Truyện Ngôn Tình - Tựa như tình yêu

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
12
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
Chương 1
49c38321_art_paintings_of_sweet_girls_bi721_resize-640x480.jpg
Thượng Hải 2 năm sau
Bóng đêm phủ xuống “Bách Nhạc Môn”, trong đêm hiện lên cảnh thái bình với ca múa tưng bừng, rượu say túy lúy.
Tin tức chiến sự khốc liệt bên ngoài dường như không mảy may ảnh hưởng đến những con người đang tầm hoan tác nhạc ở đây, thậm chí bọn họ còn đang đi theo khuynh hướng “Hôm nay có rượu hôm nay say”…
Thật là một thời đại chém giết hòa tranh hỗn loạn.
Sống
Chỉ là bi ai hơn khi mà khát vọng sống trở nên xa vời….
Giữa đại sảnh Viên Củng Hình là chùm đèn khổng lồ bằng thủy tinh, ánh đền mê ly, chiếu rọi trên từng gương mặt, soi rõ sự cuồng hoan cực loạn, ngay lúc này đây, Phồn Cẩm lại cảm thấy tâ, trung ngộ ngạt khó chịu vô cùng, nhìn những gương mặt vặn vẹo xấu xí làm cô ngạt thở.
Vừa rồi, Sơn Bản trước mặt hắn có thì thầm mấy câu, cô để ý thấy sắc mặt hắn khẽ biến. Hắn đi cũng đã lâu mà mãi chưa thấy quay lại. Phồn Cẩm cảm thấy chán nản, muốn ra khỏi nơi này.
Trước mặt, Tiểu Ngọc đang đứng bên cạnh che chắn cho Phồn Cẩm. Khó xử nhìn đến cô.
Cô biết, không có mệnh lệnh của hắn, không ái đám tự chủ trương, Phồn Cẩm cũng vậy nhưng cô không muốn nhìn thấy người khác vì mình mà khó xử, lại yên lặng trở về chỗ ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, lại thấy thân ảnh cường tráng của Vũ Dã từ hướng đối diện đi tới. Phía sau, còn cùng…..
Là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp- Phồn Cẩm nghĩ như vậy. Kỳ thật hai từ xinh đẹp không đủ để vẽ nên cảm nhận của cô hiện tại, vẻ đẹp này chứa thêm phần yêu mị, đặc biết nhất là đôi nhãn đào hoa dài, tưa như một con song xanh êm đềm thâm u, hút người đi vào. Phồn Cẩm đây là nữ nhân mà còn không nhịn được phải nhìn người này đến mấy lần.
Mà đối phương, thời điểm thấy Vũ Dã nhẹ nhàng kéo tay cô ngồi xuống, sóng xanh trong con ngươi lóe lên một chút, rồi lạo khoái chí mỉm cười che dấu, xong hướng về phía Phồn Cẩm nhẹ nhàng vấn an chào hỏi. Phồn Cẩm chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Ngay lúc đó, Vũ Dã cũng đồng thời nhẹ nhàng thở bên tai nàng: “Thế nào, đẹp mắt không?”
Phồn Cẩm chỉ cười, bên tai bởi vì hơi thở nóng bỏng của hắn mà hây hây đỏ lên.
Giờ phút này, động tác của hai người trước mặt người xem bày ra muốn bao nhiêu thân mật thì có đủ bấy nhiêu.
Chí ít, những tên chân ướt chân ráo lần đầu tiên bước đến tường vàng cũng cho là như vậy
Nguyên lai, bên cạnh đang thân mật ôm ấp nữ nhân bên cạnh, bất quá, có điểm Phồn Cẩm không bao giờ nhìn sai, thời điểm hắn nhìn nữ nhân đấy, mâu trung chỉ hiện ra vẻn vẹn hai chữ” Chinh Phục”.
Suy nghĩ muốn chinh phục 1 nữ nhân của nam nhân, hiển nhiên so với yêu 1 nữ nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Huống chi từ truốc đến giờ cô biết trong từ điển của hắn không có hai chữ “Thất Bại”.
Mải mê chăm chú nhìn, đột nhiên, gương mặt tuất dật của hắn quay lại, khóe miệng cô chậm rãi giương lên, lúc thời điểm tệ hại nhất, cười là một thượng sách.
 

