phuongtiuthu
New member
Nhớ ngày ly hôn con bé gào khóc van xin: “Bố mẹ đừng bỏ nhau, con hứa sẽ ngoan mà. Mẹ ơi mẹ tha tội cho bố đi, con xin mẹ đấy”. Tôi khóc, bố nó cũng khóc nhưng khi đó tôi nghĩ chia tay là giải pháp tốt nhất. Tôi không còn muốn chung sống với người đàn ông đã phản bội lại mình 1 cách đau đớn như thế nữa.Tôi mệt mỏi kiệt quệ sức lực rồi, sức chịu đựng của tôi có giới hạn và đã đến lúc tôi muốn giải thoát cho chính mình. Mặc kệ chồng ăn năn xin lỗi, tôi vẫn quyết ra đi.Lúc đó tôi nghĩ rằng mình có thể nuôi dạy tốt cho con. Tôi sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để con bé không phải thua thiệt với bạn bè. Nhưng tôi đã lầm, thứ con bé cần đâu phải là mấy bộ đồ đẹp, học trường tốt học phí cao mà thứ nó cần chính là tổ ấm.(ảnh minh họa)
Nhiều lần bố nó qua đón đi chơi, nó lại nhìn tôi với ánh mắt như thể: ‘Con muốn mẹ đi cùng con với bố”. Nhưng tôi lờ đi giả bộ như không biết, chia tay 2 năm đều đặn tuần nào bố nó cũng qua thăm con. Nhiều lần anh nói muốn nối lại tình cảm nhưng lòng tự ái lẫn sự tự trọng nổi lên, nỗi đau cũ lại ùa về khiến tôi không thể gật đầu.Dù rằng tôi cũng thèm có 1 bờ vai để dựa dẫm, thèm có người chăm sóc khi ốm lê lết trên giường, thèm có người để tâm sự mỗi tối và cuối tuần đưa mẹ con tôi đi ăn, nhưng sau tất cả tôi vẫn bảo chia tay rồi thì quay lại làm gì nữa.Ngày con gái tôi bảo: “Bố sắp cưới vợ mẹ à”, giọng nó nghẹn lại còn tôi chỉ biết đứng trơ ra. Thật sự tim tôi đau lắm nhưng vẫn giả vờ rằng mình... mạnh mẽ. Anh ấy cưới vợ được 1 năm thì tôi cũng bắt đầu... yêu lại từ đầu. Nhưng thật trớ trêu thay người yêu tôi lại là.... trai tân. Chúng tôi có sự khác biệt quá lớn.Ngày mới quen nhau, tôi luôn tìm cách xa lánh người đàn ông đó. Tôi khước từ anh ta mọi lúc mọi nơi, không phải vì tôi không yêu không mến mà vì tôi không muốn cản đường tương lai của người ta. Tôi tự ti vì mình là mẹ đơn thân, tôi tự ti vì quá khứ. Nhưng anh ấy vẫn thế bền bỉ bên tôi, bên cô con gái nhỏ của tôi.2 người họ dính nhau như sam, con bé quấn quýt vui mừng khi anh tới. Mưa dầm thấm lâu cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý làm bạn gái của người đó. Bên cạnh anh ấy mẹ con tôi đều thấy bình yên và hạnh phúc nhưng thực sự lúc nào tôi cũng có cảm giác lo sợ. Tôi sợ giấc mơ này sẽ tan biến, tôi sợ người đời xoi mói, sợ bố mẹ và gia đình anh ấy không đồng ý.Khi 2 đứa yêu nhau được hơn 1 năm thì bỗng dưng vào 1 ngày đẹp trời mẹ anh ấy xuất hiện. Khỏi phải nói khi đó tôi thấy sợ hãi và lo lắng đến nhường nào. Tôi cũng đã nghĩ tới tình huống này rồi nhưng không ngờ mọi thứ lại diễn ra bất ngờ như vậy. Hôm đó mẹ anh nhìn tôi 1 lượt rồi bắt đầu bảo:
- Bác là mẹ Tuấn, bác đến đây chắc cháu hiểu lý do.- Vâng, cháu... cháu...- Hoàn cảnh hai đứa thế nào cháu biết rồi đó, nhà bác chỉ có Tuấn là con trai. Bác không thể để nó lấy 1 người phụ nữ đã từng qua 1 lần đò hơn nữa lại có con riêng được. Bác biết làm vậy sẽ khiến cả 2 tổn thương nhưng bác mong cháu hiểu mà buông tha cho con trai bác.Lúc đó tôi chẳng biết nên nói gì, cầu xin bà ấy cho chúng tôi qua lại cũng không được mà gật đầu đồng ý cũng không xong vì tôi rất yêu anh ấy. Đúng lúc đó con gái tôi từ trong phòng chạy ra, nó khóc lóc níu tay mẹ Tuấn và bảo:- Bà ơi con xin bà đừng ngăn cản mẹ con và bố Tuấn, con hứa bố mẹ cưới nhau rồi con sẽ không làm phiền họ đâu con sẽ ở với ngoại. Con nói thật đấy bà à.(ảnh minh họa) - Kìa Thùy, con nói gì thế, lại đây với mẹ.- Mẹ cháu và bố Tuấn thật lòng yêu nhau đấy bà. Cháu không muốn vì cháu mà mẹ lại buồn khổ thêm 1 lần nữa đâu. Bà ơi bà đừng bắt mẹ cháu và bố Tuấn chia tay, cháu xin bà đấy.Tôi ôm lấy con gái 2 mẹ con cứ thế khóc. Mẹ anh ra về lòng cũng không dễ chịu chút nào. Tối đó nhìn cô con gái đang ngủ lâu lâu lại nấc lên mà tôi xót xa vô cùng. Tôi có lỗi với con bé, càng nghĩ tôi lại càng thấy đau đớn. Sau hôm ấy tôi nói lời chia tay anh nhưng anh không chịu. Tôi giấu anh chuyện mẹ anh tới tìm vì không muốn mẹ con họ cãi nhau.Nhìn người đàn ông mình yêu như phát điên lên khi tôi nói lời chia tay mà trái tim tôi như vỡ nát. Tôi tự hỏi để tìm cho con gái 1 mái ấm mà khó khăn vậy sao? Tôi loay hoay không biết nên làm gì với mối quan hệ này, càng nghĩ tôi chỉ càng muốn òa khóc. Mỗi ngày trôi qua tôi lại càng thấm thía 1 điều làm mẹ đơn thân chưa bao giờ đơn giản như tôi từng nghĩ cả. Vì thế, Các mẹ à, hãy lấy hoàn cảnh của tôi mà làm gương dù thế nào cũng đừng làm single mom các mẹ nhé.
Nhiều lần bố nó qua đón đi chơi, nó lại nhìn tôi với ánh mắt như thể: ‘Con muốn mẹ đi cùng con với bố”. Nhưng tôi lờ đi giả bộ như không biết, chia tay 2 năm đều đặn tuần nào bố nó cũng qua thăm con. Nhiều lần anh nói muốn nối lại tình cảm nhưng lòng tự ái lẫn sự tự trọng nổi lên, nỗi đau cũ lại ùa về khiến tôi không thể gật đầu.Dù rằng tôi cũng thèm có 1 bờ vai để dựa dẫm, thèm có người chăm sóc khi ốm lê lết trên giường, thèm có người để tâm sự mỗi tối và cuối tuần đưa mẹ con tôi đi ăn, nhưng sau tất cả tôi vẫn bảo chia tay rồi thì quay lại làm gì nữa.Ngày con gái tôi bảo: “Bố sắp cưới vợ mẹ à”, giọng nó nghẹn lại còn tôi chỉ biết đứng trơ ra. Thật sự tim tôi đau lắm nhưng vẫn giả vờ rằng mình... mạnh mẽ. Anh ấy cưới vợ được 1 năm thì tôi cũng bắt đầu... yêu lại từ đầu. Nhưng thật trớ trêu thay người yêu tôi lại là.... trai tân. Chúng tôi có sự khác biệt quá lớn.Ngày mới quen nhau, tôi luôn tìm cách xa lánh người đàn