-Hahaha.... tao.... giỡn á..... hahaha
Hai con nhỏ vừa nghe dứt câu, tức giận liền nhào tới cốc đầu nó làm nó cười méo xệch. Niềm vui trong phút chốc bị hai đứa nó làm cho méo mó. Thừa cơ hội, hắn nhào tới cốc thêm cho nó một cái
-YA, LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ - đập bàn một phát, nó đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào mặt hắn và hét lên đầy tức giận
-BẢO NHI!! em làm cái gì mà hét toáng lên vậy hả? Có biết là đang trong giờ học không?
Giọng nói khác vang lên làm cho nó giật mình. Mải phá hai đứa bạn mà nó không để ý là cô đã vô lớp, mặt hốt hoảng, nó vội lên tiếng bào chữa
-Thưa cô.....em......em
-Không ra thể thống gì cả, ra về em ở lại trực lớp cho tôi - ngắt ngang lời nó, bà cô đưa ra một hình phạt làm nó hết sức “đau lòng”
-Nhưng.... em......
-Không nhưng nhị gì hết, em ngồi xuống đi
Cố gắng bào chữa để mong sao cho bà cô tha tội nhưng cứ bị chặn họng. Tức tối, nó ngồi xuống. Lúc này nó mới để ý, mọi con mắt đổ dồn về nó. "Ôi, ngượng quá"
Đỏ mặt ngượng ngùng, nó cúi đầu xuống à không nằm luôn trên bàn, lấy cuốn tập đội lên đầu cho bớt xấu hổ. Theo sau đó là những tiếng xì xầm bàn tán, nào là "Ngồi với hotboy rồi gây sự chú ý", nào là "To tiếng với hotboy để tạo scandal"......
Khỏi nói thì cũng biết mặt hắn như thế nào: khinh khỉnh, cười đểu và tỏ ra chiến thắng.
Không thể nhịn nổi khi mà bị thất bại như vậy, nó đổ giận lên đầu hai con bạn, nhưng vẫn ý tứ nói thật khẽ không bà cô lại nghe thấy và bắt nó quét nguyên cái trường thì khốn
-Tụi bây bạn "tốt" quá, cô vô lớp mà không nói cho tao một tiếng
-Vô duyên, tại mày lo giỡn mà trách gì tụi tao - Mi quay lại xổ một câu làm nó cứng họng. Nhỏ nói cũng phải, cũng tại nó quá háo thắng, chỉ lo chú tâm chọc phá người khác nên mới như vậy
"Tất cả cũng chỉ tại cái tên đáng gét này, trời ơi phải quét lớp nữa"
Đổ hết mọi lỗi lầm lên gương mặt điển trai của hắn, nó gục mặt xuống bàn. Không gì đau khổ hơn là phải quét dọn một cái phòng học lớn như vậy một mình!!
* * *
Reng…… reng….
Vừa nghe tiếng chuông, nó giật mình một phát, tại sao lúc nó cần thì không hết giờ nhanh, lúc nó không cần thì thời gian cứ đi như tên lửa. Lề mề dẹp mấy cuốn tập như muốn kéo dài thời gian, thật sự thì nó chẳng muốn làm việc này tí nào, nhưng “lệnh đã phán” không làm không được. Nó thểu não đi lấy chổi chuẩn bị cái công việc dọn dẹp thì Mi chạy tới
-Mày cần tao giúp không?
