emyeuanh1k
New member
Tuần thứ hai sau ngày phẫu thuật, đôi mắt của tôi bắt đầu có những biểu hiện kỳ lạ.
Tôi dậy rất sớm, truyen nguoi lon ngó đồng hồ thấy mới gần năm giờ sáng. Từ ngày ở bệnh viện về, truyen sex tôi không dám ngủ nhiều, cứ sợ nếu nhắm mắt lâu quá, lúc mở ra sẽ không nhìn thấy ánh sáng nữa. Tôi xuống bếp uống nước. Đang cầm chiếc ly đưa lên miệng thì nghe giọng ai hốt hoảng hớ lên. Một bóng đen vút qua. Dì đứng ngay cửa bếp. Tôi quẳng ly nước, phóng theo thì bị níu lại. Dì nhoẻn cười, hỏi:
- Chạy đâu mà dữ vậy?
Tôi trừng mắt:
- Bắt trộm! Dì đui hay sao mà không thấy?
- Trộm đâu mà trộm! - Dì giả lả - Lúc nãy tôi mắt nhắm mắt mở đi xuống, đột ngột trông thấy cậu nên giật mình la hoảng thôi!
- Nhưng rõ ràng tôi thấy có bóng đen chạy qua mà!
Tôi nhìn xoáy vào dì, vẻ như muốn nhấn mạnh rằng tên trộm là do chính đôi mắt tôi nhìn thấy chứ không phải tưởng tượng ra. Bỗng tôi giật thót người, ngã ngửa ra sau. Tôi đang nhìn dì như nhìn vào một cái chai thủy tinh: mắt, truyen nguoi lon mũi, miệng giống như một lớp sơn vẽ bên ngoài; phía trong, những bó cơ, truyen nguoi lon lớp thịt in hằn lên những dấu vết ghì, xiết, vặn vẹo. Tôi còn nhìn rõ trái tim dì đang phập phồng như một quả bong bóng lũ trẻ con vẫn hay thổi chơi. Tôi gập người, đưa tay bưng mắt. Dì cúi xuống ngó tôi:
Xem thêm tại đây: truyen nguoi lon
- Mắt cậu sao vậy! Có cần gọi xe cứu thương không?
Tôi ú ớ không ra tiếng, truyen nguoi lon hào hển thở. Dì lải nhải ra vẻ hiểu biết:
- Tôi xem phim Mỹ thấy nói sau phẫu thuật mắt, truyen nguoi lon người bệnh hay gặp ảo giác: nhìn một thành ba; có khi người khác đứng trước mặt mà mình không thấy, phải sau cả nửa ngày thì mới nhìn thấy hình người ta, mặc dù lúc đó chẳng còn ai đứng trước mặt mình nữa! Chắc cậu cũng bị thế rồi!
Tôi khẽ hé mắt nhìn ra. Dì đứng sát bên tôi, trông rõ hàm răng trắng, nhọn hoắt nhe ra sau cái miệng vẽ tươi cười. Tôi co chân phóng vút về phòng, đóng chặt cửa.
Sau hôm đó tôi cứ thấy dì với dáng vẻ một cái chai thủy tinh như vậy. Tôi không biết hiện tượng đó có xảy ra khi tôi nhìn người khác hay chỉ xảy ra đối với riêng dì thôi, vì tôi phải ở trong nhà, theo lời bác sĩ dặn, hạn chế ra đường, đợi ít lâu cho mắt phục hồi dần đã. Cả ngày tôi trốn trong phòng, chỉ dám xuống dưới vào hai bữa ăn. Suốt bữa, tôi cắm mặt vào chén, ăn vội ăn vàng rồi chạy vụt về phòng. Nhưng hình ảnh dì, thân mình trong suốt như thủy tinh, hàm răng nhọn liên liến cắn, nghiền, lùa mớ cơm trắng quyện với thức ăn nhão nhện tuồn tuột trôi xuống bụng, vẫn chốc lát lọt vào khóe mắt làm tôi run bắn đến rơi cả đũa. Thấy thế, dì cười lên sằng sặc. Mớ thức ăn trong bụng được dịp nhào lộn lên. Tôi rợn quá, quăng bát chạy về phòng.
