Câu chuyện của chị Đặng Thị Nguyệt, sinh năm 1990, hiện tại đang sống Thanh Miện, Hải Dương.
"Trước khi chưa tu luyện Pháp Luân Công khuôn mặt tôi là một làn da ngăm đen, sần sùi, nhiều mụn, nhiều vết thâm. Đó là tác dụng phụ của 6 năm dùng thuốc Tây liên tục và hơn 2 năm ngồi bán trà đá làm bạn cùng nắng gió. Vài tháng tu luyện Pháp Luân Công khiến tôi thay đổi đáng kinh ngạc. Da mặt tôi trở nên trắng hồng, hết mụn, nhẵn nhụi và không còn vết thâm. Tôi cũng không để ý tới điều này cho tới khi có người hỏi tôi dạo này dùng mỹ phẩm gì mà da thay đổi vậy. Tôi nói rằng là do tôi tu luyện Pháp Luân Công, một môn khí công tu luyện của Phật gia, đây cũng là công pháp tính mệnh song tu sẽ làm chúng ta càng ngày càng trẻ lại. Tôi cũng được rất nhiều người khen là trẻ mặc dù mới hôm nào được hỏi là “ba mấy’’"
https://2.bp.************/-F9jw7eqL7w4/WMe6js8r97I/AAAAAAAACt8/yphv0Nz6mW8N2UF15hxnDKymz0O692M-wCLcB/s640/nguyet3_Fotor.jpg
Hôm nay tôi xin được chia sẻ một câu chuyện thần kỳ nhờ việc tu luyện Pháp Luân Công mà bản thân mình được trải nghiệm. Trước hết tôi xin được kể lại câu chuyện chống chọi với bệnh tật của bản thân mình và bước ngoặt để rồi tôi may mắn gặp được Pháp Luân Công.
Tôi có một khối dị dạng động tĩnh mạch máu nằm trong não trái, khối dị dạng được coi là khá lớn và khá phức tạp nên các bác sĩ mà tôi gặp đều từ chối phẫu thuật. Câu chuyện đi bệnh viện của tôi phải kể đến cách đây 7 năm, vào năm 2009 khi tôi đang học lớp 12, khi mà tôi và các bạn còn đang tung tăng ở cái tuổi 18. Khối dị dạng này là do bẩm sinh nên nó cũng gây lên một số triệu chứng đối với cơ thể tôi trước đó như đau đầu, chóng mặt, hay bị tê một tay và một phần cơ thể bên phải nhưng tôi cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, vẫn có thể theo học được. Cho đến mùa đông năm 2009, cơ thể tôi yếu hẳn đi, tay phải lạnh buốt nên viết chữ cũng khó khăn, lại do áp lực việc học hành, thi cử, tinh thần tôi thường xuyên bất ổn và thường hay khóc một mình. Tình trạng này kéo dài cho đến một ngày đông lạnh giá, tôi vẫn như mọi hôm đến trường đi học, vẫn như mọi hôm đứng ngoài hành lang trong giờ ra chơi trên tầng 3 ngắm những chiếc lá xà cừ rơi rụng trong cái giá lạnh của mùa đông cô quạnh, bỗng bất chợt một cái gì đó vô hình nhưng rất khủng khiếp lao thẳng vào trong cơ thể tôi. Tôi sợ hãi vô cùng, hoảng hốt chạy ngay vào lớp, nơi có chiếc bàn gỗ quen thuộc, nơi có người bạn thân rồi kêu cứu: “Lơ ơi,cứu tớ với”. Tôi đã bị co giật và bất tỉnh. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm chùm chăn kín trên chiếc giường trong trạm y tế.
Co giật, động kinh là triệu chứng nặng nề nhất của khối dị dạng mạch máu não gây ra. Lúc này gia đình vẫn nghĩ tôi yếu người nên mắc cảm lạnh. Mãi tới mùng 8 tết năm đó, cái ngày định mệnh đối với tôi đã đến, buổi sáng hôm đó vừa mới thức giấc để chuẩn bị dậy ôn lại bài cũ thì tôi lại bị co giật. Lần này mới thực sự nghiêm trọng, co giật liên tục khiến tôi mê man bất tỉnh lần nữa, tôi như người đang hấp hối trên giường chỉ còn chút ý thức là mình đang chờ xe cấp cứu đi bệnh viện. Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại thì thấy mình vẫn còn sống và vẫn có thể hồn nhiên tươi cười với các bệnh nhân cùng phòng trong khu vực cấp cứu bệnh viện đa khoa tỉnh Hải Dương.
Quá trình sau đó tôi chuyển viện, vì các bác sĩ ở đây khuyên rằng phải cho tôi lên Hà Nội để khám. Hôm sau tôi đã có mặt trên bệnh viện 103 và được một người cậu họ dẫn đi chụp não bộ. Phim chụp cộng hưởng từ (MRI) phát hiện ra khối dị dạng trong não ấy làm gia đình tôi hết sức sửng sốt, cộng thêm 10 ngày mong ngóng kết luận của việc hội chuẩn bên bệnh viện 108, sau đó phim chụp ấy lại được đưa đến bệnh viện Bạch Mai để các chuyên gia ở đó tìm cách giải quyết. Nửa tháng trôi qua để rồi tôi được gia đình đưa về nhà với một bịch thuốc. Lúc ấy tôi cũng không biết là các bệnh viện đều từ chối không dám phẫu thuật ca này, đơn giản vì khối dị dạng ấy to và quá phức tạp, nếu động vào tôi có thể dẫn đến tử vong hoặc trở thành một người thực vật.
