Suýt chết ở tuổi 28 vì nghiện ‘đá, cỏ, ke, lắc’, người thanh niên đã thay đổi ngoạn mục như thế nào?
https://1.bp.************/-W8w2UwW7OVA/WKL_QHq48qI/AAAAAAAABzY/-pvoIYdepAg9cCyT022fO8iakYVJKjOGACLcB/s640/anh-%25C4%2591%25E1%25BA%25A1i-di%25E1%25BB%2587n-b%25C3%25A0i-Duy-1.jpg
Sau bao lần tự cai nghiện không thành, anh chán nản chìm sâu vào ma túy... Cuối cùng anh đã may mắn thoát chết nhờ một điều kỳ diệu đến từ thiên thượng...
Khi đứa con trai duy nhất từ nơi cặn bã đáng sợ bị xã hội ruồng bỏ, tưởng rằng vĩnh viễn lặn ngụp trong khói trắng, lệ thuộc đến hơi thở cuối cùng… bỗng trong “khoảnh khắc” phép mầu đã xảy ra… Có một câu chuyện như vậy, ly kỳ và khó tin. Đại Kỷ Nguyên xin gửi đến đọc giả như món quà đầu năm, rằng mùa xuân sẽ đến với ai biết đón nhận nó dẫu cuộc sống đầy cay nghiệt, đau thương và bế tắc thế nào…
Trong các hành trình dài, ngắn khác nhau của mỗi cuộc đời, không phải lúc nào ta cũng đủ tĩnh để cảm thụ và chia sẻ với những câu chuyện thường nhật xảy ra xung quanh chúng ta. Mỗi góc cuộc sống là một chuỗi những câu chuyện hay và ở đâu đó vẫn còn những câu chuyện buồn, thậm chí là thảm họa cay đắng cho những mảnh đời vô vọng. Có những câu chuyện thật khó tin, khó tin đến nỗi khi được tiếp xúc khiến người ta không khỏi giật mình… sợ hãi… chạnh lòng xót thương cho một kiếp người dường như không có lời giải đáp… hoàn toàn bế tắc…
Anh Phạm Đức Duy, 29 tuổi là một người chơi bời có tiếng ở phường Trần Hưng Đạo, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh. Miền đất du lịch nổi tiếng này phải chăng cũng là cửa ngõ tiếp nhận nhiều thói đời xấu xí, nó đã trở nên nổi tiếng vì những “đàn anh, đàn chị” trong giới giang hồ.
Bỏ học giữa chừng, chơi bời nghiện đá, cỏ, ke, lắc khi còn trẻ
Phóng viên (PV): Anh có thể cho đọc giả của Đại Kỷ Nguyên biết từ khi nào anh đã lệ thuộc vào ma túy?
Anh Phạm Đức Duy (PĐD): Là người con duy nhất trong gia đình, ngay từ nhỏ tôi đã theo nhóm bạn chơi bời lêu lổng, không mấy để ý tới việc đèn sách chí hướng như chúng bạn đồng lứa. Cứ như vậy tôi trượt dài và sa đọa chẳng thèm đoái hoài đến cha mẹ ngày đêm hớt hải đi tìm, hết dỗ ngon ngọt đến la mắng dọa nạt, đánh đập… Nước mắt mẹ đã rơi không biết bao đêm, trái tim cha đau khổ bao ngày tôi cũng không màng tới. Lên lớp 10 tôi đã bập vào xì ke tham gia hút hít, lúc đầu chỉ là cỏ một dạng ma túy loại nhẹ.
https://2.bp.************/-igOO8_8OH7g/WKL_jBc9LYI/AAAAAAAABzc/-sg64Pc59rQ-XQnd_HxdflxHXnkdPcdigCLcB/s640/nghi%25E1%25BA%25B9n-t%25E1%25BB%25AB-nh%25E1%25BB%258F-1.jpg
Bỏ học từ năm lớp 10 bập vào nghiện ngập bắt đầu từ cỏ rồi nặng dần lên. Ảnh mang tính mình họa – Ảnh: Internet
Sự nghiệp học hành của tôi dang dở vì tôi bỏ học từ năm lớp 10, sau khi đàn đúm chơi bời hút hít cuộc sống của tôi lúc bấy giờ là những cơn phê liên miên. Cấp độ thuốc ngày một tăng tôi phải chơi đá mới đủ thỏa mãn cơn nghiền. Đi bay hay thuốc lắc, bất kể chất kích thích nào đều là dạng nhẹ đối với tôi lúc ấy.
Tôi nghiền “đá” nó là một dạng rắn trong suốt như thủy tinh nhỏ ti li. Tôi đốt nó trong một cái lò thủy tinh nhỏ chuyên dụng cho dân hít “đá”, khi nó bốc khói thì tôi bắt đầu hít. Loại “đá” này không bị sốc thuốc như chích, nhưng nó gây ảo giác rất mạnh. Cảm giác phê “đá” luôn hoang tưởng, nó làm cho thần kinh mụ mị, luôn mê mờ, rất khó tả… Dù có không ăn trong mấy ngày cũng không bị sao. Khi giã thuốc thì mới thấy mệt, thấy rã rời… thân thể vô lực như rơi vào vực thẳm…
https://4.bp.************/-TAYp4vPNDTM/WKL_2g4x61I/AAAAAAAABzg/boeVOfyOA_UL-CjdA98rT7_MH3vfdbTUwCLcB/s640/ma-t%25C3%25BAy-%25C4%2591%25C3%25A1.jpg
Đá – là một dạng rắn trong suốt như thủy tinh nhỏ ti li được đốt trong lò thủy tinh nhỏ chuyên dụng cho “dân hít đá”. Ảnh: Internet
PV: Người ta vẫn thường nói: “Tiền đội nón ra đi nhanh như nuôi con nghiện…” Cha mẹ anh sống ra sao khi nuôi một con nghiện như anh?
PĐD: Đúng vậy, người ta vẫn thường ví tiền đội nón ra đi nhanh như nuôi con nghiện, nghĩa là tiền tôi phá cũng không biết bao nhiêu mà kể hết. Tôi vay họ hàng, người thân, sau lớn thì vay bạn bè, rồi cầm cố đồ đạc giá trị, xe máy… vì gia đình tôi khá giả, lại chỉ có mình tôi nên cha mẹ dù đau khổ vẫn phải mang tiền đi trả. Tiền mà mẹ nhiều lần mang đi chuộc chiếc xe máy của tôi cộng lại đủ mua một chiếc ô tô đời mới.
