➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Bà Sáu Phương, người mẹ kế mà Ngọc Trinh từng thừa nhận là yêu hơn cả mẹ ruột (mất sau khi cô lọt lòng), chính thức chia sẻ với báo giới về cô con chồng, sau những thị phi mà Ngọc Trinh vấp phải thời gian qua.
Đến nhà Trinh, sau khi đi một vòng giới thiệu tên từ người giúp việc đến các thành viên trong gia đình, Trinh dắt tôi lên phòng, thì thầm dặn: "Chị phải ở lại ăn cơm với em đấy. Mẹ em biết chị tới nên đã làm vài món ăn miền Bắc, chị không ăn mẹ sẽ buồn đó"!
Người mẫu Ngọc Trinh
Mẹ Trinh (mẹ kế, bà Sáu Phương) bước vào phòng, trên tay là khay cơm có những món ăn đúng vị tôi thích. Trinh nhận ra sự ngạc nhiên từ tôi, cô nhanh nhảu cười: "Đó chị thấy không? Mẹ em rất giỏi đoán được chị thích ăn những món này". Suốt bữa cơm, mẹ Trinh chỉ nhìn cô con gái, rồi cười rạng rỡ khi chúng tôi khen đồ ăn ngon. Bắt chúng tôi dùng xong bữa, bà Sáu Phương mới chịu ngồi trò chuyện, chia sẻ về cuộc đời mình. Trong lúc hàn huyên, Ngọc Trinh gối đầu lên đùi mẹ như một đứa trẻ, thỉnh thoảng giữa câu chuyện cô giải thích thêm vài điều. Bà Sáu Phương không có nét nào khác biệt so với bao người mẹ tôi từng gặp ở đâu đó trên các vùng miền. Bà có sự đôn hậu, tận tụy như bao người vợ, người mẹ khác. Sự yêu thương ở những đêm mất ngủ khi con bị dư luận khen - chê, những lo lắng khi con buồn - khóc, những xót xa khi con gầy hơn, xanh hơn.
Sự tận tụy ở những lần một mình đi xe đòn hơn 200km lên Sài Gòn chỉ để nấu vài món ăn con thích, sắp xếp vài bộ quần áo mỗi lần con đi diễn xa về, rồi lại tất tả bắt xe đò chăm nom chồng để các con an tâm với công việc. Nếu không chịu ba Trinh thì không có Trinh - Được biết cô gặp Ngọc Trinh trước cả ba cô ấy, mối duyên mẹ con kỳ lạ này đã bắt đầu như thế nào?
Tôi là giáo viên nhưng chỉ dạy tại nhà. Trinh (lúc đó khoảng 5 - 6 tuổi) ham vui chạy lại ngồi ngoài hè. Tôi thấy con bé đẹp quá, cứ một mình chơi vậy thôi nên hỏi con là con ai, nhà ở đâu thì Trinh nói nhà ở ngoài chợ.
Hôm đó cháu tôi (gọi bằng dì ruột) bồng Trinh về nhà chơi nhưng mất điện, nó đi gọi ba Trinh vào đón nhưng không được. Cõng con bé đi ngang qua nhà tôi, nó đùa: "Không biết con ai lạc lâu quá, con chờ hai tiếng đồng hồ mà không ai nhìn (nhận). Để con mang về cho mẹ con, nếu mẹ không nuôi con cho dì Sáu nghe"! Nghe nó nói vậy tôi tưởng thật nên đi theo, mà không dám đi theo đường lớn, chỉ đi dưới mương đầy sình bùn vì sợ người ta nhìn thấy, trêu mình mê con nít, lại xấu hổ. Đến nhà chị tôi, chị ấy cho Trinh ăn cơm, gỡ con khô (cá khô) mà xương không à.
Khi chị nói Trinh ngồi yên đây để chị xuống bếp cho heo ăn, con bé nói: "Dì ơi, dì đi cho heo ăn rồi về, đừng bỏ con nhé"! Tôi đứng đó nghe được khóc quá trời luôn. Lúc tối muộn ba Trinh qua đón, tôi mới biết Trinh không bị lạc.
Những bức ảnh hiếm hoi Ngọc Trinh và mẹ kế Sáu Phương. Ảnh to là Ngọc Trinh nằm gối đầu lên chân mẹ khi trò chuyện với phóng viên.
