Cà phê ôm!
“Cà phê hai trong một. Giải khát và giải quyết sinh lý. Vào “vui vẻ” tý, bảo đảm hai anh “phê” liền”. Nhan nhản cà phê kích dục
Nằm trên Quốc lộ 13, cung đường từ ấp Tây (phường Vĩnh Phú) đến khu phố Đông Nhì (Lái Thiêu, Thuận An, Bình Dương) dài chưa đến 4km nhưng có tới hàng chục quán cà phê, cắt tóc, massage trá hình ngày đêm hoạt động gây cảnh bát nháo và tiềm ẩn nhiều tệ nạn.
Tuy không nằm gần các khu chế xuất, khu công nghiệp nhưng hàng ngày có lượng phương tiện lớn qua lại cung đường trên, nhất là xe container, xe tải. Đây là điều kiện thuận lợi để các loại hình cà phê, cắt tóc, massage kích dục ra đời. Quán xá thì xập xệ, được thiết kế theo dạng phía trước đặt vài chiếc bàn cũ kỹ, phía sau là những dãy buồng tuềnh toàng, ẩm thấp, dưới nền trải chiếc chiếu cũ kỹ và cái gối cáu bẩn, mỗi buồng rộng cỡ chục mét vuông để phục vụ mục đích kích dục.
Mới sáng sớm, hai bên đường đã xuất hiện nhiều cô gái ăn mặc hở hang, phấn son lòe loẹt đứng, ngồi trước quán, mắt dáo dác nhìn ra đường bắt khách, thấy xe nào chạy chầm chậm là ùa ra chèo kéo. Theo chân của L., một “thổ địa” của vùng này, chúng tôi vào quán T.T, bên trong là năm cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn ngồi vắt chéo chân lên ghế bố vội đứng dậy đon đả mời chào. Quán rộng hơn 150m2 nhưng chỉ để vài ba chiếc bàn cũ, hơn chục chiếc ghế bố cáu bẩn, có cái rách bươm. Mùi ẩm mốc quyện với mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến chúng tôi buồn nôn.
Chưa kịp ngồi xuống bàn, chúng tôi đã bị ba cô gái ăn mặc “nghèo nàn” lôi vào trong. Một cô ngồi sáp lại, tay chạm vào người khách, cô gái làm như quen tự bao giờ: “Lâu quá không thấy các anh ghé, nhớ hai anh quá à”. Kèm theo động tác mơn trớn là những lời mời chào: “Vào trong “massage” đi”. “Quán cà phê làm gì có massage” - tôi thắc mắc. “Cà phê hai trong một. Giải khát và giải quyết sinh lý. Vào “vui vẻ” tý, bảo đảm hai anh “phê” liền” - cô tiếp viên nài nỉ. “Giá mỗi lần bao nhiêu?” - tôi hỏi. “Massage” 90.000 đồng/lần, bao cà phê, ôm bình thường 20 phút giá 50.000 đồng, giá chung rồi”. Chúng tôi nói “không có nhu cầu”, cô tiếp viên nhõng nhẽo: “Anh mua cho em chai nước đi?”. Tôi đồng ý, cô gái vui ra mặt. Uống xong chai nước, cô gái đòi mua thuốc lá, rồi kẹo chewing-gum. Cô này vừa bắt khách mua xong lại nháy mắt để cô khác đến nài nỉ. Ngồi chừng nửa tiếng, chúng tôi gọi tính tiền. Ngoài việc mất 15.000 đồng cho mỗi ly cà phê nhạt thếch, chúng tôi còn bị mất 150.000 đồng cho hai chai nước, kẹo thuốc lá và “phí” ngồi nói chuyện của ba cô tiếp viên. Cách quán T.T không xa, quán 77..., K.N, T.V... cũng có kiểu kinh doanh tương tự.
Cần sớm dẹp bỏ
Để câu khách, phần lớn các quán tuyển nhiều nhân viên trẻ đẹp, đa số các cô là người miền Tây Nam bộ, ít học, lười lao động, muốn kiếm tiền nhanh. Khách đến quán đủ mọi thành phần, từ nam công nhân, lao động phổ thông xa nhà thiếu thốn tình cảm đến cánh tái xế đường dài hay những người ham “của lạ”. Nói là uống cà phê, hớt tóc, massage... nhưng họ đến đây chủ yếu tìm chốn “mua vui”. Mỗi lần “massage” hay ngồi với khách, tiếp viên phải nộp cho chủ từ 20 đến 30%. Hỏi về thu nhập hàng tháng, Hương - có hai năm làm tiếp viên ở quán T.T cho biết: “Thất thường lắm, khách chỉ đông vào mỗi kỳ lãnh lương. Phần lớn tụi em chỉ được chủ cho ăn, ở, mượn mặt bằng để hoạt động kích dục. Lương hàng tháng nhờ vào khả năng mồi chài của mỗi người và tiền “bo” của khách”. Cuộc sống của họ lắm lúc bi đát, đôi khi phải giở trò móc túi để nuôi thân. Nhiều cô không biết giữ gìn đã chuốc phải căn bệnh xã hội.
