➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Tôi đau đớn khi biết rằng em và gã trai đó đã quan hệ nhiều lần trong phòng trọ
Khi đọc được bài viết "Giữ em 7 năm cho người khác hưởng", tôi rất hiểu được nỗi đau của bạn bởi tôi cũng đã trải qua hoàn cảnh tương tự như bạn bây giờ.
Nếu như một người đàn ông có trái tim sắt đá gặp phải hoàn cảnh của bạn thì chắc hắn, họ cũng đau đớn vô cùng! Và càng đau đớn hơn khi bạn lại bắt được tận tay như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó, bạn vẫn giữ được bình tĩnh… còn nếu tôi rơi vào hoàn cảnh ấy thì không biết mọi chuyện bây giờ xảy ra tồi tệ thế nào.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chia sẻ cùng bạn nỗi đau của mình bởi tôi cũng đã phải trải qua những ngày tháng dằn vặt bản thân như bạn bấy giờ.
Năm 25 tuổi, tôi chuẩn bị vào thành phố để làm việc. Cũng lúc đó, tôi yêu một người con gái cùng quê nhỏ hơn mình 5 tuổi và là bạn thân của chị họ tôi.
Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi đã chính thức trở thành người yêu của nhau. Rồi tôi Sài Gòn làm việc, chúng tôi đã cùng thề non hẹn biển chờ đợi nhau đến ngày hai đứa ổn định công việc sẽ tổ chức làm đám cưới.
Tôi cũng như bạn, vừa phải đi làm, vừa đi học thêm nên cuộc sống của tôi khá vất vả. Số tiền làm thêm hàng tháng, tôi tích cóp từng đồng một để thi thoảng còn mua vé máy bay về quê thăm người yêu.
Tính từ khi yêu nhau cho đến bây giờ đã được 4 năm, hai đứa cũng trải qua biết bao giận hờn trong cuộc sống… nhưng rồi, mọi chuyện cũng đâu lại vào đấy.
Năm ngoái, người yêu tôi thi rớt đại học nên gia đình cho cô ấy sang Nhật theo diện tu nghiệp sinh một năm. Trong khoảng thời gian chuẩn bị qua đó, cô ấy đi học thêm một lớp tiếng Nhật thì bắt đầu quen một chàng trai con nhà giàu. Và càng đau đớn hơn khi tôi biết được họ đã nhiều lần quan hệ với nhau trong phòng trọ. Tôi biết được tất cả điều đó là nhờ cô bạn cùng phòng người yêu đã nói cho tôi…
Khi vừa qua Nhật, cô ấy đã nhanh chóng cặp kè với gã trai khác (Ảnh minh họa) Nghe tin người yêu phản bội như bị sét đánh bên tai, tôi không chấp nhận được sự thật phũ phàng đó nên đã vội vàng về quê, đề nghị cô ấy gọi cậu kia ra để ba mặt một lời. Và càng đau đớn hơn khi cả hai người họ đều thú nhận: đã làm chuyện ấy với nhau. Cô ấy đã khóc lóc rất nhiều và nói rằng: “Thật sự em chỉ yêu mình anh thôi, còn những phút giây ở bên anh ấy chỉ là say nắng, chứ không yêu đương gì cả”.
Cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội đó. Nhưng chính sự khóc lóc, năn nỉ, hối hận của cô ấy đã khiến tôi mềm lòng… để rồi tôi chấp nhận tha thứ cho cô ấy tất cả.
Khi chuẩn bị sang Nhật, cô ấy cũng hứa với tôi: “Sẽ không bao giờ có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa” và “Mong anh ở nhà đợi em, em chỉ qua đây một năm thôi”. Tôi lưu luyến tiễn người yêu lên đường, hai đứa đã không thể cầm nổi những giọt nước mắt lúc chia xa.
