Truyện hay
New member
<tbody>
<tbody>
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Vượt thời gian[/FONT]
[TD="width: 175"]
[FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Lưu Quang Minh[/FONT]
</tbody>
<tbody>
[TD="colspan: 2"] [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif] Cuối cùng, mụ quyết định trở về quá khứ. Mụ phải thay đổi số phận của mình. Nhìn mụ đi: một mụ phù thủy xấu xí thô kệch mà chính bản thân cũng chẳng khi nào dám trông vào trong gương. Mất bao nhiêu năm mụ nghiên cứu chế tạo ra Tình dược, chỉ để chờ đến giây phút này thôi.
Mụ vung gậy, niệm thần chú rầm rì. Sấm sét nổ đì đùng. Mây đen vần vũ. Trời đất quay cuồng. Cánh cửa thời gian mau mau mở ra. Ranh giới giữa huyền bí và khoa học, cái chết và sự sống, nguyên nhân và kết quả… tất cả cùng tụ hội lại.
“Ầm!” – Tia sét sáng lóa từ trên trời giáng thẳng xuống người mụ, xé toạc không gian, cắt vụn thời gian…
Lễ tình nhân năm 2001
Mụ đã tìm ra mình của quá khứ. Ngay kia thôi. Cô thiếu nữ đáng thương khuôn mặt không ưa nhìn, thân hình không thon thả, chẳng bao giờ là “mục tiêu” để ý của những gã trai si tình. Từ mấy hôm nay cô một mình đi khắp lượt các cửa hàng để tìm chọn một hộp sô-cô-la đẹp nhất dành tặng người cô thương. Trong mắt cô, trong lòng cô, chàng là một bạch mã hoàng tử hoàn hảo nhất. Nụ cười của chàng như tỏa nắng, làm thổn thức đắm say biết bao nhiêu trái tim con gái. Cô chỉ là một trong vô số mà thôi.
“Này, cô gái!”
Vừa trông thấy mụ, cô giật mình hoảng hốt. Cũng đúng thôi, hình hài này của mụ quả là gớm ghiếc, ai trông thấy mà chẳng ghê sợ. Mụ tự biết. Không sao cả…
“Cô có muốn người cô yêu cũng sẽ yêu cô không?”
Mụ giật lấy hộp sô-cô-la hình trái tim trên tay cô gái. Cô sợ hãi, vội vã giằng lại.
“Trả cho tôi.”
“Yên nào. Ta biết đây là quà tặng người cô yêu. Hãy nghe lời ta bảo, trong Lễ tình nhân này, anh ta sẽ thuộc về cô.”
Thật vậy sao? Lâu nay, cô chỉ dám ngắm nhìn anh từ xa, thật xa. Lấy hết can đảm, Lễ tình nhân này cô mới quyết định tặng anh một hộp sô-cô-la thể hiện tấm lòng mình. Dù rằng có thể anh sẽ chẳng màng bận tâm để ý. Vây quanh anh lúc nào cũng có thật nhiều cô gái xinh đẹp sẵn sàng trao tặng anh những hộp kẹo cầu kỳ kiểu cách đắt tiền hơn gấp trăm lần.
“Chỉ cần nhỏ một vài giọt trong lọ này lên cái hộp. Khi anh ta cầm lấy nó, sẽ phải lòng cô ngay lập tức!”
Mụ lấy trong tay áo lọ Tình dược bao nhiêu năm bỏ công bào chế.
“Nào, để ta giúp cô…”
<center> ° ° ° </center>
Chàng kìa. Từ xa mụ đã nhận ra ngay. Đúng là chàng rồi. Người không phút nào mụ dừng yêu từ mười năm về trước cho đến tận hôm nay. Cũng chỉ vì chàng, mụ mới trở thành phù thủy, cố gắng có được pháp lực cao cường, trải qua vạn lần thất bại đến nỗi phải mang bộ dạng đáng sợ như bây giờ. Nỗi đau đớn ê chề khi bị chàng từ chối mụ vẫn nhớ như in. Chính vào cái ngày định mệnh này. Bất chấp tất cả, mụ thề phải có được trái tim của chàng. Mười năm trời để đổi lấy chàng, vẫn là giá hời.
Con bé e dè mãi không dám lại gần. Đừng rụt rè nữa, mạnh dạn lên. Nhà ngươi sẽ không còn phải khóc như mưa giống ta đây nữa đâu.