Ngày Trung thu, Trinh được phát mấy cái bánh Trung thu gì đó. Tôi đang dạy buổi chiều thì Trinh đi vô kêu: "Dì! Dì! Con cho dì bánh nè, dì ăn đi" thấy tội lắm! Từ đó Trinh bắt đầu vô chơi rồi quen. Ba tôi nằm viện, cả chợ có mình ba Trinh (anh Tòng) chạy xe ôm thôi. Thằng cháu tôi qua kêu anh ấy chở tôi đi thăm ba. Trinh cũng đeo theo. Tôi xin anh Tòng cho Trinh về ngủ với tôi. Nhà Trinh ngoài chợ xài quạt máy quen rồi, ở nông thôn đâu có điện, tôi nằm quạt thâu đêm cho con bé. - Lúc đó cô đã có cảm tình với ba Trinh chưa? Có thể vì cô thích ba mà thương luôn cả con gái không? Tôi không quen ba Trinh, nhưng con bé nói: "Ba vô cưới mẹ đi, kêu mẹ về làm vợ đi". Anh Tòng sang hỏi, 1 tháng sau tôi mới trả lời đồng ý. Thật ra cũng nhiều đám hỏi cưới lắm nhưng tôi không chịu vì nghĩ phải ở nhà trả hiếu cho ba mẹ. Ba Trinh là đám thứ 22 đến hỏi cưới, tôi mới đồng ý. Lúc đó tôi khoảng 37 tuổi rồi. Chịu cưới nhưng lúc đó tôi không có tình thương với anh Tòng chút nào hết, chỉ thương Trinh thôi. Tôi cũng suy nghĩ nát ra: nếu không chịu ba Trinh thì không có Trinh. Mà hồi tới giờ không quen ba Trinh nên tôi mắc cỡ. Cho tới khi làm đám cưới, tôi còn không về nhà ba Trinh chơi nữa. Tôi khó vậy đó nha! - Ngọc Trinh [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] cô từng chịu nhiều thiệt thòi, áp lực khi về nhà chú Tòng? Lúc đó tôi chịu áp lực dữ lắm, mấy đứa là con cưng của gia đình buôn bán ngoài chợ mà (ba mẹ Trinh từng có sạp vải lớn ngoài chợ). Tôi không biết chuyện ăn ở của tụi nó sao đâu. Ăn phải ăn đúng, chứ mà đồ lạm xạm tụi nó cũng chẳng ăn đâu. Còn anh Tòng khó tính lắm! Gia đình mẹ ruột Trinh rất ghét tôi (nhà Trinh ở sát nhà cậu ruột). Nhiều lần họ nói thẳng vào mặt tôi: "Có đồ ăn dư thì đem đổ cho chó ăn chứ không cho đồ mất dạy này ăn".
Tôi nghe mà đau lòng lắm, nhưng không dám nói với ba Trinh. Nhà câu Trinh có đồ ăn ngon thì đem sang hàng xóm biếu, còn mấy đứa cháu ruột thì không được miếng gì. Đáng ra, tụi nhỏ mất mẹ thì phải thương hơn mới phải. Ngọc Trinh: Tôi nghĩ chắc bên gia đình nhà mẹ hận ba, nghĩ là vì ba mẹ tôi mới chết. Hồi trước mẹ lấy ba, gia đình cũng không cho, nói là: "Đũa mốc mà chòi mâm son", gia đình mẹ khinh gia đình ba lắm. - Cô có bao giờ hối tiếc vì phải chịu đựng quá nhiều để được làm mẹ Trinh không? Tôi không sai lầm khi về với ba Trinh để được làm mẹ Trinh. Trinh còn nhỏ thiệt nhưng biết phân biệt đúng sai, vì vậy tôi mới vượt qua tất cả, tôi ở nhà anh Tòng cũng vì Trinh thôi. Trinh hồi đó tội nghiệp lắm, đi học xong về nhà nội ăn cơm, ba chạy xe nhiều khi đâu có lo được cơm. Bà nội khó lắm, đánh hoài mà con bé cứ cười hề hề, buồn thiệt đấy nhưng cười để lấy lòng bà. Tôi thấy thế bực trong lòng lắm nhưng không biết nói sao. Ngọc Trinh: Vì bà nội thương con của chú tôi hơn nên tụi tôi có làm gì là bị bà đánh chửi như chó, ngựa vậy đó (cười). Tôi biết vậy nhưng vẫn thương bà lắm! Anh Tòng kể khi Trinh 3 tuổi, anh cứ pha 5 bình sữa quấn trong chăn bông để dưới chân mùng. Lúc thức giấc con bé tự bò xuống chân mùng lấy sữa uống rồi giục (bỏ) luôn dưới chân mùng, từ đêm tới sáng uống hết 5 bình sữa.