Vừa nghe Mi nói mắt nó sáng rỡ, gì chứ có người phụ nó dọn dẹp nhanh chóng là nó mừng lắm, đầu gật lia lịa, miệng rối rít
-Cần cần..... giúp tao đi
"Mình cứ nghĩ là nó sẽ từ chối chứ" -Mi thầm nhăn mặt, con nhỏ chỉ định nói cho lịch sự thôi à. Chứ chơi chung với nhau như chị em như vậy nhưng mà có phước cùng hưởng có họa thì….. tự chịu. Chần chừ một chút, nhỏ lấp líu, thay đổi giọng 180 độ
-Ờ..... chết.... tao quên, tao bận chuyện ở nhà, phải về trước, sorry mày nha
Nói rồi Mi dông thẳng. Nó quay qua Lam với gương mặt tội nghiệp, tràn đầy hy vọng, Lam vội quay phắt mặt qua chỗ khác để tránh ánh mắt của nó, rồi nhỏ vội lên tiếng chặn họng trước khi nó kịp nhờ vã
-Tao cũng bận rồi, đi trước nha……..MI ƠI CHỜ TAO VỚI!!! - vừa dứt lời Lam cũng chạy theo Mi luôn
-YA, YAAAA.... hai con bạn đáng nguyền rủa, tao biết tụi bây chỉ nói cho có thôi mà
Tức điên với hai con bạn của mình, không ngờ bạn bè mà tụi nó nỡ lòng nào để cho mình nó chịu khổ. Sầu thảm trào dâng, nó quét quét, phủi phủi, cặm cụi làm. Làm cũng như cho có bởi cái trường này không hiểu sao lại sạch sẵn rồi, cứ huơ huơ cây chổi, mặt nó chỉ biểu lộ một sắc thái đó là nhăn nhó
-Tội nghiệp quá nhỉ - hắn từ đâu xuất hiện, đứng dựa vào cửa tay cho vào túi, nhếch môi cười đểu
Nghe tiếng nói là nó có thể xác định được “yêu quái” xuất hiện chứ không ai khác. Vậy nên nó vờ như không nghe thấy, tiếp tục phủi phủi, quét quét
Thấy nó không thèm đáp trả, hắn không hề tức giận vì hắn đã nghĩ ra được một trò mới
-Sáng mai, làm cơm cho tôi ăn
Câu nói của hắn làm nó khựng lại, đưa tai ngoáy lỗ tai "Hình như mình ghe nhầm thì phải, mình nghe hắn nói là làm cơm.... LÀM CƠM!!!!!"
-Anh vừa nói gì??? - hỏi lại một lần nữa cho chắc là mình không nghe nhầm, mặt nó bắt đầu hơi biến sắc
-Sáng mai tôi muốn cô làm cơm cho tôi ăn - lặp lại câu nói của mình, hắn vẫn dửng dưng như đó là chuyện thường tình
Nghe hắn nói dứt câu, nó tá hỏa, tên này thật biết cách chọc giận người khác. Tự dưng không đâu lại hứng lên bắt nó làm cơm cho hắn ăn chứ?? Việc nhà mà nó còn chưa làm thì thử hỏi nó làm cơm bằng cách nào?? Làm bằng niềm tin sao??
-WHAT!!!! Làm cơm???? tôi không biết làm!! - Hét vào mặt hắn đầy tức tối, nó quăng luôn cây chổi
Mặc cho nó đang bốc khói, hắn tiếp tục buông ra những lời làm cho nó tức điên. Gì chứ làm cho nó tức là điều ăn sâu vào máu hắn rồi, cái này gọi là trả thù cả vốn lẫn lời mà lời gấp trăm lần vốn
-Không cần biết, làm sao thì làm!
-Anh vừa phải thôi chứ, đừng có mà hiếp người quá đ...... ÁÁÁÁ, GIÁN, GIÁN!!!! - tiếng hét kinh hoàng vang lên khi nó nhìn thấy con gián đang cắm đầu chạy đến chỗ mình với vận tốc đạt cực đại mà loài gián có thể làm được. Nó chạy giật lùi lại, chạy tới đâu con gián theo tới đó, hoảng loạn….. nó hoảng loạn vì con gián
-ÁÁÁÁ..... TRÁNH RA..... TRÁNH RA – âm lượng hét càng ngày càng to nhưng con gián không có xu hướng bỏ cuộc, lòng nó rối loạn triền miên, nó sợ gián….. à không…. Nó thù loài gián, nó đã từng hứa với lòng mình là sau này sẽ chế một loại thuốc và xịt lên trái đất cho loài gián tuyệt chủng hết thảy. Bởi GIÁN LÀ QUÁI VẬT!!!