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
12
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
Chương 2
2891-452x640.jpg
Vũ Dã biệt quán có rất nhiều gian phòng để không, bình thường vẫn được chăm sóc và quét dọn sạch sẽ. Nếu bỗng nhiên có khách ghé đến đột xuất cũng không sợ không thể bố trí đón tiếp đến nỗi khiến hạ nhân luống cuống tay chân. Chỉ là bởi vì Vũ Dã thiếu tướng đã đặc biệt phân phó, là thượng khách nên tự nhiên không ai dám lãnh đạm, tất cả đều được trang hoàng như mới. Âm thanh guốc gỗ giẫm lên sàn nhà đi tới đi lui vang lên lien hồi.
Phồn Cẩm khi còn ở trên xe đã thấy mệt mỏi dị thường. Vừa về đến phòng, nhìn thấy hạ nhân bận rộn tay chân, thời điểm ngồi nghỉ trên sofa đã bị cơn buồn ngủ đánh tới không tha, cũng may Vũ Dã chủ động cho phép nàng đi rửa mặt nghỉ ngơi trước.
Phồn Cẩm vội vàng gật gật như thể sợ đầu rơi mất không có cơ hội để gật lần nữa, nhanh chóng cáo từ, trở lại phòng mình. Lúc đặt lưng xuống giường nêm êm ái mềm mại, liền không muốn nhúc nhích dù chỉ là một chút. Nghĩ vậy cô chẳng buồn để ý, cũng thật sự là lực bất tong tâm, không thèm cởi giày liền cuộn mình trong chăn bong dày ấm áp hòa thành một khối. Thân thể vửa thoát y phục ngoài, tiếp xúc với không khí liền lạnh buốt, những ngón tay không khỏi run lên.
Mùa đông ở Thượng Hải so với Thiên Tân ấm áp hơn, nhưng sao cô lại cảm thấy càng ngày càng rét lạnh.
Ngay lúc còn đang mơ mơ màng màng, vị trí bên cạnh bỗng nhiên trũng xuống. Một cỗ hương vị nam tính nồng đâm và quen thuộc bao vây tứ phía. Mâu trung đang ngủ say của Phồn Cẩm hơi động đậy, thân thể theo bản năng muốn dịch chuyển sang một bên, ngoài ý muốn lại bị ôm trở lại. Một đôi cánh tay bá đạo đã bò lên eo của cô.
Vũ Dã chống hai tay trên giường, bàn tay ấn ấn vào phần eo của Phồn Cẩm, nheo mắt nhìn long mày đang nhíu chặt của cô, dù là một hành động vô ý thức nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xoa xoa trán của Phồn Cẩm. (Hành động của Vũ Dã tình cảm đấy chứ!). Cô khó chịu kêu ra tiếng nhưng vẫn không tỉnh lại, ý thức mơ hồ muốn động đậy tránh né vật lạ đặt trên eo mình. Hai thân thể gần sát nhau làm cổ họng Vũ Dã nóng lên. Hai tay hắn nhốt chặt thân thể không an phận của cô. Môi hắn vội vã che phủ khắp gương mặt cô. Men theo đường nét khuôn mặt của đi xuống. Cuối cùng tới đôi môi mọng ấm áp, trằn trọc cắn nhẹ. Ngón tay thon dài theo đó cũng xâm nhập vào bên trong áo, dỡ xuống nội y, tiếp xúc với thân thể đang lạnh buốt của cô, mi nhíu lại. Nữ nhân này, thể chất tính hàn, trong hai năm qua, vô luận bồi dưỡng thế nào cũng không có hiệu quả.
Ngẫu nhiên ấm áp cũng chỉ xuất hại trong lúc hoan ái.
Cởi đại y trên người ra, xốc lên chăn mền ôm lấy cô ôn lại thứ cảm giác tuyệt vời đã từng diễn ra trước đây. Chân dài áp chế hạ thân của cô, cánh tay chu du khắp nơi, chậm rãi xoa, lại dần dần nóng lên.