Mới 5, 6 tuổi con bé đã đi bắn bi với bạn, chơi với con trai không à, chơi xong ăn nhiều bi quá đem ra bán lại. Năm 9 tuổi, biết xin ba 3.000 đồng mua bịch đèn cầy (nến) về bán Tết Trung thu lấy lời.
Trinh còn nhỏ nhưng lanh lẹ lắm, trong đám con chồng tôi thương Trinh nhất, vì anh chị lớn đều có đôi có cặp, tự dìu dắt được nhau rồi. Mừng vì con chồng có hiếu - Rồi Trinh đã trả hiếu cho cô thế nào? Mỗi tháng Trinh gởi tiền cho ba 7 triệu đồng, tôi 3 triệu đồng, vì ba Trinh phải đi chợ mua đồ nấu ăn. Tôi nhiều lúc không hiểu ý chồng thích gì nên cứ để ba Trinh đi chợ vậy đó. Còn 3 triệu Trinh đưa riêng tôi là để thích sắm gì thì sắm. Trinh gởi về cho tôi, tôi đều nói hết (để những ai từng ghét gia đình Trinh sẽ phải ganh tỵ). Lúc Trinh gởi cho tôi cái tivi 32inch, hàng xóm nói với tôi rằng: "Chị Sáu, nhà chị mục hết rồi, mấy thứ này cần gì phải se sua". Cái nhà vợ chồng tôi cất chưa được hai năm, làm sao mục được. Tôi biết họ cạnh khóe mình vậy đó.
Tôi lỡ kể lại thì Trinh kêu: "Mẹ làm nhà liền đi". Mới đây, Trinh xây riêng cho tôi một cái nhà trong vườn cũng y như cái nhà ngoài chợ đó. Nhà ngoài chợ hai lầu, nhà trong vườn có một lầu thôi nhưng rộng và đầy đủ tiện nghi, thậm chí trải thảm lông luôn. Ngọc Trinh: Tôi muốn đầu óc ba mẹ thoải mái, suy từ mình thôi, trong tủ hay ngân hàng có tiền mình thấy tự tin hơn. Mẹ tôi có tật là thích làm chổi, mà làm chổi thì cực lắm, thà lên đây với tôi còn sướng hơn. Nhà bên có cơ sở làm chổi nhưng Trinh không cho tôi làm. Dòng họ nhà tôi nói tôi rất sung sướng, có đứa con lo cho đầy đủ. Nhưng làm chổi đâu có cực, một ngày chỉ làm mười mấy ngàn thôi, khi lao động mình cảm thấy vui, tay chân được vận động. Tôi rất mừng vì có được đứa con của chồng có hiếu với mình như vậy. Khi chăm nom cho chúng nó, tôi không nghĩ đó là con của chồng mà luôn nghĩ đó là con của mình thôi. - Nhìn cô rất giản dị trong cách ăn mặc nom không giống mẹ của một hoa hậu? Tôi thì bình dân nhưng được Trinh sửa soạn cho nhiều, nó mua hàng hiệu không à nhưng chỉ đi tiệc tôi mới mặc thôi. Tôi coi giá thấy mắc quá nên nói "thôi mẹ mặc đồ 50 ngàn đồng một bộ được rồi" nhưng Trinh nói "mua đồ để mẹ... chặt chém mấy bà kế bên" (cười).