Dì bực tôi ra mặt, bảo nếu ghét nhìn mặt dì thì đến bữa tự xuống bếp mà nấu mì ăn, dì sẽ tránh đi chỗ khác.
Vài ngày sau ba tôi đi công tác nước ngoài về. Dì đứng ngoài cửa phòng tôi, gõ cộc cộc:
- Này, ghét tôi cũng được, truyen sex không thèm nhìn mặt tôi cũng được, nhưng cố mà xuống ăn với ông ấy một chén cơm!
Tôi từ từ ngước mắt nhìn ba tôi, hồi hộp muốn biết xem cái hiện tượng thân mình thủy tinh có xảy ra với ông hay không. Tôi nhìn xuyên qua lớp da đầu hói bóng của ông và thấy một bộ não kỳ lạ, truyen sex hình một phiến lá kép, chốc chốc xòe ra rồi cụp vào y như một nhánh mắc cỡ bị tay người chạm phải. Tôi ngã ngồi xuống ghế. Ba cuống quít hỏi xem tôi bị làm sao. Dì cười nhạt:
Xem thêm tại đây: truyen sex
- Ở bệnh viện về được mấy ngày là cậu quý nhà ta cứ như thế suốt đấy. Nhìn cái gì cũng thấy sợ đến ngã ngửa ra!
Ba tôi ở nhà được vài ngày rồi lại đi công tác tiếp. Thế cũng tốt! Đỡ phải nghe hai ông bà càu nhàu dàu dĩ với nhau mỗi đêm. Trước khi đi, truyen sex ba qua phòng tôi, truyen sex móc túi lấy ra một búi tiền:
- Cầm lấy mà đi chơi với bạn! Sao dạo này ba thấy con cứ ru rú ở nhà vậy!
Ông nói mà mắt cứ lảng đi, không nhìn tôi. Nhìn vào mắt ông, tôi thấy một khối gì nằng nặng màu đen treo vào mỗi bên tròng khiến ông không tài nào ngước lên được Tôi ậm ừ:
- Bác sĩ dặn phải hạn chế ra ngoài ít lâu. Giờ con chỉ mong cho mắt thật khỏe trở lại đã! Còn chơi bời thì lúc nào mà chẳng được hả ba!
Bộ não hình phiến lá của ba tôi đang xòe ra chợt cụp vào thun thút. Ông đặt tay lên vai tôi, nói vài câu động viên rồi vội vã xuống sân, đi như chạy ra chỗ xe hơi đang chờ sẵn.
Cô bạn gái cũ đến thăm tôi. Nói chính xác thì hơn bốn tháng rồi kể từ lúc bị tai nạn tôi mới được nhìn thấy cô ấy. Khi cô đến bệnh viện thăm thì tôi vẫn chưa nhìn thấy được. Còn sau khi tôi về nhà thì cô ấy không đến vì không thích đụng mặt dì. Quàng tay qua vai tôi, truyen loan luan cô nàng dí mũi mình sát vào mũi tôi:
Xem thêm tại đây: truyen loan luan
- Nhớ anh quá! Sao lâu rồi không gọi cho em!
Hốc mũi của cô ấy giống như một cục đá vôi bị nước xói mòn nham nhở. Tôi rụt người lại, vô tình hướng mắt nhìn xuống cái dạ dày đỏ hoét lốm đốm vết lủng. Hình như cô ấy vừa uống thuốc. Viên thuốc màu hồng, truyen loan luan bắt đầu tan mòn đi!
- Sao vậy? - Cô nàng đẩy tôi ra - Chê tôi hả!
Tôi ngập ngừng:
- Em bệnh gì à?
Cô nàng quét mắt từ đầu xuống chân tôi:
- Bệnh hoạn gì? Sao anh hỏi vậy?
Tôi hỏi tiếp:
- Em vừa uống thuốc phải không?
