Bùi Thanh Dung
New member
Hôm nay trời mưa khiến cho người ta có chút buồn buồn. Tôi đến Anh Phương Jewelry - cửa hàng mà tôi hay mua trang sức. Ở đây tôi bắt gặp một câu chuyện khiến bản thân ấm lòng hơn. Tôi thấy một anh khoảng 35t, nhìn bên ngoài tôi đoán anh ta làm công việc tay chân. Anh ta bước vào với vẻ rón rén, chắc không hay tới những nơi như thế này. Nhờ sự nhiệt tình và thân thiên của nhân viên bán hàng anh ta đã tự tin hơn. Anh ta muốn tự tay chọn mua một đôi bông tai để tặng mẹ nhân ngày Vu Lan. Anh chọn từng mẫu một cách cẩn thận, chọn rất lâu, ngắm nghía. Cuối cùng cũng chọn được một mẫu ưng ý và lặp đi lặp lại: "Không biết mẹ anh có thích không?" Qua câu nói thì biết anh thương mẹ rất nhiều.
Anh ta rời khỏi cửa hàng, tôi thầm cảm ơn anh ta đã giúp tôi nhớ là lễ Vu Lan sắp đến rồi. Tôi suy nghĩ về mẹ, về bản thân tôi trước giờ chưa hề tặng mẹ bất cứ món quà nào, chưa hề nói tiếng cảm ơn mẹ. Anh ta đã khiến cho tôi nhận ra tôi đang mải mê với cuộc sống xô bồ mà quên đi tình cảm gia đình thiên liêng ấy. Tôi không chần chừ gì nữa mà mua cho mẹ một vòng tay, tôi sẽ tặng mẹ vào ngày Vu Lan, tôi sẽ nói yêu mẹ biết nhường nào và sẽ nằm trong lòng mẹ như khi còn bé. Tôi ra về trời vẫn mưa nhưng trong lòng của tôi lại vui, tôi háo hức đén ngày tặng quà.
Anh ta rời khỏi cửa hàng, tôi thầm cảm ơn anh ta đã giúp tôi nhớ là lễ Vu Lan sắp đến rồi. Tôi suy nghĩ về mẹ, về bản thân tôi trước giờ chưa hề tặng mẹ bất cứ món quà nào, chưa hề nói tiếng cảm ơn mẹ. Anh ta đã khiến cho tôi nhận ra tôi đang mải mê với cuộc sống xô bồ mà quên đi tình cảm gia đình thiên liêng ấy. Tôi không chần chừ gì nữa mà mua cho mẹ một vòng tay, tôi sẽ tặng mẹ vào ngày Vu Lan, tôi sẽ nói yêu mẹ biết nhường nào và sẽ nằm trong lòng mẹ như khi còn bé. Tôi ra về trời vẫn mưa nhưng trong lòng của tôi lại vui, tôi háo hức đén ngày tặng quà.