Tôi vẫn hồn nhiên, ngây thơ không biết gì cả, hàng ngày chăm chỉ uống thuốc đều đặn, hi vọng hết chỗ thuốc này là sẽ được đi học cùng các bạn. Nhưng rồi qua 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng tôi vẫn còn co giật như vậy. Giờ đây lại cộng thêm cả nỗi sợ hãi khiến tâm bất ổn không yên, chỉ ngồi ở trong góc nhà với bốn bức tường, không đủ can đảm để bước ra ngoài. Các bạn cùng lớp cũng đến an ủi và động viên thường xuyên nhưng tôi đã không dám nghĩ đến việc đi học nữa. Thời gian cứ trôi đi, trong khi tôi ở nhà đối diện với bệnh tật cùng nỗi sợ hãi thì các bạn tôi cứ thế hoàn thành lớp 12, tốt nghiệp và thi đại học. Niềm ao ước lớn lao nhất của tôi lúc ấy chỉ là khỏi bệnh, tôi đâu dám nghĩ đến những điều cao xa hơn.
Năm 2011 tôi lại được đưa lên viện 108 khám lại lần nữa. Lần này tôi dũng cảm hơn, tìm gặp tiến sĩ Lê Văn Trường – trưởng khoa tim mạch bệnh viện 108. Tôi lắng nghe tiến sĩ giải thích và một mực khăng khăng đòi phẫu thuật. Sau đó tôi nhận được một câu trả lời không rõ ràng: “Phẫu thuật thì sẽ không được thế này đâu, các bác không dám làm’’. Tôi ngồi thẫn thờ, hai hàng nước mắt cứ theo đó tuôn rơi không ngăn nổi. Lần này trước khi đi tôi đã hi vọng phương pháp “nút mạch’’ mới này có thể giúp tôi giải quyết được. Thế nhưng một lần nữa tôi lại phải trở về căn nhà bé nhỏ của mình đối diện với đống thuốc tây và lại làm bạn với 4 bức tường. Tôi bắt đầu học cách của một con người bình thường, ừ thì vẫn uống thuốc, vẫn đối mặt với những cơn co giật và các triệu chứng của nó nhưng giờ đây tôi phải đồng ý với hai từ “chấp nhận’’.
https://2.bp.************/-ubCodK_OBSs/WMe6tom1CMI/AAAAAAAACuA/GV4d6AiYVYQFw1fkSynHYtOrDv9ekSd5QCLcB/s640/nguyet1_Fotor.jpg
Căn bệnh hiếm gặp: Dị dạng ống tĩnh mạch não trái bẩm sinh Nguyệt đã từ một thanh niên khoẻ mạnh trở thành một người sống nhờ thuốc.
Ai bảo đâu sâu đấy, Tây y không được thì tìm đến Đông y, có rất nhiều người mách bố mẹ tôi tới các nơi, các thầy lang để chữa trị, nên tôi cũng được đi khá nhiều nơi để chữa bệnh. Các phương pháp quen thuộc mà tôi đã trải qua như xoa bóp, bấm huyệt, châm cứu, ngải châm và đương nhiên có kèm theo uống thuốc sắc… Mỗi nơi tôi lại ở lại nhà người ta vài tháng, sau đó không đạt được kết quả tôi lại buồn bã trở về.
Phải chăng đây là số phận, mình cả đời sẽ phải uống thuốc chống co giật hay sao? Sống với một cánh tay bên phải nặng nề ê buốt, nhưng tôi vẫn muốn sống cuộc đời của một con người có ích. Từ đó tôi quyết định học cách viết bằng tay trái, làm mọi thứ bằng tay trái và sống chung với với cánh tay phải bại liệt. Sau đó tôi còn học cách bước ra ngoài xã hội bởi vì tôi nhận thấy rằng khi mà tinh thần mình ổn hơn thì cơn co giật cũng ít hơn để rồi tôi quyết định đi tìm việc làm để phụ giúp gia đình. Năm ấy là năm 2012, đối với tôi quá trình đi làm là cả một sự cố gắng. Còn nhớ năm tôi còn ngồi bán hàng nước ngoài cổng công ty Việt – Hàn những cơn gió mùa đông vẫn cứ thổi lạnh thấu da thịt, và cái nắng mùa hè oi ả như muốn làm chín da mặt tôi, cuộc sống dạy con người ta phải chiều theo nó. Tôi như được tôi luyện giữa dòng đời, hằng ngày tiếp xúc với biết bao con người xã hội, mình phải chăng đã lớn hơn, đã già đi trông thấy đến nỗi mà có người hỏi một câu làm tôi nhớ mãi, đến bây giờ nhắc lại thì như một câu chuyện cười: “Em năm nay ba mấy rồi?’’ khi mà tôi mới chỉ có 24 tuổi.
Đến cuối năm 2014 tôi cảm thấy mệt mỏi quá nên ngừng công việc và trở về nhà. Thời gian đó người tôi yếu lắm, thường xuyên đau đớn, đầu óc có những khi như muốn nổ tung, làm gì một lúc là mệt, đi xe đạp một đoạn phải nghỉ để ngồi thở. Tôi lại châm cứu và uống thuốc của một thầy lang gần nhà trong 4 tháng với suy nghĩ để cho dễ chịu hơn. Ngày nào cũng 2 lần châm cứu, 2 bát thuốc đắng, đương nhiên chỉ xoa dịu được phần nào cái tinh thần mệt mỏi ấy thôi, thuốc chống co giật vẫn phải uống, chứ cái bệnh thì triệu chứng vẫn vậy.
