Cô bạn gái của tôi mới đây lên cơn ghen lồng lộn khi phát hiện chồng ngoại tình. Cô ấy đòi triệu tập cả bố mẹ, anh em, gia đình nội ngoại. Trong cuộc họp gia đình, cô chẳng giữ nổi bình tĩnh mà xa xả tố tội chồng, khóc lóc kêu than số chẳng ra gì, hết lòng vì chồng con, gia đình như vậy mà chồng còn nảy nòi thói hư tật xấu.
Trong cơn ghen vật vã trông cô thật thảm hại với mái tóc nhuộm nâu màu đã bạc thếch sang vàng, chân đen lộ quá nửa đầu, những lọn tóc xơ lấm tấm trên vầng trán rịn mồ hôi, vết chân chim hằn rõ nơi khóe mắt đặc biệt mỗi lúc cơn ấm ức lên tới cao trào ép nước mắt ứa ra.
Cuộc họp gia đình có bố mẹ, anh em dâu rể, những người thường ngày không ở chung nhà, nhưng trông cô chẳng vì thế mà lịch sự hơn. Bộ đồ giản dị vẫn mặc thường ngày, điểm khác duy nhất là tạp dề không đeo trước ngực. Hai mắt thâm quầng lộ rõ sự mệt mỏi, thiếu sức sống.
Theo những gì cô kể lể thì anh chồng đúng là bội bạc, và cô thì chẳng còn có thể chê ở điểm nào. Vợ chồng lấy nhau từ tay trắng. “Phi thương bất phú”, cô liều mình bỏ công việc lương ba cọc ba đồng ra đời lăn lộn kinh doanh. Bắt đầu là một sạp hàng nho nhỏ ở chợ. Gặp thời cơ thuận lợi lại thêm tính tình chăm chỉ, biết tích góp nên nhà bắt đầu có của ăn của để. Vốn lớn hơn cô tính mở rộng làm ăn, nâng cấp lên cửa hàng. Khi mọi việc đã đi vào ổn định mới bàn giao cho chồng tiếp quản, bản thân rút về lo nội trợ, chăm con. Cơm nước cô lo ngày ba bữa, đưa đón con cái đi học, chúng tắm rửa, ăn uống cũng một bàn tay đảm đang của cô lo. Cô quan niệm, phụ nữ là phải biết hậu thuẫn cho chồng. Đàn bà khôn ngoan cách mấy cũng vẫn chỉ là đàn bà, công to việc lớn nên giao lại đàn ông. Ve vuốt cái sĩ của chồng, hết lòng cung phụng chồng mới là cách giữ chồng hoàn hảo nhất!
Ngẫm ra cô ấy đúng là đức hạnh vẹn toàn. Chẳng thế mà khi bố chồng bắt đầu mở lời khuyên con dâu bình tĩnh soi xét mọi vấn đề, hôn nhân trục trặc chắc chắn do lỗi của cả hai, thì cô gào lên: “Con xin bố, con chẳng có lỗi gì. Chồng con mới là người có lỗi!”.
Trong cơn gào khóc vì bị phản bội cô quên mất tuổi thanh xuân, nét trẻ trung của mình đã bị đánh cắp sau chuỗi ngày lăn lộn gây dựng kinh tế. Thời điểm “rút về hậu phương” lẽ ra cô phải có thời gian hơn để chăm chút cho bản thân, lấy lại sắc vóc, nhưng trái lại, cô càng trở nên lam lũ, thậm chí bận bịu hơn với những việc không tên.
Thoắt cái ngẩng đầu lên đã thấy cuộc hôn nhân của mình chệch lái. Ngoài ba mươi chồng vẫn phong độ, lại đĩnh đạc hơn với công việc giao tế, kinh doanh, trong khi cô chớm tuổi băm đã trở nên già cỗi, quanh quẩn trong bốn bức tường. Thời điểm duy nhất cô ra ngoài là lúc đi chợ và đưa đón các con tới lớp. Hạn chế giao tiếp càng khiến cô xuề xòa hơn. Thế mà cô rất bận, bận đến nỗi không đủ thời gian nhận ra tiếng chép miệng thở dài của chồng mỗi khi ngắm vợ trước giờ đi ngủ.