Cô nàng tròn mắt:
- Sao anh biết?
Tôi ậm ừ:
- Ờ… anh… mà em bệnh gì vậy!
Cô nàng chun mũi:
- Xì… thì lần nào sắp “bay” mà chẳng uống để trừ hậu họa!
Rồi giơ tay cốc đầu tôi đau điếng:
- Hôm nay ăn gì mà “gà” vậy! Thôi, đi! Tụi nó đang chờ!
Cô ấy lôi tuột tôi ra khỏi nhà. Sàn nhảy loe lóe đèn rọi. Tôi nhắm nghiền hai mắt, không thể nào chịu nổi thứ ánh sáng chớp chóe nhức nhối này. Mấy thằng bạn cũ vỗ vai, luôn miệng chúc mừng “chiến hữu” trở lại. Tôi lảo đảo ngã xuống ghế. Bọn nó để tôi nằm lại, tiếp tục ra nhảy. Tôi lờ đờ hé mắt, thấy nhan nhản những cơ thể rệu rạo đang lắc liến điên cuồng. Từng lớp thịt bong ra, rời rã chỉ còn trơ lại những ống xương trắng hếu uốn éo. Tôi khiếp đảm bỏ chạy.
Về đến trước sân, tôi thấy nhà mình nghẹt người xúm quanh. Thấy tôi, hàng xóm bảo nhau dạt ra nhường chỗ cho vào. Phòng khách có công an chờ sẵn. Họ tóm tắt cho tôi nghe diễn biến sự việc. Ba tôi giả vờ đi công tác, tạo điều kiện cho dì dắt tình nhân về nhà. Kết quả vụ đánh ghen này là ba phát đạn chia đều cho mỗi người. Nhìn xác gã tình nhân của dì, truyen loan luan tôi bỗng ngờ ngợ. Hắn chắc chính là cái bóng đen tôi thấy sáng sớm hôm nọ, nhưng còn cái áo hắn mặc? Cái áo hắn mặc rất giống màu và kiểu áo tôi đang mặc đây. Thì ra… tôi hiểu rồi! Chính dì đã chọn cho hắn những chiếc áo y hệt như áo của tôi để dễ bề che mắt hàng xóm mỗi lần hắn đến nhà hẹn hò với dì. Tôi bàng hoàng, nhận ra vụ tai nạn dẫn đến hỏng mắt của mình cũng chính từ nguyên nhân này. Chắc chắn những kẻ đâm thuê chém mướn theo lệnh của ba tôi đã lầm tôi với hắn…
Tôi nhận được thư của một người đàn bà ngoại quốc. Bà xưng là vợ của người đã hiến tặng giác mạc cho tôi, thông qua chương trình hợp tác của một tổ chức nhân đạo quốc tế. Bà bày tỏ mong muốn được nối kết với những người đã nhận bộ phận cơ thể hiến tặng của chồng mình, như một cách để bà lại được nhìn thấy ông hồi sinh trong những hình hài mới. Bà kể chồng mình là một họa sĩ vẽ biếm họa. Đọc đến đây thì tôi mỉm cười. Có phải vì đã nhìn bằng giác mạc của một họa sĩ biếm mà những thứ đời thực quanh tôi đều trở thành tranh biếm hết hay không? Thư bà viết rất dài, trong đó có một chi tiết quan trọng với tôi. Bà bảo đây là lá thư thứ hai của bà dành cho người được nhận giác mạc hiến tặng của chồng mình. Lá thư đầu tiên bà gửi cho một cô gái, vì bà nghe người của tổ chức nhân đạo quốc tế báo rằng cô là người được nhận giác mạc. Nhưng không phải! Cô gái ấy đã hồi âm cho bà, còn gửi cả địa chỉ của tôi để bà dễ viết thư nữa. Tôi rối bời. Toàn bộ câu chuyện này là thế nào?
