[h=2]Vào dịp tết Nguyên Đán năm nay, bốn người chúng em hẹn gặp nhau tại một khách sạn. Em cứ như người máy, không khống chế được mình, mọi hành động đều nghe theo “mệnh lệnh” của chồng...[/h]
Có thể nhiều người lầm tưởng "đổi vợ làm tình" là thú chơi mới nổi trong cuộc sống hiện đại. Nhưng thực tế, em đã trở thành nạn nhân của trò này từ bấy lâu nay. Chúng em kết hôn vào năm 2003. Ông xã là một giáo viên trung học. Hoàn cảnh gia đình tuy không quá dư giả nhưng cũng thuộc hàng khá. Em là một công chức nhà nước, thu nhập tương đối ổn định, công việc lại an nhàn, thoải mái. Với những điều kiện thuận lợi ấy, đáng nhẽ ra, cuộc sống hôn nhân của bọn em sẽ rất hạnh phúc. Nhưng những tháng ngày đẹp đẽ lại nhanh chóng vụt tan. Bắt đầu từ năm 2005, chồng em đòi tham gia một “câu lạc bộ vợ chồng”.
Tôn chỉ hoạt động của “câu lạc bộ” ẩm ương này là nhằm “tăng cường giao lưu giữa các cặp vợ chồng, nâng cao hương vị cuộc sống”. Ban đầu, em chẳng mấy nghĩ ngợi, nhưng sau lần tình cờ trông thấy những bức ảnh nóng trên trang mạng của họ, em mới hoảng hồn nhận ra bản chất thực sự của “câu lạc bộ” này. Không biết đã đành, biết rồi đâu thể làm ngơ. Vậy là em một mực phản đối ý định của chồng. Nhưng anh ấy vẫn phớt lờ mọi lời khuyên ngăn của vợ, kiên trì bắt em làm chuyện ấy, với lý do ngớ ngẩn: “Giờ là thời nào rồi còn lạc hậu, cổ hủ. Rất nhiều cặp vợ chồng đều thích chơi trò này, thậm chí là những người thượng lưu trong xã hội. Thử đổi một lần mà xem, vừa có thêm kinh nghiệm trong "chuyện ấy", vừa làm quen được với nhiều người”.
Sau đó, anh thường tìm tòi những bức ảnh và bài viết liên quan để ép em “dung nạp kiến thức”. Nhưng dù thế nào, em vẫn xem “đổi vợ” là thú chơi đáng ghê tởm, hạ lưu và vô liêm sỉ. Cố gắng kháng cự được một thời gian, em đành phải buông xuôi trước bản tính cứng rắn của chồng mình. Thực ra, sau kết hôn, mọi công to việc bé trong nhà đều do chồng em quyết định. Vì vậy, khi bị ông xã uy hiếp kịch liệt, em thật không biết phải xử trí ra sao. Thậm chí, em còn nghĩ tới chuyện ly hôn cho thoát khỏi cảnh sống địa ngục.
Nhưng mỗi lần trông vào đứa con bé bỏng, tội nghiệp của mình, em lại ứa nước mắt. Còn những người xung quanh nữa chứ. Họ vốn rất ngưỡng mộ gia đình em và luôn coi đó là mẫu hình lý tưởng của cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Chỉ chừng ấy lý do cũng thôi thúc em vứt bỏ ý định ly hôn. Cứ thế, em cố gắng kéo dài cuộc sống nửa vời: vừa không thể lay chuyển được chồng, vừa chẳng thể thuyết phục nổi mình.
Cho tới cuối năm ngoái, một hôm, chồng em về nhà trong tình trạng nồng nặc hơi men. Em chưa kịp tìm hiểu xem có chuyện gì, thì đã bị anh lột sạch quần áo rồi ép chặt trên giường. Nhưng ân ái mới được nửa chừng, anh quyết định bỏ cuộc rồi ngồi dậy bật khóc. Kết hôn đã bao năm, đây là lần đầu tiên em chứng kiến chồng mình rơi lệ. Nhìn anh như vậy, em cũng phát hoảng. “Nếu cứ thế này, anh không cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Anh rất yêu em, nhưng lúc lên giường, anh lại không có chút hứng thú. Chạm vào em chẳng khác gì sờ sẫm lên chính cơ thể anh vậy”, chồng em than vãn.