Vì cứ thấy tôi mặc gì là mấy bà kế bên lại nói "Chị giờ lên đời dữ ha"! Đã thế, tôi cũng ngựa (điệu) luôn, có đi đám tiệc gì đó đeo đồ hết. Trinh sắm vàng trắng có nè, vàng 24 có, lắc, dây chuyền đầy đủ. Đeo chừng 2, 3 bữa tôi lại tháo ra. Lâu lâu làm mới cho họ thấy đó! Không phải đưa tiền là người ta có quyền sỉ nhục mình - Ngọc Trinh giờ đã là hoa hậu, về làm từ thiện tại quê nhà. Cô thấy các cô gái nơi miền quê nhìn Ngọc Trinh thế nào? Trinh xuống xe, hai bên đường người ta nhìn quá trời luôn cho tới khi con bé khuất bóng vô nhà. Họ xầm xì dữ lắm, lúc tôi chạy sang mua nước ngọt, người ta nói: "Trinh về hả, Trinh đẹp quá hen".
Trinh mặc rất bình dị, chỉ quần tây đen với áo sơ-mi, tóc buộc cao thôi, gặp ai cũng cười. Về nhà là Trinh hay ra vỉa hè ăn chè, ăn chuối nướng, mấy người thấy nói: "Trời ơi, con ông Bảy Tòng, giờ nó nổi tiếng quá trời mà coi nó bình dân, ra đây ngồi ăn với mấy đứa nhỏ".
Các bạn học cũ gặp gỡ rủ nhau đi ăn kem. Mấy đứa bạn thân đứa nào cũng mang giày cao gót đi ăn chè, riêng Trinh cứ đi dép, quần áo đơn giản vậy đó. - Bài phỏng vấn "Yêu tôi tốn kém lắm!" của Trinh, có dư luận cho rằng Trinh bất hiếu với mẹ đẻ, cô nghĩ sao? Tôi biết Trinh rất có hiếu, với mẹ kế còn lo lắng như vậy, mẹ đẻ Trinh sẽ hết lòng chăm sóc thương yêu. Con thẳng thắn, tôi rất cảm phục.
Tôi biết Trinh nổi tiếng nên bị nhiều người ghét, nó như chuyện "trâu buộc ghét trâu ăn". Nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều độc giả hiểu và đứng về phía con. - Nhiều người nói rằng Ngọc Trinh sống dựa vào bạn trai, một lối sống không được nhiều người ủng hộ? Làm nghề người mẫu cũng cần phải sang lắm, vậy nên bạn trai có giúp. Nhưng trên sự giúp đỡ ấy phải có sự chân thành, chứ không phải kiểu đưa tiền cho mấy cô gái bia ôm, đưa tiền là người ta có quyền sỉ nhục mình.
Còn chuyện yêu đương riêng tư của con cái, chúng nó tự tìm hiểu và chia sẻ, chúng tôi không có quyền cấm đoán hay can thiệp.
Đến nhà Trinh, sau khi đi một vòng giới thiệu tên từ người giúp việc đến các thành viên trong gia đình, Trinh dắt tôi lên phòng, thì thầm dặn: "Chị phải ở lại ăn cơm với em đấy. Mẹ em biết chị tới nên đã làm vài món ăn miền Bắc, chị không ăn mẹ sẽ buồn đó"!
Mẹ Trinh (mẹ kế, bà Sáu Phương) bước vào phòng, trên tay là khay cơm có những món ăn đúng vị tôi thích. Trinh nhận ra sự ngạc nhiên từ tôi, cô nhanh nhảu cười: "Đó chị thấy không? Mẹ em rất giỏi đoán được chị thích ăn những món này". Suốt bữa cơm, mẹ Trinh chỉ nhìn cô con gái, rồi cười rạng rỡ khi chúng tôi khen đồ ăn ngon. Bắt chúng tôi dùng xong bữa, bà Sáu Phương mới chịu ngồi trò chuyện, chia sẻ về cuộc đời mình. Trong lúc hàn huyên, Ngọc Trinh gối đầu lên đùi mẹ như một đứa trẻ, thỉnh thoảng giữa câu chuyện cô giải thích thêm vài điều. Bà Sáu Phương không có nét nào khác biệt so với bao người mẹ tôi từng gặp ở đâu đó trên các vùng miền. Bà có sự đôn hậu, tận tụy như bao người vợ, người mẹ khác. Sự yêu thương ở những đêm mất ngủ khi con bị dư luận khen - chê, những lo lắng khi con buồn - khóc, những xót xa khi con gầy hơn, xanh hơn.
