➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Tôi không tin vào mắt mình, dòng tin nhắn mời gọi anh đến nhà nghỉ làm chuyện vô luân nhẩy múa trước mắt tôi. Huy động tất cả lòng can đảm tôi nhắn lại mong tìm được địa chỉ nhơ nhớp đó. Có được địa chỉ mình muốn những gì đập vào mắt tôi càng làm tôi trở nên ngu xuẩn hơn bao giờ hết khi người đàn bà cướp đi hạnh phúc của tôi lại chính là cô bạn thân đã gắn bó với tôi tới cả chục năm, người mà tôi vẫn luôn trút bầu [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] những lúc buồn bã nhất.
Tin nhắn kinh hoàng
Buổi tối hôm đó anh nói với tôi “anh phải đi tiếp khách xã giao chắc về muộn em và con ngủ trước đi đừng chờ anh về”. Chẳng một chút mảy may nghi ngờ tôi còn đùa với anh “đi ăn cơm thôi nhé đừng ăn thêm cô nào mà bé Bi buồn đấy”, anh nhoẻn miệng cười thật tươi mắng yêu tôi: “Chỉ giỏi nghĩ vớ vẩn, chẳng cô nào có khả năng giúp anh “thoải mái” như em”.
Dứt lời, anh vội vã ra khỏi nhà, còn tôi yên tâm quay vào nhà trông con. Chưa đầy năm phút sau tôi nghe tiếng tin nhắn từ chiếc điện thoại của anh bỏ quên ở nhà. Nội dung tin nhắn vẻn vẹn: “Em tới nơi rồi, phòng 307, tới nhanh đi anh em nhớ anh phát cuồng rồi nè”.
Đầu óc tôi quay cuồng, choáng váng. Thật bất ngờ, tôi vồ lấy điện thoại của anh nhắn lại: “Chờ một chút anh đến ngay, vừa thoát khỏi vợ nên chưa định thần đi đường nào đến với em cho nhanh nhất. Tại yêu em quá mà”. Không phụ lòng mong mỏi, chỉ một phút sau cô bồ của anh đã vội chỉ lối dẫn đường cặn kẽ cụ thể cho tôi tới “tổ chấy” của chồng. Vội vàng chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi đứng phắt dậy, gửi con sang nhà hàng xóm rồi vội vàng đi theo “sự hướng dẫn” trong tin nhắn, tìm tới tận nơi.
Có lẽ chồng tôi đã kịp nghe lời “mắng yêu” của bồ nên khi tôi vừa kịp tới nơi cũng là lúc chồng tôi cùng cô bạn thân thủa thiếu thời đang đưa nhau rời “ổ”. “Ba mặt một lời” không còn gì để chối cãi. Nhìn bộ mặt ngượng nghịu của chồng và cô bạn thân khiến tôi uất ức giận tím mặt. Lúc ấy, tôi chỉ muốn lao vào cào nát hai cái mặt trâng tráo kia cho hả dạ. Cũng may tôi chết đứng như trời trồng, chân tay không nhấc lên nổi, tai tôi ù đi, tôi không biết bằng cách nào tôi về tới nhà. Quay cuồng trong đau đớn, tôi bỏ mặc anh với những lời thanh minh giả dối. Tôi cũng không nhớ nổi bằng cách nào tôi có thể bỏ qua cho anh.
Cú sốc đó khiến tôi không còn đứng vững trong một thời gian dài, vì vậy, việc làm của anh cũng dần được gia đình bên chồng biết chuyện. Nhìn bố mẹ chồng phẫn nộ với chính người con mình sinh ra mà tôi không khỏi xót thương cho ông bà.
Sau khi trách móc cậu con trai không biết chung thủy, các cụ quay sang trách móc tôi: “Chắc con phải thế nào thì chồng con mới thế. Chẳng có gì tự nhiên sinh ra cả. Con cũng phải xem xét lại bản thân mình tự rút kinh nghiệm. Là người phụ nữ không giữ nổi chồng, lỗi lớn nhất là của con”. Lời nói của ông bà như những mũi kim cào xé trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi không thể hiểu tại sao ông bà có thể bênh người con bại hoại của ông bà đến thế mà bỏ rơi tôi.