Lúc này, không biết phải chăng là cho hắn hoàn toàn cầm cố thân thể mình mà Phồn Cẩm cảm thấy khó chịu, thân thể nhỏ gầy theo bản năng muốn tránh né, càng thêm cuộn mình phòng bị như trẻ con. Sau lưng sống chết muốn chống đỡ thứ vật rắn đang nóng bỏng.
Vũ Dã từ nãy giờ nín nhịn không phát ra tiếng, rốt cuộc không khống chế nổi, toàn thân đã khô nóng tột đỉnh, tinh tế đi xuống dưới tìm kiếm….
Phồn Cẩm đang có một giấc mộng đẹp, trong mộng sương khói lượn lờ, một nét thoáng hiện lên mạt thân ảnh mơ hồ, nghĩ muốn nhìn thấy rõ ràng, lại càng vô phương nhìn thấy, thẳng đến khi cô tuyệt vọng ngồi liệt trên mặt đất, hình ảnh ấy bỗng xoay tròn rồi dừng lại. Thân ảnh từ trong đám khói trắng dần đi ra thoáng hiện lên một nét như đã từng quen thuộc.
Càng ngày càng gần, rốt cuộc nhìn ra được một đôi song nhãn đen như mực. Ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Nụ cười quen thuộc ấm áp như ánh bình minh chiếu sáng trước mặt cô.
Hắn duỗi tay về phía cô, lòng bàn tay dày dặn mở ra trước mặt, có thể đụng đến.
Phồn Cẩm thích thú nâng tay, nghĩ muốn bắt được, nhưng cũng trong phút chốc, mạt thân ảnh liền bay đi mất, ngay lúc cô có thể đụng đến những đầu ngón tay ấy, hắn liền lập tức biến mất.
Cô cố gắng đứng lên đuổi theo, nhưng thế nào cũng không thể dùng lực, đứng không nổi, thế là cô liều mạng duỗi cánh tay, liều mạng vươn ra, liều mạng tiếp xúc….
Bàn tay cô ngay lúc này đột nhiên bị nắm chặt. Cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay mình có những nốt chai sạn cấn vào lòng hơi đau đau. Tiếp đó là một cỗ lực đạo mạnh mẽ hung bạo như muốn đem cô xé rách. Lôi kéo, nhưng cô không có chỗ trốn.
Thời điểm Phồn Cẩm thanh tỉnh, cô nhìn thấy thân thể mình đang bị hắn áp chế. Từ trong gương khúc xạ ra một bức tranh vẽ thối nát. Vũ Dã đang dựa đầu trên da thịt lõa lồ của cô, Phố Cẩm cơ hồ nghe thấy chính mình đang thoát ra những tiếng thở dốc. Bàn tay muốn dùng lực lại phát hiện ra đã bị hắn bao trùm chặt chẽ.
“Nằm mơ thấy gì sao?”. Vũ Dã nhả từng chữ bên tai cô hỏi, ngữ khí mang theo một cỗ khí tức hỗn loạn.
Cô kinh hãi, chẳng lẽ hắn có thể tiến vào xem mộng của mình?
“Không…Có!”. Cô hiện tại còn không nghĩ ra vừa rồi mình mơ thấy gì, mồ hôi trên trán không minh bạch mà rơi xuống.
Thân thể chỉ là mỏi mệt và đau nhức.
Vũ Dã ngẩng đầu lên, hơi híp mắt lại nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh làm tim cô đập nhanh, không dám nhìn thẳng hắn, cuối cùng thành ra là trốn tránh. Tưởng rằng hắn sẽ cố ép hỏi, nhưng chỉ là nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán cô, sau đó lật người lại, ôm chặt cô như trước, giọng đạm mạc nói: “Ngủ đi!”.
Cô hiển nhiên vẫn không có thói quen bị hắn cường thế ôm ấp như vậy, vẫn mơ tưởng một lúc nào đó có thể thoát ra, nhưng càng để lâu lại càng thất vọng. Chỉ có thể thỏa hiệp, có lẽ là cực kỳ mệt mỏi, dần dần buồn ngủ.
Trong lúc giật mình, nghe được tiếng súng xa xưa vọng đến. Thân không động, tâm không hoảng, thời đại này mà một ngày không nge tiếng súng mới là kỳ quái.
Không giam trầm tĩnh trở lại, một đêm vô mộng.
 