Rảnh rỗi, tôi lại sang than thở với chị hàng xóm và ngờ đâu vận mệnh tôi giờ thay đổi nhờ câu nói của chị. Chị ấy bảo rằng “nhà cô Tiếp đang tập cái gì đó mà tập khỏe lắm, học lại không mất tiền”, làm tôi rất tò mò. Thể nào cứ tối đến tôi lại nghe thấy tiếng nhạc êm dịu, du dương vang lên, nó như vỗ về tâm hồn đang náo loạn của tôi. Khi mà tôi đứng núp ngoài cổng xem “trộm’’, rồi một hôm tôi quyết định vào hỏi “các cô đang luyện gì mà hay thế ạ?”. Cô bảo tôi tập cùng và sau đó còn cho tôi rất nhiều tài liệu nói về môn tu luyện này. Tôi vui sướng về nhà đọc hết rồi còn lên mạng tìm hiểu thêm. Những câu chuyện trong các trang web: phapluan.org, Chánh Kiến, Minh Huệ nói về Pháp Luân Công cứ cuốn hút tôi khiến tôi vô cùng thích thú. Vài ngày sau tôi hào hứng theo cô đến điểm luyện công, nơi cô ấy bảo có nhiều người học Pháp Luân Công và tôi sẽ được hướng dẫn cụ thể và miễn phí tại đó. Tôi được một bác cho mượn một cuốn sách mang tên “Chuyển Pháp Luân” và dặn dò tôi đọc càng nhanh càng tốt. Như có gì đó cuốn tôi vào, tôi cầm cuốn sách mà không rời tay mặc dù nhiều lúc có khó chịu trong người. Bốn ngày sau đó tôi đọc hết, điều kỳ lạ là bốn ngày đó tôi chỉ ngủ mơ màng, đọc sách tới khuya nhưng hôm sau không thấy mệt mỏi.
https://3.bp.************/-PPsdm24F4NI/WMe7WWpjcvI/AAAAAAAACuI/kLpIKJ8C0b0GD6bHrvW4nI2lOOe_gfWWgCLcB/s640/nguyet2_Fotor.jpg
Hàng ngày tôi tới điểm luyện công để cùng mọi người học Pháp (đọc sách Chuyển Pháp Luân) và luyện công, tôi nhận thấy được sự quan tâm, hòa ái của mọi người ở đó. Những ngày mới bắt đầu đối với tôi quả là rất khó khăn vì lúc đó cơ thể tôi còn yếu, cánh tay phải bại liệt, nặng nề giơ lên cũng khó, tâm trí nhiều khi không ổn, thường xuyên sợ hãi, tim đập loạn lên. Nhưng trong tôi là niềm tin, tin rằng Pháp Luân Công sẽ cứu được tôi nên tôi quyết tâm theo học. Từ đó đến nay tôi đã không phải dùng thuốc mà sức khỏe ngày một cải thiện hơn. Tôi còn đọc rất nhiều các sách Đại Pháp khác nữa, càng đọc tôi càng thấy thế giới quan trong tôi mở rộng. Đúng là những cuốn sách tuyệt vời mà chưa bao giờ tôi được đọc. Đặc biệt là cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, và mỗi lần đọc tôi lại phát hiện ra một điều gì đó thật mới, thật khó tả. “Chuyển Pháp Luân” dạy tôi sống theo Chân – Thiện – Nhẫn, dạy tôi làm một người tốt thực sự, luôn đối đãi chân thành, từ bi với người khác… Đúng là một thiên cổ kỳ thư đáng giá nghìn vàng! Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi mỗi ngày được nâng niu cuốn sách. Hãy trân trọng nếu bạn có may mắn được cầm Nó trong tay!
Mặc dù trải qua khó khăn ban đầu nhưng tôi thực sự thấy được sự thay đổi lớn trong cơ thể mình. Đầu tiên tôi cũng có những phản ứng ghê gớm như đau đầu dữ dội, co giật liên tục triệu chứng mạnh, ba tháng đầu tôi hay bị buồn nôn, có lúc nôn thật, đi ngoài ra máu nhiều lần… Vì đọc sách “Chuyển Pháp Luân” nên tôi biết tất cả các triệu chứng đó là phản ứng bình thường khi cơ thể được thanh lọc, tịnh hóa, đào thải tất cả những gì không tốt ra ngoài. Chính vì thế cơ thể, đầu óc tôi cứ một ngày một nhẹ nhàng, khoan khoái. Giờ đây tôi có thể đi bộ hay đi xe đạp hàng cây số mà không thấy mệt. Lúc trước tôi chỉ đi xe đạp bằng một tay trái thôi nhưng giờ nếu bằng một tay phải tôi cũng điều khiển xe được. Tay phải tôi khỏe lên trông thấy, có thể làm rất nhiều việc một cách thật tự nhiên, tôi không còn thấy cảm giác người như lệch hẳn về bên phải như trước. Tuy rằng nó vẫn chưa hoàn thiện như tay trái nhưng để được như giờ tôi nghĩ đó cũng là một kì tích mà Đông – Tây y đã không giúp tôi được. Đầu óc tôi cũng không nặng nề như trước nữa, cũng không chóng mặt, đau đầu. Đôi mắt lờ đờ, vô hồn của tôi giờ đã được thay thế bằng đôi mắt long lanh với đầy hi vọng vào cuộc sống.
Đặc biệt, tôi xin được nói chi tiết về chứng co giât – động kinh do não bộ không khỏe mạnh. Trước kia cứ mỗi lần sắp bị co giật thì tôi lại hoảng cả lên, tim đập mạnh, chân tay bủn rủn, một chiếc khăn sẽ được nhét vào miệng nếu không sẽ cắn vào lưỡi. Trong cơn co giật lúc đầu tôi cảm nhận được mình như đang chết mà bất lực hoàn toàn, sau đó bất tỉnh vài giờ đồng hồ, khi tỉnh lại thì biết mình còn sống. Lúc đó thì toàn thân rã rượi, đau đầu, nhức nhối giống như người vừa bị cảm và phải ngủ được một giấc dài nữa thì cơ thể mới trở lại bình thường. Cho nên nỗi sợ hãi ấy ám ảnh tôi trong 6 năm. Còn giờ thì sao? Tu luyện Pháp Luân Công chỉ một thời gian ngắn đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi ấy mà tưởng chừng như nó sẽ theo tôi cả đời, tôi không còn sợ nữa. Triệu chứng co giật trong quá trình gần một năm vừa qua vẫn có nhưng càng ngày càng nhẹ, không có phản ứng đáng sợ như trước. Nói chung giờ thì không sao cả, triệu chứng rất nhẹ nhàng.
