[TD="class: c26, width: 60"]
*
Đang nằm trong giường thì tiếng mẹ chồng tôi chanh chua vang lên:
-*** Chiều khỏe thì mang đống tã lót kia đi giặt đi, để mấy hôm rồi đấy, bốc mùi quá mà dậy mà đi lại cho nó khỏe chứ mày cứ nằm lì mãi thế à? Mà chiều nay tao về muộn mày bảo thẳng Vinh đi làm về rồi ghé qua chợ luôn, không phải dành cơm tao đâu. Vợ với chả con, ăn với sinh con thôi mà cũng không nên, tao đã bảo là phải sinh cho gia đình này một thằng cháu đích tôn nối dõi rồi mà cũng không làm được. Thật đúng là…
Mẹ chồng đi ngang qua tôi và không quên ném một ánh mắt dè bỉu, một cái lườm làm tôi thấy phát sợ. Tôi im lặng nuốt ấm ức vào lòng rồi cố gắng bật ra thành lời:
-*** Vâng, con biết rồi ạ
Chờ cho tới lúc tiếng khóa cửa va vào cánh cửa sắt loảng xoảng rồi âm thanh tiếng xe máy nổ đi được một đoạn, tôi mới ôm đứa con vào lòng rồi vỡ òa trong tiếng nấc. Tôi tủi thân vô cùng, phận làm dâu xa nhà vì yêu anh mà tôi chấp nhận tất cả, tôi chấp nhận xa gia đình thân yêu của tôi để về mảnh đất quê anh mà không có lấy một người thân bên cạnh. Những tưởng cuộc sống được hạnh phúc khi được lấy người mình yêu và người yêu mình nhưng đâu biết được chữ ngờ rằng mẹ chồng tôi là người cực kỳ khó tính. Lại phải sống chung dưới một mái nhà, cứ phải chạm mặt mẹ chồng thường xuyên làm cho tôi cảm thấy mình là đứa đi trọ nhà thuê vậy, làm đủ mọi việc trên đời như một con ô sin để có thể chiểu ý mẹ chồng thế mà…
Hay mẹ nghĩ là tôi chỉ muốn làm dâu nhà mẹ để lăm le cái tài sản kia của nhà chồng.
(ảnh minh họa)
Tôi nằm dài trên giường như vừa trải qua một trận ốm kinh hoàn, thấy thương cho cái thân mình cơ cực, xót xa, nén nỗi đau vào lòng trong nước mắt. Thôi thì cứ ngậm bò hòn làm ngọt vậy chứ tôi không muốn mắc tội vô lễ với bố mẹ chồng. Tôi im lặng vì anh, vì tình yêu anh dành cho tôi, tôi sẽ cố gắng làm con dâu hiền của mẹ, cố gắng để mẹ được tự hào vì tôi.*Nhưng có vẻ những gì tôi cố gắng mẹ đều phủi bay tất cả, chẳng có ý nghĩa gì. Tôi không hiểu nổi là tại sao mẹ lại có thái độ với tôi như thế nữa, là vì gia đình tôi nghèo khống có đầy đủ như nhà mẹ sao? Hay vì tôi không đảm đang, tôi thua kém những người con dâu khác?
Hay mẹ nghĩ là tôi chỉ muốn làm dâu nhà mẹ để lăm le cái tài sản kia của nhà chồng, hay là do tôi không sinh được cho mẹ được một thằng cháu trai đầu lòng kháu khỉnh như mẹ mong đợi. Hay là tại vì chồng tôi thương yêu tôi nên mẹ cảm thấy tình cảm của đứa con trai bấy lâu mẹ chăm bẵm yêu thương nay bị san sẻ sang cho một người đàn bà xa lạ? Nghĩ đến đây tôi thấy nặng lòng quá?