Nhưng đúng là cuộc sống không ai có thể nói trước được chữ ngờ, lại một lần nữa, cô ấy thất hứa và lừa dối tôi. Tôi đã biết được tất cả mọi chuyện qua cô bạn thân của tôi bên đó, cũng học với cô ấy một trường. Vậy là tất cả mọi chuyện đã rõ, làm sao tôi có thể tha thứ cho những lỗi lầm xấu xa đó của cô ta?
Khi cô ấy không còn lý lẽ nào để thuyết phục được tôi, tôi đã phũ phàng nói lời chia tay để giải thoát cho cả hai đứa. Nhưng lần nào nói ra lời "chia tay" với cô ấy cũng khiến tôi cảm giác hụt hẫng và chán nản vô cùng.
Cứ nghĩ đến chuyện từ nay sẽ không bao giờ được liên lạc với người yêu, được nghe giọng nói lanh lảnh của cô ấy nữa, tôi rất đau khổ... Nhưng nghĩ đến hai lần phản bội của cô ấy, tôi lại không đủ bao dung để tha thứ. Dường như sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn nên tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy.
Vậy là cuối cùng, bao nhiêu hứa hẹn, chờ đợi về một hạnh phúc trong tương lai cũng tan tành mây khói. Trong tâm khảm tôi vẫn không thể nào quên được hình bóng người con gái ấy nhưng tôi đã không thể giữ lời hứa lấy cô ấy làm vợ… bởi vì một người con gái trăng hoa như vậy sẽ không bao giờ biết được điểm dừng. Nếu lấy cô ấy về thì tôi sẽ còn rất nhiều lần bị cô ấy cho mọc sừng mà không hề hay biết.
Bạn ạ! Tôi cũng có hoàn cảnh gần giống bạn nên tôi hiểu được nỗi đau của bạn! Dù vẫn còn yêu nhưng không có gì phải luyến tiếc đâu bạn ạ! Tha thứ làm chi khi phải tiếp tục tình yêu trong nỗi ám ảnh kinh hoàng đó!
Hãy dành cho mình một ít thời gian riêng tư để suy nghĩ và nhìn nhận lại tất cả mọi chuyện. Chắc chắn rằng, người con gái đó không xứng đáng với sự hy sinh mà bạn đã dành cho cô ấy. Tôi tin vào số phận… và tin rằng, một người tốt như bạn sẽ nhận được hạnh phúc thật sự!
Khi đọc được bài viết "Giữ em 7 năm cho người khác hưởng", tôi rất hiểu được nỗi đau của bạn bởi tôi cũng đã trải qua hoàn cảnh tương tự như bạn bây giờ.
Nếu như một người đàn ông có trái tim sắt đá gặp phải hoàn cảnh của bạn thì chắc hắn, họ cũng đau đớn vô cùng! Và càng đau đớn hơn khi bạn lại bắt được tận tay như vậy. Tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó, bạn vẫn giữ được bình tĩnh… còn nếu tôi rơi vào hoàn cảnh ấy thì không biết mọi chuyện bây giờ xảy ra tồi tệ thế nào.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định chia sẻ cùng bạn nỗi đau của mình bởi tôi cũng đã phải trải qua những ngày tháng dằn vặt bản thân như bạn bấy giờ.
Năm 25 tuổi, tôi chuẩn bị vào thành phố để làm việc. Cũng lúc đó, tôi yêu một người con gái cùng quê nhỏ hơn mình 5 tuổi và là bạn thân của chị họ tôi.
Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi đã chính thức trở thành người yêu của nhau. Rồi tôi Sài Gòn làm việc, chúng tôi đã cùng thề non hẹn biển chờ đợi nhau đến ngày hai đứa ổn định công việc sẽ tổ chức làm đám cưới.
Tôi cũng như bạn, vừa phải đi làm, vừa đi học thêm nên cuộc sống của tôi khá vất vả. Số tiền làm thêm hàng tháng, tôi tích cóp từng đồng một để thi thoảng còn mua vé máy bay về quê thăm người yêu.