Sự tận tụy ở những lần một mình đi xe đòn hơn 200km lên Sài Gòn chỉ để nấu vài món ăn con thích, sắp xếp vài bộ quần áo mỗi lần con đi diễn xa về, rồi lại tất tả bắt xe đò chăm nom chồng để các con an tâm với công việc. Nếu không chịu ba Trinh thì không có Trinh - Được biết cô gặp Ngọc Trinh trước cả ba cô ấy, mối duyên mẹ con kỳ lạ này đã bắt đầu như thế nào?
Tôi là giáo viên nhưng chỉ dạy tại nhà. Trinh (lúc đó khoảng 5 - 6 tuổi) ham vui chạy lại ngồi ngoài hè. Tôi thấy con bé đẹp quá, cứ một mình chơi vậy thôi nên hỏi con là con ai, nhà ở đâu thì Trinh nói nhà ở ngoài chợ.
Hôm đó cháu tôi (gọi bằng dì ruột) bồng Trinh về nhà chơi nhưng mất điện, nó đi gọi ba Trinh vào đón nhưng không được. Cõng con bé đi ngang qua nhà tôi, nó đùa: "Không biết con ai lạc lâu quá, con chờ hai tiếng đồng hồ mà không ai nhìn (nhận). Để con mang về cho mẹ con, nếu mẹ không nuôi con cho dì Sáu nghe"! Nghe nó nói vậy tôi tưởng thật nên đi theo, mà không dám đi theo đường lớn, chỉ đi dưới mương đầy sình bùn vì sợ người ta nhìn thấy, trêu mình mê con nít, lại xấu hổ. Đến nhà chị tôi, chị ấy cho Trinh ăn cơm, gỡ con khô (cá khô) mà xương không à.
Khi chị nói Trinh ngồi yên đây để chị xuống bếp cho heo ăn, con bé nói: "Dì ơi, dì đi cho heo ăn rồi về, đừng bỏ con nhé"! Tôi đứng đó nghe được khóc quá trời luôn. Lúc tối muộn ba Trinh qua đón, tôi mới biết Trinh không bị lạc.
Ngày Trung thu, Trinh được phát mấy cái bánh Trung thu gì đó. Tôi đang dạy buổi chiều thì Trinh đi vô kêu: "Dì! Dì! Con cho dì bánh nè, dì ăn đi" thấy tội lắm! Từ đó Trinh bắt đầu vô chơi rồi quen. Ba tôi nằm viện, cả chợ có mình ba Trinh (anh Tòng) chạy xe ôm thôi. Thằng cháu tôi qua kêu anh ấy chở tôi đi thăm ba. Trinh cũng đeo theo. Tôi xin anh Tòng cho Trinh về ngủ với tôi. Nhà Trinh ngoài chợ xài quạt máy quen rồi, ở nông thôn đâu có điện, tôi nằm quạt thâu đêm cho con bé. - Lúc đó cô đã có cảm tình với ba Trinh chưa? Có thể vì cô thích ba mà thương luôn cả con gái không? Tôi không quen ba Trinh, nhưng con bé nói: "Ba vô cưới mẹ đi, kêu mẹ về làm vợ đi". Anh Tòng sang hỏi, 1 tháng sau tôi mới trả lời đồng ý. Thật ra cũng nhiều đám hỏi cưới lắm nhưng tôi không chịu vì nghĩ phải ở nhà trả hiếu cho ba mẹ. Ba Trinh là đám thứ 22 đến hỏi cưới, tôi mới đồng ý. Lúc đó tôi khoảng 37 tuổi rồi. Chịu cưới nhưng lúc đó tôi không có tình thương với anh Tòng chút nào hết, chỉ thương Trinh thôi. Tôi cũng suy nghĩ nát ra: nếu không chịu ba Trinh thì không có Trinh. Mà hồi tới giờ không quen ba Trinh nên tôi mắc cỡ. Cho tới khi làm đám cưới, tôi còn không về nhà ba Trinh chơi nữa. Tôi khó vậy đó nha! - Ngọc Trinh [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url] cô từng chịu nhiều thiệt thòi, áp lực khi về nhà chú Tòng? Lúc đó tôi chịu áp lực dữ lắm, mấy đứa là con cưng của gia đình buôn bán ngoài chợ mà (ba mẹ Trinh từng có sạp vải lớn ngoài chợ). Tôi không biết chuyện ăn ở của tụi nó sao đâu. Ăn phải ăn đúng, chứ mà đồ lạm xạm tụi nó cũng chẳng ăn đâu. Còn anh Tòng khó tính lắm! Gia đình mẹ ruột Trinh rất ghét tôi (nhà Trinh ở sát nhà cậu ruột). Nhiều lần họ nói thẳng vào mặt tôi: "Có đồ ăn dư thì đem đổ cho chó ăn chứ không cho đồ mất dạy này ăn".
