Fartezs
New member
- User ID
- 62573
- Tham gia
- 21 Tháng bảy 2014
- Bài viết
- 28
- Điểm tương tác
- 0
- Tuổi
- 30
- Địa chỉ
- Hồ Chí Minh
- Đồng
- 0
Tiêu đề bài viết nghe có vẻ lạ, đây là 1 câu chuyện cực kì ý nghĩa dành cho những ai chưa định hướng được cuộc đời mình. Dành 1 chút thời gian đọc nó biết đâu có thể đem đến sự thay đổi cho bạn.
Bài viết được mình copy từ page Awake Your Power trên FB.
- "Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?"
- "1 người đàn ông chân chính sẽ biết mình thực sự muốn gì"
- "Vậy chắn chắn không phải là đi học, con chẳng biết mình học để làm gì, làm cái gì... Việc học chẳng hứng thú gì cả, con chán đến tận cổ rồi."
Cha im lặng lắng nghe rồi đưa cho tôi một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
- Cốc nước mặn chát cha à, tôi nhăn mặt.
Cha lại dẫn tôi ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: "Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi."
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa cha. Nó chẳng hề mặn lên chút nào đâu...
Cha bắt đầu chậm rãi nói:
- Con à, ai cũng có lúc gặp khó khăn, chán nản trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì buồn chán không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.
Tôi không mấy ấn tượng và chưa hiểu rõ lắm những gì cha nói. Chỉ biết là cảm thấy rất rất dễ chịu và thoải mái khi được ngồi đung đưa trên đôi vai vững chắc của cha.
10 năm sau. Câu bé ngày xưa bây giờ đã lớn và trưởng thành. Tôi đang lái chiếc xe Jeep 1952 Willys về phía những ngọn đồi ở phía trên thành phố Redlands (Bang California) với ý định sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lại trường học hay cuộc sống nữa. Mới 17 tuổi, tôi đã nếm trải nỗi đau tan vỡ của mối tình đầu. Cô gái mà tôi hẹn hò, chẳng hề báo trước 1 tiếng, và hoàn toàn không thương xót, đã bỏ rơi và lập tức hẹn ngay với người bạn thân. Lúc ấy, thế giới của tôi như sụp đổ
Cuối cùng, khi trời tối, bụng đói cồn cào và lòng đau như cắt tôi cũng mò về nhà. Tôi rất kiệm lời nhưng có lẽ ánh mắt của tôi đã tiết lộ cho cha biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tuy rất đói nhưng không thể nuốt được miếng nào vào bụng, vì thế, tôi quay về phòng, nằm lăn ra giường và bắt đầu khóc nức nở. Tôi cứ thổn thức khóc như thế với những kỉ niệm của mối tình đầu. Một lúc sau, cánh cửa phòng tôi từ từ mở ra và tôi có thể cảm nhận được cha mình đang đứng lặng lẽ bên giường. Sau đó, ông nhẹ nhàng kéo tấm chăn và chui vào nằm cạnh tôi. Ông quàng cánh tay ấm áp và mạnh mẽ quanh người tôi, và ôm tôi chặt hơn bao giờ hết. Ông kéo cả trái tim, cơ thể và tâm hồn tôi vào người ông. Tôi cảm nhận được cả hơi ấm lẫn sức mạnh của ông, trong khi nước mắt vẫn tuôn như mưa.
Và rồi ông bắt đầu khóc cùng tôi. Tôi thấy lồng ngực vững chãi của ông rung lên với những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặt ông áp vào một bên má của tôi và tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của ông hòa lẫn với nước mắt của tôi lăn trên má mình. Lần này, ông không nói gì cả, chỉ khóc. Khóc vì nỗi đau đầu đời của đứa con trai, khóc vì yêu thương và cảm nhận được những đau đớn khổ sở trong lòng tôi.
Một lúc sau, tiếng thổn thức của tôi giảm dần và một ánh sáng le lói thay thế cho nỗi đau cào xé khi nãy. Cha tôi ngồi dậy, quấn chăn quanh cằm tôi, đặt 1 tay lên vai tôi và nói: "Con trai, bố hứa rằng ngày mai trời lại sáng. Bố thương con." Sau đó, ông ra khỏi phòng, cũng lặng lẽ như khi ông bước vào....
Ông nói đúng. Ngày mai trời lại sáng. Tôi ngồi dậy, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lau chùi chiếc xe jeep của mình sáng bóng và phóng đến trường.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tươi đẹp hơn cả trước kia, vì tôi biết rằng mình được yêu thương vô điều kiện, bởi cha dậy cho tôi biết như thế nào là cảm thông, là yêu thương thực sự.
