào chầu phi tử trong cung. Vợ Diêm Chức cũng phải vào, rồi bị vua giữ lại. Ý công cho người đến bảo Diêm Chức rằng phu nhân (vợ vua) muốn giữ vợ ông ta làm bạn, vì thế Diêm Chức nên kiếm vợ khác. Vị đại phu bầm gan tím ruột mà không làm gì được.
Một buổi trưa hè, Tề Ý công ra nghỉ mát ở Thân Trì, cái ao nổi tiếng có nhiều khóm trúc rườm rà rất đẹp. Theo hầu có Diêm Chức và Bính Súc, một viên quan có cha bị Tề Ý công chặt chân. Rượu say, nhà vua thấy nóng bức quá bèn sai kê giường dưới bụi trúc nằm ngủ.
Thấy có cơ hội báo thù, nhân khi cùng tắm dưới ao, Bính Súc gõ một gậy vào đầu Diêm Chức, rồi cười khẩy khi thấy Chức cáu giận: “Người ta cướp vợ ông mà ông còn không giận, tôi đánh một cái thì có sao?”. Diêm chức “bắt được sóng”, bèn cùng Bính Súc bàn mưu giết Tề Ý công. Cùng nhau trở lại bụi trúc, thấy Ý công vẫn ngáy ran như sấm, Diêm và Bính sai mấy tên hầu đi làm việc khác rồi một người nắm tay hôn quân, người kia bóp cổ rồi cắt lấy thủ cấp. Khi những tên hầu quay lại, hai người bảo: “Thương Nhân giết vua cướp ngôi, chúng ta giết đi rồi, nay lập có công tử Nguyên là người hiền lên làm vua”. Thương Nhân là tên của Tề Ý công, ông ta cũng lên ngôi nhờ giết hại vua trước.
(Ảnh minh họa)
Ý công chết, ai cũng hả dạ nên không tra cứu tội giết vua của hai viên quan kia. Thế là chỉ vì cướp vợ người, Tề Ý công đã chết một cách lãng nhách mà không ai thương xót.
Vua thành “dâm tặc”, chạy trốn trên mái nhà
Trang công nước Tề hay đến nhà tướng quốc Thôi Trữ chơi, thấy vợ Trữ là nàng Đường Khương ra hầu rượu đẹp quá thì mê mẩn, liền cho anh trai người đẹp thật nhiều tiền để giúp mình tư thông với nàng. Thôi Trữ biết chuyện, tra hỏi vợ thì nàng thú nhận, nhưng thanh minh rằng mình thân gái không dám chống lại uy quyền của một ông vua, và cũng tự thấy tội lỗi nên không dám kể với chồng. Trữ im lặng hồi lâu rồi quyết định tha cho vợ, nhưng từ đó nuôi mộng giết vua để trả cái thù bị cắm sừng.
Một lần nhân có tiệc ngoại giao lớn, Thôi Trữ đánh tiếng là mình bệnh nặng không dự được. Tề Trang Công lâu nay ít được gặp nàng Đường Khương vì chồng nàng canh giữ quá ngặt, nghe thế mừng quá, bèn lấy cớ thăm bệnh để đến nhà tướng quốc. Trữ biết trước nên bảo vợ: “Ta muốn trừ đứa hôn quân ấy đi, nàng chịu nghe kế ta thì ta sẽ không nói đến sự xấu của nàng nữa, ngày sau lại lập con nàng làm đích tử, bằng không thì ta chém đầu mẹ con nàng trước”. Đường Khương vâng lời.
Tề Trang công mới dự tiệc một lát đã rút lui để đến “thăm tướng quốc”. Nghe nói Trữ ốm nặng nằm ở nhà ngoài, vua bèn đi thẳng vào nhà trong. Những người theo hầu bị tay chân Thôi Trữ lừa và ép ở lại nhà ngoài cả. Tề Trang công gặp nàng Đường Khương, nhưng chưa kịp nói câu gì thì người nhà bảo tướng quốc muốn phu nhân rót nước cho uống, nên nàng cũng đi nốt. Vua đang thơ thẩn một mình thì quân mai phục đổ ra truy sát, chạy lối nào cũng bị chặn lại, phải phá cửa trèo lên một mái lầu.
Người của Thôi Trữ đem giáp sĩ bao vây, quát lên với Tề Trang công: “Ta phụng mệnh quan tướng quốc đến bắt dâm tặc!”. Nhà vua muối mặt van xin mãi không được, đành nhảy ra cửa sổ, toan trèo tường trốn. Quân của Thôi Trữ bắn vua rơi xuống đất rồi kéo đến đâm chết.
