➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Tình yêu mù quáng với cô gái đứng đường
Những ngày tháng bên em tôi thấy nhân cách, lối sống em hơn hẳn những cô gái khác mà tôi từng gặp. Em có vẻ gì đó rất đáng yêu, thật sự khó tả.
Là con người ai không có tình yêu? Tôi cũng không ngoại lệ dù còn quá trẻ, chỉ là cậu sinh viên đại học năm hai. Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo của tỉnh Trà Vinh, ngày tôi vào đại học, bao nhiêu mơ ước, khát vọng ngập tràn trong lòng. Tôi luôn mơ về một tương lai tươi sáng, có mái ấm của riêng mình và rồi gặp em. Em ở cùng nhà trọ với tôi, xinh đẹp, có giọng nói ngọt ngào của con gái miền Tây. Một chàng trai không biết mùi đời như tôi ngập tràn bao xúc cảm, tôi trò chuyện với em, tâm sự, dần dần yêu em từ bao giờ không biết.
Em nói chuyện thật lịch thiệp, có lòng tự trọng và sự chín chắn hơn cái tuổi 18 của em, tôi cứ ngỡ mình đã tìm được một người có thể gắn bó cả cuộc đời này. Hàng đêm em mặc thật đẹp, quyến rũ, em bảo đi làm tiếp viên nhà hàng gì đó, tôi muốn đưa em đi nhưng từ chối, chẳng bao giờ cho tôi đi cùng cả. Chuyện gì đến rồi cũng đến, tôi đã gặp em giữa con phố vắng, em bị lũ côn đồ gây sự. Tôi chạy đến bảo vệ em, bọn đó bảo: “Mày là người yêu con nhỏ này à, làm gái mà cũng bày đặt yêu, không đưa tiền cho tao thì hốt xác nghe mày”. Tim tôi đập thình thịch, không phải sợ bọn chúng mà là vì nghe những gì chúng bảo.
Tôi chưa định thần xong em đã rối rít đưa tiền và chúng bỏ đi. Tôi như kẻ mất hồn, thơ thẩn. Em khóc. Đêm đó tôi ở bên em thức trọn đêm. Tôi hỏi em tại sao không làm nghề khác mà làm nghề đó. Em không nhìn vào mắt tôi, rưng rưng bảo nhà em nghèo, cha mẹ ly dị, phải nghỉ học từ lớp 10 lên thành phố. Mấy tháng trước mẹ bệnh nặng, không có số tiền lớn, em đã mượn tiền bọn cho vay, không có tiền trả, chúng bắt em làm gái. Nghe đến đây tôi thương em lắm.
Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ những người làm nghề đó là do họ lười lao động, ham sung sướng, sống buông thả, không tự trọng và tôi tự nhủ với lòng không nên quen những cô gái như vậy. Nhưng có lẽ "ghét của nào trời trao của nấy" nên tôi đã yêu em. Tôi vào bệnh viện thăm mẹ em, bác bệnh nặng lắm, gia đình côi cút, chỉ có hai mẹ con. Ban ngày em vào viện chăm sóc mẹ, xong rồi đi học làm móng. Tối về lại đi làm cái nghề tôi không bao giờ muốn đó.
Những ngày tháng bên em tôi thấy nhân cách, lối sống em hơn hẳn những cô gái khác mà tôi từng gặp. Em có vẻ gì đó rất đáng yêu, thật sự khó tả. Tôi khuyên em nên bỏ nghề đó đi, làm việc khác. Cái nghề mà ai cũng khinh, ra đường mặc cảm, nghề không khéo sẽ bị bệnh, nghề mà bị bảo kê đe dọa mỗi đêm. Em rưng rưng bảo giờ làm gì để hàng ngày có 300 ngàn tiền thuốc cho mẹ, rồi tiền ăn ở của em nữa? Câu nói của em làm tôi thinh lặng.
Tôi muốn giúp em, nhưng giúp thế nào đây khi hai bàn tay trắng, học hành còn dang dở, mộng công danh chưa thành thì lấy gì chăm sóc cho em. Tụi bạn bảo tôi bị lừa, đừng nên tin vào em. Nhưng với một kẻ đang yêu như tôi, mặc dù cảm thấy mình thật mù quáng nhưng yêu là yêu cho mình, tôi đã yêu em thì chấp nhận tất cả. Tôi bày tỏ tình cảm của mình và em không liên lạc với tôi nữa. Có phải em sợ không xứng, hay tôi không phải một chàng trai giàu có để em có thể nương tựa? Tôi phải làm gì đây? Tôi yêu em, một tình yêu say mê mù quáng.
Sưu Tầm