Họ đã “tuyệt chủng”, hay vì phụ nữ yêu bằng tai nên rốt cuộc mới vớ phải toàn “hàng dỏm”...
Tôi có một cô bạn thuộc hàng sắc nước hương trời, lại sành điệu, chịu chơi, gia đình khá giả. Ngày trẻ cô không ít đàn ông theo đuổi, rặt những anh thuộc diện bảnh trai, không phải con nhà chức sắc thì cũng “hotboy” có tiếng trong trường. Họ vây quanh và ve vuốt cái tôi yêu kiều của bạn tôi. Họ không tiếc tay mua quà tặng cô, rót vào tai cô những lời tán dương. Bạn tôi hảo ngọt. Rốt cuộc cô chọn cho mình cái anh chiều cô nhất, rồi ngày lành tháng tốt, bạn tôi lên xe hoa.
Cưới nhau về, tay này vẫn chiều bạn tôi lắm. Nhìn bề ngoài, họ là cặp đôi hạnh phúc. Trai đẹp gái xinh sáng sáng đưa nhau đi cà phê, chồng nhìn vợ ánh mắt đầy đam mê, chẳng lúc nào lơi tay khỏi người vợ. Bạn tôi muốn gì - nước hoa, mỹ phẩm, áo quần, túi xách, chồng cô ấy đáp ứng ngay, cho xứng với bông hoa xinh đẹp trồng trong khu vườn đài các. Nhà anh ta cũng khá giả...
Ngặt nỗi, anh chồng của bạn tôi không phải người chỉ biết ga-lăng với mỗi vợ, mà với bất cứ người phụ nữ xinh đẹp nào, anh ta cũng thế! Cô bạn tôi bắt đầu phát hiện chồng hay dòm ngang liếc dọc rất... bí hiểm với những cô gái nổi bật ngoài đường. Lúc ấy dù tay có đang ôm vợ, ánh mắt anh ta vẫn không thể đừng lướt qua vai cô, để ném ánh nhìn sang chỗ khác.
Kế đến là bạn tôi phát hiện tờ hóa đơn mua hàng tại một trung tâm hàng hiệu có tiếng nằm trong túi quần của chồng. Mà cái lọ nước hoa ghi trong hóa đơn ấy, không phải đồ anh ta tặng vợ. Nghi ngờ dấy lên.
Ảnh minh họa
Nghi ngờ nhanh chóng bị dập tắt để chuyển thành... sự thực khi một cô gái xinh đẹp, sành điệu không kém gì bạn tôi (nhưng trẻ hơn) tìm đến tận cửa, yêu cầu được gặp cô bàn chuyện... chung chồng. Nghe đâu sau này còn vài ba cô như thế nữa tiếp cận cô bạn tôi, khóc lóc có, dọa nạt có, ghen ngược cũng có. Người mỏng manh, cành cao như bạn tôi mà chịu được? Cô chọn giải pháp khăn gói ra đi.
Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân với trai đẹp ga-lăng, lần này bạn tôi lên xe hoa với một doanh nhân đứng tuổi. “Chiều vợ thì vẫn chiều, mà già rồi, chẳng còn sức lăng nhăng” - bạn tôi phân bua thế. Quả thật ông chồng mới của bạn tôi chung tình, hoặc đúng như thiên hạ đồn thổi, doanh nhân thì... yếu, bởi họ hay stress, họ dành hết tâm can sức lực cho việc kiếm tiền rồi. Ngoài cuộc hôn nhân thứ nhất đã đổ vỡ, với bạn tôi là cuộc hôn nhân thứ hai, ông không còn có thêm người đàn bà nào khác.
Chỉ mấy tháng sau khi cưới, nhìn bạn tôi trở nên héo hon. Chuyện trò với tôi, cô ấy bảo: “Biết sao bà vợ trước bỏ lão không? Tại vì lão ky quá!”.