Một điều tuyệt vời nữa mà tôi đã trải qua là sự thay đổi làn da của chính mình. Trước khi chưa tu luyện Pháp Luân Công khuôn mặt tôi là một làn da ngăm đen, sần sùi, nhiều mụn, nhiều vết thâm. Đó là tác dụng phụ của 6 năm dùng thuốc Tây liên tục và hơn 2 năm ngồi bán trà đá làm bạn cùng nắng gió. Vài tháng tu luyện Pháp Luân Công khiến tôi thay đổi đáng kinh ngạc. Da mặt tôi trở nên trắng hồng, hết mụn, nhẵn nhụi và không còn vết thâm. Tôi cũng không để ý tới điều này cho tới khi có người hỏi tôi dạo này dùng mỹ phẩm gì mà da thay đổi vậy. Tôi nói rằng là do tôi tu luyện Pháp Luân Công, một môn khí công tu luyện của Phật gia, đây cũng là công pháp tính mệnh song tu sẽ làm chúng ta càng ngày càng trẻ lại. Tôi cũng được rất nhiều người khen là trẻ mặc dù mới hôm nào được hỏi là “ba mấy’’.
Pháp Luân Công giúp tôi đạt được rất nhiều lợi ích mà tôi không kể hết được. Giờ tôi lại có được sự tự tin trong cuộc sống, có niềm tin với cuộc sống này. Tôi đã quên mất đi nỗi buồn và sự tuyệt vọng xưa kia. Pháp Luân Công cho tôi một cuộc đời mới, đáng để sống, để cống hiến, để hoàn thiện bản thân mình, để luôn cố gắng thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.
Cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí người sáng lập Pháp Luân Công, người đã đưa con và hàng trăm triệu người khác trên thế giới đến một cuộc đời mới. Cảm ơn những người đã đưa tôi đến với Đại Pháp để tôi có cơ hội được tu luyện!
https://1.bp.************/-pGBgGF3A5WM/WMe7h7UGUjI/AAAAAAAACuM/598dwJXWQc0BsZvaPk8xkKAeixD1uzbiwCLcB/s640/nguyet5_Fotor.jpg
Ảnh: Học viên Pháp Luân Công và bạn Đặng Thị Nguyệt.
***********************************************
GHI CHÚ:
Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là môn tu luyện Phật gia thượng thừa, do ông Lý Hồng Chí, Sư phụ của pháp môn sáng lập. Pháp môn lấy [việc] đồng hoá với đặc tính “Chân Thiện Nhẫn” của vũ trụ làm căn bản, lấy đặc tính tối cao của vũ trụ làm chỉ đạo, là chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ mà tu luyện.
Các bài giảng của Sư phụ Lý được trình bày trong nhiều kinh thư, trong đó có Pháp Luân Công, Chuyển Pháp Luân, Đại Viên Mãn Pháp, Tinh tấn Yếu chỉ và Hồng Ngâm. Các tác phẩm này và các tác phẩm khác đã được dịch thành 38 ngôn ngữ, và được xuất bản và lưu truyền trên khắp thế giới. Pháp Luân Công giúp nâng cao đạo đức, cải thiện sức khỏe và khai sáng tâm linh, kết hợp giữa “Tu dưỡng tâm tính & Luyện tập thân thể” nên còn gọi là pháp môn Tu Luyện.
Pháp Luân Công là pháp môn tu luyện Phật gia (không phải Phật giáo). Pháp Luân Công không tôn giáo, không chính trị, phù hợp tối đa với mọi tầng lớp xã hội, việc theo học hoàn toàn là tình nguyện.
Pháp Luân Công đã được phổ truyền tạị hơn 140 quốc gia và vùng lãnh thổ, đem lại lợi ích to lớn cho hàng trăm triệu người, nhưng lại bị đàn áp phi lý vô nhân đạo tại Trung Quốc, trái với công ước quốc tế về quyền con người.
NGUYÊN NHÂN CỦA CUỘC BỨC HẠI PHÁP LUÂN CÔNG TẠI TRUNG QUỐC
Pháp Luân Công là môn tu luyện ôn hòa, phi chính trị, mang lại lợi ích cả thân lẫn tâm nên nhận được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng nhân dân và giới quan chức trong Đảng tại Trung Quốc (ĐCSTQ). Chỉ sau vài năm ngắn ngủi kể từ ngày chính thức công bố, Pháp Luân Công đã vô cùng phổ biến ở Trung Quốc. Vào cuối những năm 1990, theo thống kê của chính phủ Trung Quốc có khoảng 70-100 triệu người theo học.
Tuy nhiên do sự đố kỵ của Giang Trạch Dân, nguyên tổng bí thư ĐCSTQ lúc bấy giờ, ông ấy lo sợ quyền lực của mình bị ảnh hưởng, thêm vào đó số lượng học viên vô hình chung đã lớn hơn số lượng đảng viên ĐCSTQ lúc bấy giờ là (60-65 triệu) trong đó có khoảng hơn 20 triệu đảng viên cũng đang tu luyện. ĐCSTQ vốn sợ bất kỳ nhóm độc lập nào, và Pháp Luân Công là nhóm lớn nhất.
Bởi vậy ngày 20/7/1999 người đứng đầu ĐCSTQ lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân đã phát động một cuộc đàn áp Pháp Luân Công, châm ngòi cho một cuộc bức hại thương tâm lên các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Cuộc bức hại từ năm 1999 đến nay đã khiến vô số học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc bị giết hại, tàn tật, tâm thần và đặc biệt là bị mổ cướp nội tạng sống. Hiện nay tội ác này đang bị thế giới lên án vì tính chất diệt chủng của nó, hơn 50 quan chức cấp cao của ĐCSTQ đang bị truy tố. Tính đến thời điểm này đã có hơn một triệu người dân châu á đệ đơn khởi kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư ĐCS Trung Quốc.