BỐP!!!.... Con gián bị hắn đập bẹp dí và đá phăng đi
Nó đứng bất động, kí ức ùa về trong nó, như một mảnh ghép của quá khứ mà nó đã từng cố gắng chôn vùi.
--------------------
10 năm về trước
Nó - một đứa trẻ đáng yêu và tinh nghịch - đang chơi đùa với mấy đứa bạn cùng lứa rất vui vẻ thì chợt cả thân hình nó bị nhất bổng lên
-ÁÁÁÁ.... MẤY CHÚ LÀM GÌ VẬY, THẢ CON RA! - dùng hết sức mình để hét và vùng vẫy, bởi nó là con nít và nó sợ người lạ
Bọn họ gồm 5-6 tên, mặt bặm trợn, chắc có lẽ là bọn bắt cóc. Tên bắt nó đang khổ sở vì nó cứ lên tục đấm đá và huơ tay vào trúng mặt hắn, miệng không ngừng hét “Bỏ con ra!!”. Một tên đeo mắt kiếng đang nhìn dáo dát xung quanh, nghe tiếng nó hét muốn thủng màn nhĩ, tên đó nhăn mặt, quát tên kia ra lệnh
-Bịt miệng nó lại đi, người ta phát hiện bây giờ!
Nó vùng vẫy, nhưng sức của một đứa con nít sáu tuổi của nó thì không làm được gì cả. Sau đó một chiếc xe chạy tới và nó bị lôi vào trong, miệng thì bị tên kia lấy tay chặn lại. Nó sợ, tuy con nhỏ nhưng nó đủ thông mình để biết rằng “nếu như mình cắn vào tay chú ấy thì sẽ bị đánh” Vậy nên nó đành ngồi im, nhưng nó vẫn rất sợ, mắt rưng rưng sắp khóc
Nó bị đưa đến một căn nhà hoang và bị quăng vào một căn phòng tối, gián nhiều lắm, cả chuột nữa, chúng bò khắp nơi bò lên người nó. Căn phòng chỉ có ánh sáng le lói phát ra từ phía cửa sổ
Nó sợ lắm, khóc thét lên tìm cách thoát ra khỏi đây. Dùng hết sức yếu ớt đập vào cửa
-Thả con ra.... huhu... mấy chú thả con ra..... huhuhuhu
Mặc cho nó hét, không tên nào thèm đưa nó ra cả bởi chúng đang bận gọi điện thoại và thực hiện một cuộc bắt cóc tống tiền. Nó bị nhốt trong đó với tâm trạng hoang mang và sợ hãi cực độ, chuột gián bò đầy rẫy khắp nơi, từ đó cái loài vật gớm giếc kia luôn ám ảnh lấy tâm trí nó.
---------------------------
Trở lại với hiện tại
Nó vẫn đứng bất động từ nãy đến giờ. Mồ hôi nhễ nhại, gương mặt trắng hồng nay tái xanh đi vì sợ hãi. Nhìn từng biểu hiện thay đổi, thấy lạ hắn tiến tới vỗ vai nó
-Sao vậy?
Như mảng kí ức bị xao động, bất giác nó hét lên lần nữa
-ÁÁÁÁ
-Cô thôi đi được không điếc cả tai
-Sợ quá..... sợ quá..... - nó lầm bầm trong vô thức, trán khẽ nhăn lại như đang cố thoát ra
Nhìn nó lầm bầm, mồ hôi nhễ nhại trông như sắp khóc, hắn bối rối không biết làm gì cả. Hắn chưa gặp tình cảnh này bao giờ. Và chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, bất giác tiến lại ôm lấy nó
Nó vẫn run bần bật, có lẽ cái kí ức này quá sợ hãi đối với mốt đứa trẻ lúc đó. Kí ức như một cơn ác mộng vào mỗi đêm, miệng nó vẫn không ngừng lẩm bẩm
-Sợ quá.... sợ quá…..
Nghe những lời nó nói, chợt có cái gì đó dấy lên trong lòng hắn. Một ý nghĩ chạy qua, hắn muốn bảo vệ cho nó!