Nhà tôi mở một quán ăn, cha mẹ vất vả đầu tắt mặt tối. Tinh mơ khi người ta còn trong giấc nồng mẹ đã phải dậy sắp hàng. Trời mưa cũng như nắng, nóng cũng như rét căm căm… vì nuôi một con nghiện như tôi nên mẹ chẳng được ngày nào nghỉ ngơi, có những hôm gió trở mùa, bão bùng mẹ đều cặm cụi một thân một mình sắp xáy để sáng ra có thể bán hàng. Việc đó diễn ra hàng ngày nhưng hình ảnh ấy chưa bao giờ lọt được vào mắt tôi, đứa con trai sức dài vai rộng hư hỏng chỉ biết đốt đi những đồng tiền mẹ chắt chiu kiếm ra từ giọt mồ hôi, giọt nước mắt mặn chát khổ đau của mẹ… Mãi sau này khi tôi trở thành người tốt, tôi mới nhận ra được điều ấy.
PV: Có bao giờ anh uy hiếp cha mẹ hay làm việc gì đó bất lương để hòng có tiền thỏa mãn cơn nghiền đá của mình?
PĐD: Những lúc hết tiền mà cũng hết cách xoay ra tiền, ma tính trong tôi nảy nở, làm thế nào để có tiền khi mà nguồn vay dần cạn kiệt… Cướp giật, móc túi hay làm gì để có thể có tiền? Ý định làm điều xấu xuất hiện rất nhiều lần, may mà tôi chưa bao giờ thực hiện.
Còn đối với cha mẹ, tôi chỉ nhặt nhạnh đồ đạc giá trị trong nhà mang đi bán hoặc cầm cố chứ chưa lần nào bức hại cha mẹ để lấy tiền hút hít. Chắc có lẽ tôi chưa phạm tội lớn bất hiếu với cha mẹ nên sau này mới được hưởng thần tích mà ông trời ban tặng, mới có cơ hội cứu vãn cuộc đời mình.
PV: Anh đã bao giờ thử cai nghiện? Và cha mẹ anh có biện pháp gì giúp anh tỉnh ngộ tìm lại cuộc sống mà đáng ra anh nên có?
PĐD: Những con nghiện như tôi bị người đời ghẻ lạnh và sợ hãi. Khi đã bập vào rồi người ngoài nhìn thì tưởng chúng tôi không còn cảm xúc gì ngoài những cơn phê… và trở thành những sát thủ máu lạnh khi đói thuốc… Nhưng thực ra người ở trong cuộc mới biết, những người nghiện hút như tôi họ cũng rất khổ, bởi vì khi dứt thuốc họ đối mặt với sự thật rất bi thương và chán nản, bế tắc… không lối thoát.
Tôi đã từng tự cai nghiện rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Có lẽ ai đã từng cai nghiện đều sẽ hiểu, người nào đã từng giúp những kẻ cai nghiện cũng sẽ biết… Để một con nghiện nặng cai được có lẽ còn khó hơn lên trời. Cha mẹ vì chỉ có mình tôi nên cũng dốc hết tâm sức để cứu lấy đứa con duy nhất, đủ mọi cách cũng không tách tôi ra khỏi mê hoặc của làn khói trắng. Với hy vọng mong manh năm 2008 cha mẹ cưới vợ cho tôi để có thể vì gia đình, vì con cái mà tôi quay đầu.
https://3.bp.************/-Vrj8B25ef74/WKMALFYG3mI/AAAAAAAABzk/_9jxwGs8eAkb3jkQ4Y-QVJUl11hn_AqZgCLcB/s640/t%25E1%25BB%25B1-cai-nghi%25E1%25BB%2587n-ko-th%25C3%25A0nh.jpg
Duy đã từng tự cai nghiện rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Ảnh: Internet
Đối với vợ cũng vậy, hạnh phúc của cô ấy đong đầy nước mắt, khi có gia đình không vì thế mà tôi tu chí hơn. Tôi đã làm khổ cô ấy và làm khổ cả con gái mình. Sau bao nhiêu lần khuyên can khóc lóc vẫn không làm tôi lay chuyển, cô ấy gói ghém quần áo trở về bên ngoại. Hạnh phúc nhỏ bé của chúng tôi tan vỡ. Con gái tôi trở thành đứa trẻ bơ vơ, khi ở với mẹ thì thiếu thốn tình cảm của cha, khi về với cha thì thiếu tình cảm của cả cha lẫn mẹ, vì tôi chỉ chăm chăm tới “đá” có bao nhiêu tiền đều nướng vào đá hết, bỏ mặc con không biết bữa no bữa đói. Cha mẹ tôi đau đớn nhìn cảnh con tàn tạ, cháu cô đơn… về với mẹ thì con no về với cha thì con đói… Dù thế tôi cũng chẳng mảy may động lòng.
PV: Khi vợ bỏ đi rồi, cuộc sống của anh có gì thay đổi, có lúc nào anh cảm thấy hối hận hay tiếc nuối?
PĐD: Tôi quá phụ thuộc vào đá không còn màng tới điều gì nữa. Những ngày tháng triền miên sống trong ảo giác, trụy lạc. Vì liên tục giày vò thể xác không thương tiếc như vậy, kết quả cuối cùng làn da tôi trở nên vàng vọt, đen đúa, gầy nhẳng, mắt đờ đẫn… tôi đổ bệnh. Ở cái tuổi thanh niên sức dài vai rộng tôi bị quật ngã nằm một chỗ bởi bệnh tật. Vợ bỏ đi rồi gánh nặng ấy một lần nữa trút lên đôi vai gầy guộc của mẹ cha.
Hơn chục năm trước tôi bị viêm gan B viêm gan C, giờ thân thể tiều tụy bệnh bắt đầu khởi phát. Tôi bị mất ngủ, ăn không còn cảm giác, tôi gầy chỉ còn da bọc xương rất mệt mỏi. Mỗi tháng tôi phải sử dụng hết hơn mười triệu tiền thuốc chuyển từ Hà Nội về vừa uống vừa tiêm. Tôi hoàn toàn kiệt sức và tuyệt vọng, nghĩ rằng đời người chỉ là một thoáng mây trôi, mong manh, bạc bẽo, phù du…
Cai “đá” ngoạn mục, câu chuyện chỉ có thể xảy ra trong cổ tích
PV: Như vậy, anh gần như đã đối diện với cái chết… thần tích nào đã cho anh sự sống và còn giúp anh quay trở lại làm người lương thiện, điều mà anh đã từng nói: “…còn khó hơn lên trời…”?