Tôi nghe mà đau lòng lắm, nhưng không dám nói với ba Trinh. Nhà câu Trinh có đồ ăn ngon thì đem sang hàng xóm biếu, còn mấy đứa cháu ruột thì không được miếng gì. Đáng ra, tụi nhỏ mất mẹ thì phải thương hơn mới phải. Ngọc Trinh: Tôi nghĩ chắc bên gia đình nhà mẹ hận ba, nghĩ là vì ba mẹ tôi mới chết. Hồi trước mẹ lấy ba, gia đình cũng không cho, nói là: "Đũa mốc mà chòi mâm son", gia đình mẹ khinh gia đình ba lắm. - Cô có bao giờ hối tiếc vì phải chịu đựng quá nhiều để được làm mẹ Trinh không? Tôi không sai lầm khi về với ba Trinh để được làm mẹ Trinh. Trinh còn nhỏ thiệt nhưng biết phân biệt đúng sai, vì vậy tôi mới vượt qua tất cả, tôi ở nhà anh Tòng cũng vì Trinh thôi. Trinh hồi đó tội nghiệp lắm, đi học xong về nhà nội ăn cơm, ba chạy xe nhiều khi đâu có lo được cơm. Bà nội khó lắm, đánh hoài mà con bé cứ cười hề hề, buồn thiệt đấy nhưng cười để lấy lòng bà. Tôi thấy thế bực trong lòng lắm nhưng không biết nói sao. Ngọc Trinh: Vì bà nội thương con của chú tôi hơn nên tụi tôi có làm gì là bị bà đánh chửi như chó, ngựa vậy đó (cười). Tôi biết vậy nhưng vẫn thương bà lắm! Anh Tòng kể khi Trinh 3 tuổi, anh cứ pha 5 bình sữa quấn trong chăn bông để dưới chân mùng. Lúc thức giấc con bé tự bò xuống chân mùng lấy sữa uống rồi giục (bỏ) luôn dưới chân mùng, từ đêm tới sáng uống hết 5 bình sữa.
Mới 5, 6 tuổi con bé đã đi bắn bi với bạn, chơi với con trai không à, chơi xong ăn nhiều bi quá đem ra bán lại. Năm 9 tuổi, biết xin ba 3.000 đồng mua bịch đèn cầy (nến) về bán Tết Trung thu lấy lời.
Trinh còn nhỏ nhưng lanh lẹ lắm, trong đám con chồng tôi thương Trinh nhất, vì anh chị lớn đều có đôi có cặp, tự dìu dắt được nhau rồi. Mừng vì con chồng có hiếu - Rồi Trinh đã trả hiếu cho cô thế nào? Mỗi tháng Trinh gởi tiền cho ba 7 triệu đồng, tôi 3 triệu đồng, vì ba Trinh phải đi chợ mua đồ nấu ăn. Tôi nhiều lúc không hiểu ý chồng thích gì nên cứ để ba Trinh đi chợ vậy đó. Còn 3 triệu Trinh đưa riêng tôi là để thích sắm gì thì sắm. Trinh gởi về cho tôi, tôi đều nói hết (để những ai từng ghét gia đình Trinh sẽ phải ganh tỵ). Lúc Trinh gởi cho tôi cái tivi 32inch, hàng xóm nói với tôi rằng: "Chị Sáu, nhà chị mục hết rồi, mấy thứ này cần gì phải se sua". Cái nhà vợ chồng tôi cất chưa được hai năm, làm sao mục được. Tôi biết họ cạnh khóe mình vậy đó.