Nhục nhã, tủi hổ xen lẫn cảm giác xót thương khiến em đi đến quyết định ngu ngốc nhất trong đời, đó là chấp thuận yêu cầu của chồng. Một tuần sau, anh ấy liên hệ với một cặp vợ chồng qua mạng. Vào dịp tết Nguyên Đán năm nay, bốn người chúng em hẹn gặp nhau tại một khách sạn. Em cứ như người máy, không khống chế được mình, mọi hành động đều nghe theo “mệnh lệnh” của chồng. Suốt quãng thời gian ân ái cùng người đàn ông khác, em không chút hứng thú, ngập ngụa trong em khi ấy là cảm giác ghê tởm.
Với em, gã đàn ông đang quấn lấy mình thật bẩn thỉu. Nhưng chính chồng em cũng bẩn thỉu không kém. Rời khỏi khách sạn, em trông thấy dáng vẻ rạng ngời của chồng mình. Anh nhìn vợ với ánh mắt ngập tràn niềm vui và an ủi. Về tới nhà, em lao thẳng vào bếp lấy dao dí vào tay chồng. Em bắt anh ấy phải hứa đây là lần duy nhất đẩy em vào chuyện nhớp nhúa này. Nếu không, anh ấy cứ giết chết em đi. Không ngờ, ông xã em lại nhanh chóng đồng ý với yêu cầu ấy. Biết mọi chuyện có vẻ khả quan, em mới dịu lòng, ôm lấy chồng mà khóc ngất.
Nhưng sự tình không dễ dàng kết thúc như vậy. Ít lâu sau, lời hứa của anh ấy bay biến theo gió mây. Chồng em lại nghĩ ra đủ chiêu để thuyết phục vợ. “Có lần đầu rồi, sợ gì lần hai?”, anh khiêu khích. Em ra sức van xin chồng: “Em là con người, em không muốn làm những chuyện không thuộc về con người. Em rất yêu anh, nên không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu anh thương em thật lòng, xin đừng tơ tưởng tới người phụ nữ nào nữa. Nghĩ mà xem, ả đàn bà lần trước có gì hơn em cơ chứ?”. Nhưng dù có cố gắng cỡ nào, em vẫn không thuyết phục nổi chồng mình. Em nói một, anh ấy đốp lại 10.
Vào dịp 8/3 vừa qua, em đem nỗi khổ tâm của mình [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] với đứa bạn thân. Biết chuyện, cô ấy vô cùng phẫn nộ, ra sức khuyên em chia tay. Thực lòng mà nói, em còn rất yêu chồng. Em cũng không thể bỏ rơi đứa con gái bé bỏng của mình. Cháu còn quá nhỏ để phải hứng chịu nỗi đau ly tan. Em không muốn con bé sẽ lặp lại cuộc đời bất hạnh như mẹ nó, lớn lên trong một gia đình vắng bóng người cha. Xin mọi người hãy giúp em thoát khỏi chuyện này!
Lời bàn
Đọc những dòng [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] đắng lòng trên, thật khiến nhiều người phải ngậm ngùi xót xa cho số phận của bạn. Nếu đã cạn sức chịu đựng, tốt nhất bạn nên chia tay để làm lại cuộc đời. Không thể vì một phút mềm lòng mà chiều theo yêu cầu quái gở, bệnh hoạn của chồng. Nếu bạn vẫn tiếp tục nhắm mắt lao theo trò chơi kỳ dị ấy, chính bạn đánh mất lòng tự trọng và giá trị của bạn thân.
Đừng quá coi trọng điều tiếng. Thực tế cho thấy, hiện nay, nhiều phụ nữ lựa chọn con đường là bà mẹ đơn thân. Họ vẫn có thể nuôi con một mình và kiên cường đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Nếu cố duy trì cuộc hôn nhân đã tới bờ vực thẳm này, rất có thể cách hành xử lệch lạc của chồng bạn sẽ ảnh hưởng xấu tới quá trình phát triển, trưởng thành của con gái, thậm chí ảnh hưởng tới cả tình yêu thương trọn vẹn của bạn dành cho con. Ly hôn rồi, tình cảm của bạn dành cho con sẽ trở nên thuần khiết, đơn nhất và trong sáng hơn. Dẫu rằng, gia đình khi thiếu vắng bóng dáng người cha là thiệt thòi lớn với con cái, nhưng tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc mới là thứ mà đứa trẻ khát khao và mong đợi nhất.