"Không có bóng tối thì các vì sao cũng chẳng thể toả sáng
Cuộc sống cũng vậy, không có nỗi buồn làm sao nhận ra được giá trị của niềm vui. Khi có khó khăn mong bạn đừng nản chí, hãy cảm ơn vì nó cho bạn cơ hội để thấy được những thứ mà trước đây bạn chưa hề biết."
Mới gần đây, tôi vừa lặng lẽ đóng nắp quan tài cho cha tôi. Trước khi làm thế, tôi dừng lại, một lần nữa, vuốt ve những sợi râu trên cằm của ông và nhớ đến 2 cái đêm đã cách đây lâu, lâu lắm rồi.
"Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn hoặc đã đi qua. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án CHƯA chính xác. Và biến nó thành con đường đúng. Thế thôi."
...
- Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?
...
...
...Đó có lẽ là câu hỏi mà mỗi người đều đã từng trăn trở và đôi khi từ bỏ nó ... vì quá khó để trả lời đi.... Chúng ta mất 10 năm để tìm kiếm cái riêng của mình nhưng rồi vô tình trở thành một bản sao của ai đó...
Mình thật sự là ai? Đâu là thế mạnh của mình? Mình sẽ thành công ở lĩnh vực nào? Nghề nghiệp mình sinh ra để thuộc về là gì? Công việc mà mình sẵn sàng dấn thân theo đuổi. Công việc mà mỗi khi đi ngủ, ta không thể chờ đến sáng mai để tiếp tục nó... Là gì đây?
Giải pháp dành cho bạn nè: 2 BƯỚC KHÁM PHÁ BẢN THÂN VÀ CÔNG VIỆC BẠN SINH RA ĐỂ THUỘC VỀ.
- Bước 1: Làm bài kiểm tra nhỏ về những loại hình trí thông minh mà bạn đang sở hữu theo học thuyết Đa Thông Minh của giáo sư Howard Gardner tại http:// on. fb. me/1pxfsib
Bước 2: Khám phá tính cách, điểm mạnh/ điểm yếu của bạn tại http:// bit. ly/AYP-CAD-Dermatoglyphics-Small-Test. Sau đó khám phá công việc bạn sinh ra để thuộc về.
Và cuối cùng mình chúc các bạn chưa định hướng được tương lai của mình có thể xác định được hướng đi để cuộc sống được tốt đẹp hơn.
Thân ái,
Fartezs
Bài viết được mình copy từ page Awake Your Power trên FB.
- "Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?"
- "1 người đàn ông chân chính sẽ biết mình thực sự muốn gì"
- "Vậy chắn chắn không phải là đi học, con chẳng biết mình học để làm gì, làm cái gì... Việc học chẳng hứng thú gì cả, con chán đến tận cổ rồi."
Cha im lặng lắng nghe rồi đưa cho tôi một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.
- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
- Cốc nước mặn chát cha à, tôi nhăn mặt.
Cha lại dẫn tôi ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước: "Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi."
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa cha. Nó chẳng hề mặn lên chút nào đâu...
Cha bắt đầu chậm rãi nói:
- Con à, ai cũng có lúc gặp khó khăn, chán nản trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đây, nhưng mỗi người hòa tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì buồn chán không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước, họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích.
Tôi không mấy ấn tượng và chưa hiểu rõ lắm những gì cha nói. Chỉ biết là cảm thấy rất rất dễ chịu và thoải mái khi được ngồi đung đưa trên đôi vai vững chắc của cha.
10 năm sau. Câu bé ngày xưa bây giờ đã lớn và trưởng thành. Tôi đang lái chiếc xe Jeep 1952 Willys về phía những ngọn đồi ở phía trên thành phố Redlands (Bang California) với ý định sẽ không bao giờ, không bao giờ quay lại trường học hay cuộc sống nữa. Mới 17 tuổi, tôi đã nếm trải nỗi đau tan vỡ của mối tình đầu. Cô gái mà tôi hẹn hò, chẳng hề báo trước 1 tiếng, và hoàn toàn không thương xót, đã bỏ rơi và lập tức hẹn ngay với người bạn thân. Lúc ấy, thế giới của tôi như sụp đổ
Cuối cùng, khi trời tối, bụng đói cồn cào và lòng đau như cắt tôi cũng mò về nhà. Tôi rất kiệm lời nhưng có lẽ ánh mắt của tôi đã tiết lộ cho cha biết chuyện gì đã xảy ra với tôi. Tuy rất đói nhưng không thể nuốt được miếng nào vào bụng, vì thế, tôi quay về phòng, nằm lăn ra giường và bắt đầu khóc nức nở. Tôi cứ thổn thức khóc như thế với những kỉ niệm của mối tình đầu. Một lúc sau, cánh cửa phòng tôi từ từ mở ra và tôi có thể cảm nhận được cha mình đang đứng lặng lẽ bên giường. Sau đó, ông nhẹ nhàng kéo tấm chăn và chui vào nằm cạnh tôi. Ông quàng cánh tay ấm áp và mạnh mẽ quanh người tôi, và ôm tôi chặt hơn bao giờ hết. Ông kéo cả trái tim, cơ thể và tâm hồn tôi vào người ông. Tôi cảm nhận được cả hơi ấm lẫn sức mạnh của ông, trong khi nước mắt vẫn tuôn như mưa.
