[TD="class: c25, width: 60"]
*
Chị Thanh Bình thân mến!
Em năm nay 27 tuổi, đang làm cho một công ty nước ngoài và theo học chương cao học. Em có một tình yêu dài 6 năm với 1 chàng trai nhỏ hơn em 2 tuổi từ thời đại học. Hiện tại chúng em đều đã công ăn việc làm ổn định. Gia đình 2 bên đều ủng hộ mối quan hệ của chúng em và đang mong đợi ngày tổ chức đám cưới .
Thời gian yêu nhau khá dài đủ để chúng em hiểu nhau đến từng nét mặt và lời nói. Nhìn chung tình yêu chúng em đằm thắm như kiểu một cặp vợ chồng già. Tuy nhiên càng ngày chúng em càng có những vấn đề mà nếu đề cập tới là không dám ràng buộc nhau bằng hôn nhân.
Anh ấy là người của công việc, học giỏi, làm giỏi và kiếm tiền giỏi. Nhưng anh ấy khá khô khan, kiệm lời và lười biếng trong việc vun đắp tình yêu (do chính anh ấy thừa nhận). Nhìn chung, em nhờ giúp điều gì thì anh ấy thực hiện chứ không tự giác và càng không lãng mạn.
Mối quan tâm lớn nhất của anh ấy là công việc. Anh ấy sẵn sàng ở lại công ty làm việc tới 3h sáng nhưng không muốn ngồi đợi em 15 phút ở quán cafe cho đến khi em học xong. Khoảng 1 năm trở lại đây, đã nhiều lần chúng em gây sự nhau vì chuyện này. Em biết đàn ông phải chăm lo cho sự nghiệp nhưng anh ấy không cân bằng được thời gian giữa công việc và thời gian dành cho tình cảm. Cuối mỗi tuần, anh ấy chở em đi ăn uống, siêu thị, lòng vòng rồi về như một trách nhiệm. Có khi vì anh mải làm việc mà 3 tuần chúng em không gặp nhau dù chỗ anh ấy ở tới nhà em chỉ 2-3 km.
Mỗi lần căng thẳng, chúng em nghĩ đến chuyện chia tay là giải pháp và anh ấy cũng đồng tình. Anh ấy thừa nhận chúng em có nhiều điểm giống nhau (ăn uống, sở thích ...) nhưng điểm bất đồng lại khá lớn (quan điểm về tình yêu, về sự lãng mạn, về thời điểm kết hôn, về con cái, về cuộc sống gia đình ...). Có lần mẹ em hỏi anh ấy định khi nào kết hôn, anh ấy hứa hẹn là lúc em học xong (khoảng 6 tháng nữa). Nhưng sau đó, khi chỉ có 2 đứa, anh thừa nhận thấy sự nhàm chán giữa hai đứa em do thời gian quen nhau quá lâu. Anh ấy không cảm nhận được sự yêu thương nên bây giờ nghĩ đến chuyện đám cưới anh ấy sợ. Ít nhất là 30 - 32 tuổi anh ấy mới muốn kết hôn. Anh ấy cũng sợ ràng buộc con cái. Bản thân anh ấy không thể thay đổi theo ý em muốn được nên nếu em chịu được tính của anh ấy thì tiếp tục mối quan hệ này còn không thì dừng lại.
Anh chỉ biết tới công việc không quan tâm tới em (Ảnh minh họa)
Em thực sự hụt hẫng khi nghe anh ấy thừa nhận điều đó. Em lớn tuổi hơn và tính em khá chu đáo nên em lo chu toàn cho anh ấy. Công việc anh ấy phải ăn ngoài nhiều nên hay bệnh này bệnh kia, em luôn sát cánh bên anh ấy mọi lúc để giúp đỡ anh khi anh cần, từ quần áo, viên thuốc mỗi khi anh ấy đi công tác nước ngoài. Em thấy mình toàn tâm toàn ý lo cho anh ấy. Có lẽ vì thế mà anh ấy cứ luôn ý lại, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng để em lo để thỏa sức với công việc xã hội. Và cũng có lẽ đây cũng là lý do níu kéo mỗi khi tụi em đề nghị chia tay. Anh ấy nói có lẽ cả 2 đều quá cầu toàn để muốn người yêu thay đổi theo cách của mình.