Không chỉ cà phê, massage, hớt tóc mà dọc hai bên đường còn có nhiều quán karaoke trá hình hoạt động đã gây không ít phiền phức cho người dân. “Ngày nào các quán này cũng mở nhạc inh ỏi, ảnh hưởng đến việc học hành, nghỉ ngơi của người dân trong khu vực. Nhiều quán còn là nơi cung cấp các loại thuốc lắc, “hàng đá”” - một người dân bức xúc. Các quán này tồn tại từ lâu và tiềm ẩn nhiều mầm móng tệ nạn như: mại dâm, ma túy, làm mất an ninh trật tự và suy thoái đạo đức xã hội. Đã đến lúc cơ quan chức năng địa phương cần có biện pháp xử lý đủ mạnh và nghiêm túc loại bỏ loại hình hoạt động này, trả lại môi trường an toàn, lành mạnh cho người dân, nhất là đối với giới trẻ.
“Cà phê hai trong một. Giải khát và giải quyết sinh lý. Vào “vui vẻ” tý, bảo đảm hai anh “phê” liền”. Nhan nhản cà phê kích dục
Nằm trên Quốc lộ 13, cung đường từ ấp Tây (phường Vĩnh Phú) đến khu phố Đông Nhì (Lái Thiêu, Thuận An, Bình Dương) dài chưa đến 4km nhưng có tới hàng chục quán cà phê, cắt tóc, massage trá hình ngày đêm hoạt động gây cảnh bát nháo và tiềm ẩn nhiều tệ nạn.
Tuy không nằm gần các khu chế xuất, khu công nghiệp nhưng hàng ngày có lượng phương tiện lớn qua lại cung đường trên, nhất là xe container, xe tải. Đây là điều kiện thuận lợi để các loại hình cà phê, cắt tóc, massage kích dục ra đời. Quán xá thì xập xệ, được thiết kế theo dạng phía trước đặt vài chiếc bàn cũ kỹ, phía sau là những dãy buồng tuềnh toàng, ẩm thấp, dưới nền trải chiếc chiếu cũ kỹ và cái gối cáu bẩn, mỗi buồng rộng cỡ chục mét vuông để phục vụ mục đích kích dục.
Mới sáng sớm, hai bên đường đã xuất hiện nhiều cô gái ăn mặc hở hang, phấn son lòe loẹt đứng, ngồi trước quán, mắt dáo dác nhìn ra đường bắt khách, thấy xe nào chạy chầm chậm là ùa ra chèo kéo. Theo chân của L., một “thổ địa” của vùng này, chúng tôi vào quán T.T, bên trong là năm cô gái mặc váy ngắn cũn cỡn ngồi vắt chéo chân lên ghế bố vội đứng dậy đon đả mời chào. Quán rộng hơn 150m2 nhưng chỉ để vài ba chiếc bàn cũ, hơn chục chiếc ghế bố cáu bẩn, có cái rách bươm. Mùi ẩm mốc quyện với mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến chúng tôi buồn nôn.
Chưa kịp ngồi xuống bàn, chúng tôi đã bị ba cô gái ăn mặc “nghèo nàn” lôi vào trong. Một cô ngồi sáp lại, tay chạm vào người khách, cô gái làm như quen tự bao giờ: “Lâu quá không thấy các anh ghé, nhớ hai anh quá à”. Kèm theo động tác mơn trớn là những lời mời chào: “Vào trong “massage” đi”. “Quán cà phê làm gì có massage” - tôi thắc mắc. “Cà phê hai trong một. Giải khát và giải quyết sinh lý. Vào “vui vẻ” tý, bảo đảm hai anh “phê” liền” - cô tiếp viên nài nỉ. “Giá mỗi lần bao nhiêu?” - tôi hỏi. “Massage” 90.000 đồng/lần, bao cà phê, ôm bình thường 20 phút giá 50.000 đồng, giá chung rồi”. Chúng tôi nói “không có nhu cầu”, cô tiếp viên nhõng nhẽo: “Anh mua cho em chai nước đi?”. Tôi đồng ý, cô gái vui ra mặt. Uống xong chai nước, cô gái đòi mua thuốc lá, rồi kẹo chewing-gum. Cô này vừa bắt khách mua xong lại nháy mắt để cô khác đến nài nỉ. Ngồi chừng nửa tiếng, chúng tôi gọi tính tiền. Ngoài việc mất 15.000 đồng cho mỗi ly cà phê nhạt thếch, chúng tôi còn bị mất 150.000 đồng cho hai chai nước, kẹo thuốc lá và “phí” ngồi nói chuyện của ba cô tiếp viên. Cách quán T.T không xa, quán 77..., K.N, T.V... cũng có kiểu kinh doanh tương tự.
Tiếp viên ăn mặc hở hang để câu khách.