Tôi đến bệnh viện, xin gặp vị bác sĩ đã trực tiếp điều trị cho tôi. Tôi kể ông nghe hết câu chuyện của mình, không giấu giếm điều gì, khẩn khoản mong ông tìm giúp tôi cô gái đáng lẽ đã nhận được giác mạc hiến tặng. Vị bác sĩ trầm ngâm hồi lâu. Những nếp nhăn trên da in hằn sang cả xương trán. Rồi ông bật khóc. Giọt nước mắt bằng thủy tinh rơi xuống bể tung tóe, găm vào người tôi đau nhói. Ông cho biết cô bé ấy chính là cháu gái một người lao công già trong bệnh viện này. Cô bé bị tai nạn từ năm lên hai, đã chờ đợi hai mươi năm để nhận được giác mạc hiến tặng. Mai là ngày lên bàn mổ thì hôm nay kíp phẫu thuật nhận được điện từ trên, ra lệnh gác lại để ưu tiên cho một trường hợp khác. Người lao công già thương cháu, uất đến nỗi ngã bệnh rồi mất.
Theo chỉ dẫn của vị bác sĩ, truyen loan luan tôi đến thăm cô cháu gái. Cô đang trong giờ lao động cùng với những người bạn khiếm thị. Bàn tay luồn sợi thoăn thoắt, nhanh như múa trên tấm chiếu đang dần hình thành. Tôi nhìn đăm đăm vào cô, vào trái tim hình bông hoa đỏ của cô.
Tôi đi mua một vốc thuốc ngủ, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường. Lá thư tôi viết cho cô gái đã được gửi. Cuộc điện thoại đến phòng tiếp nhận bộ phận hiến tặng tôi đã nhờ tổng đài chuyển. Tôii nhắm mắt và chờ đợi.
Khi mở mắt ra, tôi kinh ngạc thấy vị bác sĩ đang ở trước mặt mình. Ông nhè nhẹ lắc đầu:
- Cậu ngốc lắm chàng trai trẻ ạ! Cậu chỉ nợ cô gái ấy một đôi mắt chứ đâu phải cả một sinh mạng. Hãy là đôi mắt cho cô ấy, cậu sẽ trang trải đủ nợ nần!
Tôi dậy rất sớm, truyen nguoi lon ngó đồng hồ thấy mới gần năm giờ sáng. Từ ngày ở bệnh viện về, truyen sex tôi không dám ngủ nhiều, cứ sợ nếu nhắm mắt lâu quá, lúc mở ra sẽ không nhìn thấy ánh sáng nữa. Tôi xuống bếp uống nước. Đang cầm chiếc ly đưa lên miệng thì nghe giọng ai hốt hoảng hớ lên. Một bóng đen vút qua. Dì đứng ngay cửa bếp. Tôi quẳng ly nước, phóng theo thì bị níu lại. Dì nhoẻn cười, hỏi:
- Chạy đâu mà dữ vậy?
Tôi trừng mắt:
- Bắt trộm! Dì đui hay sao mà không thấy?
- Trộm đâu mà trộm! - Dì giả lả - Lúc nãy tôi mắt nhắm mắt mở đi xuống, đột ngột trông thấy cậu nên giật mình la hoảng thôi!
- Nhưng rõ ràng tôi thấy có bóng đen chạy qua mà!
Tôi nhìn xoáy vào dì, vẻ như muốn nhấn mạnh rằng tên trộm là do chính đôi mắt tôi nhìn thấy chứ không phải tưởng tượng ra. Bỗng tôi giật thót người, ngã ngửa ra sau. Tôi đang nhìn dì như nhìn vào một cái chai thủy tinh: mắt, truyen nguoi lon mũi, miệng giống như một lớp sơn vẽ bên ngoài; phía trong, những bó cơ, truyen nguoi lon lớp thịt in hằn lên những dấu vết ghì, xiết, vặn vẹo. Tôi còn nhìn rõ trái tim dì đang phập phồng như một quả bong bóng lũ trẻ con vẫn hay thổi chơi. Tôi gập người, đưa tay bưng mắt. Dì cúi xuống ngó tôi:
Xem thêm tại đây: truyen nguoi lon
- Mắt cậu sao vậy! Có cần gọi xe cứu thương không?
