Nhớ không anh những ngày mưa, em nằm ngoan ngủ trong vòng tay anh như con mèo biết nghe lời chủ, mắt em lim dim, tay anh vuốt mái tóc em nhè nhẹ, tai thì thầm những lời yêu thương.
Lại một ngày nữa vắng anh, em lang thang hoài trong miền kí ức xưa cũ, nhặt nhạnh từng kỉ niệm bỏ vào ngăn tim. Chật ních rồi mà em vẫn cố nhét, em chẳng muốn bỏ sót bất cứ điều gì liên quan tới anh. Nơi đâu cũng thấy tiếng cười anh, giọng nói anh, nơi đâu cũng thấy bóng hình anh. Rồi làm sao em quên được anh khi kí ức về anh sâu đậm đến thế.
Nhớ không anh ngày mình gặp nhau trên con đường hoa sữa dìu dịu tỏa. Cả anh và em đều mê mải hít hà thứ hương nồng nàn ấy, rồi vô tình mình ngã vào lòng nhau. Chẳng vội vàng cũng chẳng toan tính thiệt hơn, mình cứ nhẹ nhàng bên nhau như chẳng có gì vướng bận. Rồi thứ tình cảm ấy thấm sâu vào tim, nồng nàn như mùi hoa sữa tỏa, hạnh phúc và đắm say.
Nhớ không anh những ngày mưa, em nằm ngoan ngủ trong vòng tay anh như con mèo biết nghe lời chủ, mắt em lim dim, tay anh vuốt mái tóc em nhè nhẹ, tai thì thầm những lời yêu thương.
Nhớ không anh những lần mình giận nhau, em khóc đỏ hoe cả hai mắt, rồi anh lại đóng vai một người yêu biết chiều chuộng, nhường nhịn, nhẹ nhàng ôm em vào lòng và khẽ thì thầm “đừng khóc, anh thương.”
Nhớ không anh những lần em không nghe lời, anh nhăn mặt nhắc nhở: “ đừng bướng, sau này không có anh thì làm sao?”. Lúc đó em chỉ cười mè nheo anh, làm sao mà mình thiếu nhau cho được khi tình mình đậm sâu và mình yêu nhau nhiều đến thế. Ấy vậy mà bất ngờ một ngày đường tình gãy gập rồi đứt đôi, anh và em mỗi đứa một ngả, người quen nay thành lạ, sao mà tan nát cõi lòng.
Chẳng ai có thể ngờ rằng sẽ có ngày mình rời xa nhau nhưng đó lại là thực tế em chẳng thể thay đổi. Anh lạnh lùng quay lưng đi để mặc em với bao thương tổn vây bủa, bàn tay này vẫn còn muốn nắm mà bàn tay ai đã vội buông rồi.
Đau đớn và tổn thương vì mối tình dang dở, em lao đi tìm anh trong những kí ức bạc màu. Em ngây ngốc tin rằng anh chỉ đi một lát thôi, chỉ cần em ở đây đợi là anh sẽ về nhưng sao mãi không thấy anh trở lại anh ơi?
Mất anh, em chênh chao một nhịp lớn. Đi đi lại lại giữa hai miền quên – nhớ. Nhưng đau lòng làm sao khi càng cố quên lại càng nhớ. Trái tim con người thật kì lạ, luôn chọn nhớ những gì khiến mình đau. Ừ thì là vậy đó, vậy mà có thôi nhớ đâu. Cứ bám víu lấy quá khứ để rồi lấy kim tự đâm vào trái tim mình.
Em biết rồi một ngày em sẽ lại yêu nhưng trái tim em chẳng thể nguyên lành như trước. Trái tim những người đã từng đi qua thương tổn cũng như pha lê, nhìn thì đẹp và bình lặng nhưng mỏng manh dễ vỡ, mà đã vỡ rồi thì chẳng bao giờ có thể hàn gắn nổi. Những mảnh vỡ ấy cứ trái gió trở trời lại găm thẳng vào tim. Buốt nhói.