-Không sao đâu, có tôi ở đây, đừng sợ!
1"......2"......3"
Lúc này nó mới thoát ra khỏi miền kí ức, và nhận ra có một “thứ gì đó” siết lấy nó. Không hề nhớ chuyện gì đã xảy ra, mặt đỏ rân, nó hét đầy tức giận
-Aaaaa, sao anh ôm tôi, cái đồ lợi dụng, lưu manh, đáng gét.....
-Sao cô thích hét quá vậy????
-Kệ tôi, tôi hỏi sao anh lại ôm tôi??
Hắn chợt đỏ mặt, lảng tránh. Thật ra thì lúc nãy hắn cũng không biết bản thân đã nghĩ gì mà lại làm như vậy. Vội chuyển sang đề tài khác, mặt hắn lại lạnh như trước
-Ngày mai nhớ đem đồ ăn, về đây!
Hắn đưa ngay đúng vấn đề trọng tâm làm nó không thể nào nhịn được. Ôm cặp chạy theo hắn miệng cứ í ới
-Này, này!! tôi không biết nấu ăn, ôi không làm
-Đó là việc của cô, tôi đi đây
Nó cứ chạy theo hắn đòi “đình công” cho đến khi hắn lên xe đi về. Lúc đó thì nó mới não nề bước đi. Lòng thầm trách tên âm binh ác ôn
Ở một góc nào đó trong trường có một người đang đứng nhìn theo hai người kia khuất dần, bàn tay nắm chặt vì tức giận. Việc trả thù nó không thành mà con phải chứng kiến cảnh ôm đó nữa và trong lòng người đó dấy lên một điều rằng: chắc chắn sẽ "hạ" nó vào một lần khác
* * *
Về đến nhà hắn miên man suy nghĩ lại sự việc ở trường
"Lúc nãy cô ta lầm bầm gì vậy nhỉ? Rốt cuộc cô ta sợ cái gì mà lại run như vậy? Không lẽ cô ta sợ gián đến mức đó sao??? Nhưng sao lúc đó mình lại ôm cô ta chứ???...."
Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu hắn mà không có câu trả lời, lòng rối bời không hiểu tại sao lại nghĩ nhiều về người con gái đó, bất giác miệng khẽ nhếch lên một nụ cười
* * *
Trong khi đó thì nó đang ngồi ôm gối tìm cách để ngày mai có đồ ăn cho hắn, nó là cái đứa vô tư mà, có nghĩ gì đến chuyện hắn ôm nó đâu, chỉ nghĩ cách để bản thân thoát nạn là tốt nhất thôi
-Sao bây giờ, mình đâu có biết nấu ăn. Hay là mua cho hắn??? Nhưng tốn tiền lắm, không được..... sao đây...??
-Nhi à, xuống đây mẹ nói nghe nè!!
Nghe tiếng mẹ bên dưới, nó từ trong phòng đi ra, mặt thểu não vì chưa nghĩ ra phải làm gì mà còn bị mẹ làm phiền nữa
-Gì vậy mẹ????
-Ngày mai mẹ làm đồ ăn sáng cho con đem lên trường ăn nha.
-Thật hả mẹ!!!!! Mẹ đúng là ân nhân của con, yêu mẹ quá!!!! - Nhảy tưng tưng vì mừng rỡ, nó ôm chầm lấy cổ mẹ. Ông trời đúng là không ngược đài người tốt, tự dưng mẹ lại hứng lên đòi nấu ăn cho nó, đúng là không còn gì hạnh phúc hơn, lòng thầm cảm ơn trời đất
-Gì mà ân nhân - mẹ nó nhíu mày
-Dạ không có gì! Con lên phòng đây
"Khỏe quá, vậy là khỏi cần nghĩ nữa"- nó lên phòng nhảy chân sáo, lòng rộn ràng vì thoát kiếp nạn. Và không lo âu, thả hồn chu du cùng mây gió…… ngủ luôn
* * *
Tít...tít...tít
Tiếng chuông báo thức quen thuộc mọi ngày lại vang lên, nó bật dậy, một mùi hương thơm phức sộc vào mũi, mắt nó sáng rỡ. Vội vọt ra khỏi giường, sửa soạn thay đồ thật nhanh rồi chạy ngay xuống nhà, tìm nơi phát ra mùi hương đó
Đây rồi, mẹ đang nấu ăn. Hehe, kì này thì cái bụng của nó sẽ được hạnh phúc rồi. Vì mẹ nó hay đi làm nên ít khi nấu ăn lắm, hầu như nó ăn ở bên ngoài không à!! Chạy đến ôm mẹ, mặt nó hí hửng
-Thơm quá, mẹ làm món gì vậy?
