Già rồi, đến hiệu thuốc hỏi mua bao cao su thì cũng muối mặt, nhưng không có không được, thế nên mỗi lần, ông mua cả hộp to tướng.
Chuyện ông lão “khỏe vô địch”
Có một dạo, dân vùng ven một thị xã ở đồng bằng Bắc Bộ cứ kháo nhau rồi mắt tròn mắt dẹt vì cái ông lão Tòng ốm o bệnh tật nhưng không ngờ lại khỏe “tàn bạo”. Tin lan đi từ chị Tân, chủ hiệu thuốc Tây, nơi ông lão thỉnh thoảng vẫn lén lút đến mua bao cao su.
Chị Tân kể về lần đầu bán hàng cho ông Tòng: “Em hỏi bác mua thuốc gì, bác ấy cứ ấp a ấp úng, rồi nhìn trước nhìn sau nói nhỏ, em chả nghe được. Nói đi nói lại mãi mới hiểu là bác ấy mua bao. Em hỏi mấy cái. Bác ấy bảo dăm chục. Thấy em có vẻ ngạc nhiên, bác ấy lại lắp bắp bảo thôi, 10 cái cũng được. Chết cười”.
Nếu chỉ có thế thì chị Tân đã quên luôn ông khách này. Điều làm chị bất ngờ là chỉ 4 hôm sau, ông Tòng lại xuất hiện khi hiệu thuốc vắng khách, vẫn lại là mua “áo mưa”. Lần này là 50 chiếc. Đến khoảng 3 tuần sau, khi ông già lại xuất hiện, đòi mua luôn cả hộp nhựa lớn chứa hàng trăm cái bao cao su thì chị Tân sốc thực sự. Chị bắt đầu dò hỏi người xung quanh về ông. Hóa ra ông lão này sống một mình, vợ bỏ đi từ 20 năm trước, sau khi đứa con gái duy nhất chết vì tai nạn giao thông được mấy năm. Ông Tòng ở một mình, chừng 55 tuổi thì về nghỉ mất sức, đến nay cũng hơn chục năm rồi.
Cái miệng đàn bà dĩ nhiên không thể giữ câu chuyện ly kỳ này trong bụng được lâu, chị Tân “buôn” với những người xung quanh về ông lão khỏe vô địch đó. Ai nấy nghi hoặc, rồi sau khi để ý thấy quả thật ông ghé hiệu thuốc chị Tân đều như vắt chanh, mỗi lần gói ghém cả một hộp to tổ bố trong túi nylon đen sì, thì hết thảy vừa buồn cười vừa phục sát đất.
Rồi họ nhận thấy ngày nào cũng có một người đàn bà chừng 50 tuổi đến nhà ông Tòng vào lúc gần trưa, đầu giờ chiều mới về, chập tối lại đến vài tiếng đồng hồ nữa. Họ lân la hỏi, ông bảo đó là bà giúp việc, đến giúp ông nấu nướng, quét tước, giặt giũ… "Hi hi, osin phục vụ trọn gói”, các vị hàng xóm nháy nhau bưng miệng cười.
Họ bảo, ông ấy thiếu đàn bà mấy chục năm, giờ “máu kịch liệt” thế cũng chẳng có gì là lạ, chỉ sợ ham hố quá rồi vài năm sau sức cùng lực kiệt thì nguy. Vì theo như tính toán của chị Tân bán thuốc, mỗi ngày ông Tòng phải dùng 2 - 3 cái bao. “Cho dù bác ấy dùng một cái, xé hỏng 2 cái, hoặc lồng 2 cái vào nhau cho… chắc chắn thì tần suất như thế cũng kinh dị lắm rồi”.
Chuyện cuối cùng cũng đến tai mấy đứa cháu gọi ông Tòng là cậu. Chúng bấm nhau rình mò, rồi lắc đầu bảo nhau ông già ranh ma dễ sợ, chùi mép quá giỏi, chả bắt được quả tang lần nào. Nhịn không nổi, đám cháu toàn thanh niên hỏi thẳng chuyện bồ bịch của ông với bà giúp việc. Ông già nhảy dựng, đỏ mặt tía tai, chỉ mặt mấy đứa cháu "mất dạy" chửi một hồi. Bọn cháu tỉnh bơ: “Thôi cậu ơi, đàn ông với nhau cả, giấu làm gì. Cậu có tí tình thì bọn cháu cũng mừng. Nhưng cậu cũng kinh thật đấy, tiêu thụ bao cao su còn hơn bọn trai trẻ. Cả thị xã đang phục cậu sát đất kia kìa”.
Đến đây thì ông lão bật cười sằng sặc. Vì toàn mày râu với nhau, ông bèn tháo khuy quần, lôi cái “vật bất ly thân” ra cho mấy thằng cháu xem, ở đó lủng lẳng một cái bao cao su đang căng phồng lên vì… "chất lỏng”. Hóa ra ông già mắc chứng tiểu không tự chủ, nên mới phải dùng cách đó. Ông lão dặn bọn cháu chắt đừng kể chuyện này ra ngoài, có lẽ vì không thích ai hình dung ra cảnh nhếch nhác tội nghiệp của mình, và chắc cũng vì ông cảm thấy khoai khoái, thinh thích khi thiên hạ hiểu nhầm rằng mình “hoành tráng” trong “khoản kia”. Thế nhưng rốt cục, bí mật của “nhà vô địch” vẫn cứ bị rò rỉ.