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
12
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
Chương 3
flower__s_tears_by_hiliuyun-d26l93i-453x640.jpg
Ngày hôm sau rời giường xuống lầu thì không thấy Vũ Dã, nhưng lại thấy Tường Hoàng Vi một thân sườn xám màu đỏ chói mắt đang ngồi trên bàn ăn, cô gái ấy có đôi mắt rất đep. Trang phục sườn xám càng làm cho khí chất yêu mị của cô được phát huy đến cực hạn.
“Triệu tiểu thư, ngủ ngon giấc không?”
Phồn Cẩm có điểm lúng túng gật đầu, cảm thấy dường như mình mới là khách ở nơi này.
Vừa mới ngồi xuống, Tiểu Ngọc liền bưng một chén dược đi tới: “Tiểu thư, nhân lúc thuốc còn nóng uống đi!”.
Phồn Cẩm nhíu nhíu mày, nhưng vẫn bưng bát thuốc lên uống hết, nhếch miệng, so với lần trước cũng không khác lắm, hai năm qua, Vũ Dã tìm vô số danh y về chữa trị cho thể chất tính hàn của cô nhưng vẫn không có hiệu quả. Cô vẫn cứ như thế 4 mùa tay chân lạnh ngắt. Thầy thuốc đã nói, nếu thể chất của cô không cải thiện rất khó thụ thai.
Cô nghĩ, dựa vào điểm này, đủ thấy rằng ông trời vẫn còn chiếu cố đến mình.
Cầm chén đưa trả lại cho Tiểu Ngọc, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tường Hoàng Vi, Phồn Cẩm cười cười, khinh miêu đạm tả nói: “Tôi thể hư, bình thường đều phải uống thuốc!”. Đối phương có chút suy nghĩ gật gật đầu. , nhãn thần đảo qua gương mặt tái nhợt của Phồn Cẩm có điểm không rõ rang. Thân thể tiều tụy vì bệnh, khuôn mặt nếu miễn cưỡng cũng chỉ được cho là thanh tú, làm thế nào có thể thu hút được Bản Sự Vũ Dã làm cho hắn mang theo cô gái này bên người một đường từ Thiên Tân lến đến Thượng Hải suốt mấy năm?
Chắn hẳn cô ta phải có cái gì đó hơn người? Cô luôn luôn không đánh mà không nắm chắc thế trận, liền quyết định hảo hảo chung sống cùng với người phụ nữ gầy gò ốm yếu trước mắt, nói đoạn liền đề nghị một lời mời dạo phố.
Kỳ thật Phồn Cẩm cho rằng, không cần phải loạn lên nhứ thế, đi dạo phố không có gì vui, cô chỉ muốn nhàn hạ thạ thoải mái. Chỉ là, có vẻ đối phương khá là bất nhẫn khi chờ đợi cô quyết định, phía sau, Tiểu Ngọc nhanh chóng hướng đến phòng khách riêng, một lúc sau trở về kèm theo lời thông báo: “Tiểu thư, thiếu tướng nói Sơn Bản sẽ tới đây đón tiếp hai vị!”.
Phồn Cẩm rũ mi mắt xuống, Tiểu Ngọc chưa gì đã lên tiếng, cô còn chưa kịp mở miệng phân phó đã có người chủ trương tư làm rồi.
Mà một bên Tường Hoàng Vi đều xem hết thảy trong mắt, tâm lý thoải mái, nghĩ tới, Vũ Dã cũng không quá quản lý, nhìn như không có tí tí gì về việc hạn chế tự do, trong thời gian chung sống ngắn ngủi, nàng tuyệt sẽ không cho nữ nhân này từ đầu tới cuối có thể biểu hiện ra bộ dạng thụ sủng mà nữ nhân nên có. Biểu hiện bình tĩnh trầm lặng đến cùng ẩn chứa điều gì chứ hả?
Thời điểm Phổn Cẩm cùng Tường Hoàng Vi đi đến ngưỡng cửa, xe của Sơn Bản đã chờ ở nơi này.
“Tiểu thư muốn đi nơi nào?”
Phồn Cẩm nghe thấy Tường Hoàng Vi đang hỏi ý kiến cô, kỳ thật phần lớn các khu vực trong thành phố đã bị phong tỏa, muốn đi đến chỗ náo nhiệu, cũng chỉ có bạch Nhạc Môn- khu vực giáp với Tô Giới. Nơi đó là nơi duy nhất có công ty bách hóa dùng để phục vụ cho nhu cầu mua sắm của các gia đình quan lại quyền quý. Vũ Dã đã đưa cô đến đó một lần, nơi ăn chơi của Tây Dương, cô thật sự không thấy có hứng thú.
“Đi đến phụ cận Tô Giới đi, nơi đó có công ty bách hóa!”. Phồn Cẩm vẫn là đề nghị, tuy rằng Tường Hoàng Vi mặc sườn xám, nhưng xem đến cử chỉ, kiểu tóc của cô ấy, chắc hẳn cũng là nhân tài được đào tạo ở nước ngoài, lại nói, trừ nới đó ram cô thật nghĩ không ra còn nơi nào khác để đi
Trong thời loạn này, phải tìm được con đường đi đến Niết Bàn, dù cho có khó khăn cỡ nào đi nữa.
Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy trên đường, hai bên đầu xe gắn Nhật kỳ, kiêu ngạo bay trong gió. Xe được thả rèm che phủ xuống khi chạy đến ngã tư, bên ngoài cửa xe mang đến những đôi mắt có kính sợ, khiên tốn, nịnh nọt những cũng không thiếu sự xem thường.
Bởi vì đây là xe của những tên đangxâm phạm lãnh thổ, của lang sói hung ác, dung máu phủ kín đường đi của chúng. Súc sinh này, sao có thể nhận được sự yêu mến chứ?