Để ta tiếp cho ngươi thêm chút tự tin. Nghĩ là làm, mụ chỉ tay về phía cô gái đang đứng một quãng xa so với chàng trai, miệng lẩm bẩm một câu thần chú.
Ngay lập tức, phép màu xảy ra.
“Anh ơi. Chờ em đã…”
Chàng quay lại. Từ chỗ này, tim mụ đập nhanh như trống dồn. Đưa cho chàng đi, nhanh, nhanh lên nào.
“Có chuyện gì vậy?”
Vẫn là nụ cười tỏa ánh nắng ấy.
“Em tặng anh...”
Chàng liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, đảo mắt qua lại vài lần.
Mụ đã nhớ ra. Giây phút này, chàng sẽ thốt lên một câu.... Không, phải ngăn chàng lại!
Miệng mụ rầm rì thêm lần nữa. Tức thì, chàng chộp lấy hộp kẹo từ tay cô gái.
Một cơn cuồng phong dữ dội bỗng dưng từ đâu kéo đến.
“Chuyện gì thế này?” – Mụ hét lên.
Cơn lốc cuốn tung mụ lên trời. Loáng thoáng, mụ thấy vài hình ảnh nhợt nhòe lướt nhanh qua đầu mình. Thôi mụ hiểu rồi. Dòng chảy định mệnh của mụ đã rẽ sang hướng khác…
Không gian chỉ còn lại một màu tối đen như mực.
Đây là đâu? Ta đang ở đâu?
“Mụ đến rồi đấy à?” - Một giọng nói quen thuộc vang lên văng vẳng.
“Ai đó?”
“Ta đã chờ mụ từ lâu lắm, suốt hai mươi năm trời. Cuối cùng mụ cũng đến…”
“Nhà ngươi là ai? Trả lời ta mau!”
Mụ vung gậy. Ánh lửa liền bùng lên, soi rõ mọi vật.
Trước mặt mụ là một người đàn bà trung niên áng chừng mới qua tuổi bốn mươi. Ngọn lửa bập bùng, cháy sáng hơn. Trời ơi, gương mặt này…
Người đứng đối diện giống mụ như in hệt. Mụ chỉ trẻ hơn bà ta thôi…
“Mụ nhận ra rồi sao? Ta chính là mụ của mười năm tiếp theo…”
Vậy có nghĩa… mụ đang ở tương lai? Sao mụ lại đến được đây, lòng mụ trào lên cơn thắc mắc.
“Ta biết mụ sẽ mở cánh cửa thời gian ra một lần nữa, nên ngày nào ta cũng chờ mụ.”
“Có chuyện gì vậy? Ta đã thay đổi quá khứ của chúng ta rồi. Chàng đâu? Người ta yêu đâu?”
Người đàn bà khắc khổ già nua khẽ nở một nụ cười buồn bã.
“Gã đi rồi…”
“Đi đâu? Hai mươi năm qua đã xảy ra chuyện gì, nói ta nghe!”
“Được, mụ nhìn đây.”
Từ khoảng không trước mặt cả hai xuất hiện nhiều hình ảnh trôi lững lờ như những thước phim quay chậm. Mụ lặng yên quan sát. Kìa, mụ và chàng. Đúng là chàng đã ngấm phải Tình dược. Chàng yêu mụ rồi. Trông hai người thật hạnh phúc, dù chẳng mấy đẹp đôi.
Khung hình chuyển sang một cảnh khác.
Đó là đám cưới của mụ. Không được rạng rỡ như nhiều cô dâu khác trong ngày cưới, mụ vẫn tỏ ra vô cùng mãn nguyện. Chàng đang lồng vào ngón tay mụ chiếc nhẫn cùng lời thề nguyền yêu thương trọn đời. Giấc mơ của mụ cuối cùng cũng đã thành hiện thực. Thật tuyệt vời!
Rồi mụ và chàng sẽ sinh con đẻ cái, những đứa bé có thể không đẹp như thiên thần nhưng là kết tinh bởi tất cả tình yêu của mụ với chàng. Mụ sẽ chăm lo cho gia đình nhỏ của mình vẹn toàn, mãi mãi. Hạnh phúc là có thật.
“Ta từng nghĩ như mụ, nhưng rất tiếc…”
Cảnh trí khác lại bày ra trước mắt.
