[Truyện ngắn][Thần Vương Tiên Anh]
Mẹ kế ! Anh yêu em.
***
Hoàng Phong 27 tuổi, con trai độc nhất của giám đốc công ty vàng bạc đá quý. Ngay từ khi mới sinh, mẹ anh đã mất thế nên anh chưa một lần biết được thế nào là tình thân mẫu tử cũng như chưa một lần được người phụ nữ nào quan tâm chăm sóc.
Bỗng dưng đến 1 ngày nọ điều anh không mong muốn cũng đã xảy ra. Bố anh vào nhà và theo sau đó là một người con gái da trắng hồng, đôi mắt to tròn, tóc được búi gọn lên. Bố khuôn mặt tươi cười tiến về chỗ anh.
– Phong, đây là Vy. Kể từ hôm nay cô ấy sẽ là mẹ kế của con.
Phong giật mình làm rơi mất quả táo đang ăn. Anh đứng bật dậy.
– Bố, đừng đùa con thế chứ. Việc bố muốn tái giá hay muốn cho ai về nhà thì tùy. 27 năm bố một mình nuôi con, con hiểu bố vất vả như thế nào. Giờ bố muốn có người phụ nữ bên cạnh, được thôi con cũng không quyền gì đòi hỏi trách cứ, nhưng cô ta – Phong chỉ vào Vy rồi tiếp – mặt búng ra sữa, tiếp cận gia đình ta chắc vì tiền thôi bố ạ. Bố nên…
….Bốp….
Phong chưa kịp dứt hết câu thì anh đã lãnh trọn cái tát của bố mình.
– Bố cấm con ăn nói bậy bạ thế nữa – quay sang Vy- lên phòng sắp xếp đồ đạc.
Phong uất ức nhìn theo hai con người ấy. Anh căm phẫn : lần đầu tiên bố đánh anh, bố vì cô ta mà đánh anh.
***
Như thường lệ, sáng sớm anh đều ra khỏi nhà từ rất sớm, đến tối mới về. Thấy phòng bếp còn sáng trưng, anh vào định tắt thì nhìn thấy Vy gục đầu vào bàn ngủ. Không nói gì, anh nhanh chóng đi ra, vô tình làm rơi móc chìa khóa. Tiếng động khiến Vy thức giấc, cô lấy tay dụi dụi mắt.
– Cậu đi đâu giờ này mới về ?
Phong chau mày.
– Cô lấy quyền gì mà hỏi tôi câu này ?
– Mẹ kế !
– Rất tiếc, tôi chỉ cần mẹ chứ không cần mẹ kế. – Anh nhặt chìa khóa lên, đi tiếp.
– Cậu ăn cơm chưa ? – Vy hỏi với.
Bỏ ngoài tai câu hỏi của cô, anh về phòng mình.
***
Hôm nay,buổi tiệc tùng đập phá cùng đám bạn bị hoãn, Phong đành phải về nhà. Cơm còn đấy nóng hổi trên bàn nhưng Vy thì không thấy. Nghe tiếng nước chảy, đoán Vy đang tắm, bất giác Phong nở nụ cười nham hiểm.
Cảnh cửa phòng tắm bật mở, Vy giật mình thì ra là Phong đã cố ý mở, cô nhanh tay lấy khăn che người lại.
– Cậu bỉ ổi thật.
Phong đứng dựa lưng vào cửa, mắt hướng về Vy, nhếch môi, nói
– Cô bảo cô là mẹ kế tôi vậy nên phận làm con nhìn mẹ tắm thì không có lỗi.
Cô trừng mắt bặm môi tính nói gì nhưng rồi im lặng, nhẹ nhàng lấy quần áo trên mắc, nhanh chân ra khỏi phòng tắm.
Dần dà việc trêu cô hay nói những lời chế giễu cô đã trở thành thói quen của anh: ăn bánh thì ăn có nửa xong vứt ra sàn bắt cô dọn, uống cà phê thì cũng làm đổ nốt…. Mỗi lần như thế, anh đều châm chọc cô rằng: ” Vì đồng tiền mà có thích bán mình cho bố tôi à. Giờ cô xem, có phải khổ, cô khác gì đám ôsin không?”.
Mặc dù bị Phong nói chẳng ra gì nhưng Vy vẫn hàng ngày chờ anh về ăn cơm, đơn giản vì nghĩa vụ người mẹ kế.
Tai nạn bất ngờ xảy đến với Phong, khiến anh phải nằm viện 2 tháng. Và trong thời gian này đã giúp anh nhận thức được nhiều điều.