Tôi ú ớ không ra tiếng, truyen nguoi lon hào hển thở. Dì lải nhải ra vẻ hiểu biết:
- Tôi xem phim Mỹ thấy nói sau phẫu thuật mắt, truyen nguoi lon người bệnh hay gặp ảo giác: nhìn một thành ba; có khi người khác đứng trước mặt mà mình không thấy, phải sau cả nửa ngày thì mới nhìn thấy hình người ta, mặc dù lúc đó chẳng còn ai đứng trước mặt mình nữa! Chắc cậu cũng bị thế rồi!
Tôi khẽ hé mắt nhìn ra. Dì đứng sát bên tôi, trông rõ hàm răng trắng, nhọn hoắt nhe ra sau cái miệng vẽ tươi cười. Tôi co chân phóng vút về phòng, đóng chặt cửa.
Sau hôm đó tôi cứ thấy dì với dáng vẻ một cái chai thủy tinh như vậy. Tôi không biết hiện tượng đó có xảy ra khi tôi nhìn người khác hay chỉ xảy ra đối với riêng dì thôi, vì tôi phải ở trong nhà, theo lời bác sĩ dặn, hạn chế ra đường, đợi ít lâu cho mắt phục hồi dần đã. Cả ngày tôi trốn trong phòng, chỉ dám xuống dưới vào hai bữa ăn. Suốt bữa, tôi cắm mặt vào chén, ăn vội ăn vàng rồi chạy vụt về phòng. Nhưng hình ảnh dì, thân mình trong suốt như thủy tinh, hàm răng nhọn liên liến cắn, nghiền, lùa mớ cơm trắng quyện với thức ăn nhão nhện tuồn tuột trôi xuống bụng, vẫn chốc lát lọt vào khóe mắt làm tôi run bắn đến rơi cả đũa. Thấy thế, dì cười lên sằng sặc. Mớ thức ăn trong bụng được dịp nhào lộn lên. Tôi rợn quá, quăng bát chạy về phòng.
Dì bực tôi ra mặt, bảo nếu ghét nhìn mặt dì thì đến bữa tự xuống bếp mà nấu mì ăn, dì sẽ tránh đi chỗ khác.
Vài ngày sau ba tôi đi công tác nước ngoài về. Dì đứng ngoài cửa phòng tôi, gõ cộc cộc:
- Này, ghét tôi cũng được, truyen sex không thèm nhìn mặt tôi cũng được, nhưng cố mà xuống ăn với ông ấy một chén cơm!
Tôi từ từ ngước mắt nhìn ba tôi, hồi hộp muốn biết xem cái hiện tượng thân mình thủy tinh có xảy ra với ông hay không. Tôi nhìn xuyên qua lớp da đầu hói bóng của ông và thấy một bộ não kỳ lạ, truyen sex hình một phiến lá kép, chốc chốc xòe ra rồi cụp vào y như một nhánh mắc cỡ bị tay người chạm phải. Tôi ngã ngồi xuống ghế. Ba cuống quít hỏi xem tôi bị làm sao. Dì cười nhạt:
Xem thêm tại đây: truyen sex
- Ở bệnh viện về được mấy ngày là cậu quý nhà ta cứ như thế suốt đấy. Nhìn cái gì cũng thấy sợ đến ngã ngửa ra!
Ba tôi ở nhà được vài ngày rồi lại đi công tác tiếp. Thế cũng tốt! Đỡ phải nghe hai ông bà càu nhàu dàu dĩ với nhau mỗi đêm. Trước khi đi, truyen sex ba qua phòng tôi, truyen sex móc túi lấy ra một búi tiền:
- Cầm lấy mà đi chơi với bạn! Sao dạo này ba thấy con cứ ru rú ở nhà vậy!