Và rồi ông bắt đầu khóc cùng tôi. Tôi thấy lồng ngực vững chãi của ông rung lên với những tiếng nấc nghẹn ngào. Mặt ông áp vào một bên má của tôi và tôi cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi của ông hòa lẫn với nước mắt của tôi lăn trên má mình. Lần này, ông không nói gì cả, chỉ khóc. Khóc vì nỗi đau đầu đời của đứa con trai, khóc vì yêu thương và cảm nhận được những đau đớn khổ sở trong lòng tôi.
Một lúc sau, tiếng thổn thức của tôi giảm dần và một ánh sáng le lói thay thế cho nỗi đau cào xé khi nãy. Cha tôi ngồi dậy, quấn chăn quanh cằm tôi, đặt 1 tay lên vai tôi và nói: "Con trai, bố hứa rằng ngày mai trời lại sáng. Bố thương con." Sau đó, ông ra khỏi phòng, cũng lặng lẽ như khi ông bước vào....
Ông nói đúng. Ngày mai trời lại sáng. Tôi ngồi dậy, mặc bộ quần áo đẹp nhất, lau chùi chiếc xe jeep của mình sáng bóng và phóng đến trường.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, tươi đẹp hơn cả trước kia, vì tôi biết rằng mình được yêu thương vô điều kiện, bởi cha dậy cho tôi biết như thế nào là cảm thông, là yêu thương thực sự.
"Không có bóng tối thì các vì sao cũng chẳng thể toả sáng
Cuộc sống cũng vậy, không có nỗi buồn làm sao nhận ra được giá trị của niềm vui. Khi có khó khăn mong bạn đừng nản chí, hãy cảm ơn vì nó cho bạn cơ hội để thấy được những thứ mà trước đây bạn chưa hề biết."
Mới gần đây, tôi vừa lặng lẽ đóng nắp quan tài cho cha tôi. Trước khi làm thế, tôi dừng lại, một lần nữa, vuốt ve những sợi râu trên cằm của ông và nhớ đến 2 cái đêm đã cách đây lâu, lâu lắm rồi.
"Cho dù bạn chọn con đường nào, bạn vẫn sẽ có chút lưu luyến với những con đường mà bạn không chọn hoặc đã đi qua. Vì vậy trên đời không hề có chuyện lựa chọn mà không hối hận. Bạn cần tin rằng con đường bạn đã chọn là đáp án CHƯA chính xác. Và biến nó thành con đường đúng. Thế thôi."
...
- Vậy sứ mệnh của con là gì hả cha?
...
...
...Đó có lẽ là câu hỏi mà mỗi người đều đã từng trăn trở và đôi khi từ bỏ nó ... vì quá khó để trả lời đi.... Chúng ta mất 10 năm để tìm kiếm cái riêng của mình nhưng rồi vô tình trở thành một bản sao của ai đó...
Mình thật sự là ai? Đâu là thế mạnh của mình? Mình sẽ thành công ở lĩnh vực nào? Nghề nghiệp mình sinh ra để thuộc về là gì? Công việc mà mình sẵn sàng dấn thân theo đuổi. Công việc mà mỗi khi đi ngủ, ta không thể chờ đến sáng mai để tiếp tục nó... Là gì đây?
Giải pháp dành cho bạn nè: 2 BƯỚC KHÁM PHÁ BẢN THÂN VÀ CÔNG VIỆC BẠN SINH RA ĐỂ THUỘC VỀ.
- Bước 1: Làm bài kiểm tra nhỏ về những loại hình trí thông minh mà bạn đang sở hữu theo học thuyết Đa Thông Minh của giáo sư Howard Gardner tại http:// on. fb. me/1pxfsib
Bước 2: Khám phá tính cách, điểm mạnh/ điểm yếu của bạn tại http:// bit. ly/AYP-CAD-Dermatoglyphics-Small-Test. Sau đó khám phá công việc bạn sinh ra để thuộc về.
Và cuối cùng mình chúc các bạn chưa định hướng được tương lai của mình có thể xác định được hướng đi để cuộc sống được tốt đẹp hơn.
Thân ái,
Fartezs