PĐD: Điều kỳ diệu này không những chữa lành mọi bệnh tật trong tôi, giúp tôi hoàn lương mà nó còn ban tặng cho tôi điều lớn lao hơn nữa. Vợ tôi đã quay trở về đoàn viên sau khi thấy tâm tính tôi thay đổi, đã cai được hoàn toàn đá và các loại thuốc lá, thuốc lào… Cha mẹ tôi đã ở tuổi xế chiều rưng rưng hàng nước mắt cảm tạ Thần Phật đã ban ơn cứu độ đứa con tưởng như vô vọng thoi thóp trước sự sống mong manh, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
https://3.bp.************/-9tajrAODRvA/WKMAbEZPseI/AAAAAAAABzs/6jziWYDO4bgrd0BFhQ2fvnqGncAdwAjCACLcB/s640/chan-dung-2-1.jpg
Duy đã tìm thấy một con đường tuyệt đẹp. Ánh sáng của niềm an lạc vĩnh hằng giúp anh vững bước trên con đường dài phản bổn quy chân. Ảnh do tác giả cung cấp
Ấy là Pháp Luân Công đã cứu tôi. Một người bạn tên Toàn, anh ấy cũng trong đội xì ke với tôi, cũng do chơi bời ke, đá, lắc mà anh bị mang bệnh thận, tâm thái anh cũng bất mãn chán nản… anh kể với tôi rằng vợ anh đã mang về cho anh một cuốn sách mang tên Chuyển Pháp Luân. Cô ấy bước vào tu luyện trước rồi giúp chồng nhờ Đại Pháp mà từng bước đẩy lui bệnh tật, tâm hồn thanh thản hướng thiện. Anh cũng đã cai được ma túy, trở thành một con người hoàn toàn khác, khỏe mạnh an hòa… Đối diện với tôi không phải là anh Toàn xì ke hốc hác ngày nào, mà giờ anh hồng hào nhanh nhẹn vẻ mặt luôn tươi cười hạnh phúc.
Tôi đến với Pháp Luân Công là nhờ anh, nhờ sự tận tụy nhiệt tình của vợ anh ấy. Có lẽ chị ấy đã thấm thía, thấu hiểu nỗi khổ của người nghiện và gia đình có con nghiện. Chị ấy hiểu chỉ có Pháp Luân Công mới có thể chữa lành và làm thay đổi triệt để tận gốc bản ngã của một con người. Chị đã không quản ngại gian khó vượt đường xa trong cái giá lạnh tinh sương, đến đón tôi đều đặn mỗi sớm ra điểm luyện công. Thật lòng lúc đầu tôi cũng lười và ngại vì cơ thể rất yếu, nếu không vì sự nhiệt tình của chị ấy đã khiến tôi rất cảm động mà thay đổi. Nhìn cảnh chị đứng dưới đường chờ tôi một cách kiên nhẫn khi trời còn tờ mờ tối, tôi lại cố gắng vượt qua mọi trở ngại để có thể ra điểm luyện công đúng giờ. Học viên Pháp Luân Công thật tốt, có thể thật sự nghĩ cho người khác mà không hề có bất cứ tư lợi cá nhân nào.
PV: Trải nghiệm của anh về việc tu luyện Pháp Luân Công và trở thành người khỏe mạnh, người chồng, người cha tốt, người con hiếu thảo như thế nào?
PĐD: Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu, càng đọc tôi càng thấy hấp dẫn. Cuốn sách dạy mọi người làm người tốt theo Chân Thiện Nhẫn. Tôi đã rất hối hận nhìn nhận ra mình đã từng gây quá nhiều tội lỗi, làm tổn thương nhiều người. Tâm tôi rất chấn động, lần đầu tiên trái tim tôi rung lên niềm thương xót cảnh mẹ vất vả sớm hôm, gương mặt cha hằn sâu nỗi khổ không thể nói thành lời.
https://3.bp.************/-2KWkv71awpI/WKMA2GwaSNI/AAAAAAAABzw/8byTve91f_wJgG2SVyKhklEip8u7awRZACLcB/s640/h%25E1%25BB%258Dc-Ph%25C3%25A1p-1024x696.jpg
Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, lần đầu tiên trái tim tôi rung lên niềm thương xót cảnh mẹ vất vả sớm hôm, gương mặt cha hằn sâu nỗi khổ không thể nói thành lời.
Đọc thêm nữa tôi hiểu hơn vì sao cần phải làm người tốt, nguyên nhân gốc rễ của mọi khổ đau trong đời, bệnh tật từ đâu mà có… Tôi như được đánh thức sau giấc ngủ dài, tôi tự hứa sẽ phải thay đổi, tôi không muốn sống cuộc đời như trước, tôi không còn muốn chơi bời nữa.
Đọc sách lần đầu tôi bị cảm giác rất buồn ngủ. Vừa đọc vừa luyện nên cơ thể tôi được tịnh hóa khá mạnh mẽ. Tôi bị đi ngoài ra máu trong vòng một tuần, một ngày đi một đến hai lần ra máu đông như tiết, có lúc ra máu tươi nhưng kỳ lạ thay bụng tôi không hề đau đớn hay có bất thường nào. Lúc đầu tôi cũng khá lo lắng nhưng cũng hiểu mình đang được đẩy những trược khí dơ bẩn ra khỏi thân thể. Tôi tập trung học Pháp luyện công nhiều hơn. Dần dần tôi bắt đầu ăn thấy ngon miệng, ngủ cũng ngày một tốt hơn. Sức khỏe của tôi cải thiện nhanh chóng và rõ rệt, tôi không còn bị mệt mỏi như xưa nữa, cân nặng bắt đầu tăng lên.
https://1.bp.************/-yx6Uef348gQ/WKMBJBzo9NI/AAAAAAAABz0/Ug_NXOFvM4Mgph6lJhw4FTfDdpuP8_FGACLcB/s640/anh-luyen-cong-1024x636.jpg
Tĩnh lặng đả tọa giữa đất trời – xa xăm sóng vỗ bờ nghìn năm vẫn vậy chứng kiến sự tồn suy qua các triều đại. Anh ngộ được rằng trở về chân ngã mới là con đường hạnh phúc vĩnh hằng mà môt sinh mệnh nên có.
Khi mới luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công tôi thấy khá mỏi. Tôi cứ cố gắng để vượt qua rồi cảm giác rất dễ chịu sảng khoái mỗi khi tập xong. Nước da của tôi trở nên sáng và trắng hồng. Sau một thời gian rất ngắn tôi đã dừng uống tất cả các loại thuốc. Đã hơn một năm nay tôi luôn mạnh khỏe và đã tăng 15kg. Đó là điều mà cả tôi và gia đình nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Khi sức khỏe của tôi được ổn định, có thể tham gia các công việc gia đình, tôi đã tự nguyện giúp đỡ mẹ dọn hàng điều mà chưa bao giờ tôi nghĩ đến chứ đừng nói là làm. Mẹ đã rất xúc động nói: “Môn tu luyện này thật tốt, con trai mẹ đã thật sự thay đổi rồi”.