Tôi lỡ kể lại thì Trinh kêu: "Mẹ làm nhà liền đi". Mới đây, Trinh xây riêng cho tôi một cái nhà trong vườn cũng y như cái nhà ngoài chợ đó. Nhà ngoài chợ hai lầu, nhà trong vườn có một lầu thôi nhưng rộng và đầy đủ tiện nghi, thậm chí trải thảm lông luôn. Ngọc Trinh: Tôi muốn đầu óc ba mẹ thoải mái, suy từ mình thôi, trong tủ hay ngân hàng có tiền mình thấy tự tin hơn. Mẹ tôi có tật là thích làm chổi, mà làm chổi thì cực lắm, thà lên đây với tôi còn sướng hơn. Nhà bên có cơ sở làm chổi nhưng Trinh không cho tôi làm. Dòng họ nhà tôi nói tôi rất sung sướng, có đứa con lo cho đầy đủ. Nhưng làm chổi đâu có cực, một ngày chỉ làm mười mấy ngàn thôi, khi lao động mình cảm thấy vui, tay chân được vận động. Tôi rất mừng vì có được đứa con của chồng có hiếu với mình như vậy. Khi chăm nom cho chúng nó, tôi không nghĩ đó là con của chồng mà luôn nghĩ đó là con của mình thôi. - Nhìn cô rất giản dị trong cách ăn mặc nom không giống mẹ của một hoa hậu? Tôi thì bình dân nhưng được Trinh sửa soạn cho nhiều, nó mua hàng hiệu không à nhưng chỉ đi tiệc tôi mới mặc thôi. Tôi coi giá thấy mắc quá nên nói "thôi mẹ mặc đồ 50 ngàn đồng một bộ được rồi" nhưng Trinh nói "mua đồ để mẹ... chặt chém mấy bà kế bên" (cười).
Vì cứ thấy tôi mặc gì là mấy bà kế bên lại nói "Chị giờ lên đời dữ ha"! Đã thế, tôi cũng ngựa (điệu) luôn, có đi đám tiệc gì đó đeo đồ hết. Trinh sắm vàng trắng có nè, vàng 24 có, lắc, dây chuyền đầy đủ. Đeo chừng 2, 3 bữa tôi lại tháo ra. Lâu lâu làm mới cho họ thấy đó! Không phải đưa tiền là người ta có quyền sỉ nhục mình - Ngọc Trinh giờ đã là hoa hậu, về làm từ thiện tại quê nhà. Cô thấy các cô gái nơi miền quê nhìn Ngọc Trinh thế nào? Trinh xuống xe, hai bên đường người ta nhìn quá trời luôn cho tới khi con bé khuất bóng vô nhà. Họ xầm xì dữ lắm, lúc tôi chạy sang mua nước ngọt, người ta nói: "Trinh về hả, Trinh đẹp quá hen".
Trinh mặc rất bình dị, chỉ quần tây đen với áo sơ-mi, tóc buộc cao thôi, gặp ai cũng cười. Về nhà là Trinh hay ra vỉa hè ăn chè, ăn chuối nướng, mấy người thấy nói: "Trời ơi, con ông Bảy Tòng, giờ nó nổi tiếng quá trời mà coi nó bình dân, ra đây ngồi ăn với mấy đứa nhỏ".
Các bạn học cũ gặp gỡ rủ nhau đi ăn kem. Mấy đứa bạn thân đứa nào cũng mang giày cao gót đi ăn chè, riêng Trinh cứ đi dép, quần áo đơn giản vậy đó. - Bài phỏng vấn "Yêu tôi tốn kém lắm!" của Trinh, có dư luận cho rằng Trinh bất hiếu với mẹ đẻ, cô nghĩ sao? Tôi biết Trinh rất có hiếu, với mẹ kế còn lo lắng như vậy, mẹ đẻ Trinh sẽ hết lòng chăm sóc thương yêu. Con thẳng thắn, tôi rất cảm phục.
Tôi biết Trinh nổi tiếng nên bị nhiều người ghét, nó như chuyện "trâu buộc ghét trâu ăn". Nhưng bên cạnh đó cũng có nhiều độc giả hiểu và đứng về phía con. - Nhiều người nói rằng Ngọc Trinh sống dựa vào bạn trai, một lối sống không được nhiều người ủng hộ? Làm nghề người mẫu cũng cần phải sang lắm, vậy nên bạn trai có giúp. Nhưng trên sự giúp đỡ ấy phải có sự chân thành, chứ không phải kiểu đưa tiền cho mấy cô gái bia ôm, đưa tiền là người ta có quyền sỉ nhục mình.
Còn chuyện yêu đương riêng tư của con cái, chúng nó tự tìm hiểu và chia sẻ, chúng tôi không có quyền cấm đoán hay can thiệp.