Tạm biệt anh!

Xinh

Nhớ!
Thành viên VIP
User ID
9
Tham gia
30 Tháng sáu 2012
Bài viết
4,597
Điểm tương tác
15
Tuổi
29
Địa chỉ
Việt Nam
Đồng
270,651
Cần bao nhiêu nhớ mới đủ để yêu?
Cần bao nhiêu quên để thành xa lạ?
Ai ám ảnh ai giữa hai chiều nghiệt ngã?
Nghiêng bên nào cũng vậy cả thôi.
Quên với nhớ chắc gì đã đúng.
Sóng sánh, chòng chành thuyền vẫn vượt biển khơi.
Thời gian trôi đi, điều gì ở lại?
Ta với nhau đâu phải chỉ vậy thôi!

Thương gửi anh! Khi anh nhận được những dòng chữ này em cũng hi vọng không phải là lúc anh bận bịu với những bài giảng cho bộ đội trên thao trường nắng cháy, hay lúc anh bận thăm hỏi đời sống anh em trong đơn vị. Nếu có thế thì cũng mong anh dành*chút thời gian nghỉ ngơi ít ỏi đó để đọc hết những dòng thư này em gửi cho anh. Cho em gửi lời hỏi thăm, lời chúc sức khỏe tới gia đình và những người thân yêu nhất của anh. Không biết thời gian qua công việc của anh như thế nào, có mệt lắm không? Có ăn đúng bữa, ngủ đúng giấc và có ngon không? Có hoàn thành nhiệm trên giao không? Có phút giây nào anh nhớ tới... em không?
Từng hồi chuông reo lên vào mỗi sáng bình minh chỉ để hỏi rằng “Em đã dậy chưa?” tuy ngắn ngủi thế thôi nhưng với em chỉ cần có thế thôi cả ngày hôm đó nụ cười trên môi em không bao giờ tắt. Sáng nào em cũng trông chờ điện thoại của anh, tới mức có hôm bận việc quá anh không gọi được mà em cứ nằm ì mãi trên giường chỉ để chờ tiếng chuông reo rồi mới chịu đi đánh răng rửa mặt. Thấy ngày mới bắt đầu sao mà ngọt ngào đến thế, phải không anh? Trưa hè mệt mỏi với muôn vàn công việc không tên nhưng qua điện thoại em vẫn cảm thấy được nụ cười của anh rạng rỡ trên khuôn mặt. Chiều về, mặc kệ bụi bặm, nắng và gió của thao trường làm nóng rát cơ thể anh em vẫn được bên anh lắng nghe nhịp thở vội vàng và gấp gáp, nghe tiếng bước chân anh hành quân. Sao chiều dài con đường hành quân của anh từ ngày quen em mỗi lúc một xa vậy anh? Những lúc như thế em cảm giác giống như em đang được đứng trước mặt anh, đưa tay ra là có thể chạm tới những giọt mồ hôi mặn chát của anh rơi xuống.
Khi màn đêm chậm buông, là lúc em được gần anh thật nhiều, được nghe anh hát những bản tình ca bất hủ từ thủa xa xưa, được nghe anh kể đôi lời về cuộc sống của anh, về những người thân yêu của anh, về bạn bè của anh, về quan điểm sống của anh. Em biết, thời gian nghỉ của anh rất ít ỏi, đáng lẽ em phải tự bản thân mình có ý thức để cho anh nghỉ ngơi, nhưng có lẽ em đã quá tham lam khi độc chiếm hết thời gian biểu của anh, lúc nào cũng chỉ muốn nghe anh nói. Em đã quá tham lam rồi phải không anh?
Em không biết khi một người con gái nào đó đứng vào vị trí của em thì họ sẽ cảm nhận như thế nào nhưng đối với em thì đó là tất cả, lắm lúc ngồi một mình và tự hỏi rằng đây có phải là thực tế không, thậm chí tự tay mình chít thử xem rằng có phải em đang rơi vào ảo mộng hay không. Em cứ nghĩ rằng từ nay những xót xa tủi hờn vô tận của ngày hôm qua sẽ trôi đi. Những bão giông điệp trùng cuốn theo điệp trùng cơn cuồng phong hận của cuộc đời sẽ mãi tan biến khi cuộc đời em có anh. Ước gì mọi kí ức sẽ bị lãng quên để những giọt nước mắt em rơi ngày hôm qua sẽ khô mau và không còn lăn dài trên khóe mi nữa. Anh! Em vẫn cứ muốn tin, mãi tin rằng ngày mai khi thứ dậy em vẫn thấy anh đứng chờ em vì em cứ sợ những ngày qua lại chỉ toàn là những giấc mơ. Anh còn nhớ em và anh cùng đi dưới mưa trong đêm lần đầu tiên gặp nhau không? Lúc đang đi ra tìm chỗ nghỉ, mệt mỏi bước từng bước theo anh, em cũng biết lúc đó anh cũng mệt nhiều lắm, lúc em thấy bàn tay anh đưa ra về phía em. Chỉ một hành động thế thôi mà lòng em ấm vô cùng anh biết không?Khi đưa tay lên cầm lấy tay anh và cũng là lúc em ước muốn sẽ được anh dắt đi hết quãng đường đời. Giây phút nào bàn tay em muốn nắm thật chặt muốn buông tay rời*xa anh, sợ màn đêm sẽ kéo anh mất hút vào thăm thẳm. Sợ ngày mai anh sẽ quên em và không nhớ tới em nữa. Sợ bàn tay em quá mong manh và mai này không giữ được anh mãi bên mình. Sợ ngày mai chỉ còn lại một mình em thôi bởi anh là những gì em tìm thấy được hạnh phúc, nghĩ rằng trong cuộc đời này còn có một người cảm thông và che chở cho em. Và bởi vì còn có một người nhớ em vào mỗi sáng mai.*
Em từng nghĩ rằng sẽ chẳng có thể có một ai làm mình đau đớn trong tình cảm được nữa, từng nghĩ mình có thể tự tin đứng bên ngoài và không bị vướng vào những cám dỗ rất đời thường, từng tự hứa với lòng sẽ không bao giờ dành hết tình cảm cho một người đàn ông nào nữa, em luôn tự nhủ lòng mình phải sống thật ích kỉ để giữ lại một chút riêng cho bản thân mình, và lẽ ra em đã làm tốt được điều đó. Nhưng, ông trời lại để em và anh phải gặp nhau thêm một lần nữa để em thêm một lần phải đớn đau khi giờ đây em mất anh. Dù tình cảm của con người với con người không có tội, con tim không hề có lỗi khi lỡ nhịp đập của mình. Khi mới quen chẳng bao giờ em nghĩ rằng lại có thể dành cho anh nhiều tình cảm đến thế. Cuộc đời này thật ngang trái vì đã cho mình gặp nhau quá muộn phải không anh? Dù sau này mình không thể cùng nắm tay nhau đi chung một con đường như lần đầu chung bước đi nữa thì em sẽ luôn lưu giữ trong tim mình những hình ảnh về anh, em sẽ mãi dừng chân lại và không còn sức để bước thêm nữa. Vì em biết dù có cố gắng đến đâu em cũng sẽ không thể quên được anh, người đàn ông đã mang lại cho em cảm giác yêu một lần nữa.
Mỗi ngày qua đi, em lại thấy nhớ anh nhiều hơn. Nỗi nhớ anh cứ da diết trào dâng, em đã khóc khi lý trí của em bắt em phải dừng lại. Anh biết vì sao không, đơn giản vì em yêu anh thôi. Chai men đỏ 39 độ kia, em muốn uống thật say một lần để rồi sáng mai thức dậy sẽ quên đi tất cả. Nhưng em sẽ không làm như vậy, vì biết rằng khi say em sẽ lại nhớ anh nhiều hơn, nhớ anh mắt nghiêm khắc của anh khi anh nhìn em, nhớ những nếp nhăn hằn sâu hiếm gặp ở độ tuổi 30 trên vầng trán kia, nhớ tất cả* những gì thuộc về anh “XH” ạ. Khi say em sẽ tỉnh hơn những lúc thế này và biết đâu em sẽ không còn muốn dừng lại nữa, muốn theo anh mãi mãi hết cuộc đời này. Khi ở một mình con người ta mới thấm thía cảm giác cô đơn, em đã chịu đựng cảm giác ấy nhiều lắm rồi. Nhiều khi em chẳng biết chia sẻ với ai nữa. Em sợ cảm giác này lắm, ước gì giờ này anh đang ở bên cạnh em, ước gì thêm một lần nữa thôi em được anh ôm trong vòng tay của mình, ước gì “mình gặp nhau sớm hơn”. Có lẽ em đã sai, em sai rồi anh ạ, em sai khi bản thân em vội vàng tự ôm lấy cái hạnh phúc mà cũng chính bản thân em tự gắn cho cái mác ngọt ngào trong những ngày qua, và cứ mộng mị nghĩ rằng đó là hạnh phúc vĩnh hằng mà mình sẽ có được.
1343547680-buong-tay-1.jpg

