Cay đắng lấy phải người chồng bạo dâm

Giới tính

Thành viên VIP
User ID
10
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
189
Điểm tương tác
0
Đồng
0
[h=2]Bình thường anh ấy thương hoa tiếc ngọc, chăm sóc tôi từng li từng tí, nhưng mỗi khi làm 'chuyện yêu', anh ấy bỗng biến thành con 'con quái vật' kinh sợ.[/h]

Giọt nước mắt đắng chát, bỏng như axít của mẹ rớt xuống má con lại làm con giật mình giữa giấc ngủ chập chờn. Con yêu! Mẹ xin lỗi! Mẹ phải nói bao lời xin lỗi cho đủ đây khi chính mẹ cũng chẳng thể nhớ những giọt tủi hờn kia đã "đổ" xuống hình hài bé bỏng của mẹ biết bao đêm rồi. Đêm nay, lại bị đánh thức sao con không khóc nhè? Có phải mẹ đã khóc hết phần của con? Đừng khóc nhé con. Để cho mẹ khóc. Giờ đây, mẹ chỉ biết khóc và khóc mà thôi, khóc cho con, khóc cho tội lỗi tầy đình của mẹ: Mẹ tước đi quyền có bố của con...
Con yêu! Giờ đây còn còn quá bé bỏng, bé bỏng đến nỗi chưa thể cảm nhận được chút gì về nỗi đau tan vỡ của một gia đình cùng sự khó khăn, thiếu thốn khi làm đứa trẻ không cha. Mai đây, con lớn thêm chút nữa con sẽ thắc mắc với mẹ về sự vắng mặt của cha và đến một lúc nào đó hẳn con sẽ "tra vấn" mẹ nguyên nhân của sự tan vỡ. Mẹ không muốn giấu con, nhưng có thể mẹ sẽ phải nói dối con. Mẹ không muốn làm con bị tổn thương. Nỗi đau này, chuyện này một mình mẹ gánh đã là quá đủ. Đêm nay, mẹ [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] với con, [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] hết cả những chuyện có thể đến hai mươi hay ba mươi năm sau con mới hiểu, [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] một lần duy nhất. Hi vọng ngày sau đừng hỏi mẹ nữa con nhé.
Mẹ và bố con đến với nhau trong một tình yêu không sóng gió, rồi ông bà nội con đón mẹ về bằng đám cưới linh đình khiến ông bà ngoại con vui mừng mở mày, mở mặt với cả họ hàng, làng xóm. Ngày lên xe hoa, mẹ ngất ngây hạnh phúc ngả đầu trên vai bố con (lúc ấy họ gọi là chú rể). Xe đến cổng nhà ông nội, chú rể đẹp trai, thành đạt lịch lãm dìu mẹ đến bên bà thờ tổ. Tay run run thành kính dâng nén hương yết cáo tổ tiên, mắt mẹ rưng rưng cập bến bờ hạnh phúc.
Chuỗi ngày trọng đại, tất cũng qua nhanh. Cuối cùng, bố mẹ cũng có được những giây phút thật riêng tư, chính tại căn phòng này, cũng chính tại chỗ này của hai năm, mười bẩy ngày về trước mẹ đã ngồi đây lo lắng, hồi hộp xen lẫn chút tò mò chờ đợi giây phút giã từ đời con gái để lên thiên chức làm vợ, làm mẹ.
10 giờ 28 phút, phút bố con đẩy cửa lảo đảo bước vào, rồi chạm những cái hôn nồng nặc rượu lên mặt mẹ. Mẹ sợ, mẹ ngại ngùng, mẹ quay mặt đi. Không nói không rằng, bố con bê mẹ ném phịch lên giường. Những cánh hoa hồng xếp hình trái tim nát ben bét, những quả bóng bay xanh, đỏ, tím, vàng nổ lộp độp. Mẹ luống cuống bò dậy, run lẩy bẩy tựa con mèo ướt mưa nép vào góc giường. Như con hổ đói bố con điên cuồng lao đến bên mẹ, giật tung hàng cúc áo...