"Trước khi chưa tu luyện Pháp Luân Công khuôn mặt tôi là một làn da ngăm đen, sần sùi, nhiều mụn, nhiều vết thâm. Đó là tác dụng phụ của 6 năm dùng thuốc Tây liên tục và hơn 2 năm ngồi bán trà đá làm bạn cùng nắng gió. Vài tháng tu luyện Pháp Luân Công khiến tôi thay đổi đáng kinh ngạc. Da mặt tôi trở nên trắng hồng, hết mụn, nhẵn nhụi và không còn vết thâm. Tôi cũng không để ý tới điều này cho tới khi có người hỏi tôi dạo này dùng mỹ phẩm gì mà da thay đổi vậy. Tôi nói rằng là do tôi tu luyện Pháp Luân Công, một môn khí công tu luyện của Phật gia, đây cũng là công pháp tính mệnh song tu sẽ làm chúng ta càng ngày càng trẻ lại. Tôi cũng được rất nhiều người khen là trẻ mặc dù mới hôm nào được hỏi là “ba mấy’’"
https://2.bp.************/-F9jw7eqL7w4/WMe6js8r97I/AAAAAAAACt8/yphv0Nz6mW8N2UF15hxnDKymz0O692M-wCLcB/s640/nguyet3_Fotor.jpg
Hôm nay tôi xin được chia sẻ một câu chuyện thần kỳ nhờ việc tu luyện Pháp Luân Công mà bản thân mình được trải nghiệm. Trước hết tôi xin được kể lại câu chuyện chống chọi với bệnh tật của bản thân mình và bước ngoặt để rồi tôi may mắn gặp được Pháp Luân Công.
Tôi có một khối dị dạng động tĩnh mạch máu nằm trong não trái, khối dị dạng được coi là khá lớn và khá phức tạp nên các bác sĩ mà tôi gặp đều từ chối phẫu thuật. Câu chuyện đi bệnh viện của tôi phải kể đến cách đây 7 năm, vào năm 2009 khi tôi đang học lớp 12, khi mà tôi và các bạn còn đang tung tăng ở cái tuổi 18. Khối dị dạng này là do bẩm sinh nên nó cũng gây lên một số triệu chứng đối với cơ thể tôi trước đó như đau đầu, chóng mặt, hay bị tê một tay và một phần cơ thể bên phải nhưng tôi cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, vẫn có thể theo học được. Cho đến mùa đông năm 2009, cơ thể tôi yếu hẳn đi, tay phải lạnh buốt nên viết chữ cũng khó khăn, lại do áp lực việc học hành, thi cử, tinh thần tôi thường xuyên bất ổn và thường hay khóc một mình. Tình trạng này kéo dài cho đến một ngày đông lạnh giá, tôi vẫn như mọi hôm đến trường đi học, vẫn như mọi hôm đứng ngoài hành lang trong giờ ra chơi trên tầng 3 ngắm những chiếc lá xà cừ rơi rụng trong cái giá lạnh của mùa đông cô quạnh, bỗng bất chợt một cái gì đó vô hình nhưng rất khủng khiếp lao thẳng vào trong cơ thể tôi. Tôi sợ hãi vô cùng, hoảng hốt chạy ngay vào lớp, nơi có chiếc bàn gỗ quen thuộc, nơi có người bạn thân rồi kêu cứu: “Lơ ơi,cứu tớ với”. Tôi đã bị co giật và bất tỉnh. Khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm chùm chăn kín trên chiếc giường trong trạm y tế.
Co giật, động kinh là triệu chứng nặng nề nhất của khối dị dạng mạch máu não gây ra. Lúc này gia đình vẫn nghĩ tôi yếu người nên mắc cảm lạnh. Mãi tới mùng 8 tết năm đó, cái ngày định mệnh đối với tôi đã đến, buổi sáng hôm đó vừa mới thức giấc để chuẩn bị dậy ôn lại bài cũ thì tôi lại bị co giật. Lần này mới thực sự nghiêm trọng, co giật liên tục khiến tôi mê man bất tỉnh lần nữa, tôi như người đang hấp hối trên giường chỉ còn chút ý thức là mình đang chờ xe cấp cứu đi bệnh viện. Ngày hôm sau, tôi tỉnh lại thì thấy mình vẫn còn sống và vẫn có thể hồn nhiên tươi cười với các bệnh nhân cùng phòng trong khu vực cấp cứu bệnh viện đa khoa tỉnh Hải Dương.
Quá trình sau đó tôi chuyển viện, vì các bác sĩ ở đây khuyên rằng phải cho tôi lên Hà Nội để khám. Hôm sau tôi đã có mặt trên bệnh viện 103 và được một người cậu họ dẫn đi chụp não bộ. Phim chụp cộng hưởng từ (MRI) phát hiện ra khối dị dạng trong não ấy làm gia đình tôi hết sức sửng sốt, cộng thêm 10 ngày mong ngóng kết luận của việc hội chuẩn bên bệnh viện 108, sau đó phim chụp ấy lại được đưa đến bệnh viện Bạch Mai để các chuyên gia ở đó tìm cách giải quyết. Nửa tháng trôi qua để rồi tôi được gia đình đưa về nhà với một bịch thuốc. Lúc ấy tôi cũng không biết là các bệnh viện đều từ chối không dám phẫu thuật ca này, đơn giản vì khối dị dạng ấy to và quá phức tạp, nếu động vào tôi có thể dẫn đến tử vong hoặc trở thành một người thực vật.
Tôi vẫn hồn nhiên, ngây thơ không biết gì cả, hàng ngày chăm chỉ uống thuốc đều đặn, hi vọng hết chỗ thuốc này là sẽ được đi học cùng các bạn. Nhưng rồi qua 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng tôi vẫn còn co giật như vậy. Giờ đây lại cộng thêm cả nỗi sợ hãi khiến tâm bất ổn không yên, chỉ ngồi ở trong góc nhà với bốn bức tường, không đủ can đảm để bước ra ngoài. Các bạn cùng lớp cũng đến an ủi và động viên thường xuyên nhưng tôi đã không dám nghĩ đến việc đi học nữa. Thời gian cứ trôi đi, trong khi tôi ở nhà đối diện với bệnh tật cùng nỗi sợ hãi thì các bạn tôi cứ thế hoàn thành lớp 12, tốt nghiệp và thi đại học. Niềm ao ước lớn lao nhất của tôi lúc ấy chỉ là khỏi bệnh, tôi đâu dám nghĩ đến những điều cao xa hơn.
