bemai_2011
New member
Vì lời chia tay chưa nói nên em chẳng thể bước đi con đường mới mà cứ lẳng lặng đứng đó ngắm nhìn anh từ xa thật xa…
Anh biết không...
Đau đớn nhất không phải là nói ra lời chia tay mà là sự ra đi trong im lặng khiến em đi qua nhiều năm dài mà chẳng biết bến bờ đó có còn thuộc về mình nữa hay không…
Vì lời chia tay chưa nói nên ta có thể nói với nhau bao lời nhưng chẳng một lần gặp lại…có lẽ ta sợ ánh nhìn trong mắt nhau…
Nhưng có lẽ mỗi mình em mãi ngây ngô như thế…
Sự thật là anh đã ra đi lạnh lùng nhất có thể…
Anh ra đi như một cơn gió thổi tung cánh cửa giữ những hạnh phúc, mọi thứ ùa ra và tan nhanh trên khoảng trời cao lồng lộng để em co quắp tự ôm lấy mình…
Anh chỉ tìm về em mỗi khi anh mệt mỏi hay thất bại …
Khi anh trượt dài trong những cơn say…
Khi cô đơn chẳng ai kề cạnh
Anh tìm chỉ về em như điều cứu rỗi cuối cùng vì anh luôn biết rõ em luôn đứng mãi một chỗ để đợi anh…
Em đã từng rất giận anh và hận anh hơn mọi thứ trên đời…
Nhưng sau những ngày tự hành hạ và bỏ mặc bản thân, em nhận ra tình yêu nơi em còn lớn lao hơn ngàn lần những uất ức đau đớn mà anh dành cho em, bao la hơn muôn ngàn lần nỗi buồn mà anh dành cho em…
Nên em thôi trách mình, em học cách tha thứ cho bản thân mình vì đã yêu anh quá nhiều, yêu anh hơn cả bản thân mình…
Cũng đến lúc em và cuộc đời học cách tha thứ cho nhau…
Em sẽ thôi trách móc cuộc đời sao quá nghiệt ngã đẩy anh ra xa em…
Em sẽ thôi giận hờn cuộc đời không cho ta bên nhau đi đến cuối con đường…
Vì em hiểu mọi việc xảy ra đều có lí do của nó mà chúng ta chẳng thể nào tránh được...
Như việc anh rời xa em hay như việc em yêu anh…
Yêu anh là lựa chọn của em, nào có điều gì ép buộc em, mà đó là con đường em quyết định bước đi...
Đâu thể đổ lỗi cho anh hay cuộc đời vì khi yêu một người là ta đã cho họ quyền làm tổn thương ta mà…
Nhưng giá như anh nói một lời dẫu là chia li …
Giá như anh nói một lời dẫu là “Mình chia tay nhau đi”…
Rồi em với anh cùng đi về hai hướng khác… thì hẳn lòng em đã nhẹ nhõm hơn…
Những lời chưa nói ấy níu giữ bước chân em lại với ngày dài tháng rộng...
Những lời chưa nói ấy em tự ảo tưởng mênh mông cứ ngỡ là hơi ấm còn đây...
Những lời chưa nói ấy vô hình mà như lưỡi dao cứa nát vào tim…
Những lời chưa nói ấy như sóng biển theo gió buốt lòng em…
Có phải em đang tự làm đau mình, đúng không anh…?
Anh biết không...
Đau đớn nhất không phải là nói ra lời chia tay mà là sự ra đi trong im lặng khiến em đi qua nhiều năm dài mà chẳng biết bến bờ đó có còn thuộc về mình nữa hay không…
Vì lời chia tay chưa nói nên ta có thể nói với nhau bao lời nhưng chẳng một lần gặp lại…có lẽ ta sợ ánh nhìn trong mắt nhau…
Nhưng có lẽ mỗi mình em mãi ngây ngô như thế…
Sự thật là anh đã ra đi lạnh lùng nhất có thể…
Anh ra đi như một cơn gió thổi tung cánh cửa giữ những hạnh phúc, mọi thứ ùa ra và tan nhanh trên khoảng trời cao lồng lộng để em co quắp tự ôm lấy mình…
Anh chỉ tìm về em mỗi khi anh mệt mỏi hay thất bại …
Khi anh trượt dài trong những cơn say…
Khi cô đơn chẳng ai kề cạnh
Anh tìm chỉ về em như điều cứu rỗi cuối cùng vì anh luôn biết rõ em luôn đứng mãi một chỗ để đợi anh…
Em đã từng rất giận anh và hận anh hơn mọi thứ trên đời…
Nhưng sau những ngày tự hành hạ và bỏ mặc bản thân, em nhận ra tình yêu nơi em còn lớn lao hơn ngàn lần những uất ức đau đớn mà anh dành cho em, bao la hơn muôn ngàn lần nỗi buồn mà anh dành cho em…
Nên em thôi trách mình, em học cách tha thứ cho bản thân mình vì đã yêu anh quá nhiều, yêu anh hơn cả bản thân mình…
Cũng đến lúc em và cuộc đời học cách tha thứ cho nhau…
Em sẽ thôi trách móc cuộc đời sao quá nghiệt ngã đẩy anh ra xa em…
Em sẽ thôi giận hờn cuộc đời không cho ta bên nhau đi đến cuối con đường…
Vì em hiểu mọi việc xảy ra đều có lí do của nó mà chúng ta chẳng thể nào tránh được...
Như việc anh rời xa em hay như việc em yêu anh…
Yêu anh là lựa chọn của em, nào có điều gì ép buộc em, mà đó là con đường em quyết định bước đi...
Đâu thể đổ lỗi cho anh hay cuộc đời vì khi yêu một người là ta đã cho họ quyền làm tổn thương ta mà…
Nhưng giá như anh nói một lời dẫu là chia li …
Giá như anh nói một lời dẫu là “Mình chia tay nhau đi”…
Rồi em với anh cùng đi về hai hướng khác… thì hẳn lòng em đã nhẹ nhõm hơn…
Những lời chưa nói ấy níu giữ bước chân em lại với ngày dài tháng rộng...
Những lời chưa nói ấy em tự ảo tưởng mênh mông cứ ngỡ là hơi ấm còn đây...
Những lời chưa nói ấy vô hình mà như lưỡi dao cứa nát vào tim…
Những lời chưa nói ấy như sóng biển theo gió buốt lòng em…
Có phải em đang tự làm đau mình, đúng không anh…?