Bên cạnh quán cà phê thì hai bên cung đường này còn có hàng chục cơ sở hớt tóc, massage kích dục. Chúng tôi vào quán hớt tóc N.Q, phía trước là khu vực hớt tóc, gội đầu để bốn cô gái khoe “hàng” còn phía sau là nơi “massage” và hú hí. Đang cạo mặt giữa chừng, chủ quán là một phụ nữ trạc 45 tuổi, mặt trát đầy son phấn gạ gẫm: “Cạo xong, lát để các em “massage” cho thoải mái, chị lấy rẻ”. “Chỉ cạo mặt, lấy ráy tai thôi” - L. nói. Chủ quán gắt gỏng: “Không để các em “massage” thì chỉ cạo một nửa mặt, nửa còn lại đi quán khác mà cạo”. “Giá bao nhiêu?” - tôi hỏi. “Một “xị” (100.000 đồng - NV), chưa tính tiền công của chị. “Bo” bao nhiêu, tùy” - người phụ nữ trả lời gỏn lọn. Cạo mặt, ráy tai xong, chúng tôi được hai cô gái dẫn vào căn phòng tù mù, rộng khoảng 12m2. Ở giữa đặt chiếc giường, hằn lên những vết loang lỗ. Không đấm bóp cũng chẳng massage, một cô gái sáp lại gần anh bạn tôi uốn éo lả lơi và bắt đầu những động tác mơn trớn. Hỏi “chuyện kia” thế nào, cô gái tủm tỉm: “Ở đây chỉ kích dục thôi. Muốn đi tới Z thì tối mấy anh ra đường”. Có tiếng gõ cửa, cô gái giục: “Làm gì thì làm lẹ lên để người ta còn tiếp người khác”. “Bo” cho cô gái ít tiền, chúng tôi lấy cớ phải đi có việc. Đến quán hớt tóc N.Y, T.T cách đó không xa, hoạt động của những quán này sôi nổi không kém.
Cần sớm dẹp bỏ
Để câu khách, phần lớn các quán tuyển nhiều nhân viên trẻ đẹp, đa số các cô là người miền Tây Nam bộ, ít học, lười lao động, muốn kiếm tiền nhanh. Khách đến quán đủ mọi thành phần, từ nam công nhân, lao động phổ thông xa nhà thiếu thốn tình cảm đến cánh tái xế đường dài hay những người ham “của lạ”. Nói là uống cà phê, hớt tóc, massage... nhưng họ đến đây chủ yếu tìm chốn “mua vui”. Mỗi lần “massage” hay ngồi với khách, tiếp viên phải nộp cho chủ từ 20 đến 30%. Hỏi về thu nhập hàng tháng, Hương - có hai năm làm tiếp viên ở quán T.T cho biết: “Thất thường lắm, khách chỉ đông vào mỗi kỳ lãnh lương. Phần lớn tụi em chỉ được chủ cho ăn, ở, mượn mặt bằng để hoạt động kích dục. Lương hàng tháng nhờ vào khả năng mồi chài của mỗi người và tiền “bo” của khách”. Cuộc sống của họ lắm lúc bi đát, đôi khi phải giở trò móc túi để nuôi thân. Nhiều cô không biết giữ gìn đã chuốc phải căn bệnh xã hội.
Tiếp viên tìm cách gạ gẫm khách.
Nhiều lần chúng tôi hỏi “làm thế này không sợ bị bắt sao?” thì được trả lời “chủ quán đã bao hết rồi”. Hơn nữa các quán luôn có một “đội quân” bảo kê, vừa canh chừng lực lượng kiểm tra, vừa “xử” vị khách nào có ý định quỵt tiền. Với đoạn đường ngắn nhưng lại có tới hàng chục quán hoạt động kích dục nên dễ hiểu vì sao mỗi khi có chiếc xe nào chầm chậm chạy qua là các cô nhao nhao ra sức chèo kéo, gây cảnh bát nháo. Chuyện đánh ghen, tranh giành gái dẫn đến ẩu đả diễn ra như cơm bữa khiến tình hình an ninh càng thêm phức tạp.
Không chỉ cà phê, massage, hớt tóc mà dọc hai bên đường còn có nhiều quán karaoke trá hình hoạt động đã gây không ít phiền phức cho người dân. “Ngày nào các quán này cũng mở nhạc inh ỏi, ảnh hưởng đến việc học hành, nghỉ ngơi của người dân trong khu vực. Nhiều quán còn là nơi cung cấp các loại thuốc lắc, “hàng đá”” - một người dân bức xúc. Các quán này tồn tại từ lâu và tiềm ẩn nhiều mầm móng tệ nạn như: mại dâm, ma túy, làm mất an ninh trật tự và suy thoái đạo đức xã hội. Đã đến lúc cơ quan chức năng địa phương cần có biện pháp xử lý đủ mạnh và nghiêm túc loại bỏ loại hình hoạt động này, trả lại môi trường an toàn, lành mạnh cho người dân, nhất là đối với giới trẻ.
Theo Công An TP HCM