Chỉ là. Những ánh mắt như vậy, Phồn Cẩm nhìn thấy quá nhiều, nhiều đến mức khiến cô chết lặng vì cảm thấy hổ thẹn. Bất quá làm sao quản được người ta nghĩ cái gì, đây là một hành động rất bình thường của, bởi vì cô đang ngồi trên xe của người Nhật Bản. Cô đích xác là đang đứng bên cạnh Vũ Dã.
Dưới cái bóng của ác ma thì quả thật vô cùng gian nan để kiếm được chỗ an thân cho cánh chim nhỏ bé.
Như vậy, cô còn có tư cách gì đế lên án mạnh mẽ là hắn bị người ta xem thường. Cô chỉ muốn làm một bức tượng người, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không đụng chạm đến ánh nắng mặt trời chói chang ngoài kia, lừa mình dối người đem bản thân cuộn đã băng lãnh cuộn tròn lại. Cho đến khi….Cửa sổ bên ngoài hiện lên một mạt thân ảnh với đôi mắt vô thần, tay cầm bó đuốc. Thân thể cô không tự chủ được mà run lên, cơ hồ cho rằng chính mình có phải đang còn trong mộng cảnh, nhìn đến khuôn mặt đã được khảm vào tận đáy lòng. Cô rất sợ hãi những giấc mộng kiểu này, nó đều chung một kết cuộc rằng hắn đột ngột biến mất. Cô ngồi thẳng người, mong muốn được nhìn thấy rõ ràng hơn.
Động tác của cô gây kinh động cho Tường Hoàng Vi ngồi bên cạnh: “Triệu tiểu thư sao thế?”
Nửa ngày, cô mới lấy lại được tinh thần, kinh hoàng liếc nhìn cô ấy suy yếu cười: “Không…”, trước mặt, bóng dáng ấy đã biến khỏi tầm mắt.
Cô quay đầu lại, thân thể lập tức mềm nhũn, là ảo giác. Nhất định là áo giác, sao có khả năng là thật được.
Qua kính chiếu hậu, Sơn Bản nhìn thấy ánh mắt cô, tâm cẳng thẳng một chút, quả đấm trốn tránh không tự giác nắm chặt góc áo.
Đến công ty bách hóa, người không nhiều, chủ yếu vẫn là quan thân, hàng hóa cũng chẳng ra cái gì cả, chỉ là Trung Quốc và Tây Phương kết hợp. Vẫn là nhưng phục vụ nữ mặc âu phục bồi một bên tuy rằng đều là người châu á. Chẳng biết đây là thời kì nào, cái kiểu ăn mặc và trang điểm thế này quả là thịnh hành. Tựa hồ như vậy mới gọi là theo kịp trào lưu. Những thứ như vậy liền làm cho bản thân mình quên mất việc tổ quốc đang bị cầm thú chia cắt, đồng bào của mình đang trong chiến hỏa kêu rên.
Tường Hoàng Vi hưng trí khá cao, chọn rất nhiều món sa hoa phục sức. Phồn Cẩm không thê không bội phục ánh mặt độc đáo của cô ta. Mỗi một phục trang mặc trên người cô ấy đều là hàng được đặt may theo yêu cầu, dù là sườn xám uyển chuyển hay là âu phục hoa lệ. Giơ tay nhấc chân, đều tràn ngập phong tình vạn chủng. Một tên nam nhân đang bồi bạn gái đi bên cạnh, tham lam đánh giá Tường Hoàng Vị, ánh mắt thô tục không chút che dấu tâm trung và dục vọng xấu xí khiến người khác buồn nôn.
Phồn Cẩm hốt hoảng đứng snag một bên, đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, muốn dời bước chân, phía sau đã có người kéo lại, thanh âm đạm mạc vang lên: “Khỏe không?”
Chỉ là một âm thanh, thậm chí là mờ ão, không thực. Nhưng cô như bị dính bùa định thân ở chỗ này, qua lớp đại ý truyền đến cảm giác ấm áp. Còn có một mùi xã hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi, trong phút chốc, hốc mắt tràn ra một giọt nước. Ngực trái đột nhiên run lên, thật sâu mới có thể hãm xuống.
Hắn hỏi cô khỏe không? Cô khỏe sao? Cô thực sự khỏe sao? Mỗi ngày chịu đựng sự dày vò, cô thực là khỏe sao?
Cô vô lực lắc đầu, chỉ đứng yên tại chỗ. Bàn tay gắt gao nắm chặt tại bên người.
Lúc này, Sơn Bản tựa hồ như chú ý đếncái gì, châm rãi quay đầu bước đến, tâm lý Phồn Cẩm hoảng hốt, lại không dám xoay người, chỉ cảm giác một đôi bàn tay ấm áp duổi đến đây, bao trùm lấy cô, nhưng chỉ trong phút chốc, nhét một tờ giấy vào trong tay cô rồi nhanh chóng ly khai. Cảm giác ấm áp phía sau cũng biến mất.
Cô nhất thời thở dài, Sơn Bản đã đi đến bên cạnh, ánh mắt ngừng lại thật lâu tại sau lưng cô, sau đó quay lại hỏi: “Tiểu thư không mua thêm vài món quần áo sao?”
Phồn Cẩm lắc đầu, nắm chặt tay thành quả đấm giấu trong túi áo, cách đó không xa vọng lại tiếng trò chuyện vui vẻ của lão bản và Tường Hoàng Vi: “Đợi Kim tiểu thư mua xong, chúng ta liền trở về!”
Sơn Bản chần chừ gật đầu, ánh mắt lại nhìn quanh đại sảnh thêm một vòng, cũng không nhìn lại cô lần nữa, liền hước ra cửa ngoài, Phồn Cẩm thở hắt ra, bàn tay nắm chắc lấy tờ giấy.
 