Ra ông chồng doanh nhân không chỉ giỏi tính toán chuyện kinh doanh, mà tính luôn với vợ. Từ khi lấy chồng, mọi nhu cầu sắm sửa cá nhân cô bạn tôi tự lo. Ông chồng “vừa già vừa giàu” chi cho vợ một khoản xíu xiu mỗi tháng để dành cơm nước. Tay cô đã mọc vài cục chai vì việc gì cũng đến lượt. Ông chồng doanh nhân hôm trước cưới được vợ, hôm sau “đá” ngay bà giúp việc về quê. Lâu lâu một lần cô bạn tôi lại nghe chồng ca bài “thắt chặt chi tiêu”, “thời buổi bây giờ công việc khó khăn lắm”.
“Trách sao vợ lão bỏ. Mình ngu mới đâm đầu vào. Đến tầm tuổi này rồi ly hôn thấy ngại. Thôi thì đành chịu chứ xấu chàng hổ ai”.
Thế mà vài tháng sau lại nghe tin bạn tôi ly hôn. Nghe đâu anh trai cô đang gặp khó khăn. Cô cầu chồng giúp mà chồng không giúp. Đã vậy khi bố mẹ cô tính nước bán nhà cứu con trai, thì ông con rể đầu hai thứ tóc còn bắt vợ về đòi chia của. Thất vọng, sượng mặt, cô bạn tôi lại phải bỏ chồng.
Bữa nay tôi ngồi cà phê với cô, trông cô lại đẹp ra nhiều. Có già dặn hơn nhưng nét mặt thanh thản. Tôi bảo: “Lấy chồng đi, cái tuổi nó đuổi xuân đi đấy”. Cô chỉ đủng đỉnh đáp: “Lấy làm gì. Đời làm gì còn đàn ông tốt”.
Câu chuyện của bạn tôi có lẽ chỉ là phiến diện. Thế còn bạn, bạn nghĩ sao? Phải chăng đàn ông tốt trong xã hội chúng ta “tuyệt chủng” hết cả rồi? Hay vì phụ nữ yêu bằng tai nên rốt cuộc mới vớ phải toàn... “hàng dỏm” như thế?
Tôi có một cô bạn thuộc hàng sắc nước hương trời, lại sành điệu, chịu chơi, gia đình khá giả. Ngày trẻ cô không ít đàn ông theo đuổi, rặt những anh thuộc diện bảnh trai, không phải con nhà chức sắc thì cũng “hotboy” có tiếng trong trường. Họ vây quanh và ve vuốt cái tôi yêu kiều của bạn tôi. Họ không tiếc tay mua quà tặng cô, rót vào tai cô những lời tán dương. Bạn tôi hảo ngọt. Rốt cuộc cô chọn cho mình cái anh chiều cô nhất, rồi ngày lành tháng tốt, bạn tôi lên xe hoa.
Cưới nhau về, tay này vẫn chiều bạn tôi lắm. Nhìn bề ngoài, họ là cặp đôi hạnh phúc. Trai đẹp gái xinh sáng sáng đưa nhau đi cà phê, chồng nhìn vợ ánh mắt đầy đam mê, chẳng lúc nào lơi tay khỏi người vợ. Bạn tôi muốn gì - nước hoa, mỹ phẩm, áo quần, túi xách, chồng cô ấy đáp ứng ngay, cho xứng với bông hoa xinh đẹp trồng trong khu vườn đài các. Nhà anh ta cũng khá giả...
Ngặt nỗi, anh chồng của bạn tôi không phải người chỉ biết ga-lăng với mỗi vợ, mà với bất cứ người phụ nữ xinh đẹp nào, anh ta cũng thế! Cô bạn tôi bắt đầu phát hiện chồng hay dòm ngang liếc dọc rất... bí hiểm với những cô gái nổi bật ngoài đường. Lúc ấy dù tay có đang ôm vợ, ánh mắt anh ta vẫn không thể đừng lướt qua vai cô, để ném ánh nhìn sang chỗ khác.