Em sẽ luôn lưu giữ trong tim mình những hình ảnh về anh (Ảnh minh họa)
Có lẽ anh nghĩ em đang cố tìm những gì tốt đẹp nhất trong đống đổ vỡ kia để biện minh cho bản thân mình phải không, nếu anh có nghĩ như vậy em cũng không oán trách gì anh đâu, suy cho cùng em chẳng có quyền làm vậy. Ít nhất là một người như anh.
Tình yêu là gì? Cạm bẫy là gì? Anh trả lời được không? Có lẽ đường mình đang đi chỉ hi vọng nơi đó có một tia sáng. Nhưng đường đời không bằng phẳng như những gì em ước mơ rồi anh ạ.
Cảm giác xấu hổ, tội lỗi về quá khứ của bản thân mình nhiều vô cùng anh biết không, và em ngồi lặng im hàng giờ đồng hồ chỉ để cố gắng lấp đi khoảng thời gian đó. Nhưng vô ích. Em sai rồi anh ạ...
Có lẽ khi anh hiểu được thì trong anh, sự khinh thường về một đứa con gái hư hỏng, không ngoan hiền như em sẽ dâng cao ngút ngàn nhỉ? Anh có hối hận khi đã ở bên em không anh? Em cũng tự hỏi, trong tim anh, trong suy nghĩ của anh em là gì? Là người yêu, là bạn, là người quen qua đường hay em không là gì cả? Hay em không được hỏi anh về điều này? Nhưng với em thì quan trọng lắm, ít ra trong thời gian qua em cũng được cùng anh chia sẻ một phần của cuộc sống. Lại được hi vọng vào một tương lai hạnh phúc. Ừ thì hãy cứ trách* đi anh ạ, cứ khinh thường thật nhiều một đứa con gái như em đi, đôi khi như vậy em lại nhẹ lòng hơn, vơi đi phần nào cảm giác có lỗi với anh hơn. Có thể em đã quá dễ dàng rơi vào mộng mị của hạnh phúc, không biết đâu là sự thật, đâu là giả dối, cạm bẫy của cuộc đời, để lạc bước và lạc bước. Em không biện minh cho lỗi lầm của mình, nhưng thực sự em mệt, vô cùng mệt mỏi rồi anh ạ. Em cũng không muốn hạnh phúc của mình đổ vỡ, chưa bao giờ em muốn cuộc đời mình lầm đường lạc bước cả. Em cũng mơ một hạnh phúc bình thường như bao người con gái khác, cũng muốn có một người chồng, có những đứa con xinh xắn đáng yêu, muốn chăm sóc gia đình của mình bằng tình yêu thương vô bờ bến anh hiểu không?*Nhưng có lẽ em*không còn cơ hội nữa thì phải? Tất cả cũng đã ra đi, giờ vây quanh em hạnh phúc chỉ có trong cổ tích thôi, em sẽ thôi ước mơ khát khao về tương lai, không còn hoang tưởng một hạnh phúc ngọt ngào khi bên anh nữa mà sẽ trở về thực tại để nhớ một điều với em rằng hạnh phúc sẽ không đích thực đâu. Sẽ chẳng có ai yêu thương em chân thành và thật lòng cả, sẽ chẳng còn ai che chở cho em, quan tâm em như anh trong những ngày qua nữa.
Anh, cảm ơn anh vì tất cả. Cảm ơn anh vì đã cho em quãng thời gian hạnh phúc, thật lòng em không biết trong tận sâu trái tim anh, trong suy nghĩ của anh, có phút giây nào anh nhớ em như nhớ một người yêu chưa? Tình cảm của em dành cho anh là chân thành, có những lúc em đã nghĩ mình sẽ là gì đó của anh nhưng có lẽ chỉ mình em ảo tưởng, vội vàng quay cuồng trong vòng xoay hạnh phúc của chính em tạo nên. Chưa bao giờ em ân hận khi ở bên anh vì tình cảm của em dành cho anh là chân thành và thật lòng. Ở bên anh em cảm thấy mình thật an toàn, cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, lúc nào anh cũng quan tâm lo lắng cho em, an ủi em những lúc em buồn. Em mơ rằng anh sẽ mãi ở bên em và sẽ lau khô giọt nước mắt cho cuộc đời em. Mơ rằng anh sẽ mãi nắm chặt lấy tay em, không bao giờ buông tay em ra nữa mà sẽ cùng đưa em đi đến hết cuộc đời này. Sẽ mãi ôm em trong vòng tay của mình. Tiếc rằng cuộc sống này sự chân thành và thật lòng thôi thì sẽ chưa đủ. Chỉ toàn giấc mơ thôi thì làm sao bền vững được phải không anh? Suốt cuộc đời này em mãi mãi ghi nhớ câu chuyện “lời xin lỗi” mà anh đã kể cho em nghe. Giờ em sẽ chỉ còn lại một mình. Những ngày qua đã làm anh phiền lòng nhiều rồi. Thật lòng em không muốn như thế đâu, tại em cũng chỉ muốn được gần bên anh, được nói chuyện với anh thôi chứ không có ý gì cả đâu anh ạ.