Ông nói mà mắt cứ lảng đi, không nhìn tôi. Nhìn vào mắt ông, tôi thấy một khối gì nằng nặng màu đen treo vào mỗi bên tròng khiến ông không tài nào ngước lên được Tôi ậm ừ:
- Bác sĩ dặn phải hạn chế ra ngoài ít lâu. Giờ con chỉ mong cho mắt thật khỏe trở lại đã! Còn chơi bời thì lúc nào mà chẳng được hả ba!
Bộ não hình phiến lá của ba tôi đang xòe ra chợt cụp vào thun thút. Ông đặt tay lên vai tôi, nói vài câu động viên rồi vội vã xuống sân, đi như chạy ra chỗ xe hơi đang chờ sẵn.
Cô bạn gái cũ đến thăm tôi. Nói chính xác thì hơn bốn tháng rồi kể từ lúc bị tai nạn tôi mới được nhìn thấy cô ấy. Khi cô đến bệnh viện thăm thì tôi vẫn chưa nhìn thấy được. Còn sau khi tôi về nhà thì cô ấy không đến vì không thích đụng mặt dì. Quàng tay qua vai tôi, truyen loan luan cô nàng dí mũi mình sát vào mũi tôi:
Xem thêm tại đây: truyen loan luan
- Nhớ anh quá! Sao lâu rồi không gọi cho em!
Hốc mũi của cô ấy giống như một cục đá vôi bị nước xói mòn nham nhở. Tôi rụt người lại, vô tình hướng mắt nhìn xuống cái dạ dày đỏ hoét lốm đốm vết lủng. Hình như cô ấy vừa uống thuốc. Viên thuốc màu hồng, truyen loan luan bắt đầu tan mòn đi!
- Sao vậy? - Cô nàng đẩy tôi ra - Chê tôi hả!
Tôi ngập ngừng:
- Em bệnh gì à?
Cô nàng quét mắt từ đầu xuống chân tôi:
- Bệnh hoạn gì? Sao anh hỏi vậy?
Tôi hỏi tiếp:
- Em vừa uống thuốc phải không?
Cô nàng tròn mắt:
- Sao anh biết?
Tôi ậm ừ:
- Ờ… anh… mà em bệnh gì vậy!
Cô nàng chun mũi:
- Xì… thì lần nào sắp “bay” mà chẳng uống để trừ hậu họa!
Rồi giơ tay cốc đầu tôi đau điếng:
- Hôm nay ăn gì mà “gà” vậy! Thôi, đi! Tụi nó đang chờ!
Cô ấy lôi tuột tôi ra khỏi nhà. Sàn nhảy loe lóe đèn rọi. Tôi nhắm nghiền hai mắt, không thể nào chịu nổi thứ ánh sáng chớp chóe nhức nhối này. Mấy thằng bạn cũ vỗ vai, luôn miệng chúc mừng “chiến hữu” trở lại. Tôi lảo đảo ngã xuống ghế. Bọn nó để tôi nằm lại, tiếp tục ra nhảy. Tôi lờ đờ hé mắt, thấy nhan nhản những cơ thể rệu rạo đang lắc liến điên cuồng. Từng lớp thịt bong ra, rời rã chỉ còn trơ lại những ống xương trắng hếu uốn éo. Tôi khiếp đảm bỏ chạy.