Kế đến là bạn tôi phát hiện tờ hóa đơn mua hàng tại một trung tâm hàng hiệu có tiếng nằm trong túi quần của chồng. Mà cái lọ nước hoa ghi trong hóa đơn ấy, không phải đồ anh ta tặng vợ. Nghi ngờ dấy lên.
Ảnh minh họa
Nghi ngờ nhanh chóng bị dập tắt để chuyển thành... sự thực khi một cô gái xinh đẹp, sành điệu không kém gì bạn tôi (nhưng trẻ hơn) tìm đến tận cửa, yêu cầu được gặp cô bàn chuyện... chung chồng. Nghe đâu sau này còn vài ba cô như thế nữa tiếp cận cô bạn tôi, khóc lóc có, dọa nạt có, ghen ngược cũng có. Người mỏng manh, cành cao như bạn tôi mà chịu được? Cô chọn giải pháp khăn gói ra đi.
Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân với trai đẹp ga-lăng, lần này bạn tôi lên xe hoa với một doanh nhân đứng tuổi. “Chiều vợ thì vẫn chiều, mà già rồi, chẳng còn sức lăng nhăng” - bạn tôi phân bua thế. Quả thật ông chồng mới của bạn tôi chung tình, hoặc đúng như thiên hạ đồn thổi, doanh nhân thì... yếu, bởi họ hay stress, họ dành hết tâm can sức lực cho việc kiếm tiền rồi. Ngoài cuộc hôn nhân thứ nhất đã đổ vỡ, với bạn tôi là cuộc hôn nhân thứ hai, ông không còn có thêm người đàn bà nào khác.
Chỉ mấy tháng sau khi cưới, nhìn bạn tôi trở nên héo hon. Chuyện trò với tôi, cô ấy bảo: “Biết sao bà vợ trước bỏ lão không? Tại vì lão ky quá!”.
Ra ông chồng doanh nhân không chỉ giỏi tính toán chuyện kinh doanh, mà tính luôn với vợ. Từ khi lấy chồng, mọi nhu cầu sắm sửa cá nhân cô bạn tôi tự lo. Ông chồng “vừa già vừa giàu” chi cho vợ một khoản xíu xiu mỗi tháng để dành cơm nước. Tay cô đã mọc vài cục chai vì việc gì cũng đến lượt. Ông chồng doanh nhân hôm trước cưới được vợ, hôm sau “đá” ngay bà giúp việc về quê. Lâu lâu một lần cô bạn tôi lại nghe chồng ca bài “thắt chặt chi tiêu”, “thời buổi bây giờ công việc khó khăn lắm”.
“Trách sao vợ lão bỏ. Mình ngu mới đâm đầu vào. Đến tầm tuổi này rồi ly hôn thấy ngại. Thôi thì đành chịu chứ xấu chàng hổ ai”.
Thế mà vài tháng sau lại nghe tin bạn tôi ly hôn. Nghe đâu anh trai cô đang gặp khó khăn. Cô cầu chồng giúp mà chồng không giúp. Đã vậy khi bố mẹ cô tính nước bán nhà cứu con trai, thì ông con rể đầu hai thứ tóc còn bắt vợ về đòi chia của. Thất vọng, sượng mặt, cô bạn tôi lại phải bỏ chồng.
Bữa nay tôi ngồi cà phê với cô, trông cô lại đẹp ra nhiều. Có già dặn hơn nhưng nét mặt thanh thản. Tôi bảo: “Lấy chồng đi, cái tuổi nó đuổi xuân đi đấy”. Cô chỉ đủng đỉnh đáp: “Lấy làm gì. Đời làm gì còn đàn ông tốt”.
Câu chuyện của bạn tôi có lẽ chỉ là phiến diện. Thế còn bạn, bạn nghĩ sao? Phải chăng đàn ông tốt trong xã hội chúng ta “tuyệt chủng” hết cả rồi? Hay vì phụ nữ yêu bằng tai nên rốt cuộc mới vớ phải toàn... “hàng dỏm” như thế?
Theo H.A
Dân trí
Dân trí