➤➤ LINK VIP TẠI ĐÂY?
➤➤ NẠP
Nếu chưa yêu, thì cứ yêu cho biết đi. Yêu thi vị và vui lắm, mình sẽ là người con gái hạnh phúc nhất cõi đời này, tìm thấy một người để mình sẻ chia, lắng nghe và chăm sóc. Nhưng...yêu phải chấp nhận. Chấp nhận hết mọi rủi ro có thể sẽ đến, là dám bước vào....và dám bước ra, là dám níu và dám buông.
Bạn rủ mình đi uống cafe, kể câu chuyện tình yêu của bạn, bạn khóc...mình lại mỉm cười. Những cảm xúc ấy, những câu chuyện ấy, mình đã trải qua, mình hiểu....nhưng làm sao nói cho bạn hiểu, tình yêu vô thường lắm.
Nếu chưa yêu, thì cứ yêu cho biết đi. Yêu thi vị và vui lắm, mình sẽ là người con gái hạnh phúc nhất cõi đời này, tìm thấy một người để mình sẻ chia, lắng nghe và chăm sóc. Nhưng...yêu phải chấp nhận. Chấp nhận hết mọi rủi ro có thể sẽ đến, là dám bước vào....và dám bước ra, là dám níu và dám buông.
Có nhiều người cứ bước vào mãi, níu mãi rồi cứ mãi không đứng dậy được, mình không muốn bạn như vậy. Cái gì cũng có cái giá của nó, tình yêu cũng vậy, nỗi đau trong tình cảm khi chia tay, mình ví bằng sự thống khổ của địa ngục, khi dày vò mình quanh năm suốt tháng. Nhưng một khi mình đã đứng dậy được, nắng về trong tim thì mình không còn sợ gì nữa. Mạnh mẽ và lợi hại gấp bội lần.
Tuy vậy, tình yêu cũng có tác dụng phụ, bạn cứ ràm mình không chịu yêu, không phải mình không muốn, mà là em tim sang chảnh của mình không chịu loạn nhịp nữa. Khi mình nhận thức tuổi thanh xuân sắp hết và mình không muốn chuyện tình yêu chiếm phần đa khi hắn chỉ được là phần thiểu...
Cố nên bạn của của tôi ơi, đừng trách mình "ác ôn" hay quá lạnh lùng, bởi vì phải có trải qua, phải có đau khổ thì mới là mình của ngày hôm nay. Kiểu như, sau cơn mưa, kiểu gì cũng có nắng. Mình sẽ luôn dõi về phía bạn, lạc quan lên, không có tình yêu, bạn vẫn có mình.
P/S: "Người đàn ông yêu bạn thật lòng, là người không bao giờ... rời bỏ bạn", xin hãy nhớ!
Bạn rủ mình đi uống cafe, kể câu chuyện tình yêu của bạn, bạn khóc...mình lại mỉm cười. Những cảm xúc ấy, những câu chuyện ấy, mình đã trải qua, mình hiểu....nhưng làm sao nói cho bạn hiểu, tình yêu vô thường lắm.
Nếu chưa yêu, thì cứ yêu cho biết đi. Yêu thi vị và vui lắm, mình sẽ là người con gái hạnh phúc nhất cõi đời này, tìm thấy một người để mình sẻ chia, lắng nghe và chăm sóc. Nhưng...yêu phải chấp nhận. Chấp nhận hết mọi rủi ro có thể sẽ đến, là dám bước vào....và dám bước ra, là dám níu và dám buông.
Có nhiều người cứ bước vào mãi, níu mãi rồi cứ mãi không đứng dậy được, mình không muốn bạn như vậy. Cái gì cũng có cái giá của nó, tình yêu cũng vậy, nỗi đau trong tình cảm khi chia tay, mình ví bằng sự thống khổ của địa ngục, khi dày vò mình quanh năm suốt tháng. Nhưng một khi mình đã đứng dậy được, nắng về trong tim thì mình không còn sợ gì nữa. Mạnh mẽ và lợi hại gấp bội lần.
Tuy vậy, tình yêu cũng có tác dụng phụ, bạn cứ ràm mình không chịu yêu, không phải mình không muốn, mà là em tim sang chảnh của mình không chịu loạn nhịp nữa. Khi mình nhận thức tuổi thanh xuân sắp hết và mình không muốn chuyện tình yêu chiếm phần đa khi hắn chỉ được là phần thiểu...
Cố nên bạn của của tôi ơi, đừng trách mình "ác ôn" hay quá lạnh lùng, bởi vì phải có trải qua, phải có đau khổ thì mới là mình của ngày hôm nay. Kiểu như, sau cơn mưa, kiểu gì cũng có nắng. Mình sẽ luôn dõi về phía bạn, lạc quan lên, không có tình yêu, bạn vẫn có mình.
P/S: "Người đàn ông yêu bạn thật lòng, là người không bao giờ... rời bỏ bạn", xin hãy nhớ!