Chương 3
Ngày hôm sau rời giường xuống lầu thì không thấy Vũ Dã, nhưng lại thấy Tường Hoàng Vi một thân sườn xám màu đỏ chói mắt đang ngồi trên bàn ăn, cô gái ấy có đôi mắt rất đep. Trang phục sườn xám càng làm cho khí chất yêu mị của cô được phát huy đến cực hạn.
“Triệu tiểu thư, ngủ ngon giấc không?”
Phồn Cẩm có điểm lúng túng gật đầu, cảm thấy dường như mình mới là khách ở nơi này.
Vừa mới ngồi xuống, Tiểu Ngọc liền bưng một chén dược đi tới: “Tiểu thư, nhân lúc thuốc còn nóng uống đi!”.
Phồn Cẩm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn bưng bát thuốc lên uống hết, nhếch miệng, so với lần trước cũng không khác lắm, hai năm qua, Vũ Dã tìm vô số danh y về chữa trị cho thể chất tính hàn của cô nhưng vẫn không có hiệu quả. Cô vẫn cứ như thế 4 mùa tay chân lạnh ngắt. Thầy thuốc đã nói, nếu thể chất của cô không cải thiện rất khó
thụ thai.
Cô nghĩ, dựa vào điểm này, đủ thấy rằng ông trời vẫn còn chiếu cố đến mình.
Cầm chén đưa trả lại cho Tiểu Ngọc, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tường Hoàng Vi, Phồn Cẩm cười cười, khinh miêu đạm tả nói: “Tôi thể hư, bình thường đều phải uống thuốc!”. Đối phương có chút suy nghĩ gật gật đầu. , nhãn thần đảo qua gương mặt tái nhợt của Phồn Cẩm có điểm không rõ rang. Thân thể tiều tụy vì bệnh, khuôn mặt nếu miễn cưỡng cũng chỉ được cho là thanh tú, làm thế nào có thể thu hút được Bản Sự Vũ Dã làm cho hắn mang theo cô gái này bên người một đường từ Thiên Tân lến đến Thượng Hải suốt mấy năm?
Chắn hẳn cô ta phải có cái gì đó hơn người? Cô luôn luôn không đánh mà không nắm chắc thế trận, liền quyết định hảo hảo chung sống cùng với người
phụ nữ gầy gò ốm yếu trước mắt, nói đoạn liền đề nghị một lời mời dạo phố.
Kỳ thật Phồn Cẩm cho rằng, không cần phải loạn lên nhứ thế, đi dạo phố không có gì vui, cô chỉ muốn nhàn hạ thạ thoải mái. Chỉ là, có vẻ đối phương khá là bất nhẫn khi chờ đợi cô quyết định, phía sau, Tiểu Ngọc nhanh chóng hướng đến phòng khách riêng, một lúc sau trở về kèm theo lời thông báo: “Tiểu thư, thiếu tướng nói Sơn Bản sẽ tới đây đón tiếp hai vị!”.
Phồn Cẩm rũ mi mắt xuống, Tiểu Ngọc chưa gì đã lên tiếng, cô còn chưa kịp mở miệng phân phó đã có người chủ trương tư làm rồi.
Mà một bên Tường Hoàng Vi đều xem hết thảy trong mắt, tâm lý thoải mái, nghĩ tới, Vũ Dã cũng không quá quản lý, nhìn như không có tí tí gì về việc hạn chế tự do, trong thời gian chung sống ngắn ngủi, nàng tuyệt sẽ không cho nữ nhân này từ đầu tới cuối có thể biểu hiện ra bộ dạng thụ sủng mà nữ nhân nên có. Biểu hiện bình tĩnh trầm lặng đến cùng ẩn chứa điều gì chứ hả?
Thời điểm Phổn Cẩm cùng Tường Hoàng Vi đi đến ngưỡng cửa, xe của Sơn Bản đã chờ ở nơi này.
“Tiểu thư muốn đi nơi nào?”
Phồn Cẩm nghe thấy Tường Hoàng Vi đang hỏi ý kiến cô, kỳ thật phần lớn các khu vực trong thành phố đã bị phong tỏa, muốn đi đến chỗ náo nhiệu, cũng chỉ có bạch Nhạc Môn- khu vực giáp với Tô Giới. Nơi đó là nơi duy nhất có công ty bách hóa dùng để phục vụ cho nhu cầu
mua sắm của các
gia đình quan lại quyền quý. Vũ Dã đã đưa cô đến đó một lần, nơi ăn chơi của Tây Dương, cô thật sự không thấy có hứng thú.
“Đi đến phụ cận Tô Giới đi, nơi đó có công ty bách hóa!”. Phồn Cẩm vẫn là đề nghị, tuy rằng Tường Hoàng Vi mặc sườn xám, nhưng xem đến cử chỉ, kiểu tóc của cô ấy, chắc hẳn cũng là nhân tài được đào tạo ở nước ngoài, lại nói, trừ nới đó ram cô thật nghĩ không ra còn nơi nào khác để đi
Trong thời loạn này, phải tìm được con đường đi đến Niết Bàn, dù cho có khó khăn cỡ nào đi nữa.
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường, hai bên đầu xe gắn Nhật kỳ, kiêu ngạo bay trong gió. Xe được thả rèm che phủ xuống khi chạy đến ngã tư, bên ngoài cửa xe mang đến những đôi mắt có kính sợ, khiên tốn, nịnh nọt những cũng không thiếu sự xem thường.
Bởi vì đây là xe của những tên đangxâm phạm lãnh thổ, của lang sói hung ác, dung máu phủ kín đường đi của chúng. Súc sinh này, sao có thể nhận được sự yêu mến chứ?