Tôi tự chủ động xuống nhà bố mẹ vợ để xin lỗi ông bà và cả vợ tôi nữa. Xin cô ấy cho tôi một cơ hội, để con gái tôi không còn chịu cảnh không cha hoặc không mẹ… Cô ấy đã nhìn thấy sự thay đổi to lớn từ tôi và đồng ý trở về. Tôi rất biết ơn lòng vị tha của cô ấy, gia đình chúng tôi lại đầm ấm hạnh phúc bên nhau. Tôi cố gắng dùng Chân Thiện Nhẫn để đối đãi khi có va chạm nên trong gia đình cũng không có tiếng cãi vã chì chiết.
Tôi đã cố gắng thay đổi tâm tính và trở thành một người tốt hơn trước. Đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến của bố mẹ và cả gia đình. Tôi đã lấy lại được hi vọng vào cuộc sống và niềm tin của mọi người.
PV: Câu chuyện của anh rất xúc động, một cái kết như trong cổ tích. Sẽ thật thiếu sót nếu anh không kể với đọc giả ĐKN về quá trình đẩy lùi những cơn nghiền đá của anh.
PĐD: Tất cả những thứ xấu xa, các loại thuốc gây nghiện tôi đã buông bỏ được. Ngày trước khi bị bệnh nằm liệt giường, tuy ốm đau như vậy nhưng tôi vẫn phải hít vì không có thì không thể chịu được. Càng chán thì tôi càng đâm đầu vào, lúc nào tôi cũng nghĩ đến nó, cái thứ vật chất xấu ấy như một loại keo bám chặt vào cuộc đời tôi, vào tâm trí tôi. Khi đắc Pháp đọc đến phần nói về hút hít ma túy… tôi giật mình và bắt đầu tỉnh ngộ ra, tôi biết đó là những chấp trước xấu xa cần phải bỏ. Tôi cảm nhận được Pháp này thật huyền diệu, tôi cũng đã từng thử cai khá nhiều lần nhưng chưa bao giờ thành công. Khi đọc cuốn sách này tôi bắt đầu cai được và cảm thấy thật nhẹ nhàng, không còn cảm giác nhớ nhung hay thèm khát cái mùi vị của đá. Trước đây khi tự cai thì dùng thuốc hỗ trợ rất nhiều, đủ các loại nhưng cũng không cai được, giờ chỉ đơn giản đọc một cuốn sách, minh bạch chân lý tôi đã có thể bước qua.
https://4.bp.************/-nhfZDlAUkmM/WKMBibUbbqI/AAAAAAAABz4/PRwczrVjT5ErNA9ZmgZTCg3kdIIzpZ0ogCLcB/s640/anh-c%25C3%25A1-nh%25C3%25A2n.jpg
“Tôi rất hạnh phúc vì đã thoát khỏi sự ràng buộc mãnh liệt của ma túy. Tôi tăng cân trở lại, không gì có thể kỳ diệu hơn thế. Pháp Luân Công thật sự tuyệt vời.”
Tôi cũng thấy ngạc nhiên mình có thể cai được rất dễ dàng, nước mắt cứ chực tuôn rơi… Lúc đó tuy cai được ma túy rồi nhưng tôi vẫn nghiền thuốc lào, thuốc lá. Cho đến khi tôi đọc hết lượt thứ hai sang lượt thứ ba cuốn Chuyển Pháp Luân thì tôi mới dứt hẳn được hoàn toàn, không còn lệ thuộc vào bất cứ chất gây nghiện nào.
PV: Được biết trong Pháp Luân Công có giảng cần sửa đổi tâm tính nâng cao đạo đức, không tranh giành lợi ích về mình… anh lại tham gia quản lý cửa hàng cùng mẹ, có tình huống nào liên quan đến lợi ích mà anh đã đề cao?
PĐD: Việc khách hàng trả thừa tiền, rồi kẹp dít một thành hai tờ 500.000VNĐ là chuyện thường xuyên xảy ra. Khi phát hiện thấy tôi gọi khách quay lại để trả. Ngày trước như vậy là tôi lấy ngay, không những thế khi mẹ không để ý cũng còn lấy đi một ít. Nhưng giờ tôi biết như vậy là không tốt bởi người tu luyện Pháp Luân Công điều đầu tiên là phải trở thành một người tốt mọi lúc mọi nơi. Rồi khách quên điện thoại kể cả những loại đắt tiền như Iphone tôi cũng cất đi để khách quay lại lấy hoặc gọi điện để trả cho khách… điều ấy không có trước đây nhưng giờ tôi đã thay đổi.
PV: Anh có muốn nhắn gửi điều gì đến lượng đọc giả đông đảo trên toàn quốc và hải ngoại của ĐKN không?
PĐD: Cảm ơn ĐKN và những đọc giả đã đọc câu chuyện của tôi. Điều tôi mong mỏi nhất trong tâm là có thể giúp được thật nhiều bạn trẻ, những mảnh đời đang đau khổ vì nghiện ngập không lối thoát… Tôi biết rằng nơi tôi sinh sống cũng đang có rất nhiều bạn trẻ từng sa ngã như tôi, đang bất lực đứng nhìn quãng đời vô vọng còn lại…
https://2.bp.************/-GkU6QwWqVvI/WKMByzAuFYI/AAAAAAAAB0A/xjB-Vs0PnnIxRhJUD6J9aVAYotXNgizAgCLcB/s640/IMG_0786.jpg
“Ước nguyện nhỏ bé của tôi là có thể giúp được thật nhiều bạn trẻ đang phải lệ thuộc vào ma túy có thể thoát ra, có được cuộc đời mới giống như tôi nhờ môn tu luyện này.”
Xin hãy lắng nghe tôi, nếu bạn không muốn đối diện với những ngõ cụt vì cái chết trắng đang nuốt dần đi sinh lực của bạn, xin hãy lắng nghe tôi… Khi tôi nhìn thấy bạn bè và người thân của bạn trong tình cảnh ấy, vì đó cũng là tôi trong quá khứ… trong tâm tôi rất đau đớn và mong rằng họ cũng may mắn có được cuộc đời mới như tôi.
Tôi hi vọng những ai bệnh tật, những ai đã từng chơi bời như tôi trước đây và tất cả mọi người đều có được may mắn giống như tôi là được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bất hạnh sẽ chấm dứt, một chân trời mới bình yên sẽ mở ra. Tôi sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ những ai muốn tìm hiểu về môn tu luyện này.
