[h=2]Tôi bắt đầu quay lại con đường cũ và sống trụy lạc. Tôi biết, một ngày nào đó chồng tôi cũng sẽ phát hiện ra thôi.[/h] Mặc cho người đời cười chê, mặc cho ánh mắt dò xét của người khác, tôi vẫn lao thân vào con đường tội lỗi ấy. Khi muốn dừng lại, khi muốn hoàn lương, tôi mới thật sự thấy khó khăn thế nào. Người ta nói, tình dục giống như một liều thuốc phiện, đã quen rồi thì thành nghiện. Mà đã nghiện rồi thì khó bỏ. Vì thế, tại sao, rất nhiều cô ‘gái làng chơi’ muốn hoàn lương mà không được. Dù họ đã cố gắng, đã kiên trì, đã muốn làm lại cuộc đời nhưng đôi khi, chỉ vì một cám dỗ nhỏ, họ lại bị đánh gục. Và như thế là, bao nhiêu nỗ lực lại tiêu tan.
Tôi yêu chồng. Cho đến giờ phút này tôi vẫn khẳng định điều đó. Tôi không khi nào quên rằng, mình còn có một người chồng thật sự thương yêu mình. Tôi tự dằn vặt bản thân, tại sao không thể chỉn chu hơn, tại sao không thể lấy lại tiếng tăm cho chồng, tại sao không thể làm một người tử tế để cho chồng được mở mày mở mặt với họ hàng?
Tôi tự dằn vặt bản thân, tại sao không thể chỉn chu hơn, tại sao không thể lấy lại tiếng tăm cho chồng... (ảnh minh họa)
Chồng yêu tôi, tình yêu của chúng tôi cũng từ quán bar mà ra. Tôi đã hiểu, vì sao người ta thường có cái nhìn khác về những cô gái quán bar là thế. Tôi cũng là một trong số những người nhận được sự khinh miệt, coi rẻ của bạn bè, người đời. Nhưng với chồng tôi thì hoàn toàn khác. Anh luôn ban cho tôi một ánh nhìn thiện cảm, che chở cho tôi. Anh nhìn tôi bằng con mắt thấu hiểu, không phải sự coi thường, khinh rẻ. Có lẽ, anh là con người nhân hậu.
Tôi bằng lòng lấy anh trong sự lo lắng của chính bản thân mình. Tôi không hiểu tại sao anh lại yêu tôi nhiều như thế. Đã có lần tôi nghe loáng thoáng anh nói, vì tôi rất giống người yêu cũ của anh. Tôi không muốn sống trong cái bóng ấy nhưng người con gái như tôi, liệu có tư cách để chọn lựa và có nên từ chối một tình yêu đích thực, một người hoàn toàn yêu thương tôi bằng trái tim không?
Tình yêu chân thành ư? Đến mơ tôi cũng không dám nghĩ đến điều đó. Vậy mà giờ đây tôi lại nhận được từ anh điều đó. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này. Tôi vội vàng gật đầu lấy anh, che giấu quá khứ nhơ bẩn của mình với gia đình anh. Nhưng tôi yêu anh thật lòng…
Giờ đây, sau hơn 1 năm sống cùng chồng, tôi lại bắt đầu “ngựa quen đường cũ”. Tôi đã cố gắng rất nhiều để làm một người vợ tốt. Nhưng sự hiền lành, tốt bụng của anh nhiều lúc tôi cảm thấy chán ngấy. Anh quá chiều chuộng tôi, tôi làm gì anh cũng không để ý. Anh cưng nựng tôi như một con thú trong nhà. Lúc nào anh cũng sợ tôi bị tổn thương. Đôi khi tôi thấy anh thở dài. Giống như anh đang lấy tôi về làm cảnh, để anh thể tưởng tượng lại hồi ức với người yêu cũ.
Những đòi hỏi thể xác của tôi anh cũng không đáp ứng hết. Ban đầu thì cuồng nhiệt, say mê nhưng sau cứ nhạt dần. Có lẽ anh đã chán tôi hay tôi chán anh?
Tôi bắt đầu quay lại con đường cũ và sống trụy lạc. Tôi biết, một ngày nào đó chồng tôi cũng sẽ phát hiện ra thôi. (ảnh minh họa) Tôi lại quay về con đường cũ khi gặp gỡ lại bạn bè xưa, khi những gã trai cũ cứ tan tỉnh tôi. Nhiều lúc chán nản, tôi tìm đến quán bar cũ, rồi lại bắt đầu trỗi dậy những đam mê, những ham muốn. Tôi đã phản bội chồng.