Chui vào chuồng ngựa cũng không thoát chết
Vua Linh công nước Trần “qua lại” với một người đàn bà nổi tiếng dâm đãng là Hạ Cơ. Việc biết người đàn bà này ngoài mình ra còn cùng lúc dan díu với nhiều người khác, trong đó có hai bề tôi của mình, chẳng làm Linh công bận tâm, thậm chí còn thích thú. Vua tôi thỏa sức tán gẫu về tình dục ngay giữa triều đường, cười đùa khả ố. Bị một vị quan can gián, Linh công xấu hổ hứa sẽ đứng đắn hơn, nhưng vì không thể đứng đắn nổi nên lén giết ông ta cho đỡ… áy náy. Từ đó, vua tôi ba người thường xuyên rủ nhau đến nhà Hạ Cơ cùng dự cuộc truy hoan.
Con trai Hạ Cơ lớn lên, ngày càng nhục nhã về hành vi của mẹ. Một lần cậu nghe Trần Linh công cùng hai ông quan dâm đãng kia khi ở chơi nhà mình đùa nhau rằng, không biết trong ba người, ai là bố của cậu. Cơn giận lên đến cực điểm, cậu khóa chặt cửa phòng mẹ, cho quân bao vây kín nhà, rồi cầm kiếm tiến vào cửa giữa quát lớn: “Mau mau bắt lũ dâm tặc!”.
Mọi lối thoát đều bị bịt kín, ba "dâm tặc" định vào cầu cứu tình nhân, nhưng cửa phòng đã khóa, phải chạy ra sau vườn. Trần Linh công chạy về phía chuồng ngựa, hy vọng nhảy qua đoạn tường thấp trốn thoát, nhưng bị ngựa cắn đá, phải quay ra, bị con trai Hạ Cơ bắn trúng bụng, chết ngay cạnh chuồng ngựa.
Làm vua thì hoang dâm là chuyện không lạ, nhưng đi tằng tịu với vợ người ta để rồi bị đuổi giết nhục nhã rồi chết thảm thì trong lịch sử chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bị chồng của tình nhân giết chết
Ý công nước Tề là một người hiếu sắc, thường sai mua con gái đẹp khắp nơi về tiêu khiển nhưng vẫn chưa thỏa. Nghe nói vợ quan đại phu Diêm Chức rất đẹp, ông ta bèn xuống lệnh đòi vợ tất cả các đại phu phải vào chầu phi tử trong cung. Vợ Diêm Chức cũng phải vào, rồi bị vua giữ lại. Ý công cho người đến bảo Diêm Chức rằng phu nhân (vợ vua) muốn giữ vợ ông ta làm bạn, vì thế Diêm Chức nên kiếm vợ khác. Vị đại phu bầm gan tím ruột mà không làm gì được.
Một buổi trưa hè, Tề Ý công ra nghỉ mát ở Thân Trì, cái ao nổi tiếng có nhiều khóm trúc rườm rà rất đẹp. Theo hầu có Diêm Chức và Bính Súc, một viên quan có cha bị Tề Ý công chặt chân. Rượu say, nhà vua thấy nóng bức quá bèn sai kê giường dưới bụi trúc nằm ngủ.
Thấy có cơ hội báo thù, nhân khi cùng tắm dưới ao, Bính Súc gõ một gậy vào đầu Diêm Chức, rồi cười khẩy khi thấy Chức cáu giận: “Người ta cướp vợ ông mà ông còn không giận, tôi đánh một cái thì có sao?”. Diêm chức “bắt được sóng”, bèn cùng Bính Súc bàn mưu giết Tề Ý công. Cùng nhau trở lại bụi trúc, thấy Ý công vẫn ngáy ran như sấm, Diêm và Bính sai mấy tên hầu đi làm việc khác rồi một người nắm tay hôn quân, người kia bóp cổ rồi cắt lấy thủ cấp. Khi những tên hầu quay lại, hai người bảo: “Thương Nhân giết vua cướp ngôi, chúng ta giết đi rồi, nay lập có công tử Nguyên là người hiền lên làm vua”. Thương Nhân là tên của Tề Ý công, ông ta cũng lên ngôi nhờ giết hại vua trước.
(Ảnh minh họa)
Ý công chết, ai cũng hả dạ nên không tra cứu tội giết vua của hai viên quan kia. Thế là chỉ vì cướp vợ người, Tề Ý công đã chết một cách lãng nhách mà không ai thương xót.