Mẹ chính thức trở thành đàn bà với những nốt cắn loang lổ trên người, vết bầm tím khắp đùi, mặt cùng vết thương lòng rỉ máu mãi không nguôi. Hành hạ mẹ xong, bố con "hồn nhiên" lăn ra ngủ, gáy gỗ vang nhà để mặc mẹ một mình với nước mắt tức tưởi cùng sự hoảng loạn, đớn đau. Cuối cùng mẹ lịm đi lúc nào không biết.
Đang mê man trong cơn mộng mị bỗng có tiếng lịch kịch, mẹ giật mình mở choàng mắt, hốt hoảng nhìn lên đồng hồ đã gần bẩy rưỡi. Mẹ tức giận xỉ vả về sự vô tâm của mình trong ngày đầu làm dâu và giận bố con kinh khủng. Tất cả chỉ tại bố con mà mẹ "mất điểm" với ông bà nội như vậy. Trời ơi, con gái ngày đầu tiên về nhà chồng ngủ đến 7 rưỡi mới dậy. Bố con không nói gì, ăn mặc lịch sự, nhìn mẹ tươi cười, nhẹ nhàng:
- Em vệ sinh nhanh rồi xuống ăn sáng kẻo bố mẹ chờ.
Mẹ ngạc nhiên nhìn khắp người bố con một lượt, rồi tự hỏi "Con quỷ hôm qua đâu rồi? Hay mình nằm mơ?" Mẹ vào phòng tắm thay đồ, những vết tím ngắt phũ phàng vẫn loang lổ hiển hiện khắp thân thể nhắc cho mẹ biết mình không phải nằm mơ. Chuyện hôm qua là có thật.
Mẹ uể oải đưa chân xuống phòng ăn, ông bà nội không hề trách móc về sự lười nhác của mẹ mà còn đón mẹ trong bầu không khí ấm cúng, vui vẻ. Bà nội chép miệng:
- Khổ thân! Vất vả cho con quá. Mấy ngày vừa qua đã vắt kiệt hết sức con dâu tôi rồi. Ăn xong thì đi nghỉ tiếp mà lấy lại sức con ạ.
Tình người buổi sáng hôm ấy khiến mẹ rất cảm động, bao đau đớn, phiền muộn dường như trôi hết theo bát phở béo ngậy, thơm nức mùi hành ta do bà nội đích tay nấu nướng. Vừa phụ bà dọn đồ, mẹ vừa mông lung nghĩ về chuyện tối qua và tự nhủ: Chắc bố con hôn qua say quá không biết gì chứ một người lịch sự, có ăn học đàng lại sống trong một gia đình nề nếp sao lại là quỷ dữ được. Mẹ trách mình vì đã "nghĩ oan" cho bố con.
dau-kho-a.jpg
Cuộc sống êm đềm được gần hai ngày thì bố lại "yêu" mẹ. Ban đầu, nhìn những vết thương trên người mẹ bố ngạc nhiên rồi xót xa, ân hận. Bố xin lỗi mẹ và nhẹ nhàng hôn lên vết bầm dập. Mẹ được đắm say đắm trong cảm giác ngọt ngào, âu yếm... Một động tác hơi mạnh tay làm mẹ đau, mẹ cố chịu. Lại thêm một vết cắn. Mẹ kêu lên, bố con hứng chí cắn càng mạnh hơn nữa. Mẹ giãy giụa, nhưng giãy sao được trước sức mạnh của một con cọp nắm con thỏ trong tay. Bất lực. Mẹ để mặc cho bàn tay thô bạo của bố con thỏa sức vặn vẹo, cấu véo. Toàn thân mẹ tê cứng. Đau đớn, tủi nhục, mắt mẹ hoa lên, không còn cảm giác gì nữa chỉ thấy lùng nhùng mấy âm thanh thô bạo văng vẳng bên tai. Mẹ nằm quay đơ. Mẹ tưởng mình đã chết. Chưa chết, chỉ ngất xỉu chút chút. Mẹ tỉnh dậy, con thú đã thoát ra khỏi người bố con. Bố con nhìn mẹ lo lắng rồi đập đầu vào tường, vò đầu, bứt tai ôm mẹ khóc nức nở và bảo không hiểu sao mình lại như vậy. Bố con hứa với mẹ từ sau tuyệt đối không thế nữa.