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
12
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
Chương 4: Tiếp theo
flower__s_tears_by_hiliuyun-d26l93i-453x640.jpg
Giọng nói của Vũ Dã nhẹ nhàng thổi bên tai: “Muốn viết gì đây?”
Phồn Cảm không nói gì, cắn môi, mơ tưởng có thể giãy dụa thoát khỏi, lại bị chặn lại, đến lúc này, Vũ Dã duổi bàn tay tới, trụ trên bàn tay đang cầm bút của cô, điều chỉnh thân thể cô thẳng lại, xương sống gắt gao dán lên ngực hắn. Không có khe hở.
Tim hắn đập mạnh mẽnhư tiếng chùy sắt dánh lên phía sau lưng cô, khiến cô xao động, một chút một chút…
Hắn cầm tay cô, chậm rãi viết lên giấy, viết về sinh hoạt hằng ngày nhàn nhã thế nào, rất nhớ gia đình, tổng quan đều là hết thảy bình an, đừng lo lắng thương nhớ quá độ!
Cô nghĩ cười vắng lặng, hiển nhin, trình độ văn chương của Vũ Dã cao thế nào, trước là thuận miệng mà tuôn ra những thi từ ca phú, hiện tại là viết văn như nước chảy mây bay, những nét bút cứng cáp hòa quyện trên nét mực, uốn lượn ra một kết thúc tuyệt die65um lại không hề có tí ti sơ hở.
Nghĩ đến tự xưng là một đại quốc tràn đầy hào khí, lại vô pháp che dấu những thiếu hụt về văn hóa chữ nghĩa, bọn họ cho rằng những tộc man di, nhát gan cũng uyên thâm lịch sử sâu sắc.
Bọn hắn không thể thừa nhận, đạo nghĩa văn chương, chung quy bù đắp không nổi những kinh nghiệm theo năm tháng.
Vũ Dã kéo tay cô đặt bút xuống. thời điểm đợi nét mực hong gió, chuyển người cô lại. Bàn tay phủ lên eo cô nhẹ nhàng dung lực, cô liền ngồi lên bàn viết, mép váy nhỏ hẹp kéo lên khiến động tác cô cứng ngắc, sơ hội hơi dung lực, nhất kiện quần áo có thể bị hủy.
Chính là Vũ Dã hiển nhiên không lưu ý, ma trảo vịn lên đùi cô, cô vừa ngây ngốc thốt lên, đột nhiên bị xé rách một cái, vật liệu may mạc theo tiếng kêu mà trở thành vụn nhỏ. Chưa kịp có thêm thời gian để kinh ngạc, hắn đả đè ngã cô trên bàn viết, động tác mãnh liệt làm giấy viết Tuyên Thành đang hong khô mực nhẹ nhàng bay lên, lắc lắc đung đưa rồi rơi xuống đất. Vũ Dã rút kẹp tóc của cô ra, một mái tóc đen nhánh xoa ra đổ xuống mép bàn, thẳng tắp bao phủ mặt đất, tùy vào động tác mãnh liệt của hắn, lúc lên lúc xuống lắc lư, cô như con búp bê nát vụn, bàn tay nắm chặt, lại như trước không thể ngăn được những tiếng nức nở phát ra, trước là cúi đầu nỉ non, dần dần vô pháp biến thành những tiếng gọi to đầy ức chế, cuối cùng, cô ngã ngửa đầu ra, sự va chạm dưới hạ thân làm cho cô cảm giác nội tạng toàn thân đang chen chúc đòi ra ngoài mà dâng lên tận cổ, chỉ có thể vô pháp nhắm mắt, máu dồn lên não khiến cô phá lệ tỉnh táo lại.
Cái bàn dưới động tác cuồng mãnh của Vũ Dã chi chi nha nha keo lên, tùy vào sự tặng tốc của động tác mà vang lên những tiếng lục đục khoét vào trái tim cô.
Phồn Cẩm không kham nổi gánh nặng mà thở dốc, thân thể văn vẹo mong giảm bốt thống khổ, thẳng tắp nhìn thấy giá áo trước mắt đang treo lơ lửng cái túi, cây súng giết người lộ ra bên ngoài, lạnh lẽo, không có sự sợ hãi, chỉ cảm giác quyến rũ phá lệ…
Vũ Dã rời đi, lưu lại Sơn Bản hầu hạ bên cạnh cô, bất quá rõ rang cô tồn tại bên hắn đại biểu là cái gì, chính là cô cũng không muôn để ý nữa, liền xem như không nhìn thấy Sơn Bản, chỉ nhìn trải rộng nhãn tuyến nhìn ra xung quanh, chẳng lẽ chờ cơ hội nịnh nọt, rồi tính chuyện chạy ao, cuối cùng đào thoát không được lại bị hắn khống chế.