Năm 2011 tôi lại được đưa lên viện 108 khám lại lần nữa. Lần này tôi dũng cảm hơn, tìm gặp tiến sĩ Lê Văn Trường – trưởng khoa tim mạch bệnh viện 108. Tôi lắng nghe tiến sĩ giải thích và một mực khăng khăng đòi phẫu thuật. Sau đó tôi nhận được một câu trả lời không rõ ràng: “Phẫu thuật thì sẽ không được thế này đâu, các bác không dám làm’’. Tôi ngồi thẫn thờ, hai hàng nước mắt cứ theo đó tuôn rơi không ngăn nổi. Lần này trước khi đi tôi đã hi vọng phương pháp “nút mạch’’ mới này có thể giúp tôi giải quyết được. Thế nhưng một lần nữa tôi lại phải trở về căn nhà bé nhỏ của mình đối diện với đống thuốc tây và lại làm bạn với 4 bức tường. Tôi bắt đầu học cách của một con người bình thường, ừ thì vẫn uống thuốc, vẫn đối mặt với những cơn co giật và các triệu chứng của nó nhưng giờ đây tôi phải đồng ý với hai từ “chấp nhận’’.
https://2.bp.************/-ubCodK_OBSs/WMe6tom1CMI/AAAAAAAACuA/GV4d6AiYVYQFw1fkSynHYtOrDv9ekSd5QCLcB/s640/nguyet1_Fotor.jpg
Căn bệnh hiếm gặp: Dị dạng ống tĩnh mạch não trái bẩm sinh Nguyệt đã từ một thanh niên khoẻ mạnh trở thành một người sống nhờ thuốc.
Ai bảo đâu sâu đấy, Tây y không được thì tìm đến Đông y, có rất nhiều người mách bố mẹ tôi tới các nơi, các thầy lang để chữa trị, nên tôi cũng được đi khá nhiều nơi để chữa bệnh. Các phương pháp quen thuộc mà tôi đã trải qua như xoa bóp, bấm huyệt, châm cứu, ngải châm và đương nhiên có kèm theo uống thuốc sắc… Mỗi nơi tôi lại ở lại nhà người ta vài tháng, sau đó không đạt được kết quả tôi lại buồn bã trở về.
Phải chăng đây là số phận, mình cả đời sẽ phải uống thuốc chống co giật hay sao? Sống với một cánh tay bên phải nặng nề ê buốt, nhưng tôi vẫn muốn sống cuộc đời của một con người có ích. Từ đó tôi quyết định học cách viết bằng tay trái, làm mọi thứ bằng tay trái và sống chung với với cánh tay phải bại liệt. Sau đó tôi còn học cách bước ra ngoài xã hội bởi vì tôi nhận thấy rằng khi mà tinh thần mình ổn hơn thì cơn co giật cũng ít hơn để rồi tôi quyết định đi tìm việc làm để phụ giúp gia đình. Năm ấy là năm 2012, đối với tôi quá trình đi làm là cả một sự cố gắng. Còn nhớ năm tôi còn ngồi bán hàng nước ngoài cổng công ty Việt – Hàn những cơn gió mùa đông vẫn cứ thổi lạnh thấu da thịt, và cái nắng mùa hè oi ả như muốn làm chín da mặt tôi, cuộc sống dạy con người ta phải chiều theo nó. Tôi như được tôi luyện giữa dòng đời, hằng ngày tiếp xúc với biết bao con người xã hội, mình phải chăng đã lớn hơn, đã già đi trông thấy đến nỗi mà có người hỏi một câu làm tôi nhớ mãi, đến bây giờ nhắc lại thì như một câu chuyện cười: “Em năm nay ba mấy rồi?’’ khi mà tôi mới chỉ có 24 tuổi.
Đến cuối năm 2014 tôi cảm thấy mệt mỏi quá nên ngừng công việc và trở về nhà. Thời gian đó người tôi yếu lắm, thường xuyên đau đớn, đầu óc có những khi như muốn nổ tung, làm gì một lúc là mệt, đi xe đạp một đoạn phải nghỉ để ngồi thở. Tôi lại châm cứu và uống thuốc của một thầy lang gần nhà trong 4 tháng với suy nghĩ để cho dễ chịu hơn. Ngày nào cũng 2 lần châm cứu, 2 bát thuốc đắng, đương nhiên chỉ xoa dịu được phần nào cái tinh thần mệt mỏi ấy thôi, thuốc chống co giật vẫn phải uống, chứ cái bệnh thì triệu chứng vẫn vậy.