PV: Cảm ơn anh đã chia sẻ câu chuyện rất đặc biệt và ly kỳ. Chúc anh và gia đình năm mới luôn luôn hạnh phúc. Chúc anh có thể thực hiện được ước nguyện của mình giúp được nhiều người trẻ thoát khỏi ma túy và tìm lại được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Theo daikynguyenvn
https://1.bp.************/-W8w2UwW7OVA/WKL_QHq48qI/AAAAAAAABzY/-pvoIYdepAg9cCyT022fO8iakYVJKjOGACLcB/s640/anh-%25C4%2591%25E1%25BA%25A1i-di%25E1%25BB%2587n-b%25C3%25A0i-Duy-1.jpg
Sau bao lần tự cai nghiện không thành, anh chán nản chìm sâu vào ma túy... Cuối cùng anh đã may mắn thoát chết nhờ một điều kỳ diệu đến từ thiên thượng...
Khi đứa con trai duy nhất từ nơi cặn bã đáng sợ bị xã hội ruồng bỏ, tưởng rằng vĩnh viễn lặn ngụp trong khói trắng, lệ thuộc đến hơi thở cuối cùng… bỗng trong “khoảnh khắc” phép mầu đã xảy ra… Có một câu chuyện như vậy, ly kỳ và khó tin. Đại Kỷ Nguyên xin gửi đến đọc giả như món quà đầu năm, rằng mùa xuân sẽ đến với ai biết đón nhận nó dẫu cuộc sống đầy cay nghiệt, đau thương và bế tắc thế nào…
Trong các hành trình dài, ngắn khác nhau của mỗi cuộc đời, không phải lúc nào ta cũng đủ tĩnh để cảm thụ và chia sẻ với những câu chuyện thường nhật xảy ra xung quanh chúng ta. Mỗi góc cuộc sống là một chuỗi những câu chuyện hay và ở đâu đó vẫn còn những câu chuyện buồn, thậm chí là thảm họa cay đắng cho những mảnh đời vô vọng. Có những câu chuyện thật khó tin, khó tin đến nỗi khi được tiếp xúc khiến người ta không khỏi giật mình… sợ hãi… chạnh lòng xót thương cho một kiếp người dường như không có lời giải đáp… hoàn toàn bế tắc…
Anh Phạm Đức Duy, 29 tuổi là một người chơi bời có tiếng ở phường Trần Hưng Đạo, thành phố Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh. Miền đất du lịch nổi tiếng này phải chăng cũng là cửa ngõ tiếp nhận nhiều thói đời xấu xí, nó đã trở nên nổi tiếng vì những “đàn anh, đàn chị” trong giới giang hồ.
Bỏ học giữa chừng, chơi bời nghiện đá, cỏ, ke, lắc khi còn trẻ
Phóng viên (PV): Anh có thể cho đọc giả của Đại Kỷ Nguyên biết từ khi nào anh đã lệ thuộc vào ma túy?
Anh Phạm Đức Duy (PĐD): Là người con duy nhất trong gia đình, ngay từ nhỏ tôi đã theo nhóm bạn chơi bời lêu lổng, không mấy để ý tới việc đèn sách chí hướng như chúng bạn đồng lứa. Cứ như vậy tôi trượt dài và sa đọa chẳng thèm đoái hoài đến cha mẹ ngày đêm hớt hải đi tìm, hết dỗ ngon ngọt đến la mắng dọa nạt, đánh đập… Nước mắt mẹ đã rơi không biết bao đêm, trái tim cha đau khổ bao ngày tôi cũng không màng tới. Lên lớp 10 tôi đã bập vào xì ke tham gia hút hít, lúc đầu chỉ là cỏ một dạng ma túy loại nhẹ.
https://2.bp.************/-igOO8_8OH7g/WKL_jBc9LYI/AAAAAAAABzc/-sg64Pc59rQ-XQnd_HxdflxHXnkdPcdigCLcB/s640/nghi%25E1%25BA%25B9n-t%25E1%25BB%25AB-nh%25E1%25BB%258F-1.jpg
Bỏ học từ năm lớp 10 bập vào nghiện ngập bắt đầu từ cỏ rồi nặng dần lên. Ảnh mang tính mình họa – Ảnh: Internet
Sự nghiệp học hành của tôi dang dở vì tôi bỏ học từ năm lớp 10, sau khi đàn đúm chơi bời hút hít cuộc sống của tôi lúc bấy giờ là những cơn phê liên miên. Cấp độ thuốc ngày một tăng tôi phải chơi đá mới đủ thỏa mãn cơn nghiền. Đi bay hay thuốc lắc, bất kể chất kích thích nào đều là dạng nhẹ đối với tôi lúc ấy.
Tôi nghiền “đá” nó là một dạng rắn trong suốt như thủy tinh nhỏ ti li. Tôi đốt nó trong một cái lò thủy tinh nhỏ chuyên dụng cho dân hít “đá”, khi nó bốc khói thì tôi bắt đầu hít. Loại “đá” này không bị sốc thuốc như chích, nhưng nó gây ảo giác rất mạnh. Cảm giác phê “đá” luôn hoang tưởng, nó làm cho thần kinh mụ mị, luôn mê mờ, rất khó tả… Dù có không ăn trong mấy ngày cũng không bị sao. Khi giã thuốc thì mới thấy mệt, thấy rã rời… thân thể vô lực như rơi vào vực thẳm…
https://4.bp.************/-TAYp4vPNDTM/WKL_2g4x61I/AAAAAAAABzg/boeVOfyOA_UL-CjdA98rT7_MH3vfdbTUwCLcB/s640/ma-t%25C3%25BAy-%25C4%2591%25C3%25A1.jpg
Đá – là một dạng rắn trong suốt như thủy tinh nhỏ ti li được đốt trong lò thủy tinh nhỏ chuyên dụng cho “dân hít đá”. Ảnh: Internet
PV: Người ta vẫn thường nói: “Tiền đội nón ra đi nhanh như nuôi con nghiện…” Cha mẹ anh sống ra sao khi nuôi một con nghiện như anh?
PĐD: Đúng vậy, người ta vẫn thường ví tiền đội nón ra đi nhanh như nuôi con nghiện, nghĩa là tiền tôi phá cũng không biết bao nhiêu mà kể hết. Tôi vay họ hàng, người thân, sau lớn thì vay bạn bè, rồi cầm cố đồ đạc giá trị, xe máy… vì gia đình tôi khá giả, lại chỉ có mình tôi nên cha mẹ dù đau khổ vẫn phải mang tiền đi trả. Tiền mà mẹ nhiều lần mang đi chuộc chiếc xe máy của tôi cộng lại đủ mua một chiếc ô tô đời mới.