Sau trận ấy, mẹ sợ phải một mình đối diện với bố con. Bên bố con, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm mẹ rùng mình, mẹ định bỏ về nhà ông bà ngoại ngap lập tức, nhưng sự quan tâm, chăm sóc của ông bà nội đã níu chân mẹ lại. Ngày ấy mẹ mới ra trường chưa xin được việc, hơn nữa lại mới cưới chồng nên hầu như suốt ngày mẹ chỉ loanh quanh ở nhà. Bà nội chăm mẹ như con gái cưng, rồi dạy bảo mẹ nấu nướng, cách cư xử với bà con, họ hàng. Ông nội thì mới về hưu, hiểu biết rộng, thêm phần vui tính, hòa đồng nên không khí chung của gia đình khá đầm ấm. Ông hay giúp đỡ mẹ: khi thì xách xô nước lau nhà, lúc vắt cái chăn, thậm chí với hộ mẹ cả những đồ để hơi cao một chút.
Ban đầu mẹ đầu mẹ vô tư không suy nghĩ và thực lòng quý trọng ông, nhưng quá nhiều lần lặp lại buộc mẹ phải để ý: Ông nội con rất hay "vô tình" va chạm vào người mẹ. Thậm chí ông còn hay nhìn trộm mẹ trong những lúc mẹ mặc "quần áo mùa hè". Từ đó, mẹ ý tứ hơn trong cách ăn mặch, đề phòng mỗi khi bị ông nội "giúp đỡ". Nhận ra thái độ của mẹ, ông nội không còn vui vẻ như trước trước nữa, đôi khi cáu gắt vô cớ với mẹ. Mẹ kệ, không có mấy cơ hội để "giúp" mẹ nữa ông nội nghĩ ra đủ việc bắt mẹ phụ với ông, buộc mẹ bị "va chạm" với ông.
Lại nói về bố con, sau cái đêm hãi hùng thứ hai có đến gần một tháng bố con không động vào người mẹ. Đối với mẹ lúc ấy, đó là bình yên, là hạnh phúc. Bố con bình thường không đến nỗi nào, nhưng không hiểu sao mỗi lúc gần gũi bố con lại đối xử với mẹ như vậy. Qua tìm hiểu mẹ lờ mờ nhận ra rằng đây là một căn bệnh, mà là bệnh thì có thể chữa. Mẹ thương bố, mẹ nói chuyện, [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url], rồi đưa bố con đi khám cả tâm lẫn bệnh lý. Bác sĩ tâm lý tư vấn, bác sĩ bệnh ký kê đơn đầy đủ cả nhưng cuối cùng đâu lại vào đấy. Bố con chán nản buông xuôi theo bản năng. Mẹ nói mãi cũng chỉ nhận được lời giải thích cực kỳ vô lý:
- Bởi quá yêu em, anh mới làm như vậy.
Mẹ chán nản, mẹ bi quan, mẹ muốn bỏ cuộc nhưng mẹ yếu đuối. Mẹ không dám cởi áo ra cho mọi người chứng kiến "chiến tích" của bố con để lại sau mỗi lần "yêu", cũng như không dám vạch trần cái vỏ bọc của một gia đình "lý tưởng", "hạnh phúc" của mẹ trước mắt ông bà ngoại cũng như bạn bè của mẹ. Mẹ cắn răng chịu đựng, cố gắng tạo "nanh vuốt" để tự bảo vệ mình. Tuy nhiên, trách nhiệm của người làm vợ, làm con dâu vẫn buộc mẹ đôi khi phải hiến thân, chịu hành hạ để có con trên cõi đời này.
Con trai ơi. Con có hiểu cảm giác của mẹ lúc này không. Nghĩ đến đàn ông mẹ chỉ còn hai từ: ghê tởm. Sau này con cũng sẽ là đàn ông. Mẹ ước mong và hi vọng: Thành đàn ông rồi, con hãy làm một người đàn ông đúng nghĩa. Đừng giống, đừng bị di truyền tính "đàn ông" của bố, ông nội con nhé. Mẹ cầu xin con.