May mà Tường Hoàng Vy cũng đi cùng Vũ Dã đến Thiên Tân, mấy ngày ngắn ngủi chung sống, cô dù trì độn mấy cũng cảm thấy rằng nữ nhân này không giống người thường. Trong mắt cô, trừ nữ nhi kiều mỵ, những nữ tử bình thường sẽ không có hùng tâm tráng chí, một điểm cũng không thua nam nhân.
Nhất là những nữ nhân có dã tâm, có khát vọng, tại thời đại huyết tinh loạn thế này, ông trờ lại ban cho cô ta một dung mạo hơn người. Tới cùng là ban ân cũng hoặc giả châm chọccô không thể biết,chỉ biết, bất quá các nàng cũng chỉ là những cành lục bình nhỏ trôi dạt trên trần thế mờ mịt này, bất quản là ngênh phong lung lay, vẫn là ngược gió mà đi, chờ đợi phía trước mắt các nàng không phải là một con đường bằng phẳng.
Phồn Cẩm lần này phá lệ cẩn thận, chắc hẳn tin tức Vũ Dã đã rời đi cũng truyền đến nơi đó rồi, như vậy, hắn muốn làm thế nào, thực hành lời hứa he5ncua3 hắn với mình như thế nào đây? Những ngày không có Vũ Dã ở nhà, cô cơ hồ chân không bước ra khỏi cửa, càng không thể biết được bất kỳ tin tức nào của hắn, chỉ biết rằng mấy ngày nay Sơn Bản đột nhiên bận rộn hẳn lên, bóng dánh hầu như biến mất, không giống như mấy ngày trước đây giám thị một tấc cũng không rời khỏi cô
Đây không phải là tin tức tố, bầy cầm thú này đang lu bu lo công việc, trước giờ xảy ra trường hợp này, chỉ có một thứ duy nhất, đó là có một ai đó chúng sắp sửa ám hại.
Mà cô có thể làm , vẻn vẹn cũng chỉ là đồng tình.
Rất nhanh đã chuyển mùa sang xuân, trong không khí còn lưu lại hàn ý ẩm ướt, Phồn Cẩm lại có thói quen ban đêm mở cửa ra góc hường tay phơi sương, gió đêm rót lên người, mang đến cho cô một cảm giác tự do nhè nhẹ, không có sự giám thị, không có vòng vây, chỉ là hương vị tùy tâm sở dục.
Vũ Dã thuần nhất không phải mỗi tối đều ở bên cạnh cô, hắn đương nhiên còn có nữ nhân khác. Hiện tại là cô, nhưng tuyệt nhiên không phải là duy nhất, cô thật sâu minh bạch hiểu, Vũ Dã- nam nhân tràn đầy sự giết chóc này, nữ nhân luôn luôn chỉ là thứ hàng hóa thỏa mãn, chinh phục nữ nhân Trung Quốc mang lại cho hắn khoái cảm giống như chiến tranh vậy. Hắn cũng đã nói, chinh phục một quốc gia, đầu tiên là phải giẫm đạp lên tôn nghiêm của quốc nhân, hắn muốn tất cả mọi người phủ phục dưới gót giàu của đại Nhật bản đế quốc. Như thế mới thấy hắn cuồng vọng cỡ nào.
Kỳ thật, có thởi điểm Phồn Cẩm nghĩ, họ chỉ là những con người dựa vào chiến tranh để chứng minh sự tồn tại của mình, cũng thật quá bi ai. Bọn hắn như vậy thật sự đã mất đi nhân tính, chỉ lưu lại huyết tinh thú tính.
Càng trọng yếu hơn, dã thú hung mãnh đến đâu cũng bị ông trời trừng phạt, chugn quy đào thoát không được luật nhân quả tuần hoàn.
Mà cô chỉ là một nữ tử, chỉ là một nữ tử bình bình đạm đạm, vô pháp biết được cái gì là đại nghĩa thanh minh, càng không thể gánh vác quốc thù gia hận. cô chỉ muốn được là những gia nhân bình an, không sở cầu (khổ sở và cầu xin), cô hận không thể xa ly khỏi sự phân tranh, nại hà bị cầm cố trong đó, không thể động đậy. (nại hà theo mình nghĩ là sự luân hồi).
 