Nhà tôi mở một quán ăn, cha mẹ vất vả đầu tắt mặt tối. Tinh mơ khi người ta còn trong giấc nồng mẹ đã phải dậy sắp hàng. Trời mưa cũng như nắng, nóng cũng như rét căm căm… vì nuôi một con nghiện như tôi nên mẹ chẳng được ngày nào nghỉ ngơi, có những hôm gió trở mùa, bão bùng mẹ đều cặm cụi một thân một mình sắp xáy để sáng ra có thể bán hàng. Việc đó diễn ra hàng ngày nhưng hình ảnh ấy chưa bao giờ lọt được vào mắt tôi, đứa con trai sức dài vai rộng hư hỏng chỉ biết đốt đi những đồng tiền mẹ chắt chiu kiếm ra từ giọt mồ hôi, giọt nước mắt mặn chát khổ đau của mẹ… Mãi sau này khi tôi trở thành người tốt, tôi mới nhận ra được điều ấy.
PV: Có bao giờ anh uy hiếp cha mẹ hay làm việc gì đó bất lương để hòng có tiền thỏa mãn cơn nghiền đá của mình?
PĐD: Những lúc hết tiền mà cũng hết cách xoay ra tiền, ma tính trong tôi nảy nở, làm thế nào để có tiền khi mà nguồn vay dần cạn kiệt… Cướp giật, móc túi hay làm gì để có thể có tiền? Ý định làm điều xấu xuất hiện rất nhiều lần, may mà tôi chưa bao giờ thực hiện.
Còn đối với cha mẹ, tôi chỉ nhặt nhạnh đồ đạc giá trị trong nhà mang đi bán hoặc cầm cố chứ chưa lần nào bức hại cha mẹ để lấy tiền hút hít. Chắc có lẽ tôi chưa phạm tội lớn bất hiếu với cha mẹ nên sau này mới được hưởng thần tích mà ông trời ban tặng, mới có cơ hội cứu vãn cuộc đời mình.
PV: Anh đã bao giờ thử cai nghiện? Và cha mẹ anh có biện pháp gì giúp anh tỉnh ngộ tìm lại cuộc sống mà đáng ra anh nên có?
PĐD: Những con nghiện như tôi bị người đời ghẻ lạnh và sợ hãi. Khi đã bập vào rồi người ngoài nhìn thì tưởng chúng tôi không còn cảm xúc gì ngoài những cơn phê… và trở thành những sát thủ máu lạnh khi đói thuốc… Nhưng thực ra người ở trong cuộc mới biết, những người nghiện hút như tôi họ cũng rất khổ, bởi vì khi dứt thuốc họ đối mặt với sự thật rất bi thương và chán nản, bế tắc… không lối thoát.
Tôi đã từng tự cai nghiện rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Có lẽ ai đã từng cai nghiện đều sẽ hiểu, người nào đã từng giúp những kẻ cai nghiện cũng sẽ biết… Để một con nghiện nặng cai được có lẽ còn khó hơn lên trời. Cha mẹ vì chỉ có mình tôi nên cũng dốc hết tâm sức để cứu lấy đứa con duy nhất, đủ mọi cách cũng không tách tôi ra khỏi mê hoặc của làn khói trắng. Với hy vọng mong manh năm 2008 cha mẹ cưới vợ cho tôi để có thể vì gia đình, vì con cái mà tôi quay đầu.
https://3.bp.************/-Vrj8B25ef74/WKMALFYG3mI/AAAAAAAABzk/_9jxwGs8eAkb3jkQ4Y-QVJUl11hn_AqZgCLcB/s640/t%25E1%25BB%25B1-cai-nghi%25E1%25BB%2587n-ko-th%25C3%25A0nh.jpg
Duy đã từng tự cai nghiện rất nhiều lần nhưng đều thất bại. Ảnh: Internet
Đối với vợ cũng vậy, hạnh phúc của cô ấy đong đầy nước mắt, khi có gia đình không vì thế mà tôi tu chí hơn. Tôi đã làm khổ cô ấy và làm khổ cả con gái mình. Sau bao nhiêu lần khuyên can khóc lóc vẫn không làm tôi lay chuyển, cô ấy gói ghém quần áo trở về bên ngoại. Hạnh phúc nhỏ bé của chúng tôi tan vỡ. Con gái tôi trở thành đứa trẻ bơ vơ, khi ở với mẹ thì thiếu thốn tình cảm của cha, khi về với cha thì thiếu tình cảm của cả cha lẫn mẹ, vì tôi chỉ chăm chăm tới “đá” có bao nhiêu tiền đều nướng vào đá hết, bỏ mặc con không biết bữa no bữa đói. Cha mẹ tôi đau đớn nhìn cảnh con tàn tạ, cháu cô đơn… về với mẹ thì con no về với cha thì con đói… Dù thế tôi cũng chẳng mảy may động lòng.
PV: Khi vợ bỏ đi rồi, cuộc sống của anh có gì thay đổi, có lúc nào anh cảm thấy hối hận hay tiếc nuối?
PĐD: Tôi quá phụ thuộc vào đá không còn màng tới điều gì nữa. Những ngày tháng triền miên sống trong ảo giác, trụy lạc. Vì liên tục giày vò thể xác không thương tiếc như vậy, kết quả cuối cùng làn da tôi trở nên vàng vọt, đen đúa, gầy nhẳng, mắt đờ đẫn… tôi đổ bệnh. Ở cái tuổi thanh niên sức dài vai rộng tôi bị quật ngã nằm một chỗ bởi bệnh tật. Vợ bỏ đi rồi gánh nặng ấy một lần nữa trút lên đôi vai gầy guộc của mẹ cha.
Hơn chục năm trước tôi bị viêm gan B viêm gan C, giờ thân thể tiều tụy bệnh bắt đầu khởi phát. Tôi bị mất ngủ, ăn không còn cảm giác, tôi gầy chỉ còn da bọc xương rất mệt mỏi. Mỗi tháng tôi phải sử dụng hết hơn mười triệu tiền thuốc chuyển từ Hà Nội về vừa uống vừa tiêm. Tôi hoàn toàn kiệt sức và tuyệt vọng, nghĩ rằng đời người chỉ là một thoáng mây trôi, mong manh, bạc bẽo, phù du…
Cai “đá” ngoạn mục, câu chuyện chỉ có thể xảy ra trong cổ tích
PV: Như vậy, anh gần như đã đối diện với cái chết… thần tích nào đã cho anh sự sống và còn giúp anh quay trở lại làm người lương thiện, điều mà anh đã từng nói: “…còn khó hơn lên trời…”?