Con à, nếu lúc này con biết suy nghĩ con sẽ khuyên mẹ nên cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, cố gắng chữa bệnh cho cha con. Biết đâu chúng ta lại có một gia đình đầm ấm? Mẹ cũng nghĩ thế và từng ao ước về điều đó. Nhưng khó lắm con ơi! Mẹ cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, sức bền có giới hạn. Mẹ tuyệt vọng rồi. Nếu con quá cần một người cha, mẹ xin nói lời xin lỗi. Mẹ [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] nốt chuyện này, mong con hãy hiểu cho lòng mẹ.
Khi biết tin giọt máu con hoài thai trong lòng mẹ, mẹ đã phải trốn về nhà ông bà ngoại để đảm bảo sự an toàn cho con. Tuy nhiên, mẹ không thể ở đó được lâu khi "rể quý" của ông bà ngoại con liên tục đến "xin phép đưa vợ về chăm sóc". Về nhà ông nội, mẹ phải giấu dao ở đầu giường dọa bố con mỗi lúc thấy ông có "dấu hiệu muốn yêu". Có lần thì tương đối ổn, nhưng cũng có lần mẹ bị đánh bầm dập, xưng tím mặt mày. Có được con ngày hôm nay mẹ đã phải đánh đổi cả máu cùng nước mắt cho nên mẹ không tiếc hi sinh tât cả để đổi cho con một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy. Mẹ có mâu thuẫn không khi luôn mồm nói vì con mà làm tất cả đang tay tước đi của con một nửa cuộc sống gia đình? Mẹ biết. Nhưng con ơi, kiên nhẫn thêm chút nhé, nghe nốt câu chuyện của mẹ chắc hẳn con sẽ hiểu và đồng tình với mẹ.
Từ khi sinh con ra bố con luôn bận bịu với những hợp đồng, những buổi tiếp khách và cả những chuyến "công tác" dài ngày. Bà nội thì suốt ngày chùa chiền, lễ hội chẳng mấy khi ở nhà. Một mình mẹ đương đầu với ông nội, ông nội "quý cháu", suốt ngày đòi bế, đưa con cho ông, ông lại đụng chạm. Bế con, ông cứ nhằm lúc mẹ không thể chạy đi đâu như: đang rán cá, hay đang luộc dở nồi rau, đang rang muối vừng...thì con lại "khóc đòi bú", mẹ phải cho con bú và ông nội "danh chính ngôn thuận" nhòm vào ngực mẹ. Con có nhớ không, lúc sáu giờ tối nay ông nội lại bắt mẹ... cho con bú đấy. Ông nựng vào má con, vào môi con rồi chạm tay cả vào cả ngực mẹ. Mẹ đã phản ứng mạnh và nói chuyện với bố con, bàn với bố con ra ở riêng nhưng con biết bố đã nói gì với mẹ không. Mẹ không muốn nhắc lại. Nhưng thôi, con ngủ rồi chắc không nghe thấy đâu. Bố con vằn mắt, rít lên:
- Đồ con đĩ, tao có thể bỏ mười vợ chứ không bao giờ bỏ cha mẹ. Nói rồi, bố con lại biến thành con quỷ, lại lao vào mẹ, lại xé quần áo, lại cắn, lại gầm rú những câu tục tĩu. Mẹ không còn sợ nữa cũng không còn thấy đau, chỉ lo hai đầu ngực sứt sẹo, chẳng may nhiễm trùng con sống bằng gì đây?
Ngủ tạm trong vành nôi nhé con yêu. Mẹ soạn nốt tờ Đơn ly dị.
 

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

You must be a member in order to leave a comment

Tạo tài khoản

Create an account on our community. It's easy!

Đăng nhập

Already have an account? Log in here.

Bài tương tự

Bài Mới

Bên trên Bottom