Ảnh minh họa
Khốn khổ vì “áo mưa”
Có khối ông lão khác cũng phải đau đầu với chuyện mua bao cao su, nhưng không phải để sử dụng “sai mục đích” như ông Tòng, mà họ dùng cho “chuyện ấy” hẳn hoi. Từ cái quan niệm “già rồi còn ham hố gì nữa cho bọn trẻ con nó cười” mà nảy ra lắm chuyện bi hài.
Ông Kiên, 69 tuổi, góa vợ trong khi sức lực vẫn “bừng bừng khí thế”, nên phải giải quyết nhu cầu với các cô gái “dịch vụ”. Với “dân chuyên nghiệp” như vậy, ông chả sợ làm người ta có thai, nhưng rất hãi về khả năng rước bệnh tật từ họ. Vì không chắc các cô còn cái bao nào khi đến lượt phục vụ ông, hoặc bao có đảm bảo chất lượng hay không nên ông luôn phải chủ động mua “áo mưa” để dùng. Nghĩ mình tóc bạc phơ, trông đạo mạo thế này mà đi mua thứ đó thì dơ mặt, ông Kiên nghĩ ra một mẹo.
Ông đưa tiền cho thằng cháu nội, bảo ra hiệu thuốc, cứ chìa mảnh giấy ghi "tên thuốc" và số lượng cho người bán, hết bao nhiêu trả tiền là được. Ông lại dặn cháu đừng có nói mua thuốc kẻo bố mẹ lo, từ giờ chỉ nói là mua kẹo thôi. Thằng bé, vốn được ông mua đồ chơi cho luôn, phấn khởi vâng lời. Rồi một lần nó đi “mua kẹo” về, gặp ngay thằng bé cùng tuổi nhà hàng xóm hỏi có gì đấy. Nghe nói đến kẹo, cu hàng xóm vừa xin vừa lăn vào cướp, hai đứa la hét ầm ĩ đến nỗi mẹ thằng bé đó phải ra phân xử. Nhìn mấy cái bao cao su văng ra vỉa hè, chị ngẩn ra một lúc rồi cũng đoán được. Và thế là có chuyện cười cho cả khu phố.
Chuyện của ông Vinh lại được tiết lộ từ chính… người nhà. Ông già 72 tuổi lắm tiền này lấy được cô vợ hai mới 40 xuân. Con cháu phản đối dữ lắm, cuối cùng ra điều kiện là nếu không muốn họ phá đám thì không được sinh con. Chị vợ đồng ý vì tuổi cũng đã cao, con đã đủ nếp tẻ với chồng cũ. Ấy thế mà chẳng hiểu ông chồng già tốt giống thế nào, sau 5 tháng ăn ở với nhau, chị có bầu. Mệt mỏi vì rong kinh kéo dài sau vụ phá thai, chị nghiến răng bảo chồng từ rày không có bao cao su thì đừng hòng sờ đến vợ. Chị cũng nói luôn là chị từng cắt u tử cung một lần, bác sĩ cấm chỉ dùng thuốc tránh thai, nên quên chuyện thuốc thang đi.
Dùng bao thì đơn giản, nhưng vấn đề là ai đi mua? Tranh cãi mãi vẫn chưa có hồi kết, hai bên đều quyết định chơi bài ỳ. Cuối cùng ông Vinh là người “hết chịu nổi" trước, phải lóc cóc ra tận hiệu thuốc lạ cách mấy cây số để mua. Hết đợt bao đầu tiên, họ lại cãi nhau vì “tại sao cả cô cũng sướng mà chỉ có tôi phải giơ mặt ra cho người ta cười?”. Chị vợ thản nhiên bảo: “Đã làm được thì còn sợ gì cười. Không bao thì nghỉ khỏe, thế thôi”.
Rốt cục ông Vinh nghĩ ra một cách: sang phòng con trai lấy trộm một ít. Được một thời gian thì cô con dâu sinh nghi. Cô theo dõi và phát hiện ra ông bố chồng đang giở trò đạo chích. Chuyện hay quá, cô không thể không kể cho mấy bà mấy chị xung quanh.
“Đeo mo vào mặt” ít hôm, ông Vinh đâm ra cùn. Ông đường hoàng đến hiệu thuốc mua bao cao su, rồi dần thành quen, không cần phải hất mặt làm ra vẻ bất cần nữa. Mọi người cười cợt, chỉ trỏ một hồi rồi cũng chán, chuyển sang xì xầm về những “xì-căng-đan” khác. Vì thực ra, chuyện cái bao cao su chẳng có gì là ghê gớm trong thời buổi này, chẳng qua cái cách người ta đối xử với nó mới gây sự chú ý mà thôi.
Theo Tần Chung
Xzone
Xzone