PĐD: Điều kỳ diệu này không những chữa lành mọi bệnh tật trong tôi, giúp tôi hoàn lương mà nó còn ban tặng cho tôi điều lớn lao hơn nữa. Vợ tôi đã quay trở về đoàn viên sau khi thấy tâm tính tôi thay đổi, đã cai được hoàn toàn đá và các loại thuốc lá, thuốc lào… Cha mẹ tôi đã ở tuổi xế chiều rưng rưng hàng nước mắt cảm tạ Thần Phật đã ban ơn cứu độ đứa con tưởng như vô vọng thoi thóp trước sự sống mong manh, có thể ra đi bất cứ lúc nào.
https://3.bp.************/-9tajrAODRvA/WKMAbEZPseI/AAAAAAAABzs/6jziWYDO4bgrd0BFhQ2fvnqGncAdwAjCACLcB/s640/chan-dung-2-1.jpg
Duy đã tìm thấy một con đường tuyệt đẹp. Ánh sáng của niềm an lạc vĩnh hằng giúp anh vững bước trên con đường dài phản bổn quy chân. Ảnh do tác giả cung cấp
Ấy là Pháp Luân Công đã cứu tôi. Một người bạn tên Toàn, anh ấy cũng trong đội xì ke với tôi, cũng do chơi bời ke, đá, lắc mà anh bị mang bệnh thận, tâm thái anh cũng bất mãn chán nản… anh kể với tôi rằng vợ anh đã mang về cho anh một cuốn sách mang tên Chuyển Pháp Luân. Cô ấy bước vào tu luyện trước rồi giúp chồng nhờ Đại Pháp mà từng bước đẩy lui bệnh tật, tâm hồn thanh thản hướng thiện. Anh cũng đã cai được ma túy, trở thành một con người hoàn toàn khác, khỏe mạnh an hòa… Đối diện với tôi không phải là anh Toàn xì ke hốc hác ngày nào, mà giờ anh hồng hào nhanh nhẹn vẻ mặt luôn tươi cười hạnh phúc.
Tôi đến với Pháp Luân Công là nhờ anh, nhờ sự tận tụy nhiệt tình của vợ anh ấy. Có lẽ chị ấy đã thấm thía, thấu hiểu nỗi khổ của người nghiện và gia đình có con nghiện. Chị ấy hiểu chỉ có Pháp Luân Công mới có thể chữa lành và làm thay đổi triệt để tận gốc bản ngã của một con người. Chị đã không quản ngại gian khó vượt đường xa trong cái giá lạnh tinh sương, đến đón tôi đều đặn mỗi sớm ra điểm luyện công. Thật lòng lúc đầu tôi cũng lười và ngại vì cơ thể rất yếu, nếu không vì sự nhiệt tình của chị ấy đã khiến tôi rất cảm động mà thay đổi. Nhìn cảnh chị đứng dưới đường chờ tôi một cách kiên nhẫn khi trời còn tờ mờ tối, tôi lại cố gắng vượt qua mọi trở ngại để có thể ra điểm luyện công đúng giờ. Học viên Pháp Luân Công thật tốt, có thể thật sự nghĩ cho người khác mà không hề có bất cứ tư lợi cá nhân nào.
PV: Trải nghiệm của anh về việc tu luyện Pháp Luân Công và trở thành người khỏe mạnh, người chồng, người cha tốt, người con hiếu thảo như thế nào?
PĐD: Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu, càng đọc tôi càng thấy hấp dẫn. Cuốn sách dạy mọi người làm người tốt theo Chân Thiện Nhẫn. Tôi đã rất hối hận nhìn nhận ra mình đã từng gây quá nhiều tội lỗi, làm tổn thương nhiều người. Tâm tôi rất chấn động, lần đầu tiên trái tim tôi rung lên niềm thương xót cảnh mẹ vất vả sớm hôm, gương mặt cha hằn sâu nỗi khổ không thể nói thành lời.
https://3.bp.************/-2KWkv71awpI/WKMA2GwaSNI/AAAAAAAABzw/8byTve91f_wJgG2SVyKhklEip8u7awRZACLcB/s640/h%25E1%25BB%258Dc-Ph%25C3%25A1p-1024x696.jpg
Sau khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, lần đầu tiên trái tim tôi rung lên niềm thương xót cảnh mẹ vất vả sớm hôm, gương mặt cha hằn sâu nỗi khổ không thể nói thành lời.
Đọc thêm nữa tôi hiểu hơn vì sao cần phải làm người tốt, nguyên nhân gốc rễ của mọi khổ đau trong đời, bệnh tật từ đâu mà có… Tôi như được đánh thức sau giấc ngủ dài, tôi tự hứa sẽ phải thay đổi, tôi không muốn sống cuộc đời như trước, tôi không còn muốn chơi bời nữa.
Đọc sách lần đầu tôi bị cảm giác rất buồn ngủ. Vừa đọc vừa luyện nên cơ thể tôi được tịnh hóa khá mạnh mẽ. Tôi bị đi ngoài ra máu trong vòng một tuần, một ngày đi một đến hai lần ra máu đông như tiết, có lúc ra máu tươi nhưng kỳ lạ thay bụng tôi không hề đau đớn hay có bất thường nào. Lúc đầu tôi cũng khá lo lắng nhưng cũng hiểu mình đang được đẩy những trược khí dơ bẩn ra khỏi thân thể. Tôi tập trung học Pháp luyện công nhiều hơn. Dần dần tôi bắt đầu ăn thấy ngon miệng, ngủ cũng ngày một tốt hơn. Sức khỏe của tôi cải thiện nhanh chóng và rõ rệt, tôi không còn bị mệt mỏi như xưa nữa, cân nặng bắt đầu tăng lên.
https://1.bp.************/-yx6Uef348gQ/WKMBJBzo9NI/AAAAAAAABz0/Ug_NXOFvM4Mgph6lJhw4FTfDdpuP8_FGACLcB/s640/anh-luyen-cong-1024x636.jpg
Tĩnh lặng đả tọa giữa đất trời – xa xăm sóng vỗ bờ nghìn năm vẫn vậy chứng kiến sự tồn suy qua các triều đại. Anh ngộ được rằng trở về chân ngã mới là con đường hạnh phúc vĩnh hằng mà môt sinh mệnh nên có.
Khi mới luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công tôi thấy khá mỏi. Tôi cứ cố gắng để vượt qua rồi cảm giác rất dễ chịu sảng khoái mỗi khi tập xong. Nước da của tôi trở nên sáng và trắng hồng. Sau một thời gian rất ngắn tôi đã dừng uống tất cả các loại thuốc. Đã hơn một năm nay tôi luôn mạnh khỏe và đã tăng 15kg. Đó là điều mà cả tôi và gia đình nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Khi sức khỏe của tôi được ổn định, có thể tham gia các công việc gia đình, tôi đã tự nguyện giúp đỡ mẹ dọn hàng điều mà chưa bao giờ tôi nghĩ đến chứ đừng nói là làm. Mẹ đã rất xúc động nói: “Môn tu luyện này thật tốt, con trai mẹ đã thật sự thay đổi rồi”.