Từ ngày lấy chồng tôi hy sinh bản thân, nghỉ hẳn ở nhà trông con cho anh yên tâm công tác, nhất nhất đều chăm lo cho chồng con, cuối cùng thứ tôi có được là sự phản bội của chồng, lời trách mắng bố mẹ chồng, cứ như thể chính tôi là người có lỗi và mọi tội lỗi đó tôi phải hứng chịu.
Uất ức tủi nhục tôi quyết định xin ly hôn. Sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi không thể hy sinh bản thân mình vì những gì không đáng. Tôi bỏ ngoài tai những lời dối trá của anh, tổi hiểu dù có bỏ qua cho anh lần này thì lần sau anh vẫn thế, cái bản chất “thèm của lạ” của lũ đàn ông có ai khác nhau đâu.
Song tôi đã đánh giá quá thấp về anh, lá đơn tôi đưa anh không ký, thay vào đó anh về quê đón mẹ tôi lên chơi.
Anh hiểu khi mẹ tôi lên, dù có giận anh mấy tôi cũng phải nhịn, bởi lẽ tôi không dám làm phiền lòng mẹ. Lúc ấy anh tỏ rõ bản chất đê hèn xấu xa của mình khi anh khéo léo liệt kê từng chi tiết nhỏ về những việc mà anh đã giúp đỡ gia đình nhà vợ. Mẹ tôi vốn thật thà chất phác, chẳng hiểu gì cũng phụ họa theo anh.
Sau bữa cơm “thân mật” với nhạc mẫu, anh kéo tôi vào phòng nói thẳng toẹt vào mặt tôi: “Tất cả những gì bố mẹ tôi đang sở hữu đều đã chuyển sang tên anh hồi năm ngoái. Đó là đợt bố tôi ốm nặng phải chuyển ra Hà Nội chữa bệnh, số tiền chạy chữa cho bố tôi lên tới con số mà cả đời làm lụng vất vả bố mẹ tôi cũng không thể có được một nửa. Lấy tiếng để xoay tiền anh đã bàn bạc với bố mẹ tôi chuyển toàn bộ giấy tờ nhà cửa ruộng vườn sang tên anh đặt ngân hàng lấy tiền chữa bệnh trước mắt sau đó anh sẽ chuộc lại.
Bố tôi thoát chết, cả nhà một lòng biết ơn anh mà không nhớ gì tới việc số đất đai cha ông để lại đều lọt vào tay anh. Giờ anh thản nhiên tuyên bố với tôi: Hoặc tôi ở lại làm vợ anh như cũ anh sẽ không đối xử tệ bạc với tôi và gia đình tôi. Ngược lại, anh mời cả gia đình tôi dọn ra khỏi khối tài sản mang tên anh. Tôi lâm vào cảnh “tiến thoái lưỡng nan”. Không còn con đường lựa chọn nào tôi đành chấp nhận cùng con ở lại với anh và coi như chưa hề có chuyện gì xẩy ra.
Cuộc tình tay ba
Sau ván bài ngửa anh không còn phải thậm thụt bên ngoài như trước, cô bạn thân của tôi cũng đàng hoàng tiến vào căn phòng ngủ của vợ chồng tôi. Đau đớn khiến tôi chai sạn, tôi mặc họ làm những gì họ muốn. Tôi quyết định chuyển sang sống hẳn cùng phòng con trai nhưng anh không cho phép.
Anh nói: “Anh không ngủ được nếu thếu người nằm cạnh”, vậy nên tôi chọn giải pháp khi nào anh có người nằm cạnh tôi sang với con. Những tưởng nhắm mắt chiều chồng như vậy là xong, nào ngờ họ thể hiện “tình cảm” thật bệnh hoạn.
Có hôm nửa đêm tôi đang ngủ thì bị anh sang phòng dựng dậy yêu cầu tôi “giúp” anh và cô ta đạt đỉnh. Uất ức tôi chấp nhận cho họ “đạt đỉnh” theo ý muốn. Không cần họ chỉ cách bắt tôi phải làm gì, tôi chủ động hướng họ theo cách của mình.
Anh vốn nồng nhiệt tới thô bạo mới hả hê. Tôi coi đó là cơ hội trả thù tốt nhất cho mình, lần đầu tiên tôi có thể trả thù kẻ đã cướp chồng tôi bằng những cái tát trời giáng, những trò bạo hành thú vật tôi thường đau đớn cắn răng chịu đựng giờ tôi hả hê trả hết lên người kẻ ngông cuồng âm mưu hất tôi ra khỏi gia đình của mình phải hứng chịu.
Nhờ sự giúp đỡ của tôi anh sung sướng mãn nguyện còn tôi hả hê “xả hận”. Lúc đó cái cảm giác sảng khoái giúp tôi mãn nguyện, ấy vậy mà ông trời thật chẳng công bằng tôi đã chịu ấm ức suốt bao ngày ròng mà cũng chỉ thỏa lòng vài tiếng ngắn ngủi. Nhìn người đàn bà cũng là bạn thân thủa thiếu thời rũ rượi, tan nát sau một đêm hoang dại, tôi bỗng thấy xót thương cho cô ta. Tôi hối hận vì những gì mình làm trước đó. Ánh mắt hận thù, đau đớn cô ta hướng về tôi làm tôi nhụt đi ý định trả thù tiếp bằng những “đòn” ghê tởm hơn tối qua.
Sự hối hận bủa vây lấy tôi, lần đầu tiên tôi nghĩ tới việc nói chuyện thẳng thắn với người bạn đó. Tôi hy vọng bài học tối đó khiến bạn tôi không dám lại gần anh. Đồng thời tôi hy vọng trên cương vị bạn bè cô ta có thể hiểu và buông tha cho cuộc sống gia đình của tôi. Những gì tôi nghĩ và hy vọng đều tan biến ngay khi tôi vừa cất tiếng, mở lời.
Bạn tôi khẳng định ngoài “sự thân thiết” cô ta sẽ không lấy thêm điều gì ở gia đình tôi. Tôi không hiểu ngoài xã hội đàn ông đầy rẫy tại sao cứ phải là chồng tôi? Không thể ngờ câu trả lời chính là “sự hoang dã” cô ta và chồng tôi có được khi làm chuyện ấy là lý do cô ta không thể rời bỏ chồng tôi.
Lâm vào bước đường cùng, tôi không còn xác định được bản thân mình muốn gì nữa. Rời xa anh tôi không thể mang theo con bởi từ ngày về làm vợ anh kinh tế gia đình hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của mình anh.
Thân gái quê ít học như tôi chỉ có khả năng làm việc đồng áng, vậy mà nếu chia tay anh cả nhà tôi không có lấy “một mảnh đất cắm dùi” tôi còn con đường nào để sống? Không những vậy, bố mẹ tôi ở tuổi gần đất xa trời bỗng dưng bị đuổi khỏi ngôi nhà tổ tiên để lại có lẽ một chút sức lực thoi thóp cũng không còn chứ đừng nói đến chuyện sống.
Ở với một người chồng như anh tôi có thừa can đảm để chết, nhưng khi tôi chết rồi ai sẽ chăm sóc con tôi? Anh ư? Một người chỉ biết đến bản thân, ích kỷ đểu cáng như anh chắc chắn anh chỉ muốn hưởng thụ chứ không muốn hy sinh. Điều đó thể hiện rất rõ trong việc anh không đồng ý chia tay tôi không phải vì anh yêu thương gì tôi mà anh cần người tận tình chăm sóc cho “giống nòi” nhà anh. Anh không thích trẻ con nhưng anh cần người hương hỏa cho dòng họ nhà anh khi cuối đời. Vì lẽ đó anh cần con cũng như cần tôi kẻ bảo mẫu hết lòng vì người hương hỏa cho dòng họ nhà anh.
