Tôi là tác giả của bài viết Chồng có hai bằng đại học vẫn ăn bám vợ. Tôi không ngờ nhận được nhiều ý kiến động viên, khuyên nhủ đến vậy. Tôi xin gửi lời cảm ơn chân thành đến tất cả mọi người đã quan tâm và chia sẻ với hoàn cảnh của tôi.
Gần một năm nay, tôi và chồng sống gần như ly thân vì từ khi thất nghiệp đến giờ, anh yêu cầu tôi chia đôi tài sản để có tiền chi xài, còn tôi thì lo cho con. Bây giờ cả hai chỉ có đứa con là chung thôi, dù vậy, anh vẫn lên ở chung, đi làm về tôi vẫn lo cơm nước cho anh ầy đủ mà không nói lời nào. Chúng tôi như hai người bạn ở chung nhà thế thôi. Không phải tôi phục dịch hay nhu nhược vì ngoài việc đi làm, về nhà tôi vẫn thích tự nấu ăn, nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, đó như là một sở thích rồi, giống như mẹ tôi vậy.
Tôi cũng đã nhiều lần nhỏ to [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url], thậm chí là khóc với anh rằng vợ chồng giờ sống không có tương lai. Nhưng anh không an ủi hay có thay đổi gì hết vì đó là bản tính. Lúc con tôi mới 5 tháng tuổi, mẹ tôi lên ở để chăm sóc cháu rồi mẹ trở bệnh nặng, hôm đó, một tay tôi ẵm con, một tay dắt mẹ đi bệnh viện khám, cầm kết quả bệnh tình của mẹ trên tay mà tôi rưng rưng nước mắt. Mẹ tôi bị bệnh rất nặng.
Sau đó, tôi đưa mẹ vào nhập viện, con tôi cũng bệnh. Vậy mà công ty tổ chức đi chơi ở Nha Trang, anh vẫn đi 4-5 ngày. Tôi nói anh nên ở nhà giúp tôi thì anh bảo không đi là ngại với công ty. Anh bỏ mặc tôi tự lo mọi thứ. Tôi chỉ có hai chị em, em trai lúc đó đang ở nước ngoài, chỉ có mình tôi là lo cho mẹ nên tủi thân lắm. Thời gian mẹ nằm viện, tôi nghỉ làm rất lâu để lo cho mẹ, anh chỉ vào bệnh viện thăm mẹ một lần như người khách bình thường. Hôm đó, đồng nghiệp đến thăm mẹ, tôi quá buồn nên khóc nức nở. Hay lần khác tôi đi đám cưới cùng anh, anh say đến không biết gì. Tôi dù đang mặc áo đầm rất xinh tươi mà vẫn phải chở anh hơn 40 km, người đi đường nhìn tôi với nhiều e ngại, vừa chạy xe vừa rơi nước mắt vì tủi thân.
Bây giờ, niềm vui của tôi là công việc và con, cuối tuần về vui với ba mẹ. Có bạn lo sợ rằng có khi tôi sẽ ngoại tình để có người động viên, chia sẻ nhưng không, mọi người yên tâm nhé. Tôi rất có lòng tự trọng, tôi còn sống cho con và cho ba mẹ mình nữa, không thể vì hoàn cảnh mà đánh mất giá trị của tôi đâu. Cho dù mai này có chia tay, tôi có tình cảm mới thì nhất định đó phải là tình cảm trong sáng, chân thành. Người ấy phải là người tôi tin tưởng và cảm thấy bình yên thì mới dám nghĩ đến chuyện tương lai. Còn không, tôi sẽ sống vì con cũng không sao.
Tôi đã lắng nghe hết ý kiến mọi người và quyết định đợi lúc anh xin được việc làm, tôi sẽ nhỏ nhẹ để nói với anh cần quan tâm, lo lắng cho vợ con. Bây giờ anh đang thất nghiệp, tôi có nói gì thì chỉ làm anh thêm buồn và mọi người nghĩ sai về tôi. Thật lòng tôi rất mong anh thay đổi và không muốn gia đình phải đỗ vỡ. Nhưng nếu anh có đi làm, tôi cũng chỉ mong anh lo được cho bản thân anh, có dư thì còn lo trả nợ cho ba mẹ anh ở quê vì còn thiếu tiền xây nhà cho ba mẹ. Nếu anh vẫn vô tư và không có định hướng, tôi sẽ ly thân chính thức. Tôi sẽ nuôi con mà không cần anh phải trợ cấp.
Một lần nữa, tôi cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm tư của tôi, cho tôi thấy xung quanh mình có rất nhiều người tốt, cảm thấy cuộc đời còn nhiều thứ đáng yêu hơn. Thân chúc mọi người luôn sống vui vẻ, hạnh phúc và thành đạt.