-Sườn kho, con ăn thử xem vừa ăn không?
Vừa nói rồi mẹ nó đi lấy thêm một thứ gì đó, để lại nồi sườn cho nó nếm thử. Lấy ngay một đôi đũa và gắp cho vào miệng, nó cười tít mắt nói thật lớn với mẹ
-Ưm, ngon quá à!!
Vừa nhai nhóp nhép, tay nó vừa điều khiển đôi đũa, định “nếm thử” miếng nữa, chợt giọng mẹ vọng ra
-Này, con không được ăn vụng đâu đó!
Tay khựng lại, quay phắt người, rõ ràng là mẹ không có ở đây, vậy tại sao lại biết được là nó đang ăn vụng cơ chứ, toát mồ hôi, nó nói với theo
-Sao mẹ biết?
-Mẹ là mẹ con, chuyện gì mà mẹ không biết
Nó cười hì hì, không ngờ mẹ hiểu nó đến vậy. "A" rồi chợt nhớ ra gì đó, mặt hơi lo lắng, lại một vấn đề “nan giải”, nếu như điều này là thật thì chắc chắn ngày hôm nay sẽ dài não nề vì chờ đợi mất
-Mẹ ơi……. mẹ làm mấy phần vậy???
-Mẹ làm đủ cho cả nhà thôi, có gì không con
-Không có dư hả mẹ.
-Ừ!
Câu nói của mẹ nó làm nó như vỡ vụn "Đã có thức ăn rồi thì như vậy là không có lương, mà cái này mình phải đem cho hắn, phải nhịn đói ư, huhuhuhu"
Mặt nó thểu não, như vậy hôm nay sẽ là ngày đen của nó rồi. Đau lòng ôm cái cặp bước đi
-Sao vậy con? - Thấy đứa con gái lần đầu có đồ ăn mà lại buồn xo như vậy nên "hơi lo", dịu dàng hỏi thăm nó
-Dạ không có gì, thưa mẹ con đi học!
Cố gắng cười một cái với mẹ, vừa quay đi mặt nó đã xệ xuống. Bộ dạng nó lúc này không khác gì người vừa bị cướp "Buồn ơi là buồn T.T", vừa đi mà nó cứ vừa nhìn hộp cơm, lòng không muốn nghĩ đến cảnh sẽ “trao” cho hắn
Chợt thấy Lam vừa bước xuống xe ngay cổng, nó chạy đến, mặt lại hớn hở. Nó là con người dễ vui cũng dễ buồn. Vừa buồn rười rượi thế mà vừa nhìn thấy Lam mặt nó đã hớn hở
-Hế lu Lam
-Sao hôm nay động trời mà đi học sớm vậy? - thấy nó Lam thoáng giật mình, nhỏ đưa tay để ra sau lưng giấu một cái gì đó
-Động trời mỗi ngày rồi con ạ! Làm như lúc nào tao cũng đi trễ vậy
Chợt nhận ra hôm nay nhỏ có gì đó khác khác, tay thì cứ vuốt tóc, miệng thì cứ cười cười, khác chỗ nào nhỉ???
-Ủa? Hôm nay mày đánh son hả?
-Ờ, đẹp hông mày?