Rảnh rỗi, tôi lại sang than thở với chị hàng xóm và ngờ đâu vận mệnh tôi giờ thay đổi nhờ câu nói của chị. Chị ấy bảo rằng “nhà cô Tiếp đang tập cái gì đó mà tập khỏe lắm, học lại không mất tiền”, làm tôi rất tò mò. Thể nào cứ tối đến tôi lại nghe thấy tiếng nhạc êm dịu, du dương vang lên, nó như vỗ về tâm hồn đang náo loạn của tôi. Khi mà tôi đứng núp ngoài cổng xem “trộm’’, rồi một hôm tôi quyết định vào hỏi “các cô đang luyện gì mà hay thế ạ?”. Cô bảo tôi tập cùng và sau đó còn cho tôi rất nhiều tài liệu nói về môn tu luyện này. Tôi vui sướng về nhà đọc hết rồi còn lên mạng tìm hiểu thêm. Những câu chuyện trong các trang web: phapluan.org, Chánh Kiến, Minh Huệ nói về Pháp Luân Công cứ cuốn hút tôi khiến tôi vô cùng thích thú. Vài ngày sau tôi hào hứng theo cô đến điểm luyện công, nơi cô ấy bảo có nhiều người học Pháp Luân Công và tôi sẽ được hướng dẫn cụ thể và miễn phí tại đó. Tôi được một bác cho mượn một cuốn sách mang tên “Chuyển Pháp Luân” và dặn dò tôi đọc càng nhanh càng tốt. Như có gì đó cuốn tôi vào, tôi cầm cuốn sách mà không rời tay mặc dù nhiều lúc có khó chịu trong người. Bốn ngày sau đó tôi đọc hết, điều kỳ lạ là bốn ngày đó tôi chỉ ngủ mơ màng, đọc sách tới khuya nhưng hôm sau không thấy mệt mỏi.
https://3.bp.************/-PPsdm24F4NI/WMe7WWpjcvI/AAAAAAAACuI/kLpIKJ8C0b0GD6bHrvW4nI2lOOe_gfWWgCLcB/s640/nguyet2_Fotor.jpg
Hàng ngày tôi tới điểm luyện công để cùng mọi người học Pháp (đọc sách Chuyển Pháp Luân) và luyện công, tôi nhận thấy được sự quan tâm, hòa ái của mọi người ở đó. Những ngày mới bắt đầu đối với tôi quả là rất khó khăn vì lúc đó cơ thể tôi còn yếu, cánh tay phải bại liệt, nặng nề giơ lên cũng khó, tâm trí nhiều khi không ổn, thường xuyên sợ hãi, tim đập loạn lên. Nhưng trong tôi là niềm tin, tin rằng Pháp Luân Công sẽ cứu được tôi nên tôi quyết tâm theo học. Từ đó đến nay tôi đã không phải dùng thuốc mà sức khỏe ngày một cải thiện hơn. Tôi còn đọc rất nhiều các sách Đại Pháp khác nữa, càng đọc tôi càng thấy thế giới quan trong tôi mở rộng. Đúng là những cuốn sách tuyệt vời mà chưa bao giờ tôi được đọc. Đặc biệt là cuốn “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần, và mỗi lần đọc tôi lại phát hiện ra một điều gì đó thật mới, thật khó tả. “Chuyển Pháp Luân” dạy tôi sống theo Chân – Thiện – Nhẫn, dạy tôi làm một người tốt thực sự, luôn đối đãi chân thành, từ bi với người khác… Đúng là một thiên cổ kỳ thư đáng giá nghìn vàng! Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi mỗi ngày được nâng niu cuốn sách. Hãy trân trọng nếu bạn có may mắn được cầm Nó trong tay!
Mặc dù trải qua khó khăn ban đầu nhưng tôi thực sự thấy được sự thay đổi lớn trong cơ thể mình. Đầu tiên tôi cũng có những phản ứng ghê gớm như đau đầu dữ dội, co giật liên tục triệu chứng mạnh, ba tháng đầu tôi hay bị buồn nôn, có lúc nôn thật, đi ngoài ra máu nhiều lần… Vì đọc sách “Chuyển Pháp Luân” nên tôi biết tất cả các triệu chứng đó là phản ứng bình thường khi cơ thể được thanh lọc, tịnh hóa, đào thải tất cả những gì không tốt ra ngoài. Chính vì thế cơ thể, đầu óc tôi cứ một ngày một nhẹ nhàng, khoan khoái. Giờ đây tôi có thể đi bộ hay đi xe đạp hàng cây số mà không thấy mệt. Lúc trước tôi chỉ đi xe đạp bằng một tay trái thôi nhưng giờ nếu bằng một tay phải tôi cũng điều khiển xe được. Tay phải tôi khỏe lên trông thấy, có thể làm rất nhiều việc một cách thật tự nhiên, tôi không còn thấy cảm giác người như lệch hẳn về bên phải như trước. Tuy rằng nó vẫn chưa hoàn thiện như tay trái nhưng để được như giờ tôi nghĩ đó cũng là một kì tích mà Đông – Tây y đã không giúp tôi được. Đầu óc tôi cũng không nặng nề như trước nữa, cũng không chóng mặt, đau đầu. Đôi mắt lờ đờ, vô hồn của tôi giờ đã được thay thế bằng đôi mắt long lanh với đầy hi vọng vào cuộc sống.
Đặc biệt, tôi xin được nói chi tiết về chứng co giât – động kinh do não bộ không khỏe mạnh. Trước kia cứ mỗi lần sắp bị co giật thì tôi lại hoảng cả lên, tim đập mạnh, chân tay bủn rủn, một chiếc khăn sẽ được nhét vào miệng nếu không sẽ cắn vào lưỡi. Trong cơn co giật lúc đầu tôi cảm nhận được mình như đang chết mà bất lực hoàn toàn, sau đó bất tỉnh vài giờ đồng hồ, khi tỉnh lại thì biết mình còn sống. Lúc đó thì toàn thân rã rượi, đau đầu, nhức nhối giống như người vừa bị cảm và phải ngủ được một giấc dài nữa thì cơ thể mới trở lại bình thường. Cho nên nỗi sợ hãi ấy ám ảnh tôi trong 6 năm. Còn giờ thì sao? Tu luyện Pháp Luân Công chỉ một thời gian ngắn đã giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi ấy mà tưởng chừng như nó sẽ theo tôi cả đời, tôi không còn sợ nữa. Triệu chứng co giật trong quá trình gần một năm vừa qua vẫn có nhưng càng ngày càng nhẹ, không có phản ứng đáng sợ như trước. Nói chung giờ thì không sao cả, triệu chứng rất nhẹ nhàng.