Về đến trước sân, tôi thấy nhà mình nghẹt người xúm quanh. Thấy tôi, hàng xóm bảo nhau dạt ra nhường chỗ cho vào. Phòng khách có công an chờ sẵn. Họ tóm tắt cho tôi nghe diễn biến sự việc. Ba tôi giả vờ đi công tác, tạo điều kiện cho dì dắt tình nhân về nhà. Kết quả vụ đánh ghen này là ba phát đạn chia đều cho mỗi người. Nhìn xác gã tình nhân của dì, truyen loan luan tôi bỗng ngờ ngợ. Hắn chắc chính là cái bóng đen tôi thấy sáng sớm hôm nọ, nhưng còn cái áo hắn mặc? Cái áo hắn mặc rất giống màu và kiểu áo tôi đang mặc đây. Thì ra… tôi hiểu rồi! Chính dì đã chọn cho hắn những chiếc áo y hệt như áo của tôi để dễ bề che mắt hàng xóm mỗi lần hắn đến nhà hẹn hò với dì. Tôi bàng hoàng, nhận ra vụ tai nạn dẫn đến hỏng mắt của mình cũng chính từ nguyên nhân này. Chắc chắn những kẻ đâm thuê chém mướn theo lệnh của ba tôi đã lầm tôi với hắn…
Tôi nhận được thư của một người đàn bà ngoại quốc. Bà xưng là vợ của người đã hiến tặng giác mạc cho tôi, thông qua chương trình hợp tác của một tổ chức nhân đạo quốc tế. Bà bày tỏ mong muốn được nối kết với những người đã nhận bộ phận cơ thể hiến tặng của chồng mình, như một cách để bà lại được nhìn thấy ông hồi sinh trong những hình hài mới. Bà kể chồng mình là một họa sĩ vẽ biếm họa. Đọc đến đây thì tôi mỉm cười. Có phải vì đã nhìn bằng giác mạc của một họa sĩ biếm mà những thứ đời thực quanh tôi đều trở thành tranh biếm hết hay không? Thư bà viết rất dài, trong đó có một chi tiết quan trọng với tôi. Bà bảo đây là lá thư thứ hai của bà dành cho người được nhận giác mạc hiến tặng của chồng mình. Lá thư đầu tiên bà gửi cho một cô gái, vì bà nghe người của tổ chức nhân đạo quốc tế báo rằng cô là người được nhận giác mạc. Nhưng không phải! Cô gái ấy đã hồi âm cho bà, còn gửi cả địa chỉ của tôi để bà dễ viết thư nữa. Tôi rối bời. Toàn bộ câu chuyện này là thế nào?
Tôi đến bệnh viện, xin gặp vị bác sĩ đã trực tiếp điều trị cho tôi. Tôi kể ông nghe hết câu chuyện của mình, không giấu giếm điều gì, khẩn khoản mong ông tìm giúp tôi cô gái đáng lẽ đã nhận được giác mạc hiến tặng. Vị bác sĩ trầm ngâm hồi lâu. Những nếp nhăn trên da in hằn sang cả xương trán. Rồi ông bật khóc. Giọt nước mắt bằng thủy tinh rơi xuống bể tung tóe, găm vào người tôi đau nhói. Ông cho biết cô bé ấy chính là cháu gái một người lao công già trong bệnh viện này. Cô bé bị tai nạn từ năm lên hai, đã chờ đợi hai mươi năm để nhận được giác mạc hiến tặng. Mai là ngày lên bàn mổ thì hôm nay kíp phẫu thuật nhận được điện từ trên, ra lệnh gác lại để ưu tiên cho một trường hợp khác. Người lao công già thương cháu, uất đến nỗi ngã bệnh rồi mất.
Theo chỉ dẫn của vị bác sĩ, truyen loan luan tôi đến thăm cô cháu gái. Cô đang trong giờ lao động cùng với những người bạn khiếm thị. Bàn tay luồn sợi thoăn thoắt, nhanh như múa trên tấm chiếu đang dần hình thành. Tôi nhìn đăm đăm vào cô, vào trái tim hình bông hoa đỏ của cô.
Tôi đi mua một vốc thuốc ngủ, tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường. Lá thư tôi viết cho cô gái đã được gửi. Cuộc điện thoại đến phòng tiếp nhận bộ phận hiến tặng tôi đã nhờ tổng đài chuyển. Tôii nhắm mắt và chờ đợi.
Khi mở mắt ra, tôi kinh ngạc thấy vị bác sĩ đang ở trước mặt mình. Ông nhè nhẹ lắc đầu:
- Cậu ngốc lắm chàng trai trẻ ạ! Cậu chỉ nợ cô gái ấy một đôi mắt chứ đâu phải cả một sinh mạng. Hãy là đôi mắt cho cô ấy, cậu sẽ trang trải đủ nợ nần!