Anh biết không, em đang và sẽ cố gắng để cân bằng lại cuộc sống của mình, một cuộc sống không có anh. Nhưng biết đâu một ngày nào đó trái tim em lại thôi thúc không muốn xa anh, em phải làm vậy vì em phải cố gắng nghĩ rằng em không thể có anh thêm một lần nữa. Vì vậy, mà em đã quyết định dừng lại, quyết định phải rời xa anh và từ bỏ mơ ước viển vông và hão huyền kia, dù em không biết trong anh em đã là gì của anh. Và giờ đây em đang khóc một mình, anh có biết không?
Khóc mà phải cắn chặt môi mình lại, khóc thấy bản thân mình không còn lối đi nào cho riêng em, em muốn khóc cho tủi hờn trôi theo giọt nước mắt mặn chát kia mãi mãi. Anh biết không, lúc trước em luôn băn khoăn và tự hỏi bản thân rằng “Em là gì trong anh?” nhưng bây giờ câu hỏi ấy đối với em không còn quan trọng nữa. Những ngày vừa qua em suy nghĩ rất nhiều, em thấy rằng trong cuộc đời này em được nói lên những lời yêu thương với anh, như vậy là em mãn nguyện rồi. Còn tình cảm của anh dành cho em như thế nào em biết hết, anh cũng đâu có muốn như thế này phải không? Em không trách anh đâu. Hãy cứ sống và tìm lấy một hạnh phúc mà anh đáng có khi anh còn có thể, vì em chẳng có quyền gì ngăn cản anh cả. Những kỷ niệm ít ỏi nhưng đáng quý với em, em sẽ luôn nhớ mãi trong sâu thẳm trái tim mình, tình cảm với anh em sẽ chôn chặt trong đáy lòng mình. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai với thời gian, nhưng em sẽ luôn lưu giữ những ký ức về anh, về một người đàn ông hết sức đặc biệt của đời em, người đàn ông đã dừng chân đến bên đời em, mang lại cho em những niềm vui và tiếng cười, sự hồi hộp, rồi tâm trạng lo âu khắc khoải vì nhớ mong, người đàn ông đã làm cho con tim của em hồi sinh dù chỉ là trong phút chốc.
Giờ đây em cũng không biết vì sao những ngày qua anh im lặng và không còn gọi điện cho em nữa. Anh cứ im lặng và im lặng, có đôi chút cáu gắt với em. Mơ hồ em đã hiểu, em hiểu rằng em sắp đón nhận điều gì? Có lẽ trời lại mưa, à mà không phải trời mưa đâu anh, cuộc đời em lại mưa.
Anh còn nhớ câu nói của em trong ngày đầu mới quen không? Rằng em sinh nhầm vào mùa mưa nên có lẽ đời em ủ dột và cũng vì em sinh nhầm vào mùa mưa nên anh sẽ gọi em là “ướt”. Nếu có thể một lúc nào đó tình cờ anh nhớ tới em, anh vẫn cứ gọi em là “ướt” đi, coi như không có ai tên là*T trên cõi đời này cả, chẳng có ai với cái tên đó cả. Trong kí ức em là người đã chết, suốt đời này anh cứ gọi em là “ướt” đi, đời em sẽ mãi ướt thế thôi, chẳng có lối đi nào cho em và cũng chẳng có hạnh phúc nào cho em cả. Em đã hạnh phúc biết bao khi được đi bên anh một đoạn đường, cùng nhìn về một phía. Cám ơn anh vì đã cho em biết cảm giác yêu thương một lần nữa, mặc dù yêu thương ấy quá đỗi mong manh và thật là ngắn ngủi. Em trả anh về với cuộc sống của riêng*anh, từ nay một mình em sẽ bước đi trên con đường mà em đã chọn.
Em xin lỗi vì thời gian qua đã làm anh phiền lòng. Em cũng sẽ mãi ghi nhớ câu chuyện về lời xin lỗi mà anh đã kể em nghe. Chúc anh luôn sống lạc quan, nghị lực, khỏe mạnh,*gặp nhiều may mắn và mãi bình an như những ngày qua nhé.
Tạm biệt anh!

p-89EKCgBk8MZdE.gif
 

Tạo một tài khoản hoặc đăng nhập để bình luận

You must be a member in order to leave a comment

Tạo tài khoản

Create an account on our community. It's easy!

Đăng nhập

Already have an account? Log in here.

Bài tương tự

Bài Mới

Bên trên Bottom