Rất khó để những thành viên trong gia đình tụ họp hôm ấy nói cho cô hiểu cô “có lỗi” ở đâu. Cô làm vợ, làm mẹ trọn vẹn thế. Chỉ có mỗi điều cô không hiểu: Tự mình phải biết thương lấy mình, chẳng ai có thể làm điều đó tốt hơn mình đâu. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện, có hối cũng chẳng bao giờ lấy lại được.
Cuộc họp gia đình có bố mẹ, anh em dâu rể, những người thường ngày không ở chung nhà, nhưng trông cô chẳng vì thế mà lịch sự hơn. Bộ đồ giản dị vẫn mặc thường ngày, điểm khác duy nhất là tạp dề không đeo trước ngực. Hai mắt thâm quầng lộ rõ sự mệt mỏi, thiếu sức sống.
Theo những gì cô kể lể thì anh chồng đúng là bội bạc, và cô thì chẳng còn có thể chê ở điểm nào. Vợ chồng lấy nhau từ tay trắng. “Phi thương bất phú”, cô liều mình bỏ công việc lương ba cọc ba đồng ra đời lăn lộn kinh doanh. Bắt đầu là một sạp hàng nho nhỏ ở chợ. Gặp thời cơ thuận lợi lại thêm tính tình chăm chỉ, biết tích góp nên nhà bắt đầu có của ăn của để. Vốn lớn hơn cô tính mở rộng làm ăn, nâng cấp lên cửa hàng. Khi mọi việc đã đi vào ổn định mới bàn giao cho chồng tiếp quản, bản thân rút về lo nội trợ, chăm con. Cơm nước cô lo ngày ba bữa, đưa đón con cái đi học, chúng tắm rửa, ăn uống cũng một bàn tay đảm đang của cô lo. Cô quan niệm, phụ nữ là phải biết hậu thuẫn cho chồng. Đàn bà khôn ngoan cách mấy cũng vẫn chỉ là đàn bà, công to việc lớn nên giao lại đàn ông. Ve vuốt cái sĩ của chồng, hết lòng cung phụng chồng mới là cách giữ chồng hoàn hảo nhất!
Ngẫm ra cô ấy đúng là đức hạnh vẹn toàn. Chẳng thế mà khi bố chồng bắt đầu mở lời khuyên con dâu bình tĩnh soi xét mọi vấn đề, hôn nhân trục trặc chắc chắn do lỗi của cả hai, thì cô gào lên: “Con xin bố, con chẳng có lỗi gì. Chồng con mới là người có lỗi!”.
Trong cơn gào khóc vì bị phản bội cô quên mất tuổi thanh xuân, nét trẻ trung của mình đã bị đánh cắp sau chuỗi ngày lăn lộn gây dựng kinh tế. Thời điểm “rút về hậu phương” lẽ ra cô phải có thời gian hơn để chăm chút cho bản thân, lấy lại sắc vóc, nhưng trái lại, cô càng trở nên lam lũ, thậm chí bận bịu hơn với những việc không tên.
Thoắt cái ngẩng đầu lên đã thấy cuộc hôn nhân của mình chệch lái. Ngoài ba mươi chồng vẫn phong độ, lại đĩnh đạc hơn với công việc giao tế, kinh doanh, trong khi cô chớm tuổi băm đã trở nên già cỗi, quanh quẩn trong bốn bức tường. Thời điểm duy nhất cô ra ngoài là lúc đi chợ và đưa đón các con tới lớp. Hạn chế giao tiếp càng khiến cô xuề xòa hơn. Thế mà cô rất bận, bận đến nỗi không đủ thời gian nhận ra tiếng chép miệng thở dài của chồng mỗi khi ngắm vợ trước giờ đi ngủ.
Rất khó để những thành viên trong gia đình tụ họp hôm ấy nói cho cô hiểu cô “có lỗi” ở đâu. Cô làm vợ, làm mẹ trọn vẹn thế. Chỉ có mỗi điều cô không hiểu: Tự mình phải biết thương lấy mình, chẳng ai có thể làm điều đó tốt hơn mình đâu. Đừng để đến lúc xảy ra chuyện, có hối cũng chẳng bao giờ lấy lại được.