Lam mặt hơi đỏ lên khi bị nó hỏi, nhỏ chỉ đánh son màu nhạt thôi vậy mà nó lại thấy, nhưng cũng đã thấy rồi nên Lam hỏi ngược lại nó một câu cho chắc là như vậy trông nổi bật hơn mọi ngày
Mặc dù trong đầu nó thì nghĩ rằng là học sinh thì nên giản dị nhưng trông Lam cũng xinh với lại chỉ đánh son thôi nên nó lại cười tít mắt nói với Lam
-Đẹp ^-^, mà mày cầm hộp gì vậy? - Thấy Lam cầm cái hộp có giấy gói trang trí lấp lánh, nó lại nổi máu tò mò
Nghe nó hỏi Lam lại vội đem cái hộp giấu sau lưng, mặt cúi xuống đất, Lam chối rồi vội lảng sang chủ đề khác
-À... không có gì đâu, lên lớp đi mày!
Nó không hỏi nữa, cùng Lam đi lên lớp. Tính nó là vậy, nếu người ta không muốn nói thì thôi, nó cũng không ép. Vào lớp hai đứa ngồi vào bàn rồi lại nói tùm lum chuyện. Một lúc sau thì Mi bước vào, trên tay cầm vật gì đó bé bé, máu tò mò của nó lại nổi lên
-Ê Mi, đem theo cái gì vậy?
-À, cái này là quà tao tặng cho anh Phong - Mi trả lời không cần do dự
Vừa nghe Mi nói dứt câu thì Lam quay qua lườm một cái. Lúc đó nó tưởng tượng ra cảnh trước mặt giống như trên phim mà nó hay coi, bầu trời tối lại, sét đánh ầm ầm còn hai kẻ thù thì chuẩn bị tư thế. Nó ngồi mà không ngậm miệng lại được. Không ngờ hai con bạn nó lại có ngày hôm nay.
Từ hành động đó nó suy ra được rằng "Vậy thì cái hộp của Lam cũng là quà cho hắn rồi"
-Haizzz....., tụi bây biết không, sau này tao sẽ thi vào đại học y dược
-Ủa, chứ không phải là mày muốn thi kinh thế hả?
-Ừ, chỉ là tao muốn tự mình điều chế ra được thuốc trị bệnh hám trai đó mà, hehe
-Mày muốn chết hả con kia - Không hẹn mà gặp, hai con bạn cùng lên tiếng rồi nhào vô cốc đầu nó
Tất nhiên là dám nói câu đó thì nó đã chuẩn bị sẵn tư thế và né được rồi ngồi cười ha hả khoái chí vì chọc tức được hai con bạn. Chợt nhận ra một bóng dáng đang tiến lại gần thì niềm vui của nó bị dập tắt. Chẳng hiểu sao thấy mặt hắn thì nó lại không tài nào vui nổi
Hắn vừa an tọa thì Mi, Lam nhào ngay xuống, miệng đứa nào cũng rối rít
-Hi Phong, cái này là quà của Lam tặng làm quen Phong - Lam cười tươi như "bông"
Nó ngồi đó mà được đưa từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, đây là lần đầu tiên nó thấy hành động đó của con bạn
Hắn thì vẫn ngồi im đó, không động tĩnh gì, mặt không hề biến sắc và không có xu hướng muốn nhận quà
Mặc kệ điều đó, Mi cũng nhào tới mặt hớn hở hơn cả Lam, tay đưa món quà ra phía trước
-Cái này là của Mi nè, Phong nhận đi ^_^
Vẫn ngồi im, hắn cứ như là bức tượng vậy. Lần này thì nó chắc chắn là hắn không muốn nhận rồi. Tất nhiên là nó không muốn hai nhỏ bạn mình buồn nên quay qua nhìn hắn, với gương mặt rất ư là thiện cảm với ý là “Nếu anh không nhận thì tôi sẽ băm anh ra làm trăm mảnh”
Hắn nhìn nó và với cái chỉ số IQ ba chữ số thì hắn tất nhiên là hiểu được ý nó, đưa tay nhận nhưng gương mặt vẫn không có một cảm xúc nào. Mi, Lam vừa tủm tỉm cười quay lên thì hắn không ngần ngại quăng thẳng tất vào hộc bàn
Nó không ngờ chỉ với một cử chỉ đưa tay đón nhận của hắn thôi mà có thể làm cho hai con bạn nó vui đến vậy, nó cứ nghĩ là chỉ có trai mê Mi, Lam chứ đâu nghĩ rằng có ngày Mi, Lam lại mê trai. Lắc đầu chán nản, nó không biết phải làm gì hơn
* * *
Giờ giải lao
Chán nản dẹp tập vở, “niềm vui giờ ra chơi” của nó bị dập tắt bởi cái tên đáng ghét bên cạnh. Cố gắng không nghĩ tới thức ăn vậy mà Mi nở lòng nào quay xuống nói một câu
-Nhi ơi xuống căng tin ăn đi, tao nghe nói hôm nay có món mới đấy!!
