Yêu chồng bạn thân

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
15
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
[h=2]Vì yêu chồng của bạn cũ mà tôi đã đánh mất đi người đàn ông hết mực yêu thương tôi[/h]










Chưa bao giờ tôi cảm thấy cần một ai đó để chia sẻ như bây giờ. Vì thế, tôi quyết định gửi những tâm tư khó nói của mình tới Bạn trẻ cuộc sống để mong nhận được những lời góp ý chân thành của các bạn độc giả.
Tôi đã tốt nghiệp đại học được một năm và đang làm việc cho một cơ quan nhà nước ở tỉnh nhà. Khi còn đi học, tôi có yêu một anh bạn cùng khóa. Mối tình đầu của chúng tôi kéo dài được 4 năm thì kết thúc.
Phải nói rằng, tôi yêu anh ấy một cách si mê và điên dại, mặc dù hai đứa đều đã lường trước được kết quả không mấy tốt đẹp ở tương lai. Có lẽ nguyên nhân khiến hai chúng tôi không thể ở bên nhau là do hoàn cảnh gia đình tôi và hoàn cảnh gia đình anh quá khác nhau.
Anh là công tử con nhà giàu, còn tôi chỉ là cô gái chân lấm tay bùn từ quê lên thành phố học đại học. Tuy hoàn cảnh mỗi người khác nhau nhưng chúng tôi vẫn vượt qua tất cả mọi rào cản đó để vun vén cho tình yêu của hai đứa. Khi đang yêu nhau, vì những giận hờn, mâu thuẫn nho nhỏ trong cuộc sống cũng khiến chúng tôi đã vài lần quyết định chia tay nhau. Nhưng rồi, chúng tôi cũng đã quay lại với nhau… và người tái hợp cho chúng tôi không ai khác chính là mẹ của anh.
Những tưởng chuyện tình ấy sẽ cùng chúng tôi đi đến hết cuộc đời này… nhưng lại một lần nữa, chúng tôi phải xa nhau… và lần này là mãi mãi. Tôi hiểu rằng, giữa tôi và anh là hai thế giới khác biệt nhau, dù có hàn gắn thế nào thì tương lai chúng tôi cũng khó có được hạnh phúc. Chấp nhận xa anh nhưng đó cũng là cú sốc đầu đời với một đứa con gái 22 tuổi lúc đó. Tôi đã từng nghĩ rằng, mình sẽ chẳng thể yêu được ai ngoài anh chàng ấy. Và trong suốt thời gian chia tay anh, cũng có khá nhiều người đến với tôi nhưng tôi đều từ chối họ vì thật lòng, tôi không hề có một cảm xúc yêu đương nào với những gã trai đó.
Sau khi cầm được tấm bằng đại học loại khá, tôi nhanh chóng được nhận vào một cơ quan nhà nước cấp tỉnh. Và một lần nữa, tôi lại xách vali lên thành phố nhận công tác. Tôi cảm thấy mình thật sự may mắn khi mọi việc lại thuận buồm xuôi gió như vậy.

Đi làm được một thời gian ngắn, tôi quen một chàng trai khá nhiều tuổi. Đang lúc buồn bã, cô đơn vì phải sống ở một thành phố xa lạ, không bạn bè, không người thân quen, lại nhận được sự quan tâm của anh, tôi thấy mình cần một ai đó bên cạnh.

Lúc đó, tôi cũng không hiểu mình có thực sự yêu anh ấy hay không vì suốt thời gian ở bên anh, lúc nào tôi cũng cảm giác nhớ thương mối tình đầu của mình. Có lẽ khoảng cách về tuổi tác cũng khiến chúng tôi có sự khác biệt trong quan điểm sống… nhưng tôi lại cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh.

Tôi không phải là người lăng nhăng nên nghĩ rằng, yêu ai thì nên xác định lâu dài, chứ không phải yêu đương là một thú vui qua đường. Thế nhưng, sự việc đã không dừng lại ở đó, nó bắt đầu thay đổi khi tôi phát hiện ra một anh chàng đồng nghiệp ở cơ quan, đó là một anh chàng khá đẹp trai và trẻ tuổi. Lúc đầu, tôi có ấn tượng khá tốt về anh nhưng vì hai chúng tôi làm việc khác phòng nên tôi không có nhiều cơ hội được trò chuyện cùng anh.

Trong một lần liên hoan ở cơ quan, tôi và anh đã có dịp được nói chuyện cùng nhau. Tôi khá buồn khi biết anh đã có vợ… và thật bất ngờ khi vợ anh lại là một trong số những người bạn cũ khá thân của tôi.
1345537394-yeu-chong-ban-1.jpg

Em thật sự yêu anh... nhưng sẽ có người cần anh hơn em (Ảnh minh họa)

Thời gian đó, bạn trai tôi thường xuyên đi công tác xa nên ít có thời gian quan tâm đến tôi hơn. Và lúc này thì anh chàng đồng nghiệp và tôi lại phát hiện ra, chúng tôi khá hợp nhau trong cách nghĩ, cách sống, tư tưởng. Rồi những buổi cà phê, những bữa cơm trưa càng gắn kết chúng tôi với nhau hơn. Anh kể cho tôi nghe rất nhiều về chuyện gia đình, rằng vợ chồng anh thường xuyên mâu thuẫn nhau, rồi chuyện vợ chồng anh chưa có con, mặc dù hai gia đình đều đang rất sốt ruột. Ở bên anh, tôi có một cảm giác tin tưởng tuyệt đối mà thậm chí, ở gần bạn trai, tôi không có được điều đó.