Tính từ khi yêu nhau cho đến bây giờ đã được 4 năm, hai đứa cũng trải qua biết bao giận hờn trong cuộc sống… nhưng rồi, mọi chuyện cũng đâu lại vào đấy.
Năm ngoái, người yêu tôi thi rớt đại học nên gia đình cho cô ấy sang Nhật theo diện tu nghiệp sinh một năm. Trong khoảng thời gian chuẩn bị qua đó, cô ấy đi học thêm một lớp tiếng Nhật thì bắt đầu quen một chàng trai con nhà giàu. Và càng đau đớn hơn khi tôi biết được họ đã nhiều lần quan hệ với nhau trong phòng trọ. Tôi biết được tất cả điều đó là nhờ cô bạn cùng phòng người yêu đã nói cho tôi…
Khi vừa qua Nhật, cô ấy đã nhanh chóng cặp kè với gã trai khác (Ảnh minh họa)
Cứ tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho sự phản bội đó. Nhưng chính sự khóc lóc, năn nỉ, hối hận của cô ấy đã khiến tôi mềm lòng… để rồi tôi chấp nhận tha thứ cho cô ấy tất cả.
Khi chuẩn bị sang Nhật, cô ấy cũng hứa với tôi: “Sẽ không bao giờ có chuyện tương tự như vậy xảy ra nữa” và “Mong anh ở nhà đợi em, em chỉ qua đây một năm thôi”. Tôi lưu luyến tiễn người yêu lên đường, hai đứa đã không thể cầm nổi những giọt nước mắt lúc chia xa.
Nhưng đúng là cuộc sống không ai có thể nói trước được chữ ngờ, lại một lần nữa, cô ấy thất hứa và lừa dối tôi. Tôi đã biết được tất cả mọi chuyện qua cô bạn thân của tôi bên đó, cũng học với cô ấy một trường. Vậy là tất cả mọi chuyện đã rõ, làm sao tôi có thể tha thứ cho những lỗi lầm xấu xa đó của cô ta?
Khi cô ấy không còn lý lẽ nào để thuyết phục được tôi, tôi đã phũ phàng nói lời chia tay để giải thoát cho cả hai đứa. Nhưng lần nào nói ra lời "chia tay" với cô ấy cũng khiến tôi cảm giác hụt hẫng và chán nản vô cùng.
Cứ nghĩ đến chuyện từ nay sẽ không bao giờ được liên lạc với người yêu, được nghe giọng nói lanh lảnh của cô ấy nữa, tôi rất đau khổ... Nhưng nghĩ đến hai lần phản bội của cô ấy, tôi lại không đủ bao dung để tha thứ. Dường như sự chịu đựng của con người cũng có giới hạn nên tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như vậy.
Vậy là cuối cùng, bao nhiêu hứa hẹn, chờ đợi về một hạnh phúc trong tương lai cũng tan tành mây khói. Trong tâm khảm tôi vẫn không thể nào quên được hình bóng người con gái ấy nhưng tôi đã không thể giữ lời hứa lấy cô ấy làm vợ… bởi vì một người con gái trăng hoa như vậy sẽ không bao giờ biết được điểm dừng. Nếu lấy cô ấy về thì tôi sẽ còn rất nhiều lần bị cô ấy cho mọc sừng mà không hề hay biết.
Bạn ạ! Tôi cũng có hoàn cảnh gần giống bạn nên tôi hiểu được nỗi đau của bạn! Dù vẫn còn yêu nhưng không có gì phải luyến tiếc đâu bạn ạ! Tha thứ làm chi khi phải tiếp tục tình yêu trong nỗi ám ảnh kinh hoàng đó!
Hãy dành cho mình một ít thời gian riêng tư để suy nghĩ và nhìn nhận lại tất cả mọi chuyện. Chắc chắn rằng, người con gái đó không xứng đáng với sự hy sinh mà bạn đã dành cho cô ấy. Tôi tin vào số phận… và tin rằng, một người tốt như bạn sẽ nhận được hạnh phúc thật sự!