Có thể nhiều người lầm tưởng "đổi vợ làm tình" là thú chơi mới nổi trong cuộc sống hiện đại. Nhưng thực tế, em đã trở thành nạn nhân của trò này từ bấy lâu nay. Chúng em kết hôn vào năm 2003. Ông xã là một giáo viên trung học. Hoàn cảnh gia đình tuy không quá dư giả nhưng cũng thuộc hàng khá. Em là một công chức nhà nước, thu nhập tương đối ổn định, công việc lại an nhàn, thoải mái. Với những điều kiện thuận lợi ấy, đáng nhẽ ra, cuộc sống hôn nhân của bọn em sẽ rất hạnh phúc. Nhưng những tháng ngày đẹp đẽ lại nhanh chóng vụt tan. Bắt đầu từ năm 2005, chồng em đòi tham gia một “câu lạc bộ vợ chồng”.
Tôn chỉ hoạt động của “câu lạc bộ” ẩm ương này là nhằm “tăng cường giao lưu giữa các cặp vợ chồng, nâng cao hương vị cuộc sống”. Ban đầu, em chẳng mấy nghĩ ngợi, nhưng sau lần tình cờ trông thấy những bức ảnh nóng trên trang mạng của họ, em mới hoảng hồn nhận ra bản chất thực sự của “câu lạc bộ” này. Không biết đã đành, biết rồi đâu thể làm ngơ. Vậy là em một mực phản đối ý định của chồng. Nhưng anh ấy vẫn phớt lờ mọi lời khuyên ngăn của vợ, kiên trì bắt em làm chuyện ấy, với lý do ngớ ngẩn: “Giờ là thời nào rồi còn lạc hậu, cổ hủ. Rất nhiều cặp vợ chồng đều thích chơi trò này, thậm chí là những người thượng lưu trong xã hội. Thử đổi một lần mà xem, vừa có thêm kinh nghiệm trong "chuyện ấy", vừa làm quen được với nhiều người”.
Sau đó, anh thường tìm tòi những bức ảnh và bài viết liên quan để ép em “dung nạp kiến thức”. Nhưng dù thế nào, em vẫn xem “đổi vợ” là thú chơi đáng ghê tởm, hạ lưu và vô liêm sỉ. Cố gắng kháng cự được một thời gian, em đành phải buông xuôi trước bản tính cứng rắn của chồng mình. Thực ra, sau kết hôn, mọi công to việc bé trong nhà đều do chồng em quyết định. Vì vậy, khi bị ông xã uy hiếp kịch liệt, em thật không biết phải xử trí ra sao. Thậm chí, em còn nghĩ tới chuyện ly hôn cho thoát khỏi cảnh sống địa ngục.
Nhưng mỗi lần trông vào đứa con bé bỏng, tội nghiệp của mình, em lại ứa nước mắt. Còn những người xung quanh nữa chứ. Họ vốn rất ngưỡng mộ gia đình em và luôn coi đó là mẫu hình lý tưởng của cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Chỉ chừng ấy lý do cũng thôi thúc em vứt bỏ ý định ly hôn. Cứ thế, em cố gắng kéo dài cuộc sống nửa vời: vừa không thể lay chuyển được chồng, vừa chẳng thể thuyết phục nổi mình.
Ảnh minh họa.
Cho tới cuối năm ngoái, một hôm, chồng em về nhà trong tình trạng nồng nặc hơi men. Em chưa kịp tìm hiểu xem có chuyện gì, thì đã bị anh lột sạch quần áo rồi ép chặt trên giường. Nhưng ân ái mới được nửa chừng, anh quyết định bỏ cuộc rồi ngồi dậy bật khóc. Kết hôn đã bao năm, đây là lần đầu tiên em chứng kiến chồng mình rơi lệ. Nhìn anh như vậy, em cũng phát hoảng. “Nếu cứ thế này, anh không cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống. Anh rất yêu em, nhưng lúc lên giường, anh lại không có chút hứng thú. Chạm vào em chẳng khác gì sờ sẫm lên chính cơ thể anh vậy”, chồng em than vãn.