Anh là người luôn lắng nghe tôi chia sẻ về mọi điều trong cuộc sống, than vãn về những khó khăn trong công việc hay vướng mắc những điều nho nhỏ trong tình yêu. Sự thay đổi của tôi khiến bạn trai tôi cũng nhanh chóng nhận ra. Anh đã làm những việc rất điên rồ nhằm kéo tôi ở lại. Anh thậm chí còn nói cho gia đình tôi biết chuyện tôi thường xuyên gặp gỡ người đàn ông đã có vợ khiến bố mẹ tôi thực sự sốc. Và đây cũng là lần đầu tiên, tôi nhận được sự thất vọng, cũng như những lời răn đe từ đấng sinh thành.

Tôi quyết định chia tay bạn trai để bắt đầu lại cuộc sống mới, cũng như không muốn liên quan đến anh chàng đồng nghiệp đẹp trai đó nữa. Nhưng khi tôi nói lời chia tay thì bạn trai tôi hết mực nài nỉ tôi suy nghĩ lại. Lúc nhìn thấy bộ dạng đáng thương của anh, tôi không đành lòng nên tiếp tục duy trì mối quan hệ đó. Hơn nữa, tôi biết chuyện của mình và anh bạn đồng nghiệp cũng chẳng đi đến đâu, cho nên tôi chủ động dừng lại. Vợ anh cũng biết chuyện “qua lại” giữa tôi và chồng cô ấy... nên cũng từ đó, chúng tôi không còn là bạn của nhau nữa.

Sự việc sẽ dừng lại ở đó nếu như bạn trai tôi không quyết định chia tay. Tôi không buồn khi nghe được điều đó… nhưng tôi đã thật sự sốc vì đó cũng là lúc tôi nghĩ đến việc kết hôn thì anh quyết định ra đi. Nhưng sau bao ngày suy nghĩ, tôi thấy đấy là một điều dĩ nhiên trong cuộc sống, chúng tôi đến với nhau nhanh chóng thì tình yêu ấy cũng nhanh chóng ra đi. Đó là quy luật tất yếu.

Khi tôi thất vọng nhất thì anh bạn đồng nghiệp lại là người an ủi và chia sẻ với tôi sau những thất bại tình trường. Tôi dần dần nhận ra mình thực sự có tình cảm với anh. Anh luôn nói yêu tôi, nhớ tôi khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng từ khi quen anh đến giờ, tôi chưa bao giờ nói yêu anh, nhớ anh vì tôi biết, anh không bao giờ trọn vẹn của riêng tôi.
Đã bao lần tôi tự thấy xấu hổ với bản thân, căm ghét chính mình và cảm thấy tội lỗi vì tình cảm xấu xa đó… nhưng thật sự, rất khó để tôi dừng lại.

Tôi biết anh cũng rất khó xử với mối quan hệ của chúng tôi. Anh đã từng hỏi tôi rằng: “Nếu em đến với anh, gia đình em có chấp nhận không?”. Chắc chắn là không rồi vì tôi là niềm hy vọng của gia đìnhgia đình tôi sẽ không bao giờ chấp nhận cho tôi theo một người đàn ông đã có vợ. Hơn nữa, tôi cũng không bao giờ muốn anh bỏ vợ. Tôi luôn cho rằng, hạnh phúc giành giật từ người khác thì chẳng bao giờ mình có được hạnh phúc… và biết đâu, đến một ngày nào đó, tôi sẽ bị người khác giật lại nó.

Tôi là một người có sĩ diện cao, chắc hẳn tôi cũng sẽ không bao giờ chịu được miệng lưỡi thế gian, tôi cũng không thể chịu đựng được sự sỉ nhục của vợ anh đối với tôi. Còn anh, dường như anh không bao giờ muốn dừng lại mối quan hệ này. Anh vẫn đang phân vân nên bỏ vợ hay bỏ tôi. Anh buồn… và tôi biết điều đó. Cả hai chúng tôi đều đang rất buồn khi nghĩ đến tương lai của mình.

Có lẽ đã đến lúc, hai chúng tôi nên quyết định một điều gì đó để anh không phải buồn lòng mãi như vậy. Tôi chợt nhận ra, anh không phải là người đàn ông của cuộc đời tôi và tình yêu đó với tôi cũng sẽ không bao giờ được trọn vẹn.

Ngay lúc này đây, tôi gửi những dòng [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] của mình tới Bạn trẻ cuộc sống và mong anh hãy đọc được nó. "Anh à! Hãy sống tốt anh nhé! Em chỉ muốn nói với anh một điều rằng, em thật sự yêu anh… nhưng có người sẽ cần anh hơn em!".
 

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

You must be a member in order to leave a comment

Tạo tài khoản

Create an account on our community. It's easy!

Đăng nhập

Already have an account? Log in here.

Bài tương tự

Bài Mới

Bên trên Bottom