Tôi tự chủ động xuống nhà bố mẹ vợ để xin lỗi ông bà và cả vợ tôi nữa. Xin cô ấy cho tôi một cơ hội, để con gái tôi không còn chịu cảnh không cha hoặc không mẹ… Cô ấy đã nhìn thấy sự thay đổi to lớn từ tôi và đồng ý trở về. Tôi rất biết ơn lòng vị tha của cô ấy, gia đình chúng tôi lại đầm ấm hạnh phúc bên nhau. Tôi cố gắng dùng Chân Thiện Nhẫn để đối đãi khi có va chạm nên trong gia đình cũng không có tiếng cãi vã chì chiết.
Tôi đã cố gắng thay đổi tâm tính và trở thành một người tốt hơn trước. Đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến của bố mẹ và cả gia đình. Tôi đã lấy lại được hi vọng vào cuộc sống và niềm tin của mọi người.
PV: Câu chuyện của anh rất xúc động, một cái kết như trong cổ tích. Sẽ thật thiếu sót nếu anh không kể với đọc giả ĐKN về quá trình đẩy lùi những cơn nghiền đá của anh.
PĐD: Tất cả những thứ xấu xa, các loại thuốc gây nghiện tôi đã buông bỏ được. Ngày trước khi bị bệnh nằm liệt giường, tuy ốm đau như vậy nhưng tôi vẫn phải hít vì không có thì không thể chịu được. Càng chán thì tôi càng đâm đầu vào, lúc nào tôi cũng nghĩ đến nó, cái thứ vật chất xấu ấy như một loại keo bám chặt vào cuộc đời tôi, vào tâm trí tôi. Khi đắc Pháp đọc đến phần nói về hút hít ma túy… tôi giật mình và bắt đầu tỉnh ngộ ra, tôi biết đó là những chấp trước xấu xa cần phải bỏ. Tôi cảm nhận được Pháp này thật huyền diệu, tôi cũng đã từng thử cai khá nhiều lần nhưng chưa bao giờ thành công. Khi đọc cuốn sách này tôi bắt đầu cai được và cảm thấy thật nhẹ nhàng, không còn cảm giác nhớ nhung hay thèm khát cái mùi vị của đá. Trước đây khi tự cai thì dùng thuốc hỗ trợ rất nhiều, đủ các loại nhưng cũng không cai được, giờ chỉ đơn giản đọc một cuốn sách, minh bạch chân lý tôi đã có thể bước qua.
https://4.bp.************/-nhfZDlAUkmM/WKMBibUbbqI/AAAAAAAABz4/PRwczrVjT5ErNA9ZmgZTCg3kdIIzpZ0ogCLcB/s640/anh-c%25C3%25A1-nh%25C3%25A2n.jpg
“Tôi rất hạnh phúc vì đã thoát khỏi sự ràng buộc mãnh liệt của ma túy. Tôi tăng cân trở lại, không gì có thể kỳ diệu hơn thế. Pháp Luân Công thật sự tuyệt vời.”
Tôi cũng thấy ngạc nhiên mình có thể cai được rất dễ dàng, nước mắt cứ chực tuôn rơi… Lúc đó tuy cai được ma túy rồi nhưng tôi vẫn nghiền thuốc lào, thuốc lá. Cho đến khi tôi đọc hết lượt thứ hai sang lượt thứ ba cuốn Chuyển Pháp Luân thì tôi mới dứt hẳn được hoàn toàn, không còn lệ thuộc vào bất cứ chất gây nghiện nào.
PV: Được biết trong Pháp Luân Công có giảng cần sửa đổi tâm tính nâng cao đạo đức, không tranh giành lợi ích về mình… anh lại tham gia quản lý cửa hàng cùng mẹ, có tình huống nào liên quan đến lợi ích mà anh đã đề cao?
PĐD: Việc khách hàng trả thừa tiền, rồi kẹp dít một thành hai tờ 500.000VNĐ là chuyện thường xuyên xảy ra. Khi phát hiện thấy tôi gọi khách quay lại để trả. Ngày trước như vậy là tôi lấy ngay, không những thế khi mẹ không để ý cũng còn lấy đi một ít. Nhưng giờ tôi biết như vậy là không tốt bởi người tu luyện Pháp Luân Công điều đầu tiên là phải trở thành một người tốt mọi lúc mọi nơi. Rồi khách quên điện thoại kể cả những loại đắt tiền như Iphone tôi cũng cất đi để khách quay lại lấy hoặc gọi điện để trả cho khách… điều ấy không có trước đây nhưng giờ tôi đã thay đổi.
PV: Anh có muốn nhắn gửi điều gì đến lượng đọc giả đông đảo trên toàn quốc và hải ngoại của ĐKN không?
PĐD: Cảm ơn ĐKN và những đọc giả đã đọc câu chuyện của tôi. Điều tôi mong mỏi nhất trong tâm là có thể giúp được thật nhiều bạn trẻ, những mảnh đời đang đau khổ vì nghiện ngập không lối thoát… Tôi biết rằng nơi tôi sinh sống cũng đang có rất nhiều bạn trẻ từng sa ngã như tôi, đang bất lực đứng nhìn quãng đời vô vọng còn lại…
https://2.bp.************/-GkU6QwWqVvI/WKMByzAuFYI/AAAAAAAAB0A/xjB-Vs0PnnIxRhJUD6J9aVAYotXNgizAgCLcB/s640/IMG_0786.jpg
“Ước nguyện nhỏ bé của tôi là có thể giúp được thật nhiều bạn trẻ đang phải lệ thuộc vào ma túy có thể thoát ra, có được cuộc đời mới giống như tôi nhờ môn tu luyện này.”
Xin hãy lắng nghe tôi, nếu bạn không muốn đối diện với những ngõ cụt vì cái chết trắng đang nuốt dần đi sinh lực của bạn, xin hãy lắng nghe tôi… Khi tôi nhìn thấy bạn bè và người thân của bạn trong tình cảnh ấy, vì đó cũng là tôi trong quá khứ… trong tâm tôi rất đau đớn và mong rằng họ cũng may mắn có được cuộc đời mới như tôi.
Tôi hi vọng những ai bệnh tật, những ai đã từng chơi bời như tôi trước đây và tất cả mọi người đều có được may mắn giống như tôi là được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bất hạnh sẽ chấm dứt, một chân trời mới bình yên sẽ mở ra. Tôi sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ những ai muốn tìm hiểu về môn tu luyện này.
PV: Cảm ơn anh đã chia sẻ câu chuyện rất đặc biệt và ly kỳ. Chúc anh và gia đình năm mới luôn luôn hạnh phúc. Chúc anh có thể thực hiện được ước nguyện của mình giúp được nhiều người trẻ thoát khỏi ma túy và tìm lại được ý nghĩa đích thực của cuộc sống.
Theo daikynguyenvn