Đó là chiếc hộp sô-cô-la hình trái tim.
“Chuyện gì vậy?”
“Gã đã tìm thấy nó khi lục lọi những thứ cũ kỹ trong kho…”
Chàng cầm nó trên tay, trong một giây lơ đễnh, chiếc hộp bị đánh rơi xuống đất. Nắp hộp bật ra, những viên sô-cô-la tình yêu văng tung tóe khắp nơi. Đột nhiên, chàng ôm đầu, thảng thốt.
Vì lý do nào đó, Tình dược dần mất tác dụng. Bùa phép bị hóa giải.
“Mụ đã hiểu chưa?”
Cả người mụ run lên. Sao lại như thế được. Phép thuật của mụ có thể bị hóa giải ư?
“Nếu đã vậy. Ta sẽ trở về thời điểm ấy và cho chàng một liều Tình dược khác, mạnh hơn!”
“Vô ích thôi. Gã vốn không phải một người đàn ông tốt. Gã là một kẻ trăng hoa…”
Những tháng ngày sau đó ào ạt hiện ra.
“Chàng có người đàn bà khác…. Không! Không thể như thế được! Không thể nào…”
“Gã bỏ chúng ta rồi…”
Hai chân mụ khuỵu hẳn xuống nền đất lạnh. Mụ từng nghĩ chàng là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời này. Chỉ cần có được chàng, mụ sẵn sàng hi sinh tất cả.
“Tình yêu của chúng ta thật mù quáng. Nhưng trong suốt ngần ấy năm ta đã hiểu rằng, dù sao tình yêu của chàng cũng không phải là thật, chỉ là sự ngụy tạo của tà thuật mà thôi…”
Tà thuật? Phải rồi. Mụ luôn đọc được lời cảnh báo trong vô số cuốn sách cổ. Sự rù quến dẫu tác dụng cách mấy vẫn chẳng thể mang lại một con tim chân thật. Những kẻ dùng thủ đoạn để đoạt được tình yêu sẽ không bao giờ tìm được hạnh phúc mãi mãi. Đó là một lời nguyền.
Không! Không đúng!
“Ta phải làm gì đây? Nói cho ta biết đi, tương lai của ta! Nói đi, rồi ta sẽ vượt thời gian, sẽ về quá khứ, sẽ lại thay đổi định mệnh của mình. Nói đi!”
“Mụ lầm rồi!”
“Ta không lầm. Phép thuật của ta rất cao cường. Dù phải thay đổi quá khứ bao nhiêu lần, ta cũng sẽ làm.”
“Mụ lầm to rồi!”
“Câm ngay. Cút mau. Ta không cần cái tương lai này. Ta sẽ cho ngươi biến đi. Khuất mắt!”
Giông bão nổi lên lần nữa. Mụ vung gậy, hô hoán thần chú. Gần như mụ đã phát điên. Cơn giông cuốn mụ bay mất tích. Người ta ghi nhận cánh cửa thời gian đã bị mở ra lần nữa vào Lễ tình nhân năm 2021.
<center> ° ° ° </center>
Lễ tình nhân năm 2011
Mụ đàn bà điên một mình bước đi trên phố. Vừa đi mụ vừa cười man dại. Gặp ai mụ cũng xưng mình là một phù thủy có tài hô phong hoán vũ. Ngang qua một cửa hàng sô-cô-la, mụ đứng bần thần, lầm bầm rồi phá lên cười:
“Tình dược! Tình dược! Ha ha ha! Ha ha ha!”
Chẳng ai biết mụ từ đâu tới. Quá khứ mụ ra làm sao. Tương lai mụ sẽ thế nào. Cũng có một số ít người thở dài ái ngại, lòng thương cảm. Trong ngày đặc biệt này, vẫn không thiếu những linh hồn đơn chiếc như mụ. Trên đời, đâu ai muốn mình mang gánh một số phận không may.
Mụ bước đi, đi mãi, ngang qua vô số cặp tình nhân đang ấm áp yêu thương. Mụ vẫn đang tìm nó. Cuối cùng, mụ cũng nhớ loáng thoáng nó có hình dáng trái tim, bên trong chứa những viên sô-cô-la ngọt ngào. ./.
Lưu Quang Minh – 2/2011 [/FONT]
</tbody>
</tbody>