Nước mắt lại rơi lã chã trên đôi gò má tôi. Thôi thì sẽ cố gắng làm lơ những lời nói khó nghe của mẹ, những trách móc thẳng thừng và những ánh mắt không mấy thiện cảm từ mẹ. Làm lơ và chịu đựng vì đứa công chúa nhỏ của tôi và anh, vì cuộc sống lâu dài và chính là do tôi cũng không muốn mang tiếng là đứa con dâu chanh chua lắm lời. Điều đó chỉ làm cho không khí gia đình thêm căng thẳng. Tôi chỉ mong một ngày mẹ sẽ hiểu lòng tôi. Nhiều lúc tôi có cảm giác mẹ chồng tôi như bà phù thủy trong truyện cổ tích cưỡi cây chổi và sẵn sàng soi mói tôi bất lỳ lúc nào.
Mệt mỏi ẵm đứa con vào nôi rồi vớ lấy đống quần áo đem đi giặt. Bỗng mẹ quay về chắc vì quên cái gì đó? Mẹ vào phòng rồi nói vọng ra với tôi:
-*** Vợ với chả con. Có mỗi mấy đôi tất của chồng mày mà cũng không giặt nổi hay sao mà cứ để nó đi đi lại lại mấy hôm nay vậy?
Nói rồi mẹ quẳng ngay mấy cái tất chân của chồng tôi vào mặt tôi. Sự nhịn nhục thế là quá đủ? Tôi hét lớn lên rằng:
-*** Sao mẹ ác với con thế? Mẹ một vừa hai phải thôi. Con đâu có lỗi gì với mẹ chứ?
Nước mắt ngắn dài, tôi ngồi thụp xuống bên đống quần áo, ôm mặt khóc nức nở trong đắng cay, tủi hờn vô độ.
****************
-*** Tỉnh rồi hả con?
-*** Con mơ gì mà cứ ú ớ vậy?
Mẹ vuốt nhẹ những ngọn tóc còn dính bết trên vầng trán lấm tấm mồ hôi của tôi.
Tôi mở to mắt nhìn mẹ, sao thấy ánh mắt đó gần gũi và tình cảm đến lạ lùng.
Mẹ hỏi tôi? Sao tỉnh dậy mà nhìn mẹ lạ vậy?
Tồi chỉ cười và nghĩ lại cơn ác mộng vừa qua. May sao đó chỉ là một giấc mơ không đẹp về mẹ chồng và những suy nghĩ của tôi trong giấc mơ. Đúng là giấc mơ dài. Nỗi ám ảnh về những bà mẹ chồng ghê gớm cứ đeo đuổi mãi trong đầu tôi, không hiểu sao sau một đêm vượt cạn tôi lại có giấc mơ như thế nữa. Chắc tại bị ám ảnh bởi câu chuyên của mấy chi cùng công ty hay trên phim ảnh, báo chí, ngoài đời sống mà gần nhất đó là hàng xóm cạnh nhà tôi, dăm bữa nửa tháng mẹ chồng nàng dâu lại có những khúc mắc với nhau.
Kết quả vẫn là những lời qua tiếng lại bởi mẹ chồng năm lạng thì cô nàng dâu cũng đã nửa cân và có lẽ tôi có cảm giác hơi buồn và áy náy vì không sinh cho bố mẹ chồng được một đứa cháu trai đầu lòng. Bỗng thấy có niềm vui gì đó nhen nhóm trong tim. Ánh* mặt mẹ* hiền từ và ân cần quá, nó xoa dịu* sự lo lắng trong lòng tôi. Tôi chỉ biết đáp trả mẹ bằng một nụ cười ngoan của một đứa con dâu được mẹ chồng yêu chiều, quý mến.
***********
Mẹ là người để con chia sẻ những buồn vui. (ảnh minh họa)
Nghĩ đến đây lòng tôi thấy lâng lâng hạnh phúc, bất giác tôi nắm chặt đôi bàn tay gầy của mẹ và nói rằng: cảm ơn mẹ đã ở bên cạnh con những lúc thế này. Mẹ cười hiền rạng rỡ:
-*** Mẹ tròn con vuông là mẹ và gia đình vui rồi. Lo mà ăn uống vào cho nhanh khỏe con nhé, đừng nghĩ ngợi lung tung rồi ảnh hưởng tới sức khỏe !