Nhục nhã, tủi hổ xen lẫn cảm giác xót thương khiến em đi đến quyết định ngu ngốc nhất trong đời, đó là chấp thuận yêu cầu của chồng. Một tuần sau, anh ấy liên hệ với một cặp vợ chồng qua mạng. Vào dịp tết Nguyên Đán năm nay, bốn người chúng em hẹn gặp nhau tại một khách sạn. Em cứ như người máy, không khống chế được mình, mọi hành động đều nghe theo “mệnh lệnh” của chồng. Suốt quãng thời gian ân ái cùng người đàn ông khác, em không chút hứng thú, ngập ngụa trong em khi ấy là cảm giác ghê tởm.
Với em, gã đàn ông đang quấn lấy mình thật bẩn thỉu. Nhưng chính chồng em cũng bẩn thỉu không kém. Rời khỏi khách sạn, em trông thấy dáng vẻ rạng ngời của chồng mình. Anh nhìn vợ với ánh mắt ngập tràn niềm vui và an ủi. Về tới nhà, em lao thẳng vào bếp lấy dao dí vào tay chồng. Em bắt anh ấy phải hứa đây là lần duy nhất đẩy em vào chuyện nhớp nhúa này. Nếu không, anh ấy cứ giết chết em đi. Không ngờ, ông xã em lại nhanh chóng đồng ý với yêu cầu ấy. Biết mọi chuyện có vẻ khả quan, em mới dịu lòng, ôm lấy chồng mà khóc ngất.
Nhưng sự tình không dễ dàng kết thúc như vậy. Ít lâu sau, lời hứa của anh ấy bay biến theo gió mây. Chồng em lại nghĩ ra đủ chiêu để thuyết phục vợ. “Có lần đầu rồi, sợ gì lần hai?”, anh khiêu khích. Em ra sức van xin chồng: “Em là con người, em không muốn làm những chuyện không thuộc về con người. Em rất yêu anh, nên không muốn bất kỳ người đàn ông nào khác. Nếu anh thương em thật lòng, xin đừng tơ tưởng tới người phụ nữ nào nữa. Nghĩ mà xem, ả đàn bà lần trước có gì hơn em cơ chứ?”. Nhưng dù có cố gắng cỡ nào, em vẫn không thuyết phục nổi chồng mình. Em nói một, anh ấy đốp lại 10.
Vào dịp 8/3 vừa qua, em đem nỗi khổ tâm của mình [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] với đứa bạn thân. Biết chuyện, cô ấy vô cùng phẫn nộ, ra sức khuyên em chia tay. Thực lòng mà nói, em còn rất yêu chồng. Em cũng không thể bỏ rơi đứa con gái bé bỏng của mình. Cháu còn quá nhỏ để phải hứng chịu nỗi đau ly tan. Em không muốn con bé sẽ lặp lại cuộc đời bất hạnh như mẹ nó, lớn lên trong một gia đình vắng bóng người cha. Xin mọi người hãy giúp em thoát khỏi chuyện này!
Lời bàn
Đọc những dòng [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] đắng lòng trên, thật khiến nhiều người phải ngậm ngùi xót xa cho số phận của bạn. Nếu đã cạn sức chịu đựng, tốt nhất bạn nên chia tay để làm lại cuộc đời. Không thể vì một phút mềm lòng mà chiều theo yêu cầu quái gở, bệnh hoạn của chồng. Nếu bạn vẫn tiếp tục nhắm mắt lao theo trò chơi kỳ dị ấy, chính bạn đánh mất lòng tự trọng và giá trị của bạn thân.
Đừng quá coi trọng điều tiếng. Thực tế cho thấy, hiện nay, nhiều phụ nữ lựa chọn con đường là bà mẹ đơn thân. Họ vẫn có thể nuôi con một mình và kiên cường đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống. Nếu cố duy trì cuộc hôn nhân đã tới bờ vực thẳm này, rất có thể cách hành xử lệch lạc của chồng bạn sẽ ảnh hưởng xấu tới quá trình phát triển, trưởng thành của con gái, thậm chí ảnh hưởng tới cả tình yêu thương trọn vẹn của bạn dành cho con. Ly hôn rồi, tình cảm của bạn dành cho con sẽ trở nên thuần khiết, đơn nhất và trong sáng hơn. Dẫu rằng, gia đình khi thiếu vắng bóng dáng người cha là thiệt thòi lớn với con cái, nhưng tình yêu thương và sự quan tâm chăm sóc mới là thứ mà đứa trẻ khát khao và mong đợi nhất.