Tình yêu anh dành cho em là nguyên vẹn (Ảnh minh họa)
- Em gái! Để lần khác anh bù đắp nhé! Người ta gọi có việc gấp... Em gật đầu ngoan ngoãn, thấy từng tế bào như đang chết lịm. Chiếc xe máy lăn đi giữa phố phường bận rộn. Bờ vai rộng lớn trước mặt em đây, cánh tay em ao ước đang gần kề bên mà sao xa lạ quá chừng! Em đã đi bên đời anh như thế, tựa chiếc lá ngoan cường bám trụ lấy cây dù vẫn biết em chỉ là một chiếc lá đơn độc giữa muôn vàn chiếc lá khác. Em đã đi bên anh, lặng lẽ, âm thầm, hài lòng với danh nghĩa “Em gái”, lắng nghe anh, chia sẻ cùng anh những lúc anh buồn phiền, không đòi hỏi, không hi vọng. Anh đã từng nghe câu chuyện kể về Cây, Lá và Gió chưa? Một ngày nào đó, gió sẽ đến và mang lá rời cây. Nhưng anh ạ, chừng nào tình yêu của lá còn nặng trĩu, chẳng cơn gió nào đủ sức cuốn lá bay xa. Chừng nào ánh mắt em chỉ nhìn về phía anh, chẳng điều gì khiến em thay lòng. Nhưng anh ơi, những thứ suy nghĩ này thật ngốc nghếch. Vì đã bao giờ trong cuộc sống này, anh nhìn thấy em. Đã bao giờ giữa những bộn bề thường nhật, em trở thành một “danh mục ưu tiên”, khi bên anh là một người khác nữa? Đôi khi em tự hỏi, liệu trong những mảng ký ức rời rạc kia, có ký ức nào về em mãi tồn tại trong anh? Hay em chỉ như vệt khói, tan biến cuối chân trời. Tình yêu đơn phương, tình yêu lặng thầm. Muốn anh hiểu thật nhiều mà lại ngậm ngùi giấu kín. Sợ chữ yêu như bức tường chắn ngang, ngăn không cho em gần bên anh với một danh nghĩa "em gái” quen thuộc. Sợ anh lúng túng, lảng tránh ánh nhìn của em. Sợ anh vội vàng bỏ đi, bỏ lại em chơ vơ đứng đó. Sợ bàn tay anh dịu dàng xoa đầu: “Này em gái! Chúng ta là anh em mà!” Tình đơn phương chắc chẳng mang lại nhiều. Có chăng chỉ là những nỗi buồn một mình em biết, một mình em chia sẻ cùng đêm, một mình em kể với mùa những ngày trở gió: tự hai bàn tay đan vào nhau cô độc. Có chăng chỉ là nỗi tiếc nuối khi bóng anh khuất xa, khi em trông theo mà không thể chạy tới, gọi một tiếng “Anh” và hẫng lại giữa không trung. Có chăng chỉ là những khao khát nhỏ nhoi được nhìn thấy anh mỗi ngày, được là một người bạn, được giữ mãi những hình ảnh đẹp đẽ nhất về một người em đã thầm yêu. Em đã đi bên anh như vậy thôi. Đôi lúc hờn ghen, đôi lúc tủi thân, đôi lúc muốn nói thật nhiều cho anh được biết. Đôi lúc nghe con tim xót xa những vết thương nho nhỏ mà sao day dứt mãi. Đôi lúc như đứa trẻ òa khóc, cần được vỗ về, rồi lặng thinh, tự dỗ dành mình vì đâu có người lớn nào đứng bên. Nhưng em sẽ lưu lại trong trái tim này thôi, anh nhé! Đến một ngày kia, lá sẽ rời cây, không phải vì một cơn gió nào cuốn đi mà chỉ đơn giản lá đã ấp ủ cho mình đủ những yêu thương. Lá rời cây để bảo toàn tình yêu này nguyên vẹn. Trong em, anh sống mãi, với đôi cánh tay gầy như biển trời ước ao.