Đã 25 năm trôi qua, tôi tưởng rằng mình sẽ không bao giờ nhớ đến những kí ức từ ấu thơ của mình… nhưng dường như, tôi vẫn nhớ rất rõ những nỗi sợ hãi đó!
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo khổ, cuộc sống bấp bênh nên tôi vẫn nhớ những tháng ngày mình được ăn cơm độn với củ khoai, bắp ngô. Gia đình tôi có 4 chị em, tôi là con thứ 3. Mẹ tôi khi đó là giáo viên cấp 1, còn bố tôi chỉ ở nhà.
Khi mới 4 tuổi, tôi đã thấy bố mẹ rất hay cãi nhau, rồi bắt gặp nhiều lần mẹ khóc một mình. Có một lần trong một ngày mưa to gió lớn, tôi không hiểu vì sao mẹ lấy gánh quần áo chuẩn bị đi đâu… Lúc đó tôi sợ mẹ đi không về nữa nên tôi chạy ra cửa đóng chặt cửa, giơ hai tay chặn mẹ lại không cho mẹ đi và khóc rất nhiều. Rồi mẹ tôi không đi nữa…
Khi tôi lên 6 tuổi, gia đình tôi chuyển vào Tây nguyên sống. Cuộc sống ban đầu của gia đình tôi rất khó khăn, ngoài cái đói cái khổ, chị em tôi còn không biết tiếng Kinh (tôi là người Tày). Rồi nghe mọi người xung quanh nói chuyện, chị em tôi học lỏm được và về nhà đố nhau nghĩa của nó là gì… dần dần, chúng tôi cũng biết nói và viết tiếng Kinh. Khi đó, bố mẹ tôi không quan tâm đến chị em chúng tôi nhiều vì còn phải lo làm ăn.
7 tuổi, tôi bước vào lớp 1 với những bỡ ngỡ. Ngày đầu tiên đi học, tôi rất xấu hổ vì mình viết chữ rất xấu nên tôi không cho ai xem… nhưng rồi, sau một thời gian học tập và cố gắng, tôi cũng trở thành học sinh khá của lớp và còn được giấy khen vở sạch chữ đẹp.
Ngày ấy, nhà tôi chật lắm, vì thế nên tôi và em út phải ngủ với bố mẹ. Năm tôi học lớp 4, chị em tôi vẫn phải ngủ chung với bố mẹ… và cũng khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình trở thành nỗi sợ hãi…
Trong đêm, tôi hay tỉnh giấc vì cảm thấy rất khó chịu! Tôi nhận rõ có một “cái gì đó” cứ dí đằng sau lưng mình (vì bố tôi ngủ gần tôi). Dù lúc ấy, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng từ đó, tôi cảm thấy sợ bố mà chẳng dám nói với mẹ.
Những lúc mẹ đi vắng, tôi rất sợ phải ở nhà với bố vì mỗi lúc bố say rượu, bố thường hay gọi tôi đến gần và sờ vào chỗ đó của tôi. Tôi sợ mà không dám nói với ai… Có những lúc mẹ nằm viện, chị tôi đi học xa, chỉ còn 3 chị em chúng tôi ở nhà với bố. Lúc đó, tôi không ngủ với bố nữa mà sang giường khác ngủ… nhưng nửa đêm tỉnh giấc, tôi đã thấy bố bên cạnh và vì quá sợ hãi nên tôi đã chui xuống gầm giường ngủ. Sáng hôm sau, anh trai tôi hỏi, “Vì sao em xuống gầm giường ngủ?”… nhưng tôi cũng chẳng dám nói thật với anh.
Ngày tháng cứ trôi đi, tôi vẫn cố học tốt nhưng trong lòng luôn bị ám ảnh và sợ hãi… Nhiều khi tôi dọa bố “Con sẽ nói với mẹ” nhưng bố tôi đã nói với mẹ rằng, ở nhà bố hay trêu đùa tôi nhưng khi mẹ hỏi, “Bố trêu con như thế nào” thì tôi đã không dám nói thật với mẹ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi đã bước vào lớp 10. Lúc đó, tôi rất sợ đêm về, mặc dù bố không làm gì tôi nữa… nhưng khi tôi nhắm mắt ngủ là ác mộng lại hiện về. Tôi cảm thấy có ai trong phòng mình… tôi muốn kêu mà tôi không thể kêu lên, đến khi tỉnh dậy được thì chẳng có ai trong phòng mình. Thời gian đó, tôi sợ hãi đến nỗi tôi rất sợ ngủ, hay nói đúng hơn là không dám đi ngủ.