Hay tin con gặp tai nạn, ông Hoàng cùng Vy lập tức đến bệnh viện, cũng may Phong chỉ chấn thương nhẹ ở chân nhưng vẫn phải ở lại điều trị trong vòng 2 tháng. Khó thay ở đây, ông Hoàng phải sang Úc 3 tháng bàn công chuyện nên ông giao nhiệm vụ chăm sóc Phong cho Vy.
Vậy là cứ mỗi khi đi học về, Vy phải tất bận đi chợ luôn, nấu cơm thật nhanh mang vào viện. Phong ương ngạnh bắt cô bón từng thìa cơm cho anh ăn với lí do là: “Bố tôi mua cô về để chăm tôi ?”.
Cho anh ăn cơm xong, cô liền thu dọn thần tốc rồi vội vàng đến trường mà chằng có hột cơm nào vào bụng.
Mấy đứa bạn Phong đến thăm.
– Tao nghe nói mày bị què chân hả ?
– Què cái đầu mày? – anh nhìn một lượt- Thế Ly đâu rồi ?
Kiệt thản nhiên nói.
– Nó nghe rằng mày bị què chân nên chạy theo thằng khác rồi.
Phong tức giận.
– Hẳn hoi đi. Đừng có chơi đùa kiểu đấy.
– Ơ hay, thằng này. Mày không tin thì đi mà gọi điện hỏi nó.
Ngón tay Phong run lên nhấn từng số trên điện thoại.
Đầu bên kia, giọng một người con gái vang lên.
– Anh Phong….
– Ly có phải….
Phong chưa kịp nói tiếp thì Ly đã “Ừ, e có người yêu mới rồi”.
– Tại sao?
Ly điềm tĩnh trả lời.
– Anh Phong, anh rất tốt với em, khoảng thời gian được quen anh là hạnh phúc của em. Nhưng anh ạ, rất tiếc em không thể yêu được một thằng què.
Đoạn, Ly cúp máy, bên Phong chỉ còn nghe thấy tiếng “tút…tút”.
***
Dạo gần đây, Phong thường bỏ cơm, Vy thấy lo nên xin nghỉ học hai ngày.
Phong ánh mắt vô hồn, Vy chìa bát cơm ra trước mặt anh. Phong ngước nhìn cô, nói.
– Vy, tôi hỏi cô nhé ?
– Anh ăn cơm trước đi đã, sáng đã không ăn rồi, tối phải ăn chút gì đi chứ rồi tôi cho anh hỏi.
Phong ngoan ngoãn ăn trái hẳn với tính cách thường ngày của anh.
– Nếu một ngày kia người cô yêu rời bỏ cô để đến với người khác vì nghĩ cô bị què, cô sẽ làm thế nào ?
Vy ôn tồn.
– Còn làm gì nữa đây khi đã rõ thật tâm một con người.
***
Hai tháng sau, Phong xuất viện. Anh vui vẻ hẳn trở lại bởi anh biết rằng còn rất nhiều thứ tươi đẹp xung quanh, vậy tại sao cứ phải nắm giữ mãi một nỗi buồn.
Phong ít đi chơi hơn, thường xuyên ở nhà cùng Vy đi chợ,nấu ăn, trò chuyện cùng nhau.
Phong ngồi xuống sôpha.
– Sống lâu mà tôi vẫn không biết gì về cô cả ?
Vy đáp.
– Dương Yến Vy, 19 tuổi mai là tròn 20, từ nhỏ sống cơ cực, hiện giờ đang làm mẹ kế cho Hoàng Phong 27 tuổi hống hách, chơi bời thích đàn đúm, đập phá.
– Có cần nói quá lên thế không?
– Có gì nói nấy.
– À, mai cô tròn 20 tức là sinh nhật cô hả?
Gật….gật
– Vậy ở chỗ cô hay tổ chức sinh nhật như thế nào.
Vy ngây ngô.
– Không biết, chưa bao giờ làm.
– Được rồi, cậu chủ này đã ra tay thì sẽ cho cô một sinh nhật thật happy.
***
Phong chuẩn bị tươm tất bày ra trên bàn: nào bánh kẹo, hoa trái, cả bánh gatô, sâmpanh và nước ngọt…
Đồng hồ điểm 7h, anh vội vàng lái con xe SH đến đón cô, lòng không ngừng vui thầm, mường tượng khuôn mặt của cô sẽ bất ngờ chừng nào.
Bỗng chuông điện thoại anh reo.
– Alô, ai đấy?
– Huhu,anh Phong ơi huhu giúp em với huhu….
Nghe giọng nói quen thuộc, Phong mủi lòng.
– Được rồi, em đang ở đâu?
– Quán bar cũ, nơi chúng mình quen nhau.
Vừa thấy Phong, Ly đã sán lại.
