➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Sau 8 năm trời quen biết nhau (trong đó giai đoạn chuyển từ tình bạn sang tình yêu là ba năm), chúng tôi quyết định về sống chung sau lời ngỏ ý của ba anh, chứ không phải từ anh.
Nhớ ngày tôi lên nhà anh biếu tờ lịch Tết, ba anh nói:
- Bác thấy thằng Hiệp có vẻ thích cháu, hai bác cũng già rồi, nếu cháu ưng thì hai bác xuống nhà thưa chuyện rồi cưới luôn trong năm nay.
Thế là cưới! Hai đứa tuy nghèo nhưng đám cưới cũng rình rang, có xe hoa rước dâu màu đỏ, có nhạc sống tưng bừng đến tận 7g tối. Tiệc tan, anh đứng chân nghiêng chân xiêu tiễn đám bạn say bí tỉ, miệng lè nhè câu: "Diễm ơi, tối nay xin em đừng trách đa đa nha, để ngày mai thằng Hiệp nó bù. Hôm nay nó say lắm rồi!", làm tôi ngượng ngùng đứng cười gượng gạo cho đến khi người bạn cuối cùng cũng về hết.
- Bây giờ là khoảng thời gian của riêng mình.
Anh xoa xoa cái khăn vào mái tóc mới gội còn ướt nhẹp, nheo mắt tình tứ (cộng theo lừ đừ vì bia rượu) nhìn tôi mà nói như vậy. Rồi tôi cũng ngượng ngùng trong cái váy ngủ màu hồng, nhìn anh chờ đợi. Thế là anh bê lên giường, anh mở tung hết ra và anh đổ vật thùng tiền mừng xuống. Hai vợ chồng, đứa đếm, đứa ghi, để sau này còn trả nợ nữa chứ.
Ảnh minh họa
Xong phần tiền mừng, bây giờ tới phần quan trọng của đêm nay. Tôi với tay lấy cái hộp màu đỏ đựng nào là kiềng, là nhẫn, là vòng đeo tay... Ái chà, sung sướng thật! Từ xưa đến giờ đâu được nhiều đến vậy. Thế là tôi trút lên chiếc gối thêu để cho dễ đếm. "Keng, keng", do xúc động quá hay sao mà tôi trút hơi mạnh tay nên vài chiếc nhẫn lăn xuống nền, chui luôn vào gầm giường.
Ái chà, cả một gia tài chứ ít gì. Hai vợ chồng hì hục xê dịch cái giường ra ngoài để nhặt vàng. Hà hà, một chiếc nhẫn nè, hai chiếc nhẫn nè, không biết còn sót chiếc nào nữa không? Vậy là cái giường sắt bị dịch đi, xê lại, quyết không để sót chiếc nhẫn nào. "Cọc! Cọc! Cọc!" và "rầm", thanh sắt ghép giường bị dựng lên trật khớp, đổ đè lên cái vạt kế bên. Đêm khuya, nghe rõ mồn một. Trên giường, ga, gối bị lật lung tung lên. Mà ai gõ cửa vậy chứ? Anh chồm ra mở cửa người nhễ nhại mồ hôi, còn tôi thì mồ hôi cũng đầm đìa.
Mẹ chồng tôi đứng trước cửa, tay cầm một phong bì đỏ, mà mắt thì nhìn trân trối vào căn phòng uyên ương của vợ chồng tôi. Sau lưng là ba chồng tôi, tay cầm theo cái đèn pin đuổi trộm, vì đang ngon giấc nghe tiếng động lạ. Trời ơi, tôi muốn độn thổ, chắc hai ông bà già nghĩ vợ chồng tôi ham hố lắm nên mới sập giường như vậy. Thời gian như lắng đọng, đến khi mẹ chồng tôi cất tiếng:
- Đây là tiền nạp tài cho nhà gái lúc rước dâu, nhưng do tắc đường, gấp rút thời gian nên mẹ quên mất. Bây giờ mẹ đưa lại cho hai vợ chồng giữ lấy luôn.
Anh rón rén cầm, còn tôi thì "Dạ" lí nhí và cảm ơn ba mẹ. Còn gì sung sướng hơn đêm nay, đêm tân hôn tuyệt vời của tôi. Anh gắn lại cái vạt giường, tôi thì mở khóa tủ cất gia tài quý giá. Anh với tay tắt ngọn đèn, hai vợ chồng thiếp đi trong sự sung sướng tuyệt vời.
Sau này, khi cuộc sống bộn bề lo toan, gia tài quý giá mà vợ chồng tôi nâng niu trong đêm tân hôn đã phải bán dần cho những lần con bị ốm. Nhưng không vì thế mà vợ chồng tôi buồn lòng, mỗi khi nhớ lại đêm ấy, tiếng cười lại rộn ràng trong căn nhà của tôi. Thi thoảng khi quét dọn phòng tôi luôn cố ý quét kỹ dưới gầm giường, biết đâu, còn sót lại...
Theo Ngôi sao