Một điều tuyệt vời nữa mà tôi đã trải qua là sự thay đổi làn da của chính mình. Trước khi chưa tu luyện Pháp Luân Công khuôn mặt tôi là một làn da ngăm đen, sần sùi, nhiều mụn, nhiều vết thâm. Đó là tác dụng phụ của 6 năm dùng thuốc Tây liên tục và hơn 2 năm ngồi bán trà đá làm bạn cùng nắng gió. Vài tháng tu luyện Pháp Luân Công khiến tôi thay đổi đáng kinh ngạc. Da mặt tôi trở nên trắng hồng, hết mụn, nhẵn nhụi và không còn vết thâm. Tôi cũng không để ý tới điều này cho tới khi có người hỏi tôi dạo này dùng mỹ phẩm gì mà da thay đổi vậy. Tôi nói rằng là do tôi tu luyện Pháp Luân Công, một môn khí công tu luyện của Phật gia, đây cũng là công pháp tính mệnh song tu sẽ làm chúng ta càng ngày càng trẻ lại. Tôi cũng được rất nhiều người khen là trẻ mặc dù mới hôm nào được hỏi là “ba mấy’’.
Pháp Luân Công giúp tôi đạt được rất nhiều lợi ích mà tôi không kể hết được. Giờ tôi lại có được sự tự tin trong cuộc sống, có niềm tin với cuộc sống này. Tôi đã quên mất đi nỗi buồn và sự tuyệt vọng xưa kia. Pháp Luân Công cho tôi một cuộc đời mới, đáng để sống, để cống hiến, để hoàn thiện bản thân mình, để luôn cố gắng thực hành theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày.
Cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí người sáng lập Pháp Luân Công, người đã đưa con và hàng trăm triệu người khác trên thế giới đến một cuộc đời mới. Cảm ơn những người đã đưa tôi đến với Đại Pháp để tôi có cơ hội được tu luyện!
https://1.bp.************/-pGBgGF3A5WM/WMe7h7UGUjI/AAAAAAAACuM/598dwJXWQc0BsZvaPk8xkKAeixD1uzbiwCLcB/s640/nguyet5_Fotor.jpg
Ảnh: Học viên Pháp Luân Công và bạn Đặng Thị Nguyệt.
***********************************************
GHI CHÚ:
Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) là môn tu luyện Phật gia thượng thừa, do ông Lý Hồng Chí, Sư phụ của pháp môn sáng lập. Pháp môn lấy [việc] đồng hoá với đặc tính “Chân Thiện Nhẫn” của vũ trụ làm căn bản, lấy đặc tính tối cao của vũ trụ làm chỉ đạo, là chiểu theo nguyên lý diễn hoá của vũ trụ mà tu luyện.
Các bài giảng của Sư phụ Lý được trình bày trong nhiều kinh thư, trong đó có Pháp Luân Công, Chuyển Pháp Luân, Đại Viên Mãn Pháp, Tinh tấn Yếu chỉ và Hồng Ngâm. Các tác phẩm này và các tác phẩm khác đã được dịch thành 38 ngôn ngữ, và được xuất bản và lưu truyền trên khắp thế giới. Pháp Luân Công giúp nâng cao đạo đức, cải thiện sức khỏe và khai sáng tâm linh, kết hợp giữa “Tu dưỡng tâm tính & Luyện tập thân thể” nên còn gọi là pháp môn Tu Luyện.
Pháp Luân Công là pháp môn tu luyện Phật gia (không phải Phật giáo). Pháp Luân Công không tôn giáo, không chính trị, phù hợp tối đa với mọi tầng lớp xã hội, việc theo học hoàn toàn là tình nguyện.
Pháp Luân Công đã được phổ truyền tạị hơn 140 quốc gia và vùng lãnh thổ, đem lại lợi ích to lớn cho hàng trăm triệu người, nhưng lại bị đàn áp phi lý vô nhân đạo tại Trung Quốc, trái với công ước quốc tế về quyền con người.
NGUYÊN NHÂN CỦA CUỘC BỨC HẠI PHÁP LUÂN CÔNG TẠI TRUNG QUỐC
Pháp Luân Công là môn tu luyện ôn hòa, phi chính trị, mang lại lợi ích cả thân lẫn tâm nên nhận được sự ủng hộ của đông đảo quần chúng nhân dân và giới quan chức trong Đảng tại Trung Quốc (ĐCSTQ). Chỉ sau vài năm ngắn ngủi kể từ ngày chính thức công bố, Pháp Luân Công đã vô cùng phổ biến ở Trung Quốc. Vào cuối những năm 1990, theo thống kê của chính phủ Trung Quốc có khoảng 70-100 triệu người theo học.
Tuy nhiên do sự đố kỵ của Giang Trạch Dân, nguyên tổng bí thư ĐCSTQ lúc bấy giờ, ông ấy lo sợ quyền lực của mình bị ảnh hưởng, thêm vào đó số lượng học viên vô hình chung đã lớn hơn số lượng đảng viên ĐCSTQ lúc bấy giờ là (60-65 triệu) trong đó có khoảng hơn 20 triệu đảng viên cũng đang tu luyện. ĐCSTQ vốn sợ bất kỳ nhóm độc lập nào, và Pháp Luân Công là nhóm lớn nhất.
Bởi vậy ngày 20/7/1999 người đứng đầu ĐCSTQ lúc bấy giờ là Giang Trạch Dân đã phát động một cuộc đàn áp Pháp Luân Công, châm ngòi cho một cuộc bức hại thương tâm lên các học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc. Cuộc bức hại từ năm 1999 đến nay đã khiến vô số học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc bị giết hại, tàn tật, tâm thần và đặc biệt là bị mổ cướp nội tạng sống. Hiện nay tội ác này đang bị thế giới lên án vì tính chất diệt chủng của nó, hơn 50 quan chức cấp cao của ĐCSTQ đang bị truy tố. Tính đến thời điểm này đã có hơn một triệu người dân châu á đệ đơn khởi kiện hình sự Giang Trạch Dân, cựu Tổng Bí thư ĐCS Trung Quốc.