– Huhu…em biết lỗi rồi, anh tha thứ cho e huhu….chúng mình làm lại từ đầu nhé anh…huhu…hức hức…
– Tay anh không còn đủ dũng khí để nắm chặt tay em nữa rồi. Ngày em buông tay cũng là lúc anh bị rơi vào đáy hố sâu tột cùng và lúc đó anh đã tuyệt vọng. Nhưng rồi đã có người con gái giúp anh thoát khỏi cái hố sâu ấy. Nhưng rất tiếc đó không phải là em.
Ly nghe vậy hất tóc giở giọng.
– Ông già, anh triết lý từ lúc nào đấy. Hơ. Đừng tưởng con này xuống nước xin xỏ thì ngồi ấy ngâm văn chương. Cái loại anh đừng mong có con nào yêu thật lòng. Haha…chơi đùa anh thôi, ông già ngu haha….
Phong nhếch môi cười chua xót. Đây là người anh đã từng hết lòng yêu đây sao. Đoạn rồi anh kêu rượu ra uống, cứ thế hết chai này đến chai khác.
Về phần Vy, cô ngồi đợi anh suốt trước cổng trường mùa đông rét mướt, nhưng anh đã không đến. Bất giác trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả, nước mắt nghẹn ứ đôi mắt Vy. Cô đã biết đau rồi, đau vì yêu anh.
Căn nhà lạnh giá không hơi ấm, cô buồn tủi nhìn trên bàn thịnh soạn nhưng không đụng vào mà cô lẳng lặng về phòng, chùm chăn kín mít.
Phong lết về nhà trong trạng thái con say. Anh mơ mơ màng màng, đi vẹo hết bên này tới bên nọ mới tới được phòng
mình. Cầm trai rượu trên tay, vô tình anh vâp ngã, tiếng vỡ xoảng thật to, Vy giật mình vội chạy sang phòng anh đỡ anh dậy.
Phong hét lớn.
– Đàn bà toàn một lũ khốn nạn. Thà mua con điếm nó còn biết làm chủ vui…
Vy im lặng, lấy khăn lau mặt cho anh bớt nóng. Bỗng, Phong giữ chặt tay cô.
– Có phải em thích tiền lắm không? Vậy thì để tôi mua em.
Vừa dứt lời, Phong đã kề sát miệng mình vào môi cô, thừa lúc cô không phòng bị, anh đưa lưỡi lấn sâu vào. Phong tham lam chiếm hết diện tích trong khoang miệng của cô, nụ hôn sâu dài khiến cô không kịp thở, muốn đẩy anh ra nhưng thật tình quá khó bởi sức cô đâu chống nổi anh. Vy đành thuận tình đáp trả. Đến khi anh cởi hết cúc áo cô, luồn tay vào bên trong, cô mới rùng mình, gắng nói.
– Phong, cậu bỏ tôi ra đi.
Nhưng một con say khát tình đâu còn tâm trí để nghe cô.
Giờ Vy trần trụi, cô nước mắt giàn giụa.
- Tôi xin cậu thả tôi ra…..huhu….thả tôi ra… Á…- Tiếng hét đau đớn của Vy vang lên.
***
Phong uể oải ngồi dậy, đầu đau nhức. Như nhớ ra điều gì đó chợt anh vội nhìn xuống người mình. Hôm qua, anh nhớ không nhầm anh đã có lỗi với Vy. Lật tấm chăn lên, vết máu đỏ trên tấm nệm đã thẫm lại. Anh không thể ngờ rằng Vy còn là gái trinh trước khi anh chiếm lấy cô.
Phong dề dà xuống tầng. Mọi thứ anh chuẩn bị hôm qua không hề xê dịch. Nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ nhưng trong nhà dường như vẫn tĩnh lặng. Phong hốt hoảng vội vã vào phòng Vy. Đồ đạc vẫn đó còn người không thấy.
Anh thoáng nghĩ: “Hay là cô ta bỏ nhà rồi ?”. Phong dằn vặt trong câu hỏi mình tự đặt ra.
….Cạch….
Vy bước vào, trên vai còn đeo cặp, tay thì cầm túi đồ ăn.
Thấy cô, anh vui mừng.
- Không phải em……
Cô im lặng, không nói gì, dọn đống đồ ăn của anh chuẩn bị trên bàn tối qua rồi bày thức ăn mới lên.
Trong lúc ăn, Phong chốc chốc lại nhìn trộm cô, còn Vy khuôn mắt không cảm xúc.
- Anh xin lỗi, hôm qua…….
Đột nhiên Vy đứng dậy:
- Tôi no rồi.
Xong cô trở về phòng.