Tôi quay mặt nhìn công chúa nhỏ đáng yêu của tôi vừa chào đời, vui mừng quá vì tôi đang nắm giữ một niềm hạnh phúc không mấy ai có được trên đời, chồng tôi nhìn tôi trìu mến:
-*** Em ăn cháo nhé. Anh lấy cho em
Mẹ vội vã bảo với anh:
-*** Thôi con cứ ngồi với vợ đi nó vừa trải qua một ca sinh khó cứ ở lại bên nó để mẹ lấy cháo cho con dâu của mẹ.
*
*Tôi thầm cảm ơn cuộc sống này đã cho tôi gặp được anh. Được cho tôi có cơ hội làm con dâu của mẹ. Qua đây tôi cũng muốn gửi gắm lời cảm ơn của tôi tới người mẹ chồng của tôi. Cảm ơn mẹ vì đã yêu đứa con dâu này như con đẻ, yêu thương con như đứa con của mẹ cảm ơn mẹ đá dìu dắt con trong những bỡ ngỡ khi mới về nhà chồng. Cảm ơn mẹ vì đã* bảo ban chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống với con. Cảm ơn mẹ vì những lời trách móc nhẹ nhàng khi con phạm lỗi.
Con biết rằng trong cuộc sống không thể không vấp phải những va chạm do bất đồng quan điểm nhưng chưa bao giờ mẹ nói nặng lời với con. Chắc hẳn một đời làm dâu mẹ cũng hiểu những bận lòng của những nàng dâu muốn làm tròn đạo lý. Mẹ thương con vì con mồ côi mẹ từ bé, sớm lăn lộn giữa cuộc đời và mẹ hiểu thấu nỗi lòng của một người con thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ. Mẹ thông cảm với gia cảnh của con. Mẹ là người vá víu những thương tổn trong lòng con. Dắt con qua chiếc cầu để tới bến bờ hạnh phúc. Khi con mới bước vào làm dâu nhà mẹ, cũng không ít lời đàm tiếu bởi hai gia đình đâu có môn đăng hộ đối. Điều đó thật sự làm con thấy chạnh lòng, nhưng nghèo đâu phải là cái tội phải không mẹ?
Mẹ đã từng bảo với con như thế và mẹ chỉ cần một người con dâu hiền thảo, đảm đang việc nhà, còn gia cảnh con thế nào mẹ không để ý. Con còn nhớ năm ấy, khi còn chưa làm dâu nhà mẹ, ngày ấy bố con bệnh nặng, số tiền chi cho viện phí và trang trải cho ca mổ của bố con quá lớn, thực sự nó là quá sức đối với gia đình con. Gia đình mẹ đã lặn lội vào tận nhà con thăm bố và giúp đỡ con phần nào trang trải tiền viện phí và động viên con vượt qua khó khăn này.
Những lần con ốm anh bận đi công tác mẹ là người bên con, thời gian mang thai con ốm nghén, mẹ và anh lo lắng, chăm sóc cho con. Cảm ơn mẹ vì mẹ là giấc mơ ngọt ngào của đời con, đừng để cơn ác mộng của con thành sự thật mẹ nhé. Con sẽ cố gắng giữ niềm hạnh phúc này thật bền lâu mẹ ạ.
Tôi lặng im bên mẹ, trong không gian nhỏ hẹp của căn phòng vợ chồng tôi có tiềng ầu ơ của bà ru cháu ngủ . Đâu đó xa xa bên nhà hàng xóm vang vọng tiếng của hai người đàn bà cãi nhau trong đêm, âm thanh đó chắc vẫn thoảng trong những cơn mê của những người con dâu xứ người xa lạ…