Cho đến hiện tại, tụi em đang căng thẳng và đề nghị chuyện chia tay lần thứ 3 rồi. Anh ấy cũng không muốn níu kéo có lẽ anh ấy cũng khá là mệt mỏi với tình trạng nhàm chán của tụi em, mà anh ấy chỉ lo là anh ấy mất thăng bằng trong giai đoạn đầu xa nhau thôi. Anh ấy còn nói là sau này anh ấy quen bạn gái khác sẽ quen nhỏ hơn 4 - 5 tuổi và không bao giờ về nhà bạn gái để không bị người lớn bắt cưới như bên nhà em.
Thực sự mà nói em cũng không biết nên vui hay buồn khi quyết định chia tay nữa. 6 năm yêu nhau và hiểu nhau không phải là thời gian ngắn mà ai cũng vượt qua được thử thách của tình yêu. Trong khi gia đình hết lòng ủng hộ thì bản thân chúng em có vấn đề. Anh ấy không nỗ lực cứu vãn còn em thì muốn buông xuôi. Chúng em cũng đã nỗ lực thay đổi suy nghĩ của cả hai để phù hợp với nhau hơn nhưng được một thời gian đâu lại vào đó. Thực sự mà nói, em có thể chịu đựng được cách sống như vậy (có lẽ [url="http://phunuvn.net/"]phụ nữ [/URL] quen chịu đựng) nhưng em sợ sau này có con cái mà anh ấy vẫn vậy, liệu em có mãi chấp nhận được hay không? Hay đến 1 lúc nào đó giọt nước tràn ly sẽ làm tan hoang mọi dồn nén của em trong một thời gian dài.
Giờ đây em không biết phải đối diện thế nào với chuyện này.*Mong chị hãy cho em một lời khuyên để em lựa chọn đúng đắn con đường đi của cuộc đời mình.*Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự [/url] của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em là một cô gái trân trọng tình cảm và luôn chăm sóc cho người yêu nhưng đổi lại anh ấy lại quá vô tâm. Sự không hòa hợp đó khiến cả hai cảm thấy mệt mỏi và nhàm chán .*Nó là lí do cho việc hai người phải chấm dứt một tình cảm đã kéo dài 6 năm.
6 năm yêu nhau em đã chăm sóc anh chu toàn mọi thứ (Ảnh minh họa)
Đọc xong lá thư của em chị nhớ tới một câu nói:
"Đằng sau người đàn ông thành đạt là bóng dáng của một người phụ nữ" . Quả thật, trong câu chuyện của em, để người yêu em có thể hăng say làm việc, có thể bỏ hết mọi chuyện chỉ tập trung vào niềm đam mê công việc có một phần rất lớn ở sự chăm sóc, lo lắng và chu toàn mọi việc từ em. Nhưng tiếc thay, dường như chính điều đó lại khiến cho anh ấy không cảm nhận được sự quan trọng của em.
Em chăm lo cho anh ấy tất cả mọi điều, từ những thứ nhỏ nhất và vô hình chung nó làm cho anh ấy cảm thấy quá đủ đầy thành ra không biết trân trọng điều mình đang có trong tay. Nếu như em cũng để cho anh ấy một khoảng thiếu hụt, cũng để cho anh ấy phải tự mình giải quyết những điều nhỏ nhặt bên ngoài niềm đam mê công việc có lẽ anh ấy sẽ biết được tầm quan trọng của hơn.*6 năm qua, em lại cung cấp cho anh ấy quá nhiều sự chu toàn, anh ấy tự mặc định cho mình cảm giác được cung phụng thành ra không còn nghĩ tới việc cần phải "cho đi" sau khi đã "nhận về".