Khi thương tổn mênh mông nhường ấy thì lấp bao nhiêu cho đầy, cho khít trái tim đây anh? Trả lời em đi, trả lời em đi…
Lại một ngày nữa vắng anh, em lang thang hoài trong miền kí ức xưa cũ, nhặt nhạnh từng kỉ niệm bỏ vào ngăn tim. Chật ních rồi mà em vẫn cố nhét, em chẳng muốn bỏ sót bất cứ điều gì liên quan tới anh. Nơi đâu cũng thấy tiếng cười anh, giọng nói anh, nơi đâu cũng thấy bóng hình anh. Rồi làm sao em quên được anh khi kí ức về anh sâu đậm đến thế.
Nhớ không anh ngày mình gặp nhau trên con đường hoa sữa dìu dịu tỏa. Cả anh và em đều mê mải hít hà thứ hương nồng nàn ấy, rồi vô tình mình ngã vào lòng nhau. Chẳng vội vàng cũng chẳng toan tính thiệt hơn, mình cứ nhẹ nhàng bên nhau như chẳng có gì vướng bận. Rồi thứ tình cảm ấy thấm sâu vào tim, nồng nàn như mùi hoa sữa tỏa, hạnh phúc và đắm say.
Nhớ không anh những ngày mưa, em nằm ngoan ngủ trong vòng tay anh như con mèo biết nghe lời chủ, mắt em lim dim, tay anh vuốt mái tóc em nhè nhẹ, tai thì thầm những lời yêu thương.
Nhớ không anh những lần mình giận nhau, em khóc đỏ hoe cả hai mắt, rồi anh lại đóng vai một người yêu biết chiều chuộng, nhường nhịn, nhẹ nhàng ôm em vào lòng và khẽ thì thầm “đừng khóc, anh thương.”
Nhớ không anh những lần em không nghe lời, anh nhăn mặt nhắc nhở: “ đừng bướng, sau này không có anh thì làm sao?”. Lúc đó em chỉ cười mè nheo anh, làm sao mà mình thiếu nhau cho được khi tình mình đậm sâu và mình yêu nhau nhiều đến thế. Ấy vậy mà bất ngờ một ngày đường tình gãy gập rồi đứt đôi, anh và em mỗi đứa một ngả, người quen nay thành lạ, sao mà tan nát cõi lòng.
Chẳng ai có thể ngờ rằng sẽ có ngày mình rời xa nhau nhưng đó lại là thực tế em chẳng thể thay đổi. Anh lạnh lùng quay lưng đi để mặc em với bao thương tổn vây bủa, bàn tay này vẫn còn muốn nắm mà bàn tay ai đã vội buông rồi.
Đau đớn và tổn thương vì mối tình dang dở, em lao đi tìm anh trong những kí ức bạc màu. Em ngây ngốc tin rằng anh chỉ đi một lát thôi, chỉ cần em ở đây đợi là anh sẽ về nhưng sao mãi không thấy anh trở lại anh ơi?
Mất anh, em chênh chao một nhịp lớn. Đi đi lại lại giữa hai miền quên – nhớ. Nhưng đau lòng làm sao khi càng cố quên lại càng nhớ. Trái tim con người thật kì lạ, luôn chọn nhớ những gì khiến mình đau. Ừ thì là vậy đó, vậy mà có thôi nhớ đâu. Cứ bám víu lấy quá khứ để rồi lấy kim tự đâm vào trái tim mình.
Em biết rồi một ngày em sẽ lại yêu nhưng trái tim em chẳng thể nguyên lành như trước. Trái tim những người đã từng đi qua thương tổn cũng như pha lê, nhìn thì đẹp và bình lặng nhưng mỏng manh dễ vỡ, mà đã vỡ rồi thì chẳng bao giờ có thể hàn gắn nổi. Những mảnh vỡ ấy cứ trái gió trở trời lại găm thẳng vào tim. Buốt nhói.
Khi thương tổn mênh mông nhường ấy thì lấp bao nhiêu cho đầy, cho khít trái tim đây anh? Trả lời em đi, trả lời em đi…