Nhiều lúc tôi muốn chia sẻ nỗi sợ hãi của mình với mẹ nhưng sao khó quá! Vì từ nhỏ, tôi không được mẹ quan tâm nhiều đến tâm tư tình cảm, cũng như những thay đổi khác lạ trên cơ thể của tôi. Vì vậy tôi cũng chẳng có thói quen nói chuyện với mẹ nhiều, tôi làm gì tự tôi quyết định.
Năm lớp 12, tôi chuẩn bị làm hồ sơ thi Đại học. Tôi có ý định thi Đại học ở thành phố nhưng thấy mẹ nói, “Nhà không có tiền nhiều nên con thi trường nào gần nhà thôi” vì vậy, tôi đã không thi Đại học nữa mà thi vào một trường Trung cấp Y ở gần nhà.
Khi tôi đậu trường Trung cấp Y rồi nhưng không hiểu vì lý do gì mà tôi không nhận được giấy báo nhập học, trong khi đó, tôi lại có giấy báo của trường Trung cấp Nông nghiệp. Cuối cùng, tôi và một người bạn thân của mình đã chọn học ở trường Nông nghiệp vì trong thâm tâm, tôi rất muốn được sống xa nhà.
Học đến năm thứ 2, tôi quen anh và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết yêu. Tôi trao cho anh tình cảm trong sáng, không một chút vụ lợi và toan tính. Tình yêu của chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và chưa bao giờ tôi cho anh ấy hôn tôi vì thú thật, tôi chưa biết hôn là như thế nào?
Khi ra trường. Có một hôm, đã nửa đêm nhưng anh vẫn nhắn tin rất nhiều và trách móc tôi, “Tại sao em không cho anh vượt quá giới hạn?”, rồi anh nói, “Yêu nhau thì phải làm vậy mới thể hiện được tình cảm của mình dành cho nhau”.
Thế rồi vào một đêm trăng sáng, anh đã lấy đi cái ngàn vàng của tôi trong đau đớn. Một thời gian sau, anh vẫn quan tâm tới tôi như trước nhưng cho đến một hôm, anh gửi tin nhắn cho tôi nói lời chia tay. Tôi đã níu kéo, đã khóc rất nhiều… nhưng đáp lại, chỉ là sự im lặng đến khó chịu của anh.
Tôi khóc, tôi đau đớn, tôi đã mơ ước mình có được niềm hạnh phúc trọn vẹn… vậy mà giờ đây, tôi đã mất tất cả!
Tốt nghiệp trung cấp ra trường nhưng tôi không đi xin việc mà ở nhà một thời gian. Năm sau, nhờ sự động viên của mọi người nên tôi thi vào trường Cao đẳng Sư phạm và may mắn đậu. Lúc này tôi muốn lao đầu vào học để quên anh đi… và dường như tôi đã dần quên được anh ấy!
Khi học ở môi trường mới, cũng có vài người đến tán tỉnh tôi nhưng tôi không có tình cảm với bất kì một chàng trai nào. Cuộc sống khéo đưa đẩy thế nào đã khiến tôi gặp và yêu vội anh (là chồng hiện tại của tôi bây giờ). Tôi đến với anh không phải vì tình yêu… nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn quyết định lấy anh khi tôi vừa học hết năm thứ nhất.
Đến bây giờ tôi mới hiểu quyết định của tôi là sai lầm… chính quyết định vội vàng ấy đã đẩy cuộc sống của tôi xuống địa ngục. Nhiều lúc, tôi muốn bỏ học và chạy trốn đến một nơi rất xa… nhưng nghĩ đến tương lai của mình, tôi lại tự động viên mình phải cố gắng học tốt.
Cứ mỗi lần về đến nhà, tôi luôn bị chồng đối xử tệ bạc. Anh luôn miệng chửi bới, xúc phạm tôi và gia đình tôi (chồng tôi ở rể). Tôi đã cố chịu đựng những lời lẽ cay độc của chồng mình và chờ đến ngày tốt nghiệp ra trường, tôi sẽ đi rời xa nơi này và bắt đầu cuộc sống của mình ở một nơi nào đó...
Hạnh phúc là gì mà cho tới giờ phút này, tôi vẫn chưa cảm nhận được điều đó? Tại sao cuộc sống của tôi toàn những đau thương và mất mát vậy? Có lẽ… hạnh phúc không bao giờ mỉm cười với tôi hay hạnh phúc vẫn mãi ở đâu phía trước mà tôi chưa đặt chân đến?