Thật là!! Con bạn không biết rằng nó đang “cố gắng” lắm sao mà lại còn khơi gợi. Gượng cười một cái, nó nhìn Mi nói
-Ờ thôi, tụi bây đi đi, tao mắc bận, không xuống được
-Ừ, vậy thôi tao đi nha!
Mi nói lại một câu hết sức “tỉnh bơ”, rồi quay qua nắm tay Lam lôi đi. Nó ngán ngẩm nhìn hai con bạn, miệng thì nói giận nhau mà vẫn đi chung như chưa từng xảy ra chuyện gì
Đang suy nghĩ thì chợt hắn chìa tay ra trước mặt nó, buông ra một câu
-Đồ ăn của tôi đâu?
Đưa tay vào trong hộc bàn, chạm vào hộp cơm, nó chẳng muốn lấy ra tí nào. Nó còn “nhớ hơi ấm” hộp cơm lắm, không muốn đưa cho hắn đâu!!! Nhưng hắn cứ nhìn nó nhíu mày, dù lòng không muốn nhưng nó vẫn phải đưa cho hắn, tay thì đưa nhưng lại không chịu buông ra
-Thả tay!
Nghe hắn quát một cái, giật mình nó buông tay, mặt buồn xo, lòng không ngừng vang lên thảm thiết một câu “Đừng bỏ chị!! đừng bỏ chị!!!”, mắt vẫn không chịu rời hộp cơm
Hắn mở ra, hương thơm lan tỏa. Vừa được thoát ra, hương thơm đã chạy đến “ve vởn” ngay mũi nó. Làm cho não truyền thông tin tới bụng và ngay sau đó bụng phát ra âm thanh “ọt ọt”
Khẽ nghe thấy, hắn quay qua nó nhíu mày. Nhưng không thể nói một câu quan tâm được nên hắn quyết định “tặng” cho nó một câu đá đểu
-Sao hôm nay hiền quá vậy? Không làm heo nữa à?
-Anh....!! - Lửa lại hừng hực trong người, nó đưa nắm đấm lên nhưng mà nghĩ cần phải giữ sức nên rút tay lại - Kệ tôi, bữa nay tôi ăn kiêng.
Quay qua quay lại, rồi nó quyết định lấy tập ra học cho đỡ đói..... Nhưng không tài nào tập
trung được. Hương thơm của mấy miếng thịt cứ nhảy xung quanh đầu nó, bụng thì cứ không ngừng kêu réo rằng “chị ơi em đói”. Vậy đấy!!
Hắn thì ngồi ăn ngon lành, nhớ ra điều gì đó hắn lại quay qua hỏi nó
-Cô nấu hả?
-Ừ, hỏi làm gì?
-Lừa tôi sao? Hôm qua nói không biết nấu!!
Nó hơi cứng họng, thật ra thì hôm qua nó nói thật với hắn đấy chứ, chỉ có hôm nay nó mới lừa hắn thôi. Cứ tưởng hắn thông minh lắm, nhưng đã lừa được rồi thì hôm nay nó cho hắn làm “con lừa” luôn
-Tôi nói thật mà, lần đầu tôi nấu đó, tôi mở sách làm theo thôi, ngon lắm đúng hông, tôi biết tôi giỏi mà!!!
