DiemTruc
New member
- User ID
- 58009
- Tham gia
- 12 Tháng sáu 2014
- Bài viết
- 4
- Điểm tương tác
- 1
- Tuổi
- 30
- Địa chỉ
- Ho Chi Minh City, Vietnam
- Đồng
- 0
Tôi cũng cố gắng làm anh vui. Nhưng lần này, tôi không thể chịu được, sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn. Trong lúc đang “yêu” vợ, anh đã vô tình gọi tên cô ấy.
- Anh xem tôi là ai chứ, là vợ anh hay chỉ là con đĩ phục vụ tình dục cho anh khi anh không đến được với người anh yêu
Đầu óc tôi không còn suy nghĩ được gì thêm nữa, mọi sự chịu đựng đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Trong hoàn cảnh không một mảnh vải che thân, tôi vùng vằng bước xuống khỏi giường và đi thẳng ra khỏi phòng mặc cho anh ngồi đấy có thể là ngỡ ngàng cũng có thể là xót xa.
Nếu ngày xưa không vì quá yêu anh, say mê anh, làm đủ mọi chuyện để có được anh thì giờ đây mà không, phải là trong suốt 3 năm nay tôi không phải sống chung với một cái xác không hồn.
Anh và cô ấy là mối tình đầu của nhau yêu nhau từ hồi đại học, và chúng tôi là ba người bạn của nhau hay nói đúng hơn là hai cô gái cùng yêu một người đàn ông. Nhưng chính vì là bạn nên tôi đã chứng kiến họ yêu nhau thế nào nên không nỡ thổ lộ tình cảm của mình sợ sẽ ảnh hưởng đến tất cả. Rồi khi tốt nghiệp đại học xong, cô bạn tôi bị gia đình ép gả cho một đại gia Việt Kiều để lấy tiền trả nợ. Vì chồng tôi lúc này còn nghèo khổ nên không thể giúp gì cho người yêu đành ngập ngùi nhìn cô ấy đi lấy chồng.
Thật tâm mà nói lúc này tôi vừa mừng, vừa tủi. Tủi vì nhìn anh đau khổ, bê tha thấy rõ. Mừng vì tôi có cơ hội được ở bên anh. Và rồi hai năm sau, nỗi đau của anh cũng nguôi ngoa, cứ ngỡ như anh sẽ thấy được tình cảm của tôi dành cho anh trong suốt chừng ấy năm mà anh có thể yêu tôi một chút nhưng không, tình cảm anh dành cho tôi vẫn là tình bạn không hơn không kém. Thế nhưng đến khi tôi ngỏ lời muốn được ở bên anh, chăm sóc anh thì anh lại không từ chối khiến tôi ngỡ ngàng. Có lẻ anh chỉ muốn trả ân tình cho tôi. Nhưng tôi cũng chấp nhận sống bên người không yêu mình với suy nghĩ khi về ở chung với nhau biết đâu anh sẽ yêu được mình.
Thời gian trôi qua, tôi tưởng anh đã quên người con gái đó và có chút tình cảm với tôi nhưng tôi đã lầm. Trong đêm, tôi thường nghe anh thở dài. Những lúc ấy tôi giả như không biết để anh thoải mái thể hiện cảm xúc. Có lúc tôi thấy anh ngồi hút thuốc, tựa cửa, ngẩn người ra như đang nghĩ về điều gì đó hết sức phiền muộn. Và tôi phát hiện ra anh vẫn luôn thương nhơ cô ấy khi mỗi khi anh mơ anh đều kêu tên người yêu cũ.