Một lí do nữa chị cho rằng nó là nguyên nhân khiến anh ấy không muốn cưới đó chính là sự chênh lệch tuổi tác của các em.*2 tuổi không phải là một khoảng cách quá lớn nhưng với sự khác biệt giữa em và anh ấy trong quan điểm hôn nhân lại khó có thể cân bằng. Với em, ở độ tuổi 27 là cái tuổi cần phải kết hôn, cần phải có một gia đình (đó là lí do em sẵn sàng chấp nhận sự vô tâm của anh ấy miễn là anh ấy xác định cưới).*Nhưng với bạn trai em, tuổi 25 mới là tuổi bắt đầu những đam mê. Anh ấy còn muốn thỏa sức với công việc, với sự thăng tiến trong sự nghiệp. Nhưng vì yêu em, một người đã tới tuổi lập gia đình nên anh ấy cảm thấy bị bắt buộc, bị rơi vào tình huống phải cưới trong khi bản thân anh ấy vẫn thích "tung hoành". Đó cũng là lời bộc bạch mà anh ấy nói ra: "Sau này chia tay em, anh sẽ yêu người kém 4 - 5 tuổi và không đến nhà người ta chơi để không bị bắt cưới".
Anh không muốn cưới vì thấy tình yêu quá nhàm chán (Ảnh minh họa)
Chị biết không hề dễ dàng một chút nào với em khi tình cảm này phải dừng lại vì cả sự lâu bền của tình yêu và việc tuổi tác không còn nhỏ. Nhưng trong cuộc sống này có những chuyện dù muốn hay không chúng ta cũng vẫn phải chấp nhận. Em đã nói đúng, có thể giờ em chịu đựng được, chịu thay đổi theo anh ấy để duy trì được tình cảm này nhưng nó chỉ là một sự gượng ép mà thôi. Tình cảm, hôn nhân để được bền vững, cả hai phía đều phải khắc phục vì nhau. Nó giống như một đôi quang gánh trên vai, san đều cho hai bên thì cân bằng mà đổ dồn về một phía thì không thể nào gánh được vậy.
Tất nhiên ở tuổi 27 của em không phải là quá trẻ trung nhưng cũng chưa có gì là quá muộn nếu không muốn nói là có những ưu thế riêng. Ở độ tuổi này, em trưởng thành hơn, chững trạc, chín chắn và có kinh nghiệm hơn. Em sẽ dễ dàng tìm được một người đàn ông phù hợp với mình. Giờ đây, điều tốt nhất mà em nên làm là nói rõ mọi mong muốn của em với anh ấy.*Hãy cùng nhau thảo luận về những điều mà hai bên cần phải vì nhau, mỗi người chịu hi sinh một chút cái tôi của mình để khắc phục. Nhưng nếu anh ấy vẫn giữ quan điểm "Anh không thể thay đổi, em có chấp nhận được hay không tùy em" thì em nên dừng lại. Tình yêu và cả cuộc hôn nhân nếu có ấy chắc chắn sẽ không thể bền vững nếu như một người luôn bắt người kia phải theo mình.
Em nên dừng tình cảm này lại một thời gian để cả hai cùng suy ngẫm . Quãng thời gian 6 tháng nữa em học xong là một khoảng thời gian tuyệt vời để cả hai nhìn nhận lại mọi chuyện. Biết đâu khi thiếu vắng em, khi không còn ai chăm lo cho mình từ viên thuốc, bộ quần áo anh ấy sẽ nhận ra rằng mình đang đánh mất điều quý giá như thế nào và quay lại tìm em. Dám chắc khi ấy người yêu em sẽ biết cách lãng mạn hơn, biết cách cân bằng công việc và tình cảm để không làm rạn nứt. Còn nếu anh ấy không thay đổi, điều đó có nghĩa là tình yêu anh ấy dành cho em không đủ lớn. Vậy thì em hãy quên đi tình cảm ấy để tìm cho mình một bến bờ khác thuộc về mình.
Chúc em mạnh mẽ và hạnh phúc!