Chỉ là. Những ánh mắt như vậy, Phồn Cẩm nhìn thấy quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô chết lặng vì cảm thấy hổ thẹn. Bất quá làm sao quản được người ta nghĩ cái gì, đây là một hành động rất bình thường của, bởi vì cô đang ngồi trên xe của người Nhật Bản. Cô đích xác là đang đứng bên cạnh Vũ Dã.
Dưới cái bóng của ác ma thì quả thật vô cùng gian nan để kiếm được chỗ an thân cho cánh chim nhỏ bé.
Như vậy, cô còn có tư cách gì đế lên án mạnh mẽ là hắn bị người ta xem thường. Cô chỉ muốn làm một bức tượng người, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không đụng chạm đến ánh nắng mặt trời chói chang ngoài kia, lừa mình dối người đem bản thân cuộn đã băng lãnh cuộn tròn lại. Cho đến khi….Cửa sổ bên ngoài hiện lên một mạt thân ảnh với đôi mắt vô thần, tay cầm bó đuốc. Thân thể cô không tự chủ được mà run lên, cơ hồ cho rằng chính mình có phải đang còn trong mộng cảnh, nhìn đến khuôn mặt đã được khảm vào tận đáy lòng. Cô rất sợ hãi những giấc mộng kiểu này, nó đều chung một kết cuộc rằng hắn đột ngột biến mất. Cô ngồi thẳng người, mong muốn được nhìn thấy rõ ràng hơn.
Động tác của cô gây kinh động cho Tường Hoàng Vi ngồi bên cạnh: “Triệu tiểu thư sao thế?”
Nửa ngày, cô mới lấy lại được tinh thần, kinh hoàng liếc nhìn cô ấy suy yếu cười: “Không…”, trước mặt, bóng dáng ấy đã biến khỏi tầm mắt.
Cô quay đầu lại, thân thể lập tức mềm nhũn, là ảo giác. Nhất định là áo giác, sao có khả năng là thật được.
Qua kính chiếu hậu, Sơn Bản nhìn thấy ánh mắt cô, tâm cẳng thẳng một chút, quả đấm trốn tránh không tự giác nắm chặt góc áo.
Đến công ty bách hóa, người không nhiều, chủ yếu vẫn là quan thân, hàng hóa cũng chẳng ra cái gì cả, chỉ là
Trung Quốc và Tây Phương kết hợp. Vẫn là nhưng phục vụ nữ mặc âu phục bồi một bên tuy rằng đều là người châu á. Chẳng biết đây là thời kì nào, cái kiểu ăn mặc và trang điểm thế này quả là thịnh hành. Tựa hồ như vậy mới gọi là theo kịp trào lưu. Những thứ như vậy liền làm cho bản thân mình quên mất việc tổ quốc đang bị cầm thú chia cắt, đồng bào của mình đang trong chiến hỏa kêu rên.
Tường Hoàng Vi hưng trí khá cao, chọn rất nhiều món sa hoa phục sức. Phồn Cẩm không thê không bội phục ánh mặt độc đáo của cô ta. Mỗi một phục trang mặc trên người cô ấy đều là hàng được đặt may theo yêu cầu, dù là sườn xám uyển chuyển hay là âu phục hoa lệ. Giơ tay nhấc chân, đều tràn ngập phong tình vạn chủng. Một tên
nam nhân đang bồi bạn gái đi bên cạnh, tham lam đánh giá Tường Hoàng Vị, ánh mắt thô tục không chút che dấu tâm
trung và dục vọng xấu xí khiến người khác buồn nôn.
Phồn Cẩm hốt hoảng đứng snag một bên, đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, muốn dời bước chân, phía sau đã có người kéo lại, thanh âm đạm mạc vang lên: “Khỏe không?”
Chỉ là một âm thanh, thậm chí là mờ ão, không thực. Nhưng cô như bị dính bùa định thân ở chỗ này, qua lớp đại ý truyền đến cảm giác ấm áp. Còn có một mùi xã hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, trong phút chốc, hốc mắt tràn ra một giọt nước. Ngực trái đột nhiên run lên, thật sâu mới có thể hãm xuống.
Hắn hỏi cô khỏe không? Cô khỏe sao? Cô thực sự khỏe sao? Mỗi ngày chịu đựng sự dày vò, cô thực là khỏe sao?
Cô vô lực lắc đầu, chỉ đứng yên tại chỗ. Bàn tay gắt gao nắm chặt tại bên người.
Lúc này, Sơn Bản tựa hồ như chú ý đếncái gì, châm rãi quay đầu bước đến, tâm lý Phồn Cẩm hoảng hốt, lại không dám xoay người, chỉ cảm giác một đôi bàn tay ấm áp duổi đến đây, bao trùm lấy cô, nhưng chỉ trong phút chốc, nhét một tờ giấy vào trong tay cô rồi nhanh chóng ly khai. Cảm giác ấm áp phía sau cũng biến mất.
Cô nhất thời thở dài, Sơn Bản đã đi đến bên cạnh, ánh mắt ngừng lại thật lâu tại sau lưng cô, sau đó quay lại hỏi: “Tiểu thư không mua thêm vài món quần áo sao?”
Phồn Cẩm lắc đầu, nắm chặt tay thành quả đấm giấu trong túi áo, cách đó không xa vọng lại tiếng trò chuyện vui vẻ của lão bản và Tường Hoàng Vi: “Đợi Kim tiểu thư mua xong, chúng ta liền trở về!”
Sơn Bản chần chừ gật đầu, ánh mắt lại nhìn quanh đại sảnh thêm một vòng, cũng không nhìn lại cô lần nữa, liền hước ra cửa ngoài, Phồn Cẩm thở hắt ra, bàn tay nắm chắc lấy tờ giấy.