Anh là chồng nhưng không biết quan tâm tới gia đình, suốt ngày anh chỉ biết lao đầu vào công việc và về tới nhà là cứ thơ thẩn. Làm vợ anh nhưng chưa lần nào tôi cảm thấy mình được đối xử như một người vợ. Anh không quan tâm tới tôi, tôi có ốm đau anh cùng lắm anh chỉ mua cho tôi vài viên thuốc. Những lúc gần vợ anh như một khúc gỗ không có cảm xúc. Tôi không tin là tất cả những gì tôi làm cho anh lại không khiến anh cảm động chút nào, tôi không tin là tình cảm của anh và cô ấy lại sâu đậm đến vậy. Không bỏ cuộc tôi cố gắng động viên anh, thường xuyên tạo thú vui, nấu ăn cho anh để anh cảm nhận được mái ấm gia đình, cảm nhận được tôi là người vợ thực sự yêu thương anh.
Nhưng dường như mọi thứ với anh thật khó khăn. Trong mắt anh, vợ con trở nên mờ nhạt. Rất nhiều đêm nay, khi tôi cố gắng “chiều” anh, để làm anh thấy được hung phấn nhưng anh đều khước từ, hoặc đôi khi cố tình tỏ ra “vui vẻ” để lừa dối tôi. Tôi cũng cố gắng làm anh vui, Nhưng lần này, tôi không thể chịu được, sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn. Trong lúc đang “yêu” vợ, anh đã vô tình gọi tên cô ấy.
Tôi còn gì để nói nữa đây. Còn gì để phải giải thích nữa khi anh đã hoàn toàn để tâm trí về người đó. Chẳng thà anh thích thì đi ngoại tình với cô này cô nọ ít ra như vậy tôi còn có thể tha thứ cho anh. Đằng này anh lại ngoại tình tư tưởng, ngoại tình tâm hồn, ngoại tình trái tim anh. Tất cả mọi cố gắng của tôi xem như vô ích. Tôi mãi mãi vẫn không thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng anh.
Những ngày qua, tôi luôn sống trong cảm giác khó chịu, bức bối và thậm chí hận anh nhưng tôi không thể sống thiếu anh cũng giống như anh không thể quên cô ấy. Làm sao để anh có thể hiểu rằng: “Con người không thể sống mãi với quá khứ. Nếu biết không có kết quả gì, chi bằng hãy quên đi, hãy đối diện với thực tại và cố gắng vun đắp cái mình đang có, trân trọng những hạnh phúc ở xung quanh mình. Khi đã mất đi rồi mới thật sự hiểu được đâu là điều quan trọng”.
Nguồn: Phụ Nữ Kiều Việt
- Anh xem tôi là ai chứ, là vợ anh hay chỉ là con đĩ phục vụ tình dục cho anh khi anh không đến được với người anh yêu
Đầu óc tôi không còn suy nghĩ được gì thêm nữa, mọi sự chịu đựng đã vượt quá tầm kiểm soát của tôi. Trong hoàn cảnh không một mảnh vải che thân, tôi vùng vằng bước xuống khỏi giường và đi thẳng ra khỏi phòng mặc cho anh ngồi đấy có thể là ngỡ ngàng cũng có thể là xót xa.
Nếu ngày xưa không vì quá yêu anh, say mê anh, làm đủ mọi chuyện để có được anh thì giờ đây mà không, phải là trong suốt 3 năm nay tôi không phải sống chung với một cái xác không hồn.
Anh và cô ấy là mối tình đầu của nhau yêu nhau từ hồi đại học, và chúng tôi là ba người bạn của nhau hay nói đúng hơn là hai cô gái cùng yêu một người đàn ông. Nhưng chính vì là bạn nên tôi đã chứng kiến họ yêu nhau thế nào nên không nỡ thổ lộ tình cảm của mình sợ sẽ ảnh hưởng đến tất cả. Rồi khi tốt nghiệp đại học xong, cô bạn tôi bị gia đình ép gả cho một đại gia Việt Kiều để lấy tiền trả nợ. Vì chồng tôi lúc này còn nghèo khổ nên không thể giúp gì cho người yêu đành ngập ngùi nhìn cô ấy đi lấy chồng.