TT
Gần một năm nay, tôi và chồng sống gần như ly thân vì từ khi thất nghiệp đến giờ, anh yêu cầu tôi chia đôi tài sản để có tiền chi xài, còn tôi thì lo cho con. Bây giờ cả hai chỉ có đứa con là chung thôi, dù vậy, anh vẫn lên ở chung, đi làm về tôi vẫn lo cơm nước cho anh ầy đủ mà không nói lời nào. Chúng tôi như hai người bạn ở chung nhà thế thôi. Không phải tôi phục dịch hay nhu nhược vì ngoài việc đi làm, về nhà tôi vẫn thích tự nấu ăn, nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, đó như là một sở thích rồi, giống như mẹ tôi vậy.
Tôi cũng đã nhiều lần nhỏ to [url="https://timbanvn.com/forums/87/"]tâm sự[/url], thậm chí là khóc với anh rằng vợ chồng giờ sống không có tương lai. Nhưng anh không an ủi hay có thay đổi gì hết vì đó là bản tính. Lúc con tôi mới 5 tháng tuổi, mẹ tôi lên ở để chăm sóc cháu rồi mẹ trở bệnh nặng, hôm đó, một tay tôi ẵm con, một tay dắt mẹ đi bệnh viện khám, cầm kết quả bệnh tình của mẹ trên tay mà tôi rưng rưng nước mắt. Mẹ tôi bị bệnh rất nặng.
Sau đó, tôi đưa mẹ vào nhập viện, con tôi cũng bệnh. Vậy mà công ty tổ chức đi chơi ở Nha Trang, anh vẫn đi 4-5 ngày. Tôi nói anh nên ở nhà giúp tôi thì anh bảo không đi là ngại với công ty. Anh bỏ mặc tôi tự lo mọi thứ. Tôi chỉ có hai chị em, em trai lúc đó đang ở nước ngoài, chỉ có mình tôi là lo cho mẹ nên tủi thân lắm. Thời gian mẹ nằm viện, tôi nghỉ làm rất lâu để lo cho mẹ, anh chỉ vào bệnh viện thăm mẹ một lần như người khách bình thường. Hôm đó, đồng nghiệp đến thăm mẹ, tôi quá buồn nên khóc nức nở. Hay lần khác tôi đi đám cưới cùng anh, anh say đến không biết gì. Tôi dù đang mặc áo đầm rất xinh tươi mà vẫn phải chở anh hơn 40 km, người đi đường nhìn tôi với nhiều e ngại, vừa chạy xe vừa rơi nước mắt vì tủi thân.
Bây giờ, niềm vui của tôi là công việc và con, cuối tuần về vui với ba mẹ. Có bạn lo sợ rằng có khi tôi sẽ ngoại tình để có người động viên, chia sẻ nhưng không, mọi người yên tâm nhé. Tôi rất có lòng tự trọng, tôi còn sống cho con và cho ba mẹ mình nữa, không thể vì hoàn cảnh mà đánh mất giá trị của tôi đâu. Cho dù mai này có chia tay, tôi có tình cảm mới thì nhất định đó phải là tình cảm trong sáng, chân thành. Người ấy phải là người tôi tin tưởng và cảm thấy bình yên thì mới dám nghĩ đến chuyện tương lai. Còn không, tôi sẽ sống vì con cũng không sao.
Tôi đã lắng nghe hết ý kiến mọi người và quyết định đợi lúc anh xin được việc làm, tôi sẽ nhỏ nhẹ để nói với anh cần quan tâm, lo lắng cho vợ con. Bây giờ anh đang thất nghiệp, tôi có nói gì thì chỉ làm anh thêm buồn và mọi người nghĩ sai về tôi. Thật lòng tôi rất mong anh thay đổi và không muốn gia đình phải đỗ vỡ. Nhưng nếu anh có đi làm, tôi cũng chỉ mong anh lo được cho bản thân anh, có dư thì còn lo trả nợ cho ba mẹ anh ở quê vì còn thiếu tiền xây nhà cho ba mẹ. Nếu anh vẫn vô tư và không có định hướng, tôi sẽ ly thân chính thức. Tôi sẽ nuôi con mà không cần anh phải trợ cấp.
Một lần nữa, tôi cảm ơn mọi người đã lắng nghe tâm tư của tôi, cho tôi thấy xung quanh mình có rất nhiều người tốt, cảm thấy cuộc đời còn nhiều thứ đáng yêu hơn. Thân chúc mọi người luôn sống vui vẻ, hạnh phúc và thành đạt.
TT