[TD="class: c25, width: 60"]
*
Buổi tối một ngày cuối hạ, trời mưa lất phất và những cơn gió cũng mang theo hơi lạnh khác thường. Như thường lệ, em vẫn xỏ chân vào đôi xăng-đan, lấy chiếc ô treo phía sau cánh cửa, chuẩn bị để bước ra khỏi nhà.
Trời hôm nay không trăng, không sao và phố xá rực rỡ ánh đèn. Em nhận ra một điều vắng anh cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, phố xá vẫn sáng và đẹp lắm, đẹp theo những cách riêng của nó. Và em cũng vậy, những thói quen vẫn không hề thay đổi, cho dù em vừa làm một cuộc cách mạng lớn với trái tim mình.
Em không hề hối hận vì đã dành trọn mối tình đầu thiêng liêng nhất cho anh. Em đã từng rất hạnh phúc, rất xốn xang khi được anh nắm tay cùng nhau đi dạo. Yếu đuối lắm những giây phút nằm trọn trong vòng tay anh và trao nhau những nụ hôn mê mải. Có nhiều lần trong giấc mơ em đã bắt gặp hình ảnh hai chúng mình giữa một ngôi nhà nhỏ tràn ngập hoa tươi và tiếng nô đùa con trẻ. Nhưng giấc mơ có lẽ cũng chỉ mãi là giấc mơ…
Anh phong độ, thành đạt, dạn dày trong tình trường. Anh là mẫu đàn ông khiến bao [url="http://phunuvn.net/"]phụ nữ [/URL] phải mơ ước. Còn với em, anh chỉ giống như một làn gió, chợt gần, rồi lại chợt xa, như một chú ngựa bất kham cứ ngày ngày mải miết chạy đi kiếm tìm những miền đất lạ. Vì yêu anh, em đã kiên nhẫn đứng chờ, luôn hy vọng đến một ngày con ngựa kia sẽ vì chồn chân mỏi gối mà dừng lại.
Em sẽ mỉm cười bước về phía trước (Ảnh minh họa)
5 năm trôi qua đôi mắt em đã quá mệt mỏi chỉ vì cố dõi theo đôi chân ấy. Em không thể cứ ở bên anh để chờ đợi một ngày anh nghĩ đến. Rồi biết đâu một lúc nào đó anh sẽ chợt quên em? Mà em lại sợ nhất là bị lãng quên. Cuộc đời anh đã có quá nhiều vết tích, trái tim anh đã không còn đủ ngọt ngào như em vẫn hằng mong.
Em chắc chắn rằng rằng anh cũng rất yêu em. Nhưng sự tham lam đã khiến anh chia trái tim mình thành nhiều ngăn quá nhỏ. Anh đã vĩnh viễn mất em rồi, đừng cố gửi thêm một tin nhắn nào vào hộp thư của em nữa nhé. Anh trai!*
Em mỉm cười bước về phía trước. Vẫn tự mình sống, tự mình làm việc và tự nhớ phải mang theo một chiếc ô mỗi lần thích lang thang. Em nhận ra rằng trong cuộc đời này chẳng có gì là không thể, chỉ là em có đủ can đảm để tự thay đổi những điểu tưởng chừng như không thể ấy hay không mà thôi.
Trong cuộc đời người ta vẫn thường hay thua ở phút quyết định, chỉ vì họ không bao giờ chịu hiểu rằng: Cách giữ tình yêu chặt nhất là phải yêu bằng cả trái tim mình!
muadem87@...