Vua thành “dâm tặc”, chạy trốn trên mái nhà
Trang công nước Tề hay đến nhà tướng quốc Thôi Trữ chơi, thấy vợ Trữ là nàng Đường Khương ra hầu rượu đẹp quá thì mê mẩn, liền cho anh trai người đẹp thật nhiều tiền để giúp mình tư thông với nàng. Thôi Trữ biết chuyện, tra hỏi vợ thì nàng thú nhận, nhưng thanh minh rằng mình thân gái không dám chống lại uy quyền của một ông vua, và cũng tự thấy tội lỗi nên không dám kể với chồng. Trữ im lặng hồi lâu rồi quyết định tha cho vợ, nhưng từ đó nuôi mộng giết vua để trả cái thù bị cắm sừng.
Một lần nhân có tiệc ngoại giao lớn, Thôi Trữ đánh tiếng là mình bệnh nặng không dự được. Tề Trang Công lâu nay ít được gặp nàng Đường Khương vì chồng nàng canh giữ quá ngặt, nghe thế mừng quá, bèn lấy cớ thăm bệnh để đến nhà tướng quốc. Trữ biết trước nên bảo vợ: “Ta muốn trừ đứa hôn quân ấy đi, nàng chịu nghe kế ta thì ta sẽ không nói đến sự xấu của nàng nữa, ngày sau lại lập con nàng làm đích tử, bằng không thì ta chém đầu mẹ con nàng trước”. Đường Khương vâng lời.
Tề Trang công mới dự tiệc một lát đã rút lui để đến “thăm tướng quốc”. Nghe nói Trữ ốm nặng nằm ở nhà ngoài, vua bèn đi thẳng vào nhà trong. Những người theo hầu bị tay chân Thôi Trữ lừa và ép ở lại nhà ngoài cả. Tề Trang công gặp nàng Đường Khương, nhưng chưa kịp nói câu gì thì người nhà bảo tướng quốc muốn phu nhân rót nước cho uống, nên nàng cũng đi nốt. Vua đang thơ thẩn một mình thì quân mai phục đổ ra truy sát, chạy lối nào cũng bị chặn lại, phải phá cửa trèo lên một mái lầu.
Người của Thôi Trữ đem giáp sĩ bao vây, quát lên với Tề Trang công: “Ta phụng mệnh quan tướng quốc đến bắt dâm tặc!”. Nhà vua muối mặt van xin mãi không được, đành nhảy ra cửa sổ, toan trèo tường trốn. Quân của Thôi Trữ bắn vua rơi xuống đất rồi kéo đến đâm chết.
Chui vào chuồng ngựa cũng không thoát chết
Vua Linh công nước Trần “qua lại” với một người đàn bà nổi tiếng dâm đãng là Hạ Cơ. Việc biết người đàn bà này ngoài mình ra còn cùng lúc dan díu với nhiều người khác, trong đó có hai bề tôi của mình, chẳng làm Linh công bận tâm, thậm chí còn thích thú. Vua tôi thỏa sức tán gẫu về tình dục ngay giữa triều đường, cười đùa khả ố. Bị một vị quan can gián, Linh công xấu hổ hứa sẽ đứng đắn hơn, nhưng vì không thể đứng đắn nổi nên lén giết ông ta cho đỡ… áy náy. Từ đó, vua tôi ba người thường xuyên rủ nhau đến nhà Hạ Cơ cùng dự cuộc truy hoan.
Con trai Hạ Cơ lớn lên, ngày càng nhục nhã về hành vi của mẹ. Một lần cậu nghe Trần Linh công cùng hai ông quan dâm đãng kia khi ở chơi nhà mình đùa nhau rằng, không biết trong ba người, ai là bố của cậu. Cơn giận lên đến cực điểm, cậu khóa chặt cửa phòng mẹ, cho quân bao vây kín nhà, rồi cầm kiếm tiến vào cửa giữa quát lớn: “Mau mau bắt lũ dâm tặc!”.
Mọi lối thoát đều bị bịt kín, ba "dâm tặc" định vào cầu cứu tình nhân, nhưng cửa phòng đã khóa, phải chạy ra sau vườn. Trần Linh công chạy về phía chuồng ngựa, hy vọng nhảy qua đoạn tường thấp trốn thoát, nhưng bị ngựa cắn đá, phải quay ra, bị con trai Hạ Cơ bắn trúng bụng, chết ngay cạnh chuồng ngựa.
Theo Trung Thành
Đất Việt
Đất Việt