Tôi phải làm sao đây khi cuộc sống của tôi luôn sống trong bế tắc và đau khổ?
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo khổ, cuộc sống bấp bênh nên tôi vẫn nhớ những tháng ngày mình được ăn cơm độn với củ khoai, bắp ngô. Gia đình tôi có 4 chị em, tôi là con thứ 3. Mẹ tôi khi đó là giáo viên cấp 1, còn bố tôi chỉ ở nhà.
Khi mới 4 tuổi, tôi đã thấy bố mẹ rất hay cãi nhau, rồi bắt gặp nhiều lần mẹ khóc một mình. Có một lần trong một ngày mưa to gió lớn, tôi không hiểu vì sao mẹ lấy gánh quần áo chuẩn bị đi đâu… Lúc đó tôi sợ mẹ đi không về nữa nên tôi chạy ra cửa đóng chặt cửa, giơ hai tay chặn mẹ lại không cho mẹ đi và khóc rất nhiều. Rồi mẹ tôi không đi nữa…
Khi tôi lên 6 tuổi, gia đình tôi chuyển vào Tây nguyên sống. Cuộc sống ban đầu của gia đình tôi rất khó khăn, ngoài cái đói cái khổ, chị em tôi còn không biết tiếng Kinh (tôi là người Tày). Rồi nghe mọi người xung quanh nói chuyện, chị em tôi học lỏm được và về nhà đố nhau nghĩa của nó là gì… dần dần, chúng tôi cũng biết nói và viết tiếng Kinh. Khi đó, bố mẹ tôi không quan tâm đến chị em chúng tôi nhiều vì còn phải lo làm ăn.
7 tuổi, tôi bước vào lớp 1 với những bỡ ngỡ. Ngày đầu tiên đi học, tôi rất xấu hổ vì mình viết chữ rất xấu nên tôi không cho ai xem… nhưng rồi, sau một thời gian học tập và cố gắng, tôi cũng trở thành học sinh khá của lớp và còn được giấy khen vở sạch chữ đẹp.
Ngày ấy, nhà tôi chật lắm, vì thế nên tôi và em út phải ngủ với bố mẹ. Năm tôi học lớp 4, chị em tôi vẫn phải ngủ chung với bố mẹ… và cũng khoảng thời gian đó, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình trở thành nỗi sợ hãi…
Trong đêm, tôi hay tỉnh giấc vì cảm thấy rất khó chịu! Tôi nhận rõ có một “cái gì đó” cứ dí đằng sau lưng mình (vì bố tôi ngủ gần tôi). Dù lúc ấy, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng từ đó, tôi cảm thấy sợ bố mà chẳng dám nói với mẹ.
Những lúc mẹ đi vắng, tôi rất sợ phải ở nhà với bố vì mỗi lúc bố say rượu, bố thường hay gọi tôi đến gần và sờ vào chỗ đó của tôi. Tôi sợ mà không dám nói với ai… Có những lúc mẹ nằm viện, chị tôi đi học xa, chỉ còn 3 chị em chúng tôi ở nhà với bố. Lúc đó, tôi không ngủ với bố nữa mà sang giường khác ngủ… nhưng nửa đêm tỉnh giấc, tôi đã thấy bố bên cạnh và vì quá sợ hãi nên tôi đã chui xuống gầm giường ngủ. Sáng hôm sau, anh trai tôi hỏi, “Vì sao em xuống gầm giường ngủ?”… nhưng tôi cũng chẳng dám nói thật với anh.
Ngày tháng cứ trôi đi, tôi vẫn cố học tốt nhưng trong lòng luôn bị ám ảnh và sợ hãi… Nhiều khi tôi dọa bố “Con sẽ nói với mẹ” nhưng bố tôi đã nói với mẹ rằng, ở nhà bố hay trêu đùa tôi nhưng khi mẹ hỏi, “Bố trêu con như thế nào” thì tôi đã không dám nói thật với mẹ.
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi đã bước vào lớp 10. Lúc đó, tôi rất sợ đêm về, mặc dù bố không làm gì tôi nữa… nhưng khi tôi nhắm mắt ngủ là ác mộng lại hiện về. Tôi cảm thấy có ai trong phòng mình… tôi muốn kêu mà tôi không thể kêu lên, đến khi tỉnh dậy được thì chẳng có ai trong phòng mình. Thời gian đó, tôi sợ hãi đến nỗi tôi rất sợ ngủ, hay nói đúng hơn là không dám đi ngủ.