Tôi giấu chồng hơn 1 năm qua để làm chuyện này và tôi hài lòng về điều đó. Nhiều lúc nhìn chồng cần mẫn, tôi lại thương vô cùng. Lúc ấy, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng thật lòng, sống với nhau bao lâu nay, chính con người chồng mình tôi cũng không hiểu hết. Tôi còn không rõ, sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì trong gia đình này.
Tôi bắt đầu quay lại con đường cũ và sống trụy lạc. Tôi biết, một ngày nào đó chồng tôi cũng sẽ phát hiện ra thôi. Nhưng tôi cứ làm thế, không thể khác được vì dường như, sự yêu thương chồng dành cho tôi đã không còn như xưa, hay anh đã ân hận rồi. Còn tôi, đã chẳng có gì để mất nữa…
Tôi yêu chồng. Cho đến giờ phút này tôi vẫn khẳng định điều đó. Tôi không khi nào quên rằng, mình còn có một người chồng thật sự thương yêu mình. Tôi tự dằn vặt bản thân, tại sao không thể chỉn chu hơn, tại sao không thể lấy lại tiếng tăm cho chồng, tại sao không thể làm một người tử tế để cho chồng được mở mày mở mặt với họ hàng?
Tôi tự dằn vặt bản thân, tại sao không thể chỉn chu hơn, tại sao không thể lấy lại tiếng tăm cho chồng... (ảnh minh họa)
Tôi bằng lòng lấy anh trong sự lo lắng của chính bản thân mình. Tôi không hiểu tại sao anh lại yêu tôi nhiều như thế. Đã có lần tôi nghe loáng thoáng anh nói, vì tôi rất giống người yêu cũ của anh. Tôi không muốn sống trong cái bóng ấy nhưng người con gái như tôi, liệu có tư cách để chọn lựa và có nên từ chối một tình yêu đích thực, một người hoàn toàn yêu thương tôi bằng trái tim không?
Tình yêu chân thành ư? Đến mơ tôi cũng không dám nghĩ đến điều đó. Vậy mà giờ đây tôi lại nhận được từ anh điều đó. Còn gì hạnh phúc hơn lúc này. Tôi vội vàng gật đầu lấy anh, che giấu quá khứ nhơ bẩn của mình với gia đình anh. Nhưng tôi yêu anh thật lòng…
Giờ đây, sau hơn 1 năm sống cùng chồng, tôi lại bắt đầu “ngựa quen đường cũ”. Tôi đã cố gắng rất nhiều để làm một người vợ tốt. Nhưng sự hiền lành, tốt bụng của anh nhiều lúc tôi cảm thấy chán ngấy. Anh quá chiều chuộng tôi, tôi làm gì anh cũng không để ý. Anh cưng nựng tôi như một con thú trong nhà. Lúc nào anh cũng sợ tôi bị tổn thương. Đôi khi tôi thấy anh thở dài. Giống như anh đang lấy tôi về làm cảnh, để anh thể tưởng tượng lại hồi ức với người yêu cũ.
Những đòi hỏi thể xác của tôi anh cũng không đáp ứng hết. Ban đầu thì cuồng nhiệt, say mê nhưng sau cứ nhạt dần. Có lẽ anh đã chán tôi hay tôi chán anh?
Tôi bắt đầu quay lại con đường cũ và sống trụy lạc. Tôi biết, một ngày nào đó chồng tôi cũng sẽ phát hiện ra thôi. (ảnh minh họa)
Tôi giấu chồng hơn 1 năm qua để làm chuyện này và tôi hài lòng về điều đó. Nhiều lúc nhìn chồng cần mẫn, tôi lại thương vô cùng. Lúc ấy, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng thật lòng, sống với nhau bao lâu nay, chính con người chồng mình tôi cũng không hiểu hết. Tôi còn không rõ, sự tồn tại của mình có ý nghĩa gì trong gia đình này.
Tôi bắt đầu quay lại con đường cũ và sống trụy lạc. Tôi biết, một ngày nào đó chồng tôi cũng sẽ phát hiện ra thôi. Nhưng tôi cứ làm thế, không thể khác được vì dường như, sự yêu thương chồng dành cho tôi đã không còn như xưa, hay anh đã ân hận rồi. Còn tôi, đã chẳng có gì để mất nữa…