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
12
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
Chương 5
cropped-lam-tc6b0-640x250.jpg
Tối nay, tựa hồ gió đêm phá lệ thấm lạnh, Phồn Cẩm đứng tại sân trước, nhìn xa xa một mảnh Mậu Lâm Lý lóe ra ánh đèn, ngẫu nhiên mấy âm thanh chó sủa, pha lẫn tiếng kêu rên lúc gần lúc xa, vài dặm ở ngoài, liên tưởng đến những âm trầm cũ lâu của khu nhà cấp cao này, cùng một dạng che dấu bề ngoài tối đen, bên trong lại cực kỳ bi thảm hung ác, cô vô pháp tưởng tượng đến trình độ tàn nhẫn của con người, chỉ là mội khi đêm khuya mộng hồi, nghe đến những âm thanh thống khổ,chỉ thấy sống lưng lạnh toát. Vô luận cuộn tròn thế nào, cũng chẳng thấm vào đâu, mỗi âm thanh đã sớm khắc sâu vào đầu óc, tản ra không đi.
Chung quy là chịu không nổi cái lạnh thấu xương, Phồn Cẩm vò vò miệng, đang định xoay người về phòng, trước mắt bỗng thoáng hiện lên một bóng đen nhoáng lên một cái, cô chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã bị chế trụ, vừa muốn gọi, đã bị người t ache miệng, một tiếng nặng trĩu mở ra: “Là ta…”
Là ta.
Thân thể cứng ngắc của cô khẽ chuyển động nhẹ, từ sợ hãi đã trờ thành kinh ngạc, vòng tay kiềm chế cô từ từ buôn ra, Phồn Cẩm thối lui vài bước, đi đến chỗ sáng, nhìn về mảng tối của sân phơi, một nét thoáng hiện ra thân ảnh cao gầy, chậm rãi tiến tới. Thẳng đến chỗ ánh đèn chiếu bờ vai hắn, bóng râm lui xuống, là gương mặt “trương hồn nhớ mộng”, nhất thời cơ ở trong mộng không ngừng truy đuổi, lại thủy chung sờ không tới mặt.
Nhất là lại là cái người mà cô oán hận ngàn năm.
Khương Trình Dục ánh mắt mê ly nhìn Phồn Cẩm, cô thế nào lại gầy như vậy, mấy hôm trước thời điểm xuyên đại y còn tốt, hiện tại, đơn bạc như vậy, đứng lặng trong đêm đen, thậm chí, đã từng là đôi mắt sáng ngời như thế, nay thần thái ảm đạm mất đi tất cả, bi ai vọng hắn.
Khương Trình Dục muốn mở miệng gọi cô, lại nghẹn ngào nói không ra lời, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa làm không khi đối diện.
“Cẩm nhi!”. Rốt cục hắn cay đắng hô lên, nhìn ánh mắt ảm đạm của Phồn Cẩm chợt lóe, mơ tưởng ôm cô như trong quá khứ, lại bị cô lui về sau.
“Cẩm nhi!”
Bản năng Phồn Cẩm lại lui về sau một bước. Ngay cả chính cô cũng không phát hiện, thân thể sớm đã bị đầu óc chế ngự.
Khương Trần Dục duỗi bàn tay cứng ngắc ngừng ở giữa không trung, Phồn Cẩm phản ứng mạnh mẽ khiến hắn phải thu tay về. Tâm trung một trận chua xót. Quả thật, cô vẫn là oán hắn, oán hắn đương niên đoạn tuyệt, oán hắn thanh minh đại nghĩa, oán hắn bỏ qua…Nhiều năm tương nhu dĩ mạt đã sớm biến mất hầu như không còn.
Không lưu lại, đối diện chỉ uổng phí, dựa vào được gần như vậy, tâm lại càng ngày càng xa.
“Cẩm nhi, lần này ta đến đây là giúp ngươi rồi khỏi đây.” Cô xa cách khiến hắn hoảng hốt.
“Ly khai?” Cô lặp lại lời hắn nói, Ly khai, vì cái gì phải sau hai năm? Ly khai? Ly khai thế nào?
“Tin tưởng ta, ta đã an bài hết thảy.” Hắn nhìn thấy hoang mang trong mắt cô, vôi vã giải thích: “Tối đa là 1 tháng. Chúng ta liền có thể chạy trốn khỏi nơi này, vĩnh viễn ly khai!”
Vĩnh viễn ly khai. Phồn Cẩm ánh mắt lóe lên tia sáng, chính là lập tức lại đột nhiên nhíu mi: “Không được, tôi không thể ly khai, nãi nãi cũa tôi….” Cô chỉ còn duy nhất một người thân, đang ở Thiên Tân, lại còn đang nằm trong tay của Vũ Dã.
“Nãi nãi nơi đó ta cũng đã an bài xong, chỉ vì thân thể bà không tốt, cho nên phải kéo dài, hai bên chúng ta nhất định phải cùng nhau hành động, bằng không sẽ phạm sai lầm?”
“Bệnh!” Phồn Cẩm nghe đến thân thể nãi nãi không tốt đã hoảng hốt. Vì sao Vũ Dã khọng báo cho nàng biết?
“Yên tâm, bà đã có người chiếu cố, cho nên chúng ta chờ thân thể của bà tốt hơn mới có thể hành động!” Nếu như không phải nãi nãi của Phồn Cẩm sinh bệnh, kế hoạch của hắn sẽ không bị kéo dài lần nữa. Hắn đã sớm đã có thể mang Phồn Cẩm rời khỏi đây.
Xa chạy cao bay.
“Cẩm nhi, chúng ta nhất định có thể ly khai, sau đó lại có thể trở về như xưa!”
Phồn Cẩm nhìn hắn, hắn đã trở lại, vì chính mình mà bôn ba. Chính là…
Ánh mắt cô phai nhạt một chút, hai năm, cô ngây ngốc bên Vũ Dã hai năm, cái gì cũng không có, chỉ còn lư lại một thân thể đã bị tàn phá, cô còn có tư cách gì chứ….
Nghĩ đến nơi này, Phồn Cẩm thủy chung không có nổi dũng khí để cất bước, đứng ngây ở chỗ đó. Bọn hắn không thể không thừa nhận, đã sớm không có biện pháp để trợ lại như xưa.
Thân thể cô đã bẫn, linh hồn càng thêm cũ nát…
Cô còn có tư cách gì?
Khương Trình Dục nhìn thấy ánh mắt chần chừ cửa cô, nhẹ nhàng đi tới, không cho cô có cơ hội tránh né, gắn gao ôm lấy. Nhớ đến nhiều năm trước cũng như vậy, hương vị thật quen thuộc. Thân thể ấm áp.
Không quản hai năm qua cô gặp chuyện gì, trong lòng hắn, cô vĩnh viễn là thuần khiết, 1 cô nhóc vô ưu vô tư lự. Thanh mai trúc mã. Vị hôn thê của hắn, Cẩm nhi của hắn.
“Trình Dục!” Diệp Phồn Vẩm cuối cùng vô pháp ngụy trang, ngay tại thời khắc Khương Trình Dục ôm láy mình, tất cả do dự bang hoàng trở nên không chịu nổi một kích, Đã từng, cô đã từng thuộc về hắn, cô nguyên vốn nên có một tương lai tươi đẹp
“Cẩm nhi, quá lâu … Ta mất em đã quá lâu ! ! ! ! ! !”

“Chúng ta không thể bỏ qua nhau lần nữa !”

Không thể bỏ qua lẫn nhau lần nữa !
 

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

You must be a member in order to leave a comment

Tạo tài khoản

Create an account on our community. It's easy!

Đăng nhập

Already have an account? Log in here.

Bài tương tự

Bài Mới

Bên trên Bottom