Nhiều lúc tôi muốn chia sẻ nỗi sợ hãi của mình với mẹ nhưng sao khó quá! Vì từ nhỏ, tôi không được mẹ quan tâm nhiều đến tâm tư tình cảm, cũng như những thay đổi khác lạ trên cơ thể của tôi. Vì vậy tôi cũng chẳng có thói quen nói chuyện với mẹ nhiều, tôi làm gì tự tôi quyết định.
Năm lớp 12, tôi chuẩn bị làm hồ sơ thi Đại học. Tôi có ý định thi Đại học ở thành phố nhưng thấy mẹ nói, “Nhà không có tiền nhiều nên con thi trường nào gần nhà thôi” vì vậy, tôi đã không thi Đại học nữa mà thi vào một trường Trung cấp Y ở gần nhà.
Khi tôi đậu trường Trung cấp Y rồi nhưng không hiểu vì lý do gì mà tôi không nhận được giấy báo nhập học, trong khi đó, tôi lại có giấy báo của trường Trung cấp Nông nghiệp. Cuối cùng, tôi và một người bạn thân của mình đã chọn học ở trường Nông nghiệp vì trong thâm tâm, tôi rất muốn được sống xa nhà.
Học đến năm thứ 2, tôi quen anh và đây cũng là lần đầu tiên tôi biết yêu. Tôi trao cho anh tình cảm trong sáng, không một chút vụ lợi và toan tính. Tình yêu của chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và chưa bao giờ tôi cho anh ấy hôn tôi vì thú thật, tôi chưa biết hôn là như thế nào?
Khi ra trường. Có một hôm, đã nửa đêm nhưng anh vẫn nhắn tin rất nhiều và trách móc tôi, “Tại sao em không cho anh vượt quá giới hạn?”, rồi anh nói, “Yêu nhau thì phải làm vậy mới thể hiện được tình cảm của mình dành cho nhau”.
Thế rồi vào một đêm trăng sáng, anh đã lấy đi cái ngàn vàng của tôi trong đau đớn. Một thời gian sau, anh vẫn quan tâm tới tôi như trước nhưng cho đến một hôm, anh gửi tin nhắn cho tôi nói lời chia tay. Tôi đã níu kéo, đã khóc rất nhiều… nhưng đáp lại, chỉ là sự im lặng đến khó chịu của anh.
Tôi khóc, tôi đau đớn, tôi đã mơ ước mình có được niềm hạnh phúc trọn vẹn… vậy mà giờ đây, tôi đã mất tất cả!
Tốt nghiệp trung cấp ra trường nhưng tôi không đi xin việc mà ở nhà một thời gian. Năm sau, nhờ sự động viên của mọi người nên tôi thi vào trường Cao đẳng Sư phạm và may mắn đậu. Lúc này tôi muốn lao đầu vào học để quên anh đi… và dường như tôi đã dần quên được anh ấy!
Khi học ở môi trường mới, cũng có vài người đến tán tỉnh tôi nhưng tôi không có tình cảm với bất kì một chàng trai nào. Cuộc sống khéo đưa đẩy thế nào đã khiến tôi gặp và yêu vội anh (là chồng hiện tại của tôi bây giờ). Tôi đến với anh không phải vì tình yêu… nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn quyết định lấy anh khi tôi vừa học hết năm thứ nhất.
Đến bây giờ tôi mới hiểu quyết định của tôi là sai lầm… chính quyết định vội vàng ấy đã đẩy cuộc sống của tôi xuống địa ngục. Nhiều lúc, tôi muốn bỏ học và chạy trốn đến một nơi rất xa… nhưng nghĩ đến tương lai của mình, tôi lại tự động viên mình phải cố gắng học tốt.
Cứ mỗi lần về đến nhà, tôi luôn bị chồng đối xử tệ bạc. Anh luôn miệng chửi bới, xúc phạm tôi và gia đình tôi (chồng tôi ở rể). Tôi đã cố chịu đựng những lời lẽ cay độc của chồng mình và chờ đến ngày tốt nghiệp ra trường, tôi sẽ đi rời xa nơi này và bắt đầu cuộc sống của mình ở một nơi nào đó...
Hạnh phúc là gì mà cho tới giờ phút này, tôi vẫn chưa cảm nhận được điều đó? Tại sao cuộc sống của tôi toàn những đau thương và mất mát vậy? Có lẽ… hạnh phúc không bao giờ mỉm cười với tôi hay hạnh phúc vẫn mãi ở đâu phía trước mà tôi chưa đặt chân đến?
Tôi phải làm sao đây khi cuộc sống của tôi luôn sống trong bế tắc và đau khổ?
Theo 24h.com.vn