ông đó. Tôi khước từ anh ta mọi lúc mọi nơi, không phải vì tôi không yêu không mến mà vì tôi không muốn cản đường tương lai của người ta. Tôi tự ti vì mình là mẹ đơn thân, tôi tự ti vì quá khứ. Nhưng anh ấy vẫn thế bền bỉ bên tôi, bên cô con gái nhỏ của tôi.2 người họ dính nhau như sam, con bé quấn quýt vui mừng khi anh tới. Mưa dầm thấm lâu cuối cùng tôi cũng gật đầu đồng ý làm bạn gái của người đó. Bên cạnh anh ấy mẹ con tôi đều thấy bình yên và hạnh phúc nhưng thực sự lúc nào tôi cũng có cảm giác lo sợ. Tôi sợ giấc mơ này sẽ tan biến, tôi sợ người đời xoi mói, sợ bố mẹ và gia đình anh ấy không đồng ý.Khi 2 đứa yêu nhau được hơn 1 năm thì bỗng dưng vào 1 ngày đẹp trời mẹ anh ấy xuất hiện. Khỏi phải nói khi đó tôi thấy sợ hãi và lo lắng đến nhường nào. Tôi cũng đã nghĩ tới tình huống này rồi nhưng không ngờ mọi thứ lại diễn ra bất ngờ như vậy. Hôm đó mẹ anh nhìn tôi 1 lượt rồi bắt đầu bảo:
- Bác là mẹ Tuấn, bác đến đây chắc cháu hiểu lý do.- Vâng, cháu... cháu...- Hoàn cảnh hai đứa thế nào cháu biết rồi đó, nhà bác chỉ có Tuấn là con trai. Bác không thể để nó lấy 1 người phụ nữ đã từng qua 1 lần đò hơn nữa lại có con riêng được. Bác biết làm vậy sẽ khiến cả 2 tổn thương nhưng bác mong cháu hiểu mà buông tha cho con trai bác.Lúc đó tôi chẳng biết nên nói gì, cầu xin bà ấy cho chúng tôi qua lại cũng không được mà gật đầu đồng ý cũng không xong vì tôi rất yêu anh ấy. Đúng lúc đó con gái tôi từ trong phòng chạy ra, nó khóc lóc níu tay mẹ Tuấn và bảo:- Bà ơi con xin bà đừng ngăn cản mẹ con và bố Tuấn, con hứa bố mẹ cưới nhau rồi con sẽ không làm phiền họ đâu con sẽ ở với ngoại. Con nói thật đấy bà à.(ảnh minh họa) - Kìa Thùy, con nói gì thế, lại đây với mẹ.- Mẹ cháu và bố Tuấn thật lòng yêu nhau đấy bà. Cháu không muốn vì cháu mà mẹ lại buồn khổ thêm 1 lần nữa đâu. Bà ơi bà đừng bắt mẹ cháu và bố Tuấn chia tay, cháu xin bà đấy.Tôi ôm lấy con gái 2 mẹ con cứ thế khóc. Mẹ anh ra về lòng cũng không dễ chịu chút nào. Tối đó nhìn cô con gái đang ngủ lâu lâu lại nấc lên mà tôi xót xa vô cùng. Tôi có lỗi với con bé, càng nghĩ tôi lại càng thấy đau đớn. Sau hôm ấy tôi nói lời chia tay anh nhưng anh không chịu. Tôi giấu anh chuyện mẹ anh tới tìm vì không muốn mẹ con họ cãi nhau.Nhìn người đàn ông mình yêu như phát điên lên khi tôi nói lời chia tay mà trái tim tôi như vỡ nát. Tôi tự hỏi để tìm cho con gái 1 mái ấm mà khó khăn vậy sao? Tôi loay hoay không biết nên làm gì với mối quan hệ này, càng nghĩ tôi chỉ càng muốn òa khóc. Mỗi ngày trôi qua tôi lại càng thấm thía 1 điều làm mẹ đơn thân chưa bao giờ đơn giản như tôi từng nghĩ cả. Vì thế, Các mẹ à, hãy lấy hoàn cảnh của tôi mà làm gương dù thế nào cũng đừng làm single mom các mẹ nhé.