Tuông ra một lèo mấy câu tự đắc, rồi nó lại cười hí hửng, nhìn mặt hắn trông chờ câu trả lời
-Cũng được! Không tệ, con heo nấu ăn được thì cũng là kì tích rồi
Suốt cuộc đời hắn không thể nói một câu tốt đẹp được hay sao ý, cứ thích đá đểu và hành hạ người khác. “Được thôi, đã thích đá đểu nhau thì tôi đây không khách sáo!!”
-Ừ, ăn đồ con heo nấu thì cũng không phải là con người đâu!! Có khi còn tệ hơn con heo nữa
Mặc kệ lời nó nói, hắn không hề biểu hiện một nét khó chịu nào làm cho nó đã tức nay càng tức hơn. Cái bụng thì ngày càng “đình công” dữ dội
"Huhu, bụng ơi, tao xin lỗi mày, ráng nhịn đi, trưa rồi ăn bù được không??"
Hắn ăn xong thì biến đi đâu mất, nó cũng không quan tâm, vì hắn mà nó phải nhịn đói (T__T). Tự hứa với lòng là sẽ trả thù hắn vào một ngày không xa, nó sẽ cho hắn biết tay!!! Lần đầu tiên có kẻ dám giánh ăn với nó
Gần hết giờ thì hắn trở lên trên tay cầm theo một hộp sữa, đặt hộp sữa lên bàn cho nó, hắn không nói gì cả
Mắt nó sáng lên, tay ngay lập tức chộp lấy hộp sữa
-Cho tôi hả?? Thank you ^0^
Rút ngay cái ống hút ra, nó cắm vào với tâm trạng phấn khởi. Chợt nó khựng lại, cái kẻ thích đá đểu và hành hạ người khác hôm nay lại mua sữa cho nó uống, nghi ngờ là một điều bình thường thôi!!
-Sao anh tốt đột xuất vậy, có âm mưu gì không? Anh bỏ thuốc sổ vào hộp sữa phải không??
-Hộp sữa chưa mở thì tôi bỏ bằng niềm tin sao?? Không uống thì thôi, đưa đây - vừa dứt câu, hắn đưa tay giật hộp sữa
Thoắt cái nó đã “cướp” lại được. Tuy hơi do dự nhưng nghĩ “Thôi thì lấp cái bụng trước rồi chuyện gì tới thì tới”. Uống hết một hơi, cười tít mắt vì cái bụng bớt kêu réo, nó quay qua hắn ngây thơ hỏi
-Woa, anh mua ở đâu mà ngon quá vậy?
-Ở chỗ bán sữa
Không hiểu sao tâm trạng dù vui cỡ nào mà chỉ cần nói chuyện với hắn một hai câu thôi thì cũng đủ làm cho mặt nó biến đủ màu sắc, từ đỏ sang xanh rồi từ xanh lại sang xám rồi từ xám lại trở về đỏ. Nhưng nó đâu vừa, cũng đá đểu lại hắn liên miên
Nó với hắn cứ chiến tranh với nhau như vậy mà đâu biết rằng Thảo Trang mắt không lúc nào rời khỏi. Từ khi thấy hắn đưa hộp sữa cho nó là nhỏ đã khó chịu lắm rồi và trong lòng nhỏ nỗi căm ghét nó ngày càng lớn.
Đang trong giờ học, nó đang “tập
trung” cao độ ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây thì có một mảnh giấy từ trên truyền xuống cho nó. Theo bản năng và máu tò mò thì nó mở ra đọc ngay.
[Ra về gặp ở sân sau]
Lòng tự hỏi không biết ai đã hẹn nó, liệu rằng có chuyện gì ở đây? “Hay là ai hẹn mình ra ăn nhỉ?”
Với một cái lướt mắt hắn đã thấy được mảnh giấy, và chỉ với một dòng điện lướt qua đầu thì hắn đã biết mảnh giấy đó không bình thường, chỉ là chưa biết nó có chứa nội dung gì thôi
-Giấy gì vậy?