***
Cậu chủ Hoàng Phong của công ty vang bạc đá quý ngông nghênh ngày nào nay bỗng dưng thay tính đổi nết, Anh không còn chơi bời như trước, chịu khó ở nhà hơn. Lần đầu tiên Phong ăn vào bếp nấu ăn đợi Vy đi học về,
Phong biết mình dã làm hại cô, gây tổn thương cho cô. Anh có một câu hỏi muốn hỏi cô nhưng không có can đảm để hỏi.
Gần 3 tháng trôi qua, Phong vô tình nhận ra anh đã yêu Vy từ lúc nào.
Lúc anh bệnh, cô chăm sóc.
Lúc anh buồn, cô ở bên.
Tình yêu của anh chỉ đơn giản xuất phát từ đây.
***
Ông Hoàng từ Úc trở về, Phong sung sướng ôm bố. Đoạn anh cầm lấy tay bố, rồi đặt tay Vy vào.
- Con trả “mẹ” cho bố.
Suốt bữa ăn, Phong liên tục gắp thức ăn cho bố và Vy, còn Vy xanh xao cách mấy phút lại chạy vào phòng vệ sinh nôn.
Phong vội vã vào theo.
- Em không khỏe à ?
…Im lặng….
- Có phải em có không ?
- Không ! – Cô trả lời dứt khoát.
***
Sáng, Phong đặt đồng hồ báo thức đúng 8 giờ cửa hàng thuốc mở cửa để đi mua thuốc dưỡng thai cho cô. Anh biết rằng cô bảo không tức là có.
Cầm bao thuốc trên tay về nhà, anh gặp ngay bố với khuôn mặt vui vẻ.
Ông đặt tay lên vai anh.
- Phong, con đã trưởng thành. Hãy cùng về công ti quản lý cho bố.
Phong nhẹ nhàng gật đầu. Lâu lắm rồi anh mới thấy bố cười. Chợt nghĩ đến Vy, anh cảm thấy mình có lỗi với cả bố và cả cô.
- Bố….con….
- Con trai, có gì mà ấp úng vậy ?
Phong lấy hết dũng khí.
- Xin lỗi bố, con yêu Vy……
Ông Hoàng không những không giận mà còn ôn nhu nói.
- Vậy con hãy đi tìm Vy đi. Cô ấy là một cô gái tốt.
- Tìm ?
- Vy đã rời khỏi đây từ sớm nay.
- Tại sao……….tại sao vậy bố ?
- Được rồi, con trai nghe đây……..
***
Vy đôi tay lạnh buốt đứng đợi tàu. Chỉ ít phút nữa thôi, cô sẽ phải rời khỏi thành phố hoa lệ này, rời xa tất cả, rời xa Phong – người cô yêu. Được quen biết Phong đã là đủ đối với cô.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Vy. Chợt một bàn tay to nắm chặt lấy tay cô.
- Ngốc, đừng đứng đây khóc, anh cho mượn vai này.
Giọng nói quen thuộc, cô ngẩng mặt lên.
- Tại sao……???
- Bố đã kể hết với anh rồi. – Phong ôm Vy dựa vào người mình.- Em đúng là thiên hạ đệ nhất ngốc. Em nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc ư ? Chưa end đâu….bởi anh còn diều muốn nói: “ANH YÊU EM”.
Phong cúi xuống hôn cô, một nụ hôn khác hẳn với lần trước, nó chứa đựng yêu thương và cả ngọt ngào nữa.
Rời môi cô, anh bắt đầu tuyên bố.
- Dương Yến Vy nghe rõ trả lời, kể từ lúc này em phải suốt đời suốt kiếp ở bên anh, chỉ được yêu mình anh. Cho dù em gật đầu hay lắc đầu thì mọi điều đó vẫn sẽ coi là đồng ý.
- Chọn cái nào thì người hớ cũng là em. Đành…. Em theo anh vậy – Vy mỉm cười.
- Em hứa rồi đấy nhé. Còn anh, ngoài bố, giờ chỉ có em và con của chúng ta thôi ! ♥♥♥
***
Vì cứu chữa mẹ già, Vy nhận lời làm mẹ kế. Chỉ cần cô có thể khiến con ông Hoàng thay đổi cách sống, suy nghĩ chin chắn, và hơn hết chịu gọi cô tiếng mẹ là cô sẽ hoàn thành xong nhiệm vụ của mình.
Mẹ cô đã thoát khỏi nguy kịch cũng là lúc cô có tình cảm với Phong.
Ngoài tiền viện phí, ông Hoàng hứa sẽ cho cô thêm 100 triệu.
Cuối cùng Phong đã gọi cô là “mẹ” nhưng cùng lúc đó cô có thai với Phong.
Cô từ chối số tiền ông Hoàng đưa, lặng lẽ rời đi, tim đau nhói.