Thật tâm mà nói lúc này tôi vừa mừng, vừa tủi. Tủi vì nhìn anh đau khổ, bê tha thấy rõ. Mừng vì tôi có cơ hội được ở bên anh. Và rồi hai năm sau, nỗi đau của anh cũng nguôi ngoa, cứ ngỡ như anh sẽ thấy được tình cảm của tôi dành cho anh trong suốt chừng ấy năm mà anh có thể yêu tôi một chút nhưng không, tình cảm anh dành cho tôi vẫn là tình bạn không hơn không kém. Thế nhưng đến khi tôi ngỏ lời muốn được ở bên anh, chăm sóc anh thì anh lại không từ chối khiến tôi ngỡ ngàng. Có lẻ anh chỉ muốn trả ân tình cho tôi. Nhưng tôi cũng chấp nhận sống bên người không yêu mình với suy nghĩ khi về ở chung với nhau biết đâu anh sẽ yêu được mình.
Thời gian trôi qua, tôi tưởng anh đã quên người con gái đó và có chút tình cảm với tôi nhưng tôi đã lầm. Trong đêm, tôi thường nghe anh thở dài. Những lúc ấy tôi giả như không biết để anh thoải mái thể hiện cảm xúc. Có lúc tôi thấy anh ngồi hút thuốc, tựa cửa, ngẩn người ra như đang nghĩ về điều gì đó hết sức phiền muộn. Và tôi phát hiện ra anh vẫn luôn thương nhơ cô ấy khi mỗi khi anh mơ anh đều kêu tên người yêu cũ.
Anh là chồng nhưng không biết quan tâm tới gia đình, suốt ngày anh chỉ biết lao đầu vào công việc và về tới nhà là cứ thơ thẩn. Làm vợ anh nhưng chưa lần nào tôi cảm thấy mình được đối xử như một người vợ. Anh không quan tâm tới tôi, tôi có ốm đau anh cùng lắm anh chỉ mua cho tôi vài viên thuốc. Những lúc gần vợ anh như một khúc gỗ không có cảm xúc. Tôi không tin là tất cả những gì tôi làm cho anh lại không khiến anh cảm động chút nào, tôi không tin là tình cảm của anh và cô ấy lại sâu đậm đến vậy. Không bỏ cuộc tôi cố gắng động viên anh, thường xuyên tạo thú vui, nấu ăn cho anh để anh cảm nhận được mái ấm gia đình, cảm nhận được tôi là người vợ thực sự yêu thương anh.
Nhưng dường như mọi thứ với anh thật khó khăn. Trong mắt anh, vợ con trở nên mờ nhạt. Rất nhiều đêm nay, khi tôi cố gắng “chiều” anh, để làm anh thấy được hung phấn nhưng anh đều khước từ, hoặc đôi khi cố tình tỏ ra “vui vẻ” để lừa dối tôi. Tôi cũng cố gắng làm anh vui, Nhưng lần này, tôi không thể chịu được, sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn. Trong lúc đang “yêu” vợ, anh đã vô tình gọi tên cô ấy.
Tôi còn gì để nói nữa đây. Còn gì để phải giải thích nữa khi anh đã hoàn toàn để tâm trí về người đó. Chẳng thà anh thích thì đi ngoại tình với cô này cô nọ ít ra như vậy tôi còn có thể tha thứ cho anh. Đằng này anh lại ngoại tình tư tưởng, ngoại tình tâm hồn, ngoại tình trái tim anh. Tất cả mọi cố gắng của tôi xem như vô ích. Tôi mãi mãi vẫn không thể thay thế được vị trí của cô ấy trong lòng anh.
Những ngày qua, tôi luôn sống trong cảm giác khó chịu, bức bối và thậm chí hận anh nhưng tôi không thể sống thiếu anh cũng giống như anh không thể quên cô ấy. Làm sao để anh có thể hiểu rằng: “Con người không thể sống mãi với quá khứ. Nếu biết không có kết quả gì, chi bằng hãy quên đi, hãy đối diện với thực tại và cố gắng vun đắp cái mình đang có, trân trọng những hạnh phúc ở xung quanh mình. Khi đã mất đi rồi mới thật sự hiểu được đâu là điều quan trọng”.
Nguồn: Phụ Nữ Kiều Việt