blackberry97
New member
Hành sự trong im lặng thật sự chán nản, mình luôn muốn có những đêm hân hoan nóng bỏng giữa vợ chồng. Cũng giống như hoàn cảnh của Quỳnh Anh, không biết mình còn phải chịu cảnh này bao lâu nữa!
Mình sinh ra ở nông thôn thôi, nhà mình ở một thị trấn nhỏ. Lấy chồng người Hà Nội, ai cũng tưởng là sung sướng lắm, có ai ngờ rằng…
Gia đình mình không giàu có gì nhưng cũng có nhà cao cửa rộng, mỗi chị em có một căn phòng riêng trên tầng, bố mẹ ông bà ai ai cũng có chỗ ở thỏa mái, mái hiên nhà cũng đủ đậu dăm bảy chiếc bốn chỗ.
Vậy mà về nhà chồng ở thủ đô, cả mấy thế hệ chui trong một tổ ấm nho nhỏ. Ấm cúng đến mức nóng bức không chịu được.
Căn buồng nhỏ duy nhất trong nhà, xưa là nơi ngủ của bố mẹ, sau là của vợ chồng anh trai, giờ được nhường lại cho vợ chồng mình. Nói đến đây chắc ai cũng hiểu sự bất tiện và khó chịu mà chúng mình phải trải qua.
Đêm đến, khi xung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng côn trùng tí tách trong đêm, cũng là lúc vợ chồng mình phải cẩn trọng và hết sức khẽ khàng…
Đêm đến, khi xung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng côn trùng tí tách trong đêm, cũng là lúc vợ chồng mình
phải cẩn trọng và hết sức khẽ khàng… Ảnh minh họa
Thế nên chúng mình phải hành sự trong im lặng là lẽ đương nhiên. Nhất là trong những ngày đầu mới mẻ, khi mình chưa tập được cách im lặng và kìm nén cảm xúc, khi nhỡ may rên rỉ… anh phải cấu vào tay mình liên tục.
Nhưng đúng là sự đời, càng cấm thì người ta càng cố. Càng bị kìm nén mình lại càng có nhu cầu giải tỏa hơn.
Dịp cuối tuần trước vợ chồng mình lên Tam Đảo nghỉ ngơi cùng bạn bè. Khung cảnh hữu tình cùng với sự riêng tư hiếm có khiến mình ngây ngất. Cảm giác được yêu trong những âm thanh sống động khiến mình cảm thấy phấn khích và hứng khởi hơn gấp bội.
Về nhà rồi, mình vẫn tiếc ngẩn tiếc ngơ. Đến mức trong lúc vợ chồng yêu nhau, khi những bản năng được trỗi dậy, mình đã không kìm được mà kêu lên. Chồng thấy vậy vội vớ cái áo phông nhét vào miệng mình.
Thế là cụt cả hứng, tự dưng nước mắt mình tuôn trào. Càng nghĩ lại càng tủi thân, phận mình sao khổ quá thế. Đến việc yêu đương của vợ chồng cũng bị kìm kẹp cũng không thỏa mái, thì cuộc đời còn gì là hạnh phúc nữa.
Chồng mình cũng dỗ dành mãi mà sao vẫn cứ thấy buồn sao là buồn. Đi thuê nhà thì bố mẹ chồng không đồng ý, còn chung sống kiểu này thì quá ư cám cảnh.
Em mệt mỏi mà không có lối thoát, đành viết ra để [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] cùng những người đồng cảnh, cho vơi bớt nỗi buồn…
ThanhHang@...
Mình sinh ra ở nông thôn thôi, nhà mình ở một thị trấn nhỏ. Lấy chồng người Hà Nội, ai cũng tưởng là sung sướng lắm, có ai ngờ rằng…
Gia đình mình không giàu có gì nhưng cũng có nhà cao cửa rộng, mỗi chị em có một căn phòng riêng trên tầng, bố mẹ ông bà ai ai cũng có chỗ ở thỏa mái, mái hiên nhà cũng đủ đậu dăm bảy chiếc bốn chỗ.
Vậy mà về nhà chồng ở thủ đô, cả mấy thế hệ chui trong một tổ ấm nho nhỏ. Ấm cúng đến mức nóng bức không chịu được.
Căn buồng nhỏ duy nhất trong nhà, xưa là nơi ngủ của bố mẹ, sau là của vợ chồng anh trai, giờ được nhường lại cho vợ chồng mình. Nói đến đây chắc ai cũng hiểu sự bất tiện và khó chịu mà chúng mình phải trải qua.
Đêm đến, khi xung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng côn trùng tí tách trong đêm, cũng là lúc vợ chồng mình phải cẩn trọng và hết sức khẽ khàng…
Đêm đến, khi xung quanh vắng lặng, chỉ còn tiếng côn trùng tí tách trong đêm, cũng là lúc vợ chồng mình
phải cẩn trọng và hết sức khẽ khàng… Ảnh minh họa
Thế nên chúng mình phải hành sự trong im lặng là lẽ đương nhiên. Nhất là trong những ngày đầu mới mẻ, khi mình chưa tập được cách im lặng và kìm nén cảm xúc, khi nhỡ may rên rỉ… anh phải cấu vào tay mình liên tục.
Nhưng đúng là sự đời, càng cấm thì người ta càng cố. Càng bị kìm nén mình lại càng có nhu cầu giải tỏa hơn.
Dịp cuối tuần trước vợ chồng mình lên Tam Đảo nghỉ ngơi cùng bạn bè. Khung cảnh hữu tình cùng với sự riêng tư hiếm có khiến mình ngây ngất. Cảm giác được yêu trong những âm thanh sống động khiến mình cảm thấy phấn khích và hứng khởi hơn gấp bội.
Về nhà rồi, mình vẫn tiếc ngẩn tiếc ngơ. Đến mức trong lúc vợ chồng yêu nhau, khi những bản năng được trỗi dậy, mình đã không kìm được mà kêu lên. Chồng thấy vậy vội vớ cái áo phông nhét vào miệng mình.
Thế là cụt cả hứng, tự dưng nước mắt mình tuôn trào. Càng nghĩ lại càng tủi thân, phận mình sao khổ quá thế. Đến việc yêu đương của vợ chồng cũng bị kìm kẹp cũng không thỏa mái, thì cuộc đời còn gì là hạnh phúc nữa.
Chồng mình cũng dỗ dành mãi mà sao vẫn cứ thấy buồn sao là buồn. Đi thuê nhà thì bố mẹ chồng không đồng ý, còn chung sống kiểu này thì quá ư cám cảnh.
Em mệt mỏi mà không có lối thoát, đành viết ra để [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] cùng những người đồng cảnh, cho vơi bớt nỗi buồn…
ThanhHang@...
Nguồn : Phunutoday