manhquynh1679
New member
- User ID
- 180631
- Tham gia
- 14 Tháng tám 2021
- Bài viết
- 1
- Điểm tương tác
- 0
- Website
- promarketing.edu.vn
- Đồng
- 0
Chào anh ra về mà trong tôi còn in đậm hình ảnh người đàn ông cởi nai lưng, chèm nhèm mồ hôi bên bếp lò xì xụp khói, lo bữa ăn cho vợ. Ngoài sân, chiếc xe honda đầu gà đít vịt cũ kỹ cùng hậu sự kẹo bông tuyến phố - “cần câu” cơm của anh - luôn trong trạng thái “sẵn sàng lên đường chiến đấu”. Ôi! không biết trong cuộc sống này có được bao lăm người đàn ông cần cù và thuỷ chung như thế?
Căn nhà nhỏ như chẳng thể nhỏ hơn được nữa, phòng ngủ và nhà bếp gói ghém cộng nhau trong vài mét thôi. Vuông sân cũng nhỏ, đầy các xác lá bàng cùng vài ủ ấp củi chà que nhánh ma lanh mà anh mang về nhưng chưa kịp chặt gọn. Chị ngồi bó gối trước thềm, mái tóc ngắn loà xoà trước trán, dáng gầy như cò trắng. Mắt chị dõi ra đường chờ đợi, lâu lâu lại chắt lưỡi theo sự sốt ruột của khách: “Hôm nay sao ổng về trễ quá vậy ko biết nữa…”
Căn nhà nhỏ như chẳng thể nhỏ hơn được nữa, phòng ngủ và nhà bếp gói ghém cộng nhau trong vài mét thôi. Vuông sân cũng nhỏ, đầy các xác lá bàng cùng vài ủ ấp củi chà que nhánh ma lanh mà anh mang về nhưng chưa kịp chặt gọn. Chị ngồi bó gối trước thềm, mái tóc ngắn loà xoà trước trán, dáng gầy như cò trắng. Mắt chị dõi ra đường chờ đợi, lâu lâu lại chắt lưỡi theo sự sốt ruột của khách: “Hôm nay sao ổng về trễ quá vậy ko biết nữa…”
Đã quá trưa. Tôi chờ hơn cả giờ đồng hồ, rút cuộc rồi anh cũng về, tay xách tay có các đường, sữa, chân giò, su su… bữa nay chắc là anh “vô mánh”. Anh đáp: “Vô hay ra gì cũng vậy, phải nuôi bả như thế mới được!”. Rồi anh xăng xái đi vào bếp, hẹn sau lúc bắc nồi canh xong mới trò chuyện.
Hằng ngày, anh đều ra khỏi nhà khi đa số gia đình còn đóng cửa yên ổn ém nhẹm. Nghề bán hàng rong mang những chong chóng, bong bóng, kẹo bông tuyến phố theo các trường học đấy mà, phải đi sớm mới bán lẻ được. Rồi trưa trờ trưa bơ vơ anh mới về, ăn vội miếng cơm lại “bươi” tiếp buổi chiều.
Sẽ không có gì đáng nói ví như đấy là 1 gia đình tuy nghèo nhưng vợ chồng con mẫu đủ đầy, chồng quanh quéo năm bươn chải lo cái ăn cái mặc, vợ trông nom nhà cửa và dạy bảo con chiếc. Nhưng ở đây, người đàn ông này người chồng này thật “vĩ đại” – ít nhất là trong dòng nhìn của tôi. Chuyện là, hai vợ chồng anh sống sở hữu nhau mười bảy năm, hai lần người vợ sở hữu thai nhưng đến tháng thứ tám thì không thể giữ được con vì chị quá yếu. Rồi sau lần sảy thai thứ hai đấy, sức khoẻ người vợ xuống dốc thê thảm, thầy thuốc bảo không thể có thai được nữa. trong khoảng một người phụ nữ sắp 50kg, chị chỉ còn hơn 30kg, cố nhiên phổ biến chứng bệnh, trong ấy có cả bệnh lao phổi (nay đã thời kỳ 2) khiến cho chị gầy xọm và nhom nhem như người sắp lục tuần dù tuổi đời mới 45!