Tin nhắn kinh hoàng
Buổi tối hôm đó anh nói với tôi “anh phải đi tiếp khách xã giao chắc về muộn em và con ngủ trước đi đừng chờ anh về”. Chẳng một chút mảy may nghi ngờ tôi còn đùa với anh “đi ăn cơm thôi nhé đừng ăn thêm cô nào mà bé Bi buồn đấy”, anh nhoẻn miệng cười thật tươi mắng yêu tôi: “Chỉ giỏi nghĩ vớ vẩn, chẳng cô nào có khả năng giúp anh “thoải mái” như em”.
Dứt lời, anh vội vã ra khỏi nhà, còn tôi yên tâm quay vào nhà trông con. Chưa đầy năm phút sau tôi nghe tiếng tin nhắn từ chiếc điện thoại của anh bỏ quên ở nhà. Nội dung tin nhắn vẻn vẹn: “Em tới nơi rồi, phòng 307, tới nhanh đi anh em nhớ anh phát cuồng rồi nè”.
Đầu óc tôi quay cuồng, choáng váng. Thật bất ngờ, tôi vồ lấy điện thoại của anh nhắn lại: “Chờ một chút anh đến ngay, vừa thoát khỏi vợ nên chưa định thần đi đường nào đến với em cho nhanh nhất. Tại yêu em quá mà”. Không phụ lòng mong mỏi, chỉ một phút sau cô bồ của anh đã vội chỉ lối dẫn đường cặn kẽ cụ thể cho tôi tới “tổ chấy” của chồng. Vội vàng chẳng kịp suy nghĩ gì, tôi đứng phắt dậy, gửi con sang nhà hàng xóm rồi vội vàng đi theo “sự hướng dẫn” trong tin nhắn, tìm tới tận nơi.
Có lẽ chồng tôi đã kịp nghe lời “mắng yêu” của bồ nên khi tôi vừa kịp tới nơi cũng là lúc chồng tôi cùng cô bạn thân thủa thiếu thời đang đưa nhau rời “ổ”. “Ba mặt một lời” không còn gì để chối cãi. Nhìn bộ mặt ngượng nghịu của chồng và cô bạn thân khiến tôi uất ức giận tím mặt. Lúc ấy, tôi chỉ muốn lao vào cào nát hai cái mặt trâng tráo kia cho hả dạ. Cũng may tôi chết đứng như trời trồng, chân tay không nhấc lên nổi, tai tôi ù đi, tôi không biết bằng cách nào tôi về tới nhà. Quay cuồng trong đau đớn, tôi bỏ mặc anh với những lời thanh minh giả dối. Tôi cũng không nhớ nổi bằng cách nào tôi có thể bỏ qua cho anh.
Cú sốc đó khiến tôi không còn đứng vững trong một thời gian dài, vì vậy, việc làm của anh cũng dần được gia đình bên chồng biết chuyện. Nhìn bố mẹ chồng phẫn nộ với chính người con mình sinh ra mà tôi không khỏi xót thương cho ông bà.
Sau khi trách móc cậu con trai không biết chung thủy, các cụ quay sang trách móc tôi: “Chắc con phải thế nào thì chồng con mới thế. Chẳng có gì tự nhiên sinh ra cả. Con cũng phải xem xét lại bản thân mình tự rút kinh nghiệm. Là người phụ nữ không giữ nổi chồng, lỗi lớn nhất là của con”. Lời nói của ông bà như những mũi kim cào xé trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi không thể hiểu tại sao ông bà có thể bênh người con bại hoại của ông bà đến thế mà bỏ rơi tôi.
Từ ngày lấy chồng tôi hy sinh bản thân, nghỉ hẳn ở nhà trông con cho anh yên tâm công tác, nhất nhất đều chăm lo cho chồng con, cuối cùng thứ tôi có được là sự phản bội của chồng, lời trách mắng bố mẹ chồng, cứ như thể chính tôi là người có lỗi và mọi tội lỗi đó tôi phải hứng chịu.
Uất ức tủi nhục tôi quyết định xin ly hôn. Sức chịu đựng của tôi có hạn, tôi không thể hy sinh bản thân mình vì những gì không đáng. Tôi bỏ ngoài tai những lời dối trá của anh, tổi hiểu dù có bỏ qua cho anh lần này thì lần sau anh vẫn thế, cái bản chất “thèm của lạ” của lũ đàn ông có ai khác nhau đâu.
Song tôi đã đánh giá quá thấp về anh, lá đơn tôi đưa anh không ký, thay vào đó anh về quê đón mẹ tôi lên chơi.
Anh hiểu khi mẹ tôi lên, dù có giận anh mấy tôi cũng phải nhịn, bởi lẽ tôi không dám làm phiền lòng mẹ. Lúc ấy anh tỏ rõ bản chất đê hèn xấu xa của mình khi anh khéo léo liệt kê từng chi tiết nhỏ về những việc mà anh đã giúp đỡ gia đình nhà vợ. Mẹ tôi vốn thật thà chất phác, chẳng hiểu gì cũng phụ họa theo anh.
Sau bữa cơm “thân mật” với nhạc mẫu, anh kéo tôi vào phòng nói thẳng toẹt vào mặt tôi: “Tất cả những gì bố mẹ tôi đang sở hữu đều đã chuyển sang tên anh hồi năm ngoái. Đó là đợt bố tôi ốm nặng phải chuyển ra Hà Nội chữa bệnh, số tiền chạy chữa cho bố tôi lên tới con số mà cả đời làm lụng vất vả bố mẹ tôi cũng không thể có được một nửa. Lấy tiếng để xoay tiền anh đã bàn bạc với bố mẹ tôi chuyển toàn bộ giấy tờ nhà cửa ruộng vườn sang tên anh đặt ngân hàng lấy tiền chữa bệnh trước mắt sau đó anh sẽ chuộc lại.
Bố tôi thoát chết, cả nhà một lòng biết ơn anh mà không nhớ gì tới việc số đất đai cha ông để lại đều lọt vào tay anh. Giờ anh thản nhiên tuyên bố với tôi: Hoặc tôi ở lại làm vợ anh như cũ anh sẽ không đối xử tệ bạc với tôi và gia đình tôi. Ngược lại, anh mời cả gia đình tôi dọn ra khỏi khối tài sản mang tên anh. Tôi lâm vào cảnh “tiến thoái lưỡng nan”. Không còn con đường lựa chọn nào tôi đành chấp nhận cùng con ở lại với anh và coi như chưa hề có chuyện gì xẩy ra.
Cuộc tình tay ba
Sau ván bài ngửa anh không còn phải thậm thụt bên ngoài như trước, cô bạn thân của tôi cũng đàng hoàng tiến vào căn phòng ngủ của vợ chồng tôi. Đau đớn khiến tôi chai sạn, tôi mặc họ làm những gì họ muốn. Tôi quyết định chuyển sang sống hẳn cùng phòng con trai nhưng anh không cho phép.
Anh nói: “Anh không ngủ được nếu thếu người nằm cạnh”, vậy nên tôi chọn giải pháp khi nào anh có người nằm cạnh tôi sang với con. Những tưởng nhắm mắt chiều chồng như vậy là xong, nào ngờ họ thể hiện “tình cảm” thật bệnh hoạn.
Có hôm nửa đêm tôi đang ngủ thì bị anh sang phòng dựng dậy yêu cầu tôi “giúp” anh và cô ta đạt đỉnh. Uất ức tôi chấp nhận cho họ “đạt đỉnh” theo ý muốn. Không cần họ chỉ cách bắt tôi phải làm gì, tôi chủ động hướng họ theo cách của mình.