bao lăm năm tháng qua đi là ngần đấy thời gian anh một lòng coi ngó vợ nhưng không phải với một tiếng oán than, cau có hoặc sanh tâm vợ bé vợ mọn để “kiếm chút con” như nghề đời người đời. không nghề nghiệp ổn định, không vốn liếng trong tay, để với tiền nuôi người vợ nay đau mai yếu anh phải giật gấu vá vai, buông cái này bắt dòng nọ để kiếm tiền. Đôi bàn tay đàn ông thô cứng mà vẫn cột từng mẫu bong bóng, dán từng mẫu chong chóng rất mềm mại và xinh đẹp. Bong bóng ế dần vì quá rộng rãi người bán. Anh chuyển sang làm kẹo bông trục đường. Nghề mới này giúp anh với thêm cơm ăn, thuốc uống cho vợ khi đồ chơi trẻ em đã bão hoà.
Ngày từng ngày, anh chăm nom chị năm bữa ăn như chăm em bé, cũng uống sữa ngày ba lần, thức ăn chia nhỏ ra đa dạng bữa có rau, củ, giết, trứng…
Việc nhà anh chẳng hề cho chị động móng tay, chị chỉ mang việc duy nhất là ăn cơm, uống sữa và xem ti vi! 1 dòng tivi bé xíu cũ mèm được anh kê tại đầu giường ngủ để chị chẳng hề mất công chuyển động, mệt người.
Sau các lúc bôn ba ngoài tuyến đường, anh lại về giặt giũ, thu vén nhà cửa. Căn nhà tí xíu và bày trí đơn giản lắm nhưng giả dụ không mang bàn tay đàn bà thì mang đàn ông cũng là cả vấn đề. thế mà anh đã quán xuyến được cả.
gần như người khuyên anh nên kiếm đại 1 bà để có đứa con mà nựng, chắc chị sẽ ko đề cập gì đâu, bởi anh nào có còn trẻ trung gì nữa! Anh cười: “Biết làm cho sao được, tại dòng số mình nó vậy. Vợ chồng bao năm mang nhau, tui mà bỏ bả đi kiếm người khác thì còn ai lo cho bả đây? Vợ tui đã khổ vì ko được khiến mẹ, sao tui lại có thêm dòng khổ khác nữa?”. Chị ngồi cạnh bên cười hom hem: “Tui cũng biểu ổng kiếm đại đứa con về cho tui nựng kẹ mang, ổng cười mắng tui đề cập xàm hoài à! Mà tui nghĩ, người nào đàng hoàng thì mang thế nào cũng tử tế, người nào này kia kia nọ thì đến cuối đời cũng lăng loàn thôi em ạ! Tui mang phước lắm mới có được người chồng như ổng, ổng bảo chỉ cần vợ chồng ráng sống có nhau là vui rồi”. Nụ cười giãn hết cỡ trên khuôn mặt và vóc hình héo úa đó đã khiến chị như trẻ ra mấy tuổi.
“Trưa nay tui về muộn, đi bơm bong bóng sinh nhật, cũng kiếm được vài chục ngàn. Chiều bán kẹo kiếm mười mấy nghìn nữa. Vậy là hôm nay hơi rồi. Chỉ ngán mùa mưa, dòng gì cũng ế. nhiều khi không có đồng nào. Nhưng ngán nhất là bả cứ sổ mũi, nhức đầu, nóng lạnh, mệt... Đi bán mà cứ lo không biết ở nhà vợ mình ra sao. Tui không mong gì lớn lớn cả, chỉ mong mình đừng bệnh đau gì, bán buôn đắt hàng để nuôi vợ tử tế hơn mà thôi” người đàn ông “vĩ đại” ấy tâm tình đề cập sở hữu tôi như thế.
Trên bếp, nồi canh chân giò hầm su su đã chín, thơm tới phát thèm. Chào anh ra về mà trong tôi còn in đậm hình ảnh người đàn ông cởi trần, tèm lem mồ hôi bên bếp lò xì xụp khói, lo bữa ăn cho vợ. Ngoài sân, mẫu xe honda đầu gà đít vịt cũ kỹ cùng hậu sự kẹo bông trục đường - “cần câu” cơm của anh - luôn trong hiện trạng “sẵn sàng lên đường chiến đấu”. Ôi! không biết trong cuộc sống này mang được bao nhiêu người đàn ông cần cù và thuỷ chung như thế?