Anh vốn nồng nhiệt tới thô bạo mới hả hê. Tôi coi đó là cơ hội trả thù tốt nhất cho mình, lần đầu tiên tôi có thể trả thù kẻ đã cướp chồng tôi bằng những cái tát trời giáng, những trò bạo hành thú vật tôi thường đau đớn cắn răng chịu đựng giờ tôi hả hê trả hết lên người kẻ ngông cuồng âm mưu hất tôi ra khỏi gia đình của mình phải hứng chịu.
Nhờ sự giúp đỡ của tôi anh sung sướng mãn nguyện còn tôi hả hê “xả hận”. Lúc đó cái cảm giác sảng khoái giúp tôi mãn nguyện, ấy vậy mà ông trời thật chẳng công bằng tôi đã chịu ấm ức suốt bao ngày ròng mà cũng chỉ thỏa lòng vài tiếng ngắn ngủi. Nhìn người đàn bà cũng là bạn thân thủa thiếu thời rũ rượi, tan nát sau một đêm hoang dại, tôi bỗng thấy xót thương cho cô ta. Tôi hối hận vì những gì mình làm trước đó. Ánh mắt hận thù, đau đớn cô ta hướng về tôi làm tôi nhụt đi ý định trả thù tiếp bằng những “đòn” ghê tởm hơn tối qua.
Sự hối hận bủa vây lấy tôi, lần đầu tiên tôi nghĩ tới việc nói chuyện thẳng thắn với người bạn đó. Tôi hy vọng bài học tối đó khiến bạn tôi không dám lại gần anh. Đồng thời tôi hy vọng trên cương vị bạn bè cô ta có thể hiểu và buông tha cho cuộc sống gia đình của tôi. Những gì tôi nghĩ và hy vọng đều tan biến ngay khi tôi vừa cất tiếng, mở lời.
Bạn tôi khẳng định ngoài “sự thân thiết” cô ta sẽ không lấy thêm điều gì ở gia đình tôi. Tôi không hiểu ngoài xã hội đàn ông đầy rẫy tại sao cứ phải là chồng tôi? Không thể ngờ câu trả lời chính là “sự hoang dã” cô ta và chồng tôi có được khi làm chuyện ấy là lý do cô ta không thể rời bỏ chồng tôi.
Lâm vào bước đường cùng, tôi không còn xác định được bản thân mình muốn gì nữa. Rời xa anh tôi không thể mang theo con bởi từ ngày về làm vợ anh kinh tế gia đình hoàn toàn dựa vào sự nỗ lực của mình anh.
Thân gái quê ít học như tôi chỉ có khả năng làm việc đồng áng, vậy mà nếu chia tay anh cả nhà tôi không có lấy “một mảnh đất cắm dùi” tôi còn con đường nào để sống? Không những vậy, bố mẹ tôi ở tuổi gần đất xa trời bỗng dưng bị đuổi khỏi ngôi nhà tổ tiên để lại có lẽ một chút sức lực thoi thóp cũng không còn chứ đừng nói đến chuyện sống.
Ở với một người chồng như anh tôi có thừa can đảm để chết, nhưng khi tôi chết rồi ai sẽ chăm sóc con tôi? Anh ư? Một người chỉ biết đến bản thân, ích kỷ đểu cáng như anh chắc chắn anh chỉ muốn hưởng thụ chứ không muốn hy sinh. Điều đó thể hiện rất rõ trong việc anh không đồng ý chia tay tôi không phải vì anh yêu thương gì tôi mà anh cần người tận tình chăm sóc cho “giống nòi” nhà anh. Anh không thích trẻ con nhưng anh cần người hương hỏa cho dòng họ nhà anh khi cuối đời. Vì lẽ đó anh cần con cũng như cần tôi kẻ bảo mẫu hết lòng vì người hương hỏa cho dòng họ nhà